Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 068

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 068
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đổi tư thế, Tiểu Thiên đem chân vắt chéo, tiếp tục nói: "Muốn mượn binh phải không?"

Thấy Tiểu Thiên rốt cục nhắc tới chỗ mấu chốt, Nguyệt Khê trong mắt mang theo vài tia sáng, trừng trừng trong chốc lát, nàng đối với Tiểu Thiên gật đầu một cái, "Thái Hoàng Thái Hậu nói chỉ có ngươi mới có thể làm Tấn nhi ượn binh, ta hi vọng ngươi......"

"Đừng suy nghĩ." Tiểu Thiên những lời này vô tình cắt đứt lời nói của Nguyệt Khê... , trên mặt không có bất kỳ biểu hiện nào.

"Hoàng hậu......"

"Muốn ta nhờ hoàng thượng mượn binh cho ngươi?" Tiểu Thiên lạnh lùng cười một tiếng, "Là ngươi ngu, vậy thì ngươi cảm thấy ta là nữ nhân thiện lương?"

Nguyệt Khê không nói gì, chẳng qua trong mắt lộ ra mấy phần chán ghét, nàng không nghĩ con dâu thoạt nhìn thuần lương như thế này mà lại khó dây dưa như vậy.

Nàng mới đầu còn tưởng rằng, chỉ cần nàng tự mình đến cầu xin nàng, nàng nhất định sẽ giúp, ít nhất, vị hoàng hậu này thoạt nhìn là tinh khiết đến cỡ nào, mà bây giờ, biểu hiện của nàng đã làm Nguyệt Khê hoàn toàn hủy bỏ ấn tượng đầu tiên của mình với Tiểu Thiên.

Chỉ nghe Tiểu Thiên tiếp tục nói: "Trước không nói hoàng thượng rốt cuộc có nghe ta hay không. Cứ coi như hoàng thượng nghe ta thật, ngươi cho rằng ta sẽ ăn no rỗi việc đi thay ngươi khuyên hoàng thượng ượn binh sao? Làm nữ nhân ngây thơ đến như thế cũng coi là ít có rồi, không biết nam nhân cũng thích nữ nhân không có đầu óc?" Nói đến đây, Tiểu Thiên đột nhiên ngẩn người, nàng nói những lời này thế nào lại giống như bảo mình không có đầu óc sao?

Trong mắt thoáng qua một tia mất tự nhiên.

"Niếp Tiểu Thiên, coi như Bổn cung thế nào cũng không bằng, nếu vậy thì với bà bà ngươi, nói chuyện hãy tôn trọng một chút." Nguyệt Khê cả giận, tuy nói mình đi cầu nhi tử mượn binh, nhưng làm sao có thể để cho con dâu làm nhục nàng như vậy.

Nàng là Thái hậu nước Hạo Nguyệt, còn là mẹ ruột Kim Lăng vương triều hoàng đế, nàng lại dám làm nhục nàng như vậy.

"Tôn trọng? Đối với ngươi sao?" Tiểu Thiên lạnh lùng cười một tiếng, "Những điều khó nghe hơn ta còn chưa nói ra."

Ánh mắt lạnh lẽo, Tiểu Thiên tiếp tục nói: "Ngươi nghe cho ra, Kim Lăng vương triều hoàng đế là trượng phu ta, ta sẽ không để cho hắn đi giúp người nào không đáng để giúp như vậy, càng sẽ không để hắn tự nguyện lao tâm tổn khí đi giúp ngươi." Vừa nói, nàng lạnh lùng áp sát mặt vào Nguyệt Khê, khóe miệng khẽ nhếch, "Ngươi —— hoàn toàn không xứng!"

*****

"Ngươi......"

"Tốt lắm, ta mới vừa rời giường, bụng cũng đã đói, Thái hậu, xin thứ lỗi, trở về đi, Bổn cung muốn dùng đồ ăn sáng. Ta nghĩ —— không lẽ Thái hậu cũng muốn cùng Bổn cung cùng nhau ăn cơm sao."

"Ngươi......"

