Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 074

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 074
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nhưng là, nàng rốt cuộc thương hắn hay không? Hắn ở trước mặt nàng như vậy trực tiếp biểu lộ tình cảm của hắn, trực tiếp theo sát nàng thừa nhận là hắn yêu nàng, mà nàng đây? Lại là đem hắn lần nữa đẩy ra, lại nói hắn là hoàng đế, nàng không muốn cùng nhiều nữ nhân như vậy tranh giành tình cảm, thời điểm hắn quyết định vì nàng dứt khoát phế đi cả hậu cung thì nàng lại nghĩ tới đem nữ nhân khác kín đáo đưa cho hắn, chẳng lẽ tình yêu của hắn đối với nàng mà nói cứ như vậy, nàng muốn an bài cho ai liền an bài sao?

Ánh mắt thu lại, lực đạo nắm bút nặng chút, trầm mặc một lúc lâu sau, hắn là đang trên thánh chỉ viết xuống ý chỉ phế hậu.

"Tấn......" Đoạn Ngự còn muốn cố gắng ngăn cản hắn, lại bị thanh âm lạnh như băng của hắn cắt đứt.

"Phúc Quý!" Hắn hướng về phía ngoài cửa kêu một tiếng.

Lúc này, Phúc Quý phụng mệnh Đoạn Ngự đi lấy kim sang dược vừa hay đến trước cửa ngự thư phòng, nghe Hoàng Phủ Tấn gọi hắn, liền liên tục không ngừng chạy vào.

Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Đoạn Ngự, trong mắt Hoàng Phủ Tấn rõ ràng mang theo sự kiên định, Phúc Quý sửng sốt, hắn chỉ cảm thấy có chuyện gì tựa như muốn phát sinh.

"Hoàng...... Hoàng thượng." Phúc Quý căng thẳng đi tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn, chờ hắn lên tiếng.

Chỉ thấy Hoàng Phủ Tấn ném thánh chỉ trong tay về phía hắn, "Đem thánh chỉ này tới Vũ Phượng Cung!"

"Dạ, hoàng thượng." Phúc Quý hai tay run run nhặt thánh chỉ rơi trên đất, mở ra vừa nhìn đã cả kinh "Hoàng...... Hoàng thượng, ...... bẩm Hoàng thượng mong ngài nghĩ lại."

Hắn là hoàng thượng thế nhưng tính toán phế hậu lại không nói cùng Thái Hoàng Thái Hậu bởi lão nhân gia không đồng ý rồi, chính là trong lòng hoàng thượng cũng không bỏ được a, hắn đi theo hoàng thượng nhiều năm như vậy, hoàng thượng cho tới bây giờ cũng chưa có quan tâm cô gái nào như vậy, hắn thế nào nhẫn tâm đem Hoàng hậu nương nương phế đi đây.

"Thế nào? Ngay cả một hoạn quan như ngươi cũng tính toán can thiệp vào việc của trẫm sao?" Hoàng Phủ Tấn ánh mắt lạnh lẽo, làm cho người đối diện cũng phát run.

"Nô tài không dám!" Phúc Quý ở trước mặt Hoàng Phủ Tấn quỳ xuống.

"Vậy thì nhanh đi tuyên chỉ!" Hoàng Phủ Tấn lần nữa thúc giục Phúc Quý, sợ rằng nếu có chậm trễ quyết tâm của hắn sẽ bị đánh suy sụp.

"Dạ, dạ, nô tài đi ngay ạ!" Phúc Quý cầm thánh chỉ trong tay, xoay người sang chỗ khác, động tác dưới chân lại chậm trễ rất nhiều, hi vọng Hoàng Phủ Tấn có thể thay đổi chủ ý.

*****

Thời điểm đi tới cửa, Hoàng Phủ Tấn vẫn không có gọi lại hắn, đang lúc hắn bất đắc dĩ chuẩn bị đi tuyên thánh chỉ, thanh âm lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn lần nữa vang lên, "Đứng lại"

"Hoàng thượng, ngài......" Trong mắt Phúc Quý liền hiện lên tia hưng phấn, hắn cao hứng xoay người lại nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn.

Chỉ thấy Hoàng Phủ Tấn từ long ỷ đứng lên, trên mặt mang vẻ mất tự nhiên đi tới hướng Phúc Quý, đem thánh chỉ cầm trở lại, "Không cần đi."

