← Ch.065 | Ch.067 → |
Trong lúc bất chợt, hình ảnh kia trong nháy mắt biến mất, hắn thấy Tiểu Thiên nằm phía dưới sắc mặt đã trở nên ửng đỏ.
Hoàng Phủ Tấn bỏ qua luôn hình ảnh không giải thích được kia, ánh mắt của hắn một lần nữa nhu hòa trở lại, trong mắt tràn đầy vẻ ôn nhu.
Đưa tay nghịch khuôn mặt của nàng, nụ hôn của hắn lại một lần nữa rơi xuống.
Nhắm mắt lại, Tiểu Thiên cảm giác được tay của Hoàng Phủ Tấn ở trên người của nàng tru du, mang theo chút thăm dò, thân thể của nàng lại một lần nữa cứng lại.
Đúng vậy, nàng khẩn trương, thật khẩn trương, đây là lần đầu tiên của nàng a, mặc dù lần đầu tiên này nói ra không tài nào giải thích được, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên của nàng.
Tay của Hoàng Phủ Tấn liên tục di chuyển trên người nàng, Tiểu Thiên cũng biết tối nay lần đầu tiên của nàng trao cho nam nhân cũng đồng thời chứng minh nàng đã vô tình yêu hắn. (Tiểu linh: cái này em chém bừa)
Nhưng vào lúc này, trong đầu nàng liên tục thoáng qua những hình ảnh. Những hình ảnh này nàng chưa từng nhìn qua nhưng cảm giác quen thuộc khiến nàng đau. Vẫn như trước không tài nào thấy rõ một người nam nhân kia.
Bất chợt, tâm nàng thật đau (TL: e nghĩ để là tâm hay hơn). Nước mắt không ngừng chảy ra. Những hình ảnh quen thuộc tựa như một bộ phim điện ảnh, một lần lại một lần chạy trong đầu nàng, một lần chạy, tâm nàng lại một lần đau, nước mắt cũng không cầm được mà tuôn ra như suối.
Chợt đẩy Hoàng Phủ Tấn trên người ra, nàng từ trên giường ngồi dậy, co rúc thân mình, cả người phát run. Lúc này, nàng đã rơi lệ đầy mặt. Vì sao tâm lại đau đến vậy?
"Thật.... Thật xin lỗi, Hoàng Thượng, thật xin lỗi, ta..." Thanh âm của nàng nghẹn ngào, đối với Hoàng Phủ Tấn nói xin lỗi. Nàng càng khóc càng thêm lợi hại, nước mắt "tứ ngược địa dũng" ra ngoài.
Lúc này, Hoàng Phủ Tấn dục hỏa khó chịu nhìn lại thời điểm quan trọng nhất, toàn thân hắn đều cực kì khó chịu. Dục hỏa đốt người làm hắn hận không làm gì được mà phải cắn chặt răng cố nén nhịn (TL: e không dịch thoát ý được) Thấy Tiểu Thiên đột nhiên khóc đến như vậy. Trong mắt nàng còn thoáng qua những hình ảnh hắn quen thuộc rồi biến mất thay vào đó là đau đớn. Lòng hắn đau nhói. Hắn lại nghĩ rằng Tiểu Thiên nghĩ về cái kia "gian phu", thấy có lỗi với người kia nên tại thời điểm quan trọng mới đẩy hắn ra.
*****
Mặc dù trong lòng hắn rất mất mát nhưng khi nhìn nàng khóc thương tâm đến vậy, khuôn mặt lại áy náy, Hoàng Phủ Tấn lại không đành lòng trách cứ nàng. Bất đắc dĩ ôm nàng vào lòng, hắn cúi đầu nhìn nàng: "Không sao, đừng khóc."
" Hoàng....... Hoàng Thượng, thật xin lỗi, ta thật, thật không phải là.... không phải là muốn đẩy người ra, ta.... ." Nàng thút thít muốn mở miệng giải thích với Hoàng Phủ Tấn, giải thích cái hình ảnh kia làm nàng đau lòng nên mới đẩy hắn ra nhưng nàng không biết phải giải thích như thế nào. Liệu hắn có tin lời nàng không. Nghĩ tới đây, lời nói sắp ra khỏi miệng lại bị nàng nuốt trở lại.
"Được, trẫm biết ngươi không muốn đẩy trẫm ra" Hoàng Phủ Tấn vẻ mặt bất đắc dĩ. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình đối với nữ nhân lại độ lượng đến vậy. Thê tử của mình trong lòng nghĩ đén nam nhân khác, bởi vì nghĩ rằng mình phản bội người kia mà đẩy trượng phu ra. Hắn biết rõ như vậy, nhưng hắn vẫn chịu đựng để dục hỏa thiêu chết, không đành lòng trách cứ nàng lại còn ôn nhu an ủi nàng.