"A, dĩ nhiên, coi như Thái hậu nguyện ý, Bổn cung cũng không nguyện ý!" Vừa nói, cố ý tỏ ra khách khí với Nguyệt Khê, nhếch môi mỉm cười, trong lòng đắc ý không thôi.

Đem đức hạnh bà bà chỉnh cho thành bộ dạng này, nàng nếu ở 21 thế kỷ đụng phải bà bà như vậy, không biết nàng còn có thể ngồi ở nhà đợi chồng hay không.

Lệnh trục khách rõ ràng, Nguyệt Khê há lại nghe không hiểu sao, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu nói, hoàng hậu là hy vọng duy nhất nàng có thể mượn binh. Cuối cùng nàng khẽ cắn răng, nhắm mắt mở miệng nói: "Hoàng hậu, giúp ta khuyên nhủ Tấn nhi đi."

"Không thể nào!" Tiểu Thiên không cần suy nghĩ liền cự tuyệt ngay, lão bà này, nàng làm nhục nàng như vậy, nhưng nguyện ý vì tiểu nhi tử, còn có thể ăn nói khép nép cầu xin nàng. Có thể vì tiểu nhi tử đó, tại sao không thể vì Tấn suy nghĩ một chút, chỉ sợ có một Hi nhi là tốt rồi.

Càng như vậy, Tiểu Thiên lại càng tức giận, nàng thừa nhận, nàng không phải là nữ nhân thiện lương, càng sẽ không đối với Nguyệt Khê mà đại phát động tâm.

"Hoàng......"

"Thái hậu, ngươi đừng uổng khí hao tâm, ta không biết giúp ngươi khuyên hoàng thượng thế nào, ngươi nếu còn ình tự trọng... , xin thức thời ra ngoài đi. Đừng để ta cho người mời ngươi ra ngoài." Tiểu Thiên nói xong những lời cay độc này, biết đã đến lúc sử dụng võ lực.

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi......" Nguyệt Khê tức giận từ trên cái ghế ngồi đứng lên, vươn tay run rẩy chỉ vào Tiểu Thiên, nói không nên lời.

"Như thế nào?" Tiểu Thiên khóe miệng lạnh lùng khẽ nhấc, "Muốn mắng ta chanh chua phải không? Nếu như ngươi không đi, ta liền cho ngươi xem. Ngươi muốn tự mình đi hay là muốn ta cho người mời đi ra?"

"Ngươi......" Mặc dù lửa giận đầy bụng, Nguyệt Khê rốt cục vẫn là thức thời kìm nén. Hiện tại nàng thấy người con dâu này lợi hại, lại có thể quyết tuyệt thành như vậy.

"Còn không đi?" Lông mày giương lên, Tiểu Thiên khóe miệng thủy chung mang theo ý cười nhạt.

Tự biết tiếp tục lưu lại là không còn thú vị, Nguyệt Khê cũng không có ý ngây ngô nữa. Nàng hướng Tiểu Thiên, lạnh lùng mở miệng nói: "Ngươi dựa vào Tấn nhi, đời này không nhận thức ta đây là mẫu hậu, nếu không ta xem ngôi vị hoàng hậu này còn có thể thế nào?"

*****

"A!!! Ngươi uy hiếp ta?" Tiểu Thiên nghe nàng nói những lời này mà càng cảm thấy buồn cười, nàng khoanh tay nhìn Nguyệt Khê, mặt mày dựng lên, "Thái hậu à, người không cảm thấy ngươi nói những lời này là tự chuốc lấy nhục sao? Bất quá cũng tốt, ta cũng rất muốn biết, Thái hậu là thế nào mà để cho vị hoàng hậu này ta không giữ được. Nói thật, ta thật rất mong đợi. Vậy bây giờ, Thái hậu có nên đi hay không?"

"Ngươi......"

"Thái hậu, ngươi đừng ép ta phải đánh rồi, ta không muốn làm dơ bẩn tay của mình."

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi......"