"Dạ, dạ, nô tài tuân chỉ, nô tài tuân chỉ!" Lần này, Phúc Quý trả lời không chần chờ chút nào.

Là hắn biết, hoàng thượng vẫn không nỡ bỏ Hoàng hậu nương nương, thật tốt quá, cái thánh chỉ này thật không cần hạ xuống a.

Thấy Hoàng Phủ Tấn đem thánh chỉ cầm trở lại, Đoạn Ngự trên mặt cũng thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo tiểu tử này còn không có bất tỉnh quá mức, nếu là thật phế, nhìn hắn về sau còn có thể không hối hận, hắn thấy hoàng hậu mặc dù thoạt nhìn thật dễ nói chuyện, nhưng tính khí nếu là quật cường, cùng Tấn ngược lại có liều mạng.

Nghĩ tới đây, trên mặt Đoạn Ngự mơ hồ có nụ cười.

Hoàng Phủ Tấn nhướng mắt, thấy nụ cười trên mặt Đoạn Ngự, hắn mất tự nhiên nhìn về phía nơi khác, bên này giọng nói có chút cứng nhắc mở miệng nói: "Tìm trẫm có chuyện gì?"

"Không có gì, chỉ là muốn hỏi một chút ngươi cùng hoàng hậu gần đây tiến triển được như thế nào?" Đoạn Ngự nở một nụ cười trào phúng.

Hoàng Phủ Tấn vừa nghe, sắc mặt thoáng chốc đen lại, nắm chặt thánh chỉ trên tay, hắn trầm giọng mở miệng nói: "Nếu như ngươi bây giờ không muốn trẫm đem ngươi đuổi ra... Liền tự mình cút ra ngoài."

"Uy, Tấn, đừng như vậy chứ......" Đoạn Ngự vốn định tiếp tục cười trêu Hoàng Phủ Tấn, nhưng hắn lại thấy ánh mắt lạnh như băng kia đành ngượng ngùng đem nụ cười trên mặt thu về, "Thật ra thì, là có một chút việc."

"Chuyện gì?" Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng mở miệng hỏi.

"Nước Tịch Huyễn bên kia có động tác."

"Phải không?" Lời của Đoạn Ngự khiến cho khóe miệng Hoàng Phủ Tấn nhếch lên, "Nhìn dáng dấp, động tác của bọn họ so với tưởng tượng của trẫm chậm rất nhiều, trẫm đợi bọn họ đã nửa năm."

"Tấn, ta xem bọn họ lần này tựa hồ rất có lòng tin, chúng ta phải cẩn thận thì hơn." Đoạn Ngự không nhịn được nhắc nhở.

"Ừ, trẫm biết, chuyện điều binh liền giao cho ngươi phụ trách." Hoàng Phủ Tấn không có bao nhiêu ý định đáp lại nói, nước Tịch Huyễn đối với hắn mà nói, cho tới bây giờ thì không phải là đối thủ, chỉ bằng bọn họ cũng muốn cùng Hoàng Phủ Tấn hắn tranh đấu?

*****

"Được, chuyện này liền giao cho ta đi, chính ngươi cũng muốn cẩn thận một chút, trong cung nói không chừng có gian tế." Đoạn Ngự vẫn là không yên lòng nhắc nhở.

"Ừ, biết."

"Vậy ta đi về trước." Đoạn Ngự không yên tâm nhìn Hoàng Phủ Tấn một lần nữa, "Nhớ đem tay hạ xuống, máu chảy quá nhiều, hoàng hậu nhà các ngươi cần phải thủ tiết." Đoạn Ngự còn là không nhịn được trêu nói, nhìn Hoàng Phủ Tấn đem thánh chỉ cầm chặt như vậy, cũng biết hắn có quan tâm nhiều đến Tiểu Thiên.

Nói xong, cũng không đợi Hoàng Phủ Tấn mở miệng, hắn liền cười nhảy ra khỏi ngự thư phòng.

Sau khi Đoạn Ngự đi, Hoàng Phủ Tấn bởi vì câu nói cuối cùng kia làm ngây ngẩn cả người.

"Ta là thê tử của ngươi, nếu là ngươi chết, ta cũng muốn thủ tiết......"

Trong đầu thoáng qua thời điểm ngày đó ở Vũ Phượng Cung, Tiểu Thiên đỡ hắn, đối với hắn lời nói kia mặc dù mang theo nhàn nhạt mùi vị nguyền rủa, nhưng cái cảm giác kia... cảm giác ngọt ngào làm thế nào cũng không thể che giấu.