Hoàng Phủ Tấn ơi là Hoàng Phủ Tấn xem ra ngươi bị cái tiểu nữ nhân trong ngực nắm giữ rồi.
Hoàng Phủ Tấn ở trong lòng thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
"Hoàng Thượng, ta......" Tâm tình hơi ổn định một chút, Tiểu Thiên chớp đôi mắt bị nước lấp đầy. Hai tròng mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, cắn môi dưới, gương mặt áy náy.
"Ngoan, đừng khóc." Hoàng Phủ Tấn đưa tay, lau nước mắt trên mặt nàng, đưa tay lấy y phục của Tiểu Thiên bị ném một bên khoác lên người nàng, ôn nhu mở miệng nói: "Đem y phục mặc vào, đừng để bị lạnh.
Hoàng Phủ Tấn hành động như vậy làm cho Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người. Mặc dù nàng chưa trải qua, nhưng cũng hiểu nam nhân phải chịu dục hỏa đốt người là rất thống khổ thế nhưng hắn lại không một chút trách cứ nàng.
"Hoàng thượng...."
"Đừng nói chuyện, đem y phục mặc vào đã" Hoàng Phủ Tấn lần nữa không cho nàng nói, hướng nàng cười trấn an.
"Ừ!" Cắn môi dưới, nàng gật đầu, phối hợp cùng Hoàng Phủ Tấn đem quần áo mặc vào.
"Tốt lắm, hiện tại khuya lắm rồi, ngủ đi."
"Được" Nghe lời nằm xuống giường, nàng kéo chăn qua, nghĩ tới tối nay phát sinh một loạt chuyện.
Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng lại một lần nữa sững sỡ, mi mắt của hắn rũ xuống, nằm xuống bên cạnh nàng. Hắn tự nhiên đem Tiểu Thiên ôm trong ngực.
*****
Lần này, Tiểu Thiên không cự tuyệt. Trong lòng nghĩ đến, nếu như không phải trong đầu của nàng tự nhiên xuất hiện những hình ảnh kịch tính kia thì có lẽ nàng cũng Hoàng Phủ Tấn sẽ có lần đầu tiên. Còn nữa, Hoàng Phủ Tấn, đến tối nay, vừa mới thôi, nàng mới xem như thật sự hiểu rõ người đàn ông này. Hắn thật ra chỉ có cái mặt bên ngoài lạnh lùng. Mặc dù hắn là hoàng đế, phải có quyền uy cao nhất nhưng thực ra hắn cũng rất yếu ớt, yếu ớt tới mức làm cho người ta đau lòng. Bất quá, bởi vì hắn là hoàng đế cho nên không thể để người khác biết hắn đau lòng. Vì hắn là hoàng đế cho nên hắn chỉ có thể ngồi ở đó mà giả vờ lạnh lùng. Long bào kết hợp với diễn xuất của hắn tạo nên một hoàng đế lạnh lùng, tàn nhẫn.
Thật ra mọi người đều không biết làm hoàng đế thật sự khó chịu, cho dù là hữu ý cũng phải giả bộ vô tình.
Nghĩ tới đây, Tiểu Thiên lại một lần nữa đau lòng đến nhíu mày, cả người không tự chủ nhích tới gần Hoàng Phủ Tấn.
Cử động của nàng khiến Hoàng Phủ Tấn kinh ngạc, môi khẽ nhếch lên, càng thêm ôm chặt nàng hơn nữa.
Tiểu nữ nhân này đã vô tình đem tâm của hắn trộm đi, trộm một chút cũng không còn.
"Hoàng Thượng, người có thoải mái hơn không?" Một lúc lâu sau, bên tai hắn truyền đến âm thanh lo lắng của Tiểu Thiên.
Điểm này khiến trong lòng Hoàng Phủ Tấn thoải mái hơn một chút. Ít nhất, hắn còn biết được rằng tiểu nữ nhân trong ngực hắn vẫn có chút để ý đến hắn. Cho dù vậy nhưng hắn biết trong lòng nàng, hắn dù như thế nào cũng không bằng được nam nhân kia.
"Ừ, tốt hơn nhiều, có Tiểu Thiên tự tay nấu cho trẫm canh gừng, trẫm uống rồi còn không tốt được sao?" Hoàng Phủ Tấn cười trêu nói: "Hơn nữa, Thiên Thiên không phải nghĩ rằng bản thân nấu canh gừng uống rất ngon sao?"