"Ta không ngại nói cho ngươi biết, ta ngay đến hoàng thượng cũng đã cầm cái ghế ngồi đập qua, ngươi cũng không nên cho là ta không dám đối với Thái hậu nước láng giềng động thủ!" Nói xong, ánh mắt nàng lóe lên tia lạnh lẽo. Hơn nữa, nàng lại đem "Nước láng giềng" ba chữ đặc biệt nhấn mạnh, dụng ý rất rõ ràng, nàng hoàn toàn dập tắt mọi hi vọng của Nguyệt Khê!

"Niếp Tiểu Thiên, chớ đem những lời nói như vậy mà cự tuyệt." Nguyệt Khê cắn răng, nếu không phải nha đầu chết tiệt kia là hoàng hậu, nàng còn có thể nhịn nàng đến bây giờ sao.

"Quân đâu, đem Nguyệt Khê Thái hậu tiễn khách cho bổn cung!" Nụ cười trên mặt Tiểu Thiên đột nhiên vụt tắt, ánh mắt trong chốc lát trở nên lạnh như băng.

"Không cần, tự ta đi!" Không muốn tự rước lấy nhục nữa, nàng tay áo, xoay người, mở cửa, đi ra ngoài.

Mà ngoài cửa, Hoàng Phủ Tấn thấy Nguyệt Khê mở cửa thì trong nháy mắt đã nhanh chóng dời đi, Nguyệt Khê lúc ra cửa cũng không thấy hắn.

Đợi Nguyệt Khê rời đi, Hoàng Phủ Tấn mới từ chỗ tối đi ra, nhìn bóng lưng Nguyệt Khê, ánh mắt hắn trầm xuống.

"Thật chướng khí, sáng sớm đã đụng phải nữ nhân thối tha như vậy, đem toàn bộ tâm tư lão nương ta phá hư." Bên trong cửa, Tiểu Thiên ngồi xổm người xuống, dọn dẹp cái ly lúc trước mình vì tức giận mà ném vỡ, không chú ý tới Hoàng Phủ Tấn đang đứng ở cửa, dọn dẹp vụn thủy tinh trên đất, tiếp tục lẩm bẩm: "Thật không ngờ vì nữ nhân kia mà ném vỡ cái ly, thật lãng phí tư nguyên." Càng nói càng khó chịu, Tiểu Thiên ngồi chồm hổm trên mặt đất, bụng đầy buồn bực.

Cuối cùng, nàng thở dài, tiếp tục dọn dẹp vụn thủy tinh, tầm mắt của nàng xuất hiện một vật khác.

Long...... Long giày?

Tiểu Thiên chợt ngẩng đầu lên, "Hoàng thượng!"

*****

Hoàng Phủ Tấn xuất hiện khiến Tiểu Thiên kinh ngạc không thôi, trên tay run lên, không cẩn thận vụn thủy tinh đâm vào ngón tay, bất thình lình bị đau đến nhíu mày, Tiểu Thiên trên tay đã tuôn ra một chút máu.

"Thế nào mà còn mạo hiểm như vậy!" Hoàng Phủ Tấn ngồi xổm xuống, khẩu khí mang theo vài phần trách cứ, đưa tay nàng kéo lên, trong mắt hắn mang theo vài phần khẩn trương, "Mau tới đây, trẫm băng bó cho ngươi."

Tiểu Thiên nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Tấn đang khẩn trương, khóe miệng nàng không kìm được nâng lên, bật cười.

Tiếng cười của nàng làm Hoàng Phủ Tấn quay qua nhìn về phía nàng, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, "Như vậy còn cười được?"

"Không có a, ta cao hứng!" Trong mắt của nàng tràn đầy nụ cười, khóe miệng tự tiếu phi tiếu.

Thật ra như vậy cũng tốt vô cùng, nàng chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Hắn làm hoàng đế của hắn, nàng làm hoàng hậu của nàng, hắn tiếp tục có hậu cung ba nghìn, nàng......

Nàng rốt cục vẫn không nói được nữa, hắn tiếp tục có hắn hậu cung ba nghìn, nàng...... Nàng làm thế nào có thể giải thích tâm tình của mình lúc này.

Tấn, nếu ngươi không phải hoàng đế, thật tốt biết bao. Tiểu Thiên mi mắt rũ xuống, ở trong lòng thở dài.