Đêm đó còn phát sinh một loạt chuyện......

Nhớ tới đêm đó, mặc dù cuối cùng giữa bọn họ không có gì cả phát sinh, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.

Nhưng mà......

Thiên Thiên, tại sao ngươi lại muốn đem nữ nhân khác kín đáo đưa cho trẫm?

Nghĩ tới đây, mi mắt Hoàng Phủ Tấn rũ xuống, liếc mắt nhìn thánh chỉ trên tay, hắn cười khổ một tiếng, đem thánh chỉ xé thành hai nửa.

Bên này, Tiểu Thiên tối hôm qua ôm Đóa Nhi khóc mệt, đến giờ Tỵ mới tỉnh lại, Đóa Nhi cũng không có ý định đánh thức nàng.

Chói mắt, ánh mặt trời chiếu vào bên trong, khiến cho nàng chua xót, cặp mắt càng thêm khó chịu.

Đưa tay cản trở ánh mặt trời, nàng lười biếng từ trên giường bò dậy.

Lực đạo trên tay khiến vết thương khẽ mang theo đau đớn, nàng không nhịn được kêu rên lên tiếng, "Ách......"

Giơ tay lên, phát hiện trên tay mình đã bị bọc mấy tầng cát trắng, trong đầu chợt thoáng qua tình cảnh đêm trước.

"Ngươi không cần làm khó, trẫm buông tay".

Lời của Hoàng Phủ Tấn không ngừng quanh quẩn ở trong đầu của nàng, đâm vào hai mắt của nàng làm đau.

Thì ra là nói buông tay là chuyện đơn giản như vậy.

Trước một giây thì hoạn nạn cùng chia, sau một giây liền bỏ lại nàng ngoan tâm ly khứ.

"Buông tay? A

" Nhìn ánh nắng tràn vào phòng, nàng cười khổ một tiếng, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, nàng ngước đầu, chịu đựng không để cho nước mắt chảy xuống, nhưng nàng phát hiện thật khó.

*****

"Tấn, buông tay đối với ngươi mà nói thật dễ dàng như vậy sao?" Đưa tay lau giọt nước mắt, nàng xem hướng ngoài phòng lẩm bẩm.

"Tiểu thư, ngài tỉnh chưa?" Ngoài cửa, vang lên thanh âm của Đóa Nhi, đem suy nghĩ Tiểu Thiên kéo trở lại.

Liên tục không ngừng xoa xoa nước mắt trên mặt, nàng hít sâu một hơi, hướng ra bên ngoài nói: "Ừ, tỉnh, vào đi."

Nghe được thanh âm của Tiểu Thiên, Đóa Nhi đẩy cửa đi vào, thấy Tiểu Thiên sưng đỏ hốc mắt, bộ dạng rõ ràng vừa mới khóc, nét mặt của nàng hơi sững sờ, trong mắt mang theo đau lòng.

"Tiểu thư, ngài......"

"Ta không sao." Tiểu Thiên mau nói cắt ngang lời Đóa Nhi, nàng không hy vọng lời của Đóa Nhi để cho nàng khó chịu.

"Vậy...... Tiểu thư, nô tỳ trước phục vụ ngài rửa mặt nhé." Biết Tiểu Thiên không muốn nói, Đóa Nhi cũng không có tính toán nói cái gì nữa tránh cho nàng thương tâm... , không thể làm gì khác hơn là làm bộ như không biết gì cả, phục vụ Tiểu Thiên rửa mặt.

"Ừ, được." Gật đầu một cái, nàng nhận lấy khăn lông Đóa Nhi đưa tới tùy tiện lau mấy cái sau đó đi tới trước bàn trang điểm, cầm lược tùy tiện chải, cũng không có trang điểm, thậm chí ngay cả búi tóc cũng không có tâm tình, liền xoay người đi ra ngoài, hiện tại, nàng cũng đang là người "Thất tình", vừa mới yêu một người, không yêu nhau được mấy ngày, liền bị vô tình "Bỏ rơi" rồi, không chỉ có như thế, người bỏ rơi nàng còn là lão công của nàng.

Nói, cũng thật xui xẻo, "Nói yêu thương" còn không có mấy ngày liền bị quăng, Niếp Tiểu Thiên nàng cũng coi là ít có a.

Tiểu Thiên tự giễu nghĩ như vậy, để ình tâm tình cảm thấy trấn an chút.

