Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 092

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 092
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Ta muốn mạng của ngươi!" Như Mộng nhìn thẳng vào mắt của Hoàng Phủ Tấn, trực tiếp mở miệng nói.

"Mạn Yên!" Đoạn Ngự lên tiếng kinh hô, đồng thời, đứng tại chỗ chờ Như Mộng trả lời, Hoàng Phủ Tấn cũng hơi sững sờ, mặc dù hắn cũng đoán được yêu cầu của Như Mộng sẽ vô cùng hà khắc, nhưng cũng không nghĩ tới nàng vừa mở miệng chính là muốn tánh mạng của hắn.

"Ngươi muốn mạng của trẫm?" Hoàng Phủ Tấn nhướng mày lên, "Ngươi không cảm thấy những lời này của ngươi là đang vũ nhục năng lực của trẫm sao? Cùng trẫm cò kè mặc cả, kết quả chỉ có chết!"

Những lời này của Hoàng Phủ Tấn hoàn toàn không có chút tác dụng uy hiếp gì, Như Mộng nghe hắn nói như vậy, có vẻ dị thường bình tĩnh cùng thoải mái, nàng nhìn Hoàng Phủ Tấn lắc đầu một cái, "Ta dám đến tìm ngài, đương nhiên đã có sự chuẩn bị sẵn sàng, ngài muốn giết ta, bất cứ lúc nào cũng có thể, chẳng qua là ——" Nàng nhìn thấy sợ hãi trong mắt Hoàng Phủ Tấn, "Chẳng qua là, nửa tháng sau, hoàng hậu của ngài cũng sẽ đi theo ta."

Như Mộng cười, trong nét dữ tợn ấy có mang theo sự khổ sở cố đè nén.

Quả nhiên, những lời này của Như Mộng đã làm cho Hoàng Phủ Tấn lập tức thay đổi sắc mặt, sững sờ ở tại chỗ.

"Mạn Yên, nàng hãy nghe ta nói!" Đoạn Ngự tiến lên một tay kéo Như Mộng đến trước mặt mình, mang theo vài phần nghiêm túc, hắn nhìn thẳng vào mắt Như Mộng, mở miệng nói: "Chỉ cần nàng giải độc cho hoàng hậu, Tấn nhất định sẽ xuất binh đi cứu cha nàng, nàng không cần thiết phải mang mạng của Tấn để trao đổi, hay nói đúng hơn là, nếu tánh mạng của Tấn thực sự cho nàng rồi, nàng có thể bảo đảm Sài Quý thật sự sẽ làm theo cam kết thả cha nàng sao"

Vốn tưởng rằng lời nói của mình sẽ làm động lòng Như Mộng, lại chỉ thấy nàng chỉ khổ sở lắc đầu một cái, nhìn về phía Đoạn Ngự, "Không có ích lợi gì đâu, cho dù các người xuất binh diệt cả nước Tịch Huyễn, cho dù các người đem đao gác ở trên cổ Sài Quý, hắn thà bị chết, cũng muốn lôi kéo cha ta chôn theo, hắn tuyệt sẽ không nói ra cha ta bị hắn nhốt ở đâu, dưới gầm trời này, chỉ có Sài Quý cùng cha con Sài Hoán mới biết tung tích cha ta, phụ tử Sài gia chết đi, cha ta cũng sẽ chết theo, ta không có cách nào!" Nói đến đây, nước mắt của nàng đã tuôn ra hốc mắt, cúi đầu xuống, nàng biết, cuộc đời này, giữa nàng cùng Đoạn Ngự sẽ không còn có bất kỳ kết quả nào, vì cứu cha nàng, nàng chỉ có thể mang đầu Hoàng Phủ Tấn đi đổi.

Nàng không thể bận tâm vì Đoạn Ngự mà không chú ý đến tánh mạng cha nàng!

Không có ai biết thống khổ lúc này của nàng! Giết Hoàng Phủ Tấn, đồng thời nàng cũng chặt đứt tất cả những gì có thể giữa nàng cùng Đoạn Ngự!

*****

Lời nói này của Như Mộng đã đem những lời sắp nói tiếp theo của Đoạn Ngự hoàn toàn trấn áp trong cổ họng, theo sự hiểu biết của hắn đối với phụ tử Sài gia, bọn họ quả thật có thể làm như vậy, đây cũng chính là nguyên do vì sao Sài Hoán không hề sợ hãi như vậy, không sợ Kim Lăng tấn công nước Tịch Huyễn, bọn họ cũng biết, bây giờ hoàng hậu, là duy nhất, cũng là nhược điểm lớn nhất của Hoàng Phủ Tấn.

Muốn giang sơn sao mà đơn giản, nhưng cho dù bọn họ thật sự lấy được giang sơn của Hoàng Phủ Tấn thì như thế nào, chỉ cần Hoàng Phủ Tấn không chết, vĩnh viễn sẽ là uy hiếp của cha con hắn!