"Khàn ——" suy nghĩ bị đau đớn trên tay kéo trở lại, Tiểu Thiên không nhịn được kêu một tiếng, trên tay của nàng lúc này đã bị Hoàng Phủ Tấn quấn một tầng lụa trắng bố.

"Hoàng thượng, thủ nghệ không tệ nha." Bỏ qua suy nghĩ trong, nàng hướng về phía Hoàng Phủ Tấn, khóe miệng giương lên.

"Về sau đừng làm việc mạo hiểm như vậy." Hoàng Phủ Tấn đưa tay, điểm một cái vào trán của nàng, ngay sau đó lại kéo tay nàng, mở miệng hỏi: "Trên tay ngươi thế nào nhiều như vậy vết thương?"

"A? Cái đó......" Nàng gãi đầu không biết trả lời thế nào, loại này "chiến tích vẻ vang" này đừng bảo phải nói ra đi, nói ra cũng thấy thật có lỗi với tổ tông. Đây chính là tác phẩm nàng đích thân dùng "giải phẫu" đem vá, nếu như bị Tấn phát hiện long bào thành thế kia, còn không bị hắn cười ngạo mới lạ.

Nghĩ tới đây, mắt nàng len lén liếc Hoàng Phủ Tấn bên cạnh một cái rồi lại quay qua bàn trang điểm để long bào kia, nàng khổ não thở dài.

Vẻ mặt Tiểu Thiên đều bị Hoàng Phủ Tấn thu hết vào mắt, hắn theo tầm mắt nàng nhìn qua, long bào bị Tiểu Thiên đặt trên bàn trang điểm lọt vào tầm mắt.

*****

Đây không phải là long bào mà nhất thời tức giận đem xé toang ném trong ngự hoa viên sao? Người này không phải là đem nó vá được rồi?

Nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Tấn trong mắt lóe ra rõ ràng nụ cười, hắn tự tay cầm long bào lên xem, quả nhiên, phía trên bị hắn xé rách có vài đường châm, mặc dù không thể nói là đẹp, nhưng trong lòng Hoàng Phủ Tấn, so với bất kì ai cũng vá thật đẹp.

"Cái này là ngươi vá?"

"Ha ha

" nàng cười khan mấy tiếng, đưa tay giật long bào lại, "Cái đó...... Hoàng thượng, ta...... Ta đang chuẩn bị vứt đây."

Chột dạ cầm long bào xoay người sang chỗ khác, nét mặt của nàng tràn đầy ảo não.

Mặt ảo não chép miệng lắc đầu, lại cảm giác mình bị người từ phía sau ôm vào lòng.

Mặc dù tối hôm trải qua một chuyện thế nào, Hoàng Phủ Tấn làm như vậy cũng không đáng nói nhưng Tiểu Thiên đích lưng cương trực.

"Hoàng...... Hoàng thượng......" Nàng chuyển mắt, cố gắng hóa giải tình thế lúng túng này, nhưng nghĩ mãi cũng không ra được

"Thiên Thiên, vá tốt như vậy, tại sao phải ném?" Hoàng Phủ Tấn thanh âm ôn nhu nói khẽ bên tai nàng, đem nàng ôm chặt hơn nữa.

"Vá...... Vá thật tốt?" Tiểu Thiên nghe Hoàng Phủ Tấn nói những lời này mà chợt xoay đầu lại, trong mắt khó có thể che giấu nụ cười.

"Ừ, vá rất khá." Hoàng Phủ Tấn gật đầu cười một cái, thấy Tiểu Thiên câu khích lệ này của hắn mà vui vẻ như thế, tâm tình sau khi thấy mẫu hậu cũng giãn ra một hai phần.

"Nhưng là......" Mặc dù Hoàng Phủ Tấn khen nàng như vậy, nhưng nàng cũng biết hắn đang an ủi nàng, nàng cũng không phải không tự biết rõ, y phục này nếu coi là vá tốt, những nữ công không phải là nhân vật cấp đại sư sao?

"Không có nhưng là, Thiên Thiên vá chính là tốt nhất."

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)