Hiện tại nàng thật nên đi ra ngoài, nếu không nhất định sẽ phát bệnh a.

Còn có Như Mộng, còn có cô gái ngày hôm qua mang nàng đến Công Tước sơn, người kia cho nàng cảm thấy quen thuộc như vậy, bóng lưng, thanh âm cũng làm cho nàng quen thuộc vô cùng.

Nàng cũng tốt tĩnh tâm lại suy nghĩ một chút, nữ nhân kia rốt cuộc là người nào.

Nghĩ như vậy, nàng chạy tới cửa phòng ngủ.

"Tiểu thư, ngài đi đâu vậy?" Thấy thế, Đóa Nhi không yên tâm mở miệng hỏi.

"Không có đi đâu, ta chỉ là đến ngự hoa viên đi một chút, muốn làm chút chuyện." Không muốn làm cho Đóa Nhi lo lắng, Tiểu Thiên chỉ có nói vậy cho nàng biết, tránh cho Đóa Nhi đợi không thấy nàng lại chạy đi tìm.

*****

"Tiểu...... Tiểu thư, ngài...... Ngài thật không có chuyện gì sao?" Đóa Nhi ngập ngừng, không yên tâm hỏi.

Nói thật, nàng thật đúng là lo lắng tiểu thư nhà nàng sẽ nghĩ không ra a.

Nhìn thấy Đóa Nhi lo lắng, Tiểu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đưa tay vỗ vỗ bả vai của nàng, mở miệng nói: "Ngươi yên tâm đi, chẳng qua là bị nam nhân quăng mà thôi, trên đời này ai chẳng trải qua thất tình, ta sẽ không ngu phải đi tự sát."

"Tiểu thư......"

"Được rồi, em yên tâm đi, ta chỉ là đi ra ngoài đi một chút có chút chuyện, bảo đảm chờ một lát sẽ trở lại." Tiểu Thiên không nhịn được cắt đứt lời của Đóa Nhi... , nha đầu ngốc này trong đầu thật không biết đang suy nghĩ gì, làm sao lại nghĩ nàng sẽ đi tự sát chứ.

Niếp Tiểu Thiên nàng là ai, sẽ bởi vì bị một người đàn ông vứt bỏ bỏ chạy đi tự sát sao? Muốn thật như vậy thì từ khi bị đánh rồi phải vào lãnh cung nàng đã tự sát rồi a.

"Tiểu thư, ngài cẩn thận một chút nha." Nhìn ra trong mắt Tiểu Thiên là không bình tĩnh, Đóa Nhi cũng không còn dám nói gì nữa, hơn nữa, thoạt nhìn tiểu thư tựa hồ thật sự cũng không có chuyện gì.

"Ừ, biết rồi." Tiểu Thiên hướng về phía Đóa Nhi gật đầu một cái, xoay người, trong nháy mắt khóe mắt lại rũ xuống, trong mắt thoáng qua một tia bi thương, chẳng qua là lúc này, trừ chính nàng, ai cũng không biết trong lòng nàng khổ.

Nhấc chân lên, nàng vô lực đi ra khỏi Vũ Phượng Cung.

Hôm nay khí trời rất tốt, nói đơn giản một chút, chính là trời trong nắng ấm, ánh nắng tươi sáng, ở nơi này rét lạnh trong ngày mùa đông, làm cho người ta khó có cảm giác ấm áp.

Tiểu Thiên đi trên đường nhỏ ở ngự hoa viên, không một chút nào muốn cảm thụ ánh mặt trời kia.

Cúi thấp đầu, nàng chau mày, trong miệng càng không ngừng lẩm bẩm: "Kỳ quái, nữ nhân kia rốt cuộc là ai?"

Nàng cố gắng nhớ lại hồi ức ngày đó, bóng lưng cùng thanh âm của nữ nhân kia, càng nghĩ càng quen thuộc, càng nghĩ thì càng cảm thấy nữ nhân kia cách nàng rất gần, nhưng thế nào cũng không nhận ra là ai.

Tại sao có thể như vậy?

Nàng cau mày, vừa đi vừa suy nghĩ, bởi vì nghĩ đến quá nhập thần, nhiều lần thiếu chút nữa bị vấp đá té trật chân, nàng đang chăm chú nghĩ đến sự việc kia, lại không cẩn thận đụng vào một bờ ngực kiên cố.

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)