Mục tiêu cuối cùng của phụ tử Sài Quý chính là phải diệt trừ Hoàng Phủ Tấn, miễn trừ hậu hoạn!

Xem ra, lần này hoàng hậu không chết là không thể, hắn tuyệt đối không thể để cho Mạn Yên mang Tấn đi!

Trong lúc hắn đã âm thầm thề nguyện với lòng mình nưh vậy, chỉ nghe Hoàng Phủ Tấn trầm giọng mở miệng nói: "Ngươi thật sự có Minh Hoa giải dược?"

"Tấn, ngươi......"

Hoàng Phủ Tấn hỏi ra vấn đề như vậy, Đoạn Ngự dĩ nhiên biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, tên hoàng đế thật sự có ý định lấy mạng của mình đến đổi mạng của hoàng hậu!

"Trả lời trẫm!" Hoàng Phủ Tấn không nhìn hoảng sợ trong mắt Đoạn Ngự, nhìn thẳng vào Như Mộng.

"Ngài bây giờ duy nhất có thể làm chính là, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng ta, chỉ cần ngài đi theo ta đến trước mặt Sài Quý, tự nhiên sẽ có người đem giải dược cho hoàng hậu!"

Những lời này của Như Mộng trùng hợp với ý nghĩ tận đáy lòng Hoàng Phủ Tấn.

Không sai, hắn bây giờ, chỉ có thể tin Như Mộng, mạng của Thiên Thiên đang trong giây phút quyết định như thế này, hiện tại, giải dược trong tay Như Mộng là hy vọng duy nhất hắn có thể cứu Thiên Thiên.

Hắn đã nói qua hắn phải bảo vệ nàng, hắn sẽ không để cho nàng bị một chút thương tổn nào, hắn tuyệt đối không thể nuốt lời với nàng.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Hoàng Phủ Tấn nhìn về phía Như Mộng gật đầu một cái, "Trẫm đi theo ngươi!"

"Tấn, ngươi điên rồi!" Hoàng Phủ Tấn trả lời để cho Đoạn Ngự trừng lớn cặp mắt, hắn kéo Hoàng Phủ Tấn lại, "Ngươi là hoàng đế Kim Lăng, dân chúng Kim Lăng hoàn toàn dựa vào ngươi, sao ngươi có thể vì hoàng hậu, liền vứt bỏ dân chúng thiên hạ không để ý đến, ngươi đem dân chúng của ngươi đặt ở chỗ nào!" Đoạn Ngự nổi giận, hắn hận không thể dùng một quyền đánh tỉnh tên hoàng đế đần đồn chỉ thích mỹ nhân, không thích giang sơn này!

Hoàng Phủ Tấn trả lời trừ để cho Đoạn Ngự đang nổi giận, ngay cả Như Mộng cũng ngây ngẩn cả người, thấy tức giận trong mắt Đoạn Ngự, nhìn lại lạnh nhạt cùng kiên quyết trong mắt Hoàng Phủ Tấn, trong lúc bất chợt nàng thật hâm mộ Tiểu Thiên.

*****

Nàng cho là Hoàng Phủ Tấn quả quyết sẽ cự tuyệt yêu cầu của nàng, nhưng nàng không hề nghĩ đến Hoàng Phủ Tấn sẽ trả lời dễ dàng đến như vậy, không suy tính thêm chút nào.

Nàng muốn bây giờ chính là tính mạng của hắn a, thế nhưng hắn lại vì hoàng hậu cũng sẽ không nhíu mày một chút nào, cứ đáp ứng cùng nàng đi như vậy.

Hắn là một vị đế vương, vì nữ nhân yêu mến, chẳng những vứt bỏ giang sơn, thậm chí ngay cả mạng của mình cũng có thể bỏ qua, đến lúc nào thì nàng cũng có thể chân chính gặp được một nam nhân như vậy, một nam nhân yêu nàng đến như vậy!

Trong mắt của nàng ngấn lệ, lần nữa nhìn về phía Đoạn Ngự, ở trong mắt của hắn, trừ tức giận, trừ thất vọng, cái gì nàng cũng không thấy được.

Nàng cười chua xót, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, khóe miệng của nàng treo một nụ cười khổ, "Có nam nhân như ngài vậy, cho dù hoàng hậu có chết, hoặc nàng ấy thật sự sống không tới nửa tháng, cả đời này cũng đáng."

Ngoài cửa, thân ảnh vẫn đứng không dám lên tiếng, lúc này đang lã chã rơi lệ, nàng không bước vào, nhưng bên trong ngự thư phòng, nàng đã nghe được tất cả.