Nghe được sự nhạo báng trong lời nói của Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên có chút không vui đẩy hắn một cái: "Không phải ban đầu người nói canh gừng không có mùi vị sao?"
"Trẫm sợ đem người khen lên trận trời, tìm không được lại nữa." Hoàng Phủ Tấn nở nụ cười, đem Tiểu Thiên một lần nữa ôm lại trong lòng.
"Cái tên hôn quân này, nói chuyện chính là một tiểu nhân đáng chết!" Cố ý nghiêm mặt, lại lần nữa giả bộ đẩy Hoàng Phủ Tấn, nhưng bên này lại để bản thân dựa chắc vào Hoàng Phủ Tấn.
Nàng phát hiện tựa vào Hoàng Phủ Tấn bên cạnh cảm giác rất ấm áp, rất an toàn, chỉ tiếc, nàng không thể thương hắn cũng không thể làm cho hắn yêu nàng.
Chỉ cần như vậy là tốt rồi, chỉ sợ ngày nào đó hắn chán nản nàng, cũng có lý do lừa người, lừa bản thân rằng nàng cùng Hoàng Phủ Tấn cho tới bây giờ cũng chưa có chân chính bắt đầu, cũng có thể cùng người khác nói, hắn là hoàng đế cùng bao nhiêu nữ nhân có quan hệ cũng không liên quan đến nàng.
*****
Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt nàng cứng lại, hiện tại mới phát hiện, lúc thức dậy mà mâu thuẫn thật rất kinh khủng. Một bên thì hi vọng mình cùng Hoàng Phủ Tấn chỉ cần duy trì khoảng cách không quá xa mà cũng không quá gần là tốt rồi, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc hắn ôm nữ nhân khác trong ngực, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Đều nói mập mờ làm cho người ta chịu hết ủy khuất, không tìm được chứng cớ có yêu mình không.
Nhưng là, mập mờ lại có thể hoàn hảo bảo vệ trái tim của mình không bị tổn thương, ít nhất mèo khen mèo dài đuôi, kia cao ngạo tự ái sẽ được bảo vệ không bị chà đạp.
Thật ra, hiện tại nàng cùng Hoàng Phủ Tấn đang ở giữa giai đoạn mập mờ, trong lòng lẫn nhau đều hiểu, nhưng ai cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Bọn họ đều là sợ chính mình bị thương.
Nàng đang sững sờ thì cảm giác được tay mình bị Hoàng Phủ Tấn đứng bên cạnh nắm thật chặt, hai người ai cũng không nói gì.
Đêm tối rất yên tĩnh, bên trong tẩm cung chỉ còn lại tiếng hít thở vững vàng của hai người.
Không biết qua bao lâu, hai người họ cũng dần dần ngủ say.
Khi Tiểu Thiên tỉnh lại, đã là buổi sáng của ngày hôm sau, mở mắt ra, nàng phát hiện bên cạnh mình trống rỗng, chỗ hắn tối qua nằm đã lạnh như băng.
Trong lòng bỗng có cảm giác mất mát khó hiểu, nàng đứng dậy, chính mình mặc quần áo cẩn thận đi xuống giường.
Trong lúc vô tình nhìn thấy long bào được nàng vá đến một nửa. Vì nó mà tay nàng bị kim đâm không biết bao lần, khiến nàng tức giận vứt nó ở một bên, nàng đưa tay cầm lấy nó, không giải thích được nở nụ cười.
Chợt nghĩ nếu Hoàng Phủ Tấn mặc cái áo "khất cái" này lên triều... , có thể hay không đem hù dọa những đại thần kia, bất quá, nếu là ở thế giới của nàng, "khất cái trang" lại là một loại trào lưu lớn a.
Nghĩ như vậy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ.
"Tiểu thư, ngài tỉnh chưa?" Ngoài cửa vang lên thanh âm của Đóa Nhi.
"Ừ, đã tỉnh, vào đi." Tiểu Thiên ở bên trong trả lời.
Lúc này, Đóa Nhi đẩy cửa đi vào, trên mặt mang nụ cười có chút xấu xa.
"Tiểu thư, để nô tỳ chải tóc cho ngài."
"Được." Nhìn chính mình trong gương, làn mi cong cong, cái miệng nhỏ nhắn như anh đào, mắt to đen nhánh, sống mũi thẳng.
*****
Trong đầu thoáng qua câu nói tối hôm trước của Hoàng Phủ Tấn, nàng không tự chủ được mà bật cười.