Thì ra là Tấn đã biết nàng không sống được đến nửa tháng, khó trách mấy ngày nay nàng luôn thấy hắn mặt ủ mày chau, nàng cho là hắn là bởi vì không tìm được Ám Dạ mới có thể như vậy, thì ra là, hắn một mực vẫn cố gượng cười vui để khích lệ nàng.

"Tên ngu ngốc này!" Tiểu Thiên tựa vào cửa ngự thư phòng, nước mắt thấm ướt áo nàng.

Như Mộng nói đúng, cho dù nàng thật sự sống không tới nửa tháng, cả đời này của nàng có một nam nhân vì nàng mà không để ý tánh mạng như vậy, cả đời này của nàng sống chỉ thế thôi cũng đáng.

Bên trong lần nữa truyền đến thanh âm lãnh đạm của Như Mộng, "Vậy xin hoàng thượng hãy theo ta đi thôi! Ngài yên tâm, giải dược ta nhất định sẽ cho người giao cho hoàng hậu!"

"Ngươi tốt nhất đừng lừa gạt trẫm!" Hoàng Phủ Tấn liếc Như Mộng một cái, nhấc chân lên, xoay người theo Như Mộng, hắn đi theo phía sau nàng.

"Tấn!" Đoạn Ngự đưa tay kéo hắn lại, trong mắt mang theo thỉnh cầu tuyệt vọng!

Hoàng Phủ Tấn nghiêng đầu, mạnh mẽ kéo tay của Đoạn Ngự ra, khóe miệng của hắn nở nụ cười bình thản ung dung, hắn nhìn Đoạn Ngự, vẻ mặt có vẻ bình tĩnh dị thường, "Ngự, trẫm thà phụ cả thiên hạ, tuyệt đối sẽ không phụ Thiên Thiên!" Những lời này của Hoàng Phủ Tấn đã làm cho Đoạn Ngự hoàn toàn ngây ngẩn cả người, một lúc lâu nói không ra lời.

Ngoài cửa, Tiểu Thiên bởi vì những lời này của Hoàng Phủ Tấn, cười bình thản, cho dù, nụ cười này mang theo đau đớn cùng sanh ly tử biệt khó nén.

Phụ cả thiên hạ không phụ nàng!

Có một câu nói này của hắn, chết thì có gì đáng sợ! Chỉ cần một câu nói như vậy, nàng đã đủ rồi, thật đủ rồi!

*****

Hít sâu một hơi, nàng xoa xoa khóe mắt, từ khóe miệng nâng lên một nụ cười thoải mái, cho dù là nửa tháng, nàng cũng muốn sống cho trọn vẹn cuộc đời này.

Nàng muốn cho trong lòng của Tấn, vĩnh viễn giữ lại thời khắc vui vẻ nhất của nàng.

Mới vừa nhảy vào ngự thư phòng, một màn kinh tâm động phách xảy ra, tất cả việc phát sinh trước mắt làm cho Tiểu Thiên hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy Đoạn Ngự tiện tay rút thanh kiếm treo trên vách tường ra, đâm thẳng vào ngực Như Mộng, một dòng máu đỏ tươi trong nháy mắt tuôn ra, tung tóe lên toàn thân của Đoạn Ngự. Trên thanh kiếm kia, nhỏ giọt những giọt máu tươi của Như Mộng không ngừng trào ra.

Chưa từng nghĩ tới Đoạn Ngự có thể không chút nào suy tính đem kiếm đâm vào ngực của nàng như vậy, hoặc giả, hắn vĩnh viễn cũng không biết, một kiếm này hắn đâm vào trên người nàng, đồng thời cũng đã đâm vào tận đáy lòng của nàng thật sâu.

Nàng cúi đầu, nhìn vào ngực mình lần nữa. Đưa mắt nhìn về phía Đoạn Ngự, đau đớn cùng tuyệt vọng trong mắt, nhìn nước mắt không ngừng tuôn ra từ mắt của Đoạn Ngự, ngay cả, nàng cũng không thể hiểu được những giọt nước mắt ấy tượng trưng cho cái gì.

"Ta...... Ta cho...... Cho là, ngươi...... Trong lòng của ngươi từng...... Từng có ta." Tay nắm thanh kiếm trước ngực, nước mắt của nàng đã tuôn ra khỏi hốc mắt, trong mắt mang theo rõ ràng tuyệt vọng, nàng nhìn Đoạn Ngự, quyết tuyệt rút thanh kiếm kia ra! Máu càng thêm tuôn trào ra khỏi ngực của nàng!

Nàng đợi không được Đoạn Ngự mở miệng, thân thể đã mềm nhũn, té xuống.

"Mạn Yên!" Bỏ lại mọi thứ, Đoạn Ngự tiến lên, ôm choàng lấy thân thể Như Mộng, mỗi một giọt lệ hắn rơi xuống trên mặt Như Mộng, nóng bỏng nóng bỏng, hắn đem Như Mộng ôm vào lòng rất chặc, "Thật xin lỗi, Mạn Yên, thật xin lỗi!!!"

Tiểu Thiên nhìn tình cảnh như thế, hoàn toàn trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng!

Lúc này Hoàng Phủ Tấn, bởi vì Như Mộng ngã xuống, trong mắt xuất hiện tuyệt vọng hoàn toàn, hắn giống như phát điên, níu lấy áo của Đoạn Ngự, kéo hắn đứng dậy "Tại sao ngươi lại muốn giết nàng! Tại sao muốn giết nàng! Nàng là hy vọng duy nhất của Thiên Thiên, tại sao! Tại sao ngươi muốn giết nàng! Tại sao!!! Tại sao!!! Ngươi tên khốn kiếp này!" Hoàng Phủ Tấn tựa như phát điên, một quyền lại một quyền đánh vào bụng Đoạn Ngự, mà lúc này Đoạn Ngự, hoàn toàn không chống đỡ, chẳng qua khóe môi nhếch lên khổ sở cùng đau đớn khó nén.

*****

Nước mắt Hoàng Phủ Tấn đã tuôn ra khỏi hốc mắt, Đoạn Ngự cũng thế.

Nỗi đau trong lòng bọn họ hoặc giả chỉ có chính bọn họ mới biết, nhất là Đoạn Ngự, tự tay giết chết nữ nhân mình yêu thích, nỗi đau trong lòng hắn, sự bất đắc dĩ trong lòng hắn, sẽ không có ai biết.

Cho đến khi Hoàng Phủ Tấn đánh mệt mỏi, khóe miệng Đoạn Ngự đã xuất hiện một chút tia máu nhàn nhạt, hai người đồng thời tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Hắn giương mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, trong mắt tràn đầy thống khổ cùng bất đắc dĩ, "Tấn, ta thà phụ nàng, tuyệt không thể phụ thiên hạ!"

Lúc Đoạn Ngự nói ra những lời này, nước mắt của hắn, tự trách trong mắt hắn, càng thêm không chút kiêng kỵ rơi ra khỏi hốc mắt!

Ta...... Ta cho...... Cho là, ngươi...... Trong lòng của ngươi từng... Từng có ta.

Ta...... Ta cho...... Cho là, ngươi...... Trong lòng của ngươi từng.... . Từng có ta.

Ta...... Ta cho...... Cho là, ngươi...... Trong lòng của ngươi từng.... Từng có quá ta.

..................

Những lời này trước lúc Như Mộng ngã xuống không ngừng vang lên lẩn quẩn ở trong đầu Đoạn Ngự, giống như có muôn ngàn mũi đao nhọn một lần lại một lần đâm thẳng vào trái tim của hắn.

Ánh mắt tuyệt vọng trước khi nàng ngã xuống, suốt cả đời này của hắn cũng không thể nào quên được.

Mạn Yên, thật xin lỗi, thật xin lỗi......

Trừ những lời này, Đoạn Ngự không biết còn có thể nói gì. Là hắn quá ích kỷ, vì thiên hạ này, vì dân chúng Kim Lăng này, hắn quyết không thể để cho Tấn một mình đi theo nàng đến nước Tịch Huyễn chịu chết, hắn chỉ có thể hy sinh nàng, kiếp này, hắn chỉ có thể phụ nàng!

Mạn Yên, nếu như có kiếp sau, nàng ngàn vạn đừng gặp lại ta, bởi vì ta chỉ có thể phụ nàng!

Nước mắt Đoạn Ngự đã tuôn ra khỏi hốc mắt!

Nhìn huynh đệ hai người này, tỉnh táo nhất chỉ có Tiểu Thiên.

Nàng nhấc chân lên, chậm rãi đi tới bên cạnh Như Mộng, nhìn sắc mặt nàng lúc này tái nhợt, nàng ngồi xổm người xuống, nắm cổ tay Như Mộng lên, một lúc lâu sau, nàng hướng về phía Phúc Quý đang đứng ở cửa hét lên, "Phúc Quý, mau truyền thái y!"

Thanh âm của Tiểu Thiên đem Đoạn Ngự cùng Hoàng Phủ Tấn đồng thời kéo trở lại.

Hoàng Phủ Tấn liên tục không ngừng từ dưới đất bò dậy, đi tới bên cạnh Thiên Thiên, "Thiên Thiên, nàng đến từ lúc nào?"

"Ta...... Ta vừa tới!" Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn, cho hắn một nụ cười bình thản.

Thái y rất nhanh đã chạy tới, thấy tại chỗ một màn kia, bọn họ đầu tiên là sửng sốt, nhưng cũng không kịp hành lễ, liền vội vã cầm máu đang không ngừng tuôn chảy trước ngực Như Mộng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)