Mẹ ruột của Hoàng đế kia đúng lúc có ý tìm đến nàng?
"Tiểu thư, nghĩ đến cái chuyện tốt gì mà cười như vậy a?" Đóa Nhi mặt cười xấu xa ghé sát vào bên tai Tiểu Thiên, trong ánh mắt lộ ra mấy phần mập mờ.
Thanh âm của Đóa nhi đem Tiểu Thiên từ suy nghĩ kéo trở lại, trên mặt thoáng qua một hồi đỏ ửng, những hình ảnh kích tình tối hôm qua cùng Hoàng Phủ Tấn lần nữa thoáng hiện lên ở trong óc của nàng.
"Tiểu thư, ngài tối hôm qua cùng hoàng thượng hắn......"
"Không có gì, chúng ta không có gì!" Bởi vì trong lòng chột dạ, Đóa Nhi vừa hỏi, Tiểu Thiên lập tức lên tiếng ngắt lời nàng.
"Tiểu thư, ngài làm sao lại khẩn trương như vậy, nô tỳ chẳng qua là tùy tiện hỏi một chút mà thôi." Đóa Nhi cười đến càng thêm mập mờ.
"Ta...... Ta nào có khẩn trương." Nụ cười trong mắt Đóa nhi khiến cho Tiểu Thiên càng thêm chột dạ, nàng nhìn Đóa Nhi, cố gắng nói sang chuyện khác, "Ngược lại ngươi, ngày hôm qua không phải là bảo ngươi đi gọi ngự y sao? Tại sao kêu cả đêm cũng không có kêu đến?"
Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, Đóa Nhi ngược lại cười đến lợi hại hơn chút, nàng hai tay khoác lên vai Tiểu Thiên, cười trêu nói: "Nô tỳ không phải là nghĩ tới tiểu thư ngài cũng biết y thuật sao, chiếu cố hoàng thượng sẽ không có có vấn đề đi."
"Ngươi, cái nha đầu chết tiệt kia, nếu là hoàng thượng thật sự có chuyện xảy ra thì sao bây giờ?" Tiểu Thiên bị Đóa Nhi nói, sắc mặt làm cho càng thêm sắc mặt đỏ hồng, mỗi một câu của Đóa Nhi cũng đều nhắc nhở nàng tối hôm qua bọn họ đã phát sinh những chuyện kia.
"Hắc hắc, tiểu thư, ngài rất khẩn trương lo cho hoàng thượng sao?" Đóa Nhi xấu xa hướng Tiểu Thiên trừng mắt nhìn.
"Kia...... Đó là khẳng định nha, hoàng...... Hoàng thượng là vua của một nước, ta...... Ta dĩ nhiên là không hy vọng hắn có chuyện." Tiểu Thiên chột dạ đảo tròn mắt, cố gắng kiếm cớ.
"A nguyên lai là như vậy a." Rất rõ ràng, Đóa Nhi cũng không hoàn toàn tin tưởng lời Tiểu Thiên nói, tiểu thư này, rõ ràng chính là quan tâm đến hoàng thượng a, nhưng lại làm một bộ dạng khẩu thị tâm phi nha.
"Dĩ...... Dĩ nhiên." Tiểu Thiên chột dạ nhìn đi chỗ khác.
Tiểu Thiên không biết nói gì nữa, Đóa Nhi nha đầu này càng ngày càng không biết lớn nhỏ.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên thanh âm của Nguyệt nhi, "Nương nương, Thái hậu nước Hạo Nguyệt cầu kiến."
"Thái hậu nước Hạo Nguyệt? Nàng tới tìm ta làm cái gì?" Tiểu Thiên chân mày chau lại, nói thật, nàng một chút cũng không thích cái vị Thái hậu đó, mặc dù nói, vị Thái hậu này coi như là bà bà của nàng trên danh nghĩa (mẹ chồng a), nhưng nàng lại đối với nàng một chút hảo cảm cũng không có. Vị Thái hậu này quá ích kỷ, nàng chỉ muốn bảo vệ quốc gia nàng bây giờ, cùng với cái tiểu nhi tử bây giờ. Không hề có để ý đến Hoàng Phủ Tấn. Nghĩ đến lời nói của nàng lúc trước ở Thanh Âm Cung kia, còn có thoáng qua tuyệt vọng trong mắt Hoàng Phủ Tấn, làm cho trong lòng Tiểu Thiên dâng lên một cỗ lửa giận khó có thể ức chế.
← Ch. 065 | Ch. 067 → |