Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 060

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 060
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thanh Âm Cung ——

"Nguyệt Khê, uống trà trước đi." Thái Hoàng Thái Hậu có vẻ bình tĩnh rất nhiều, nữ nhân trước mắt này là con dâu bà, cũng là đầu sỏ gây nên cái chết của con bà. Nhưng quan trọng là, nàng ta vẫn là mẫu thân thân sinh của Tấn nhi.

"Cám ơn mẫu hậu." Nguyệt Khê theo thói quen xưng hô mà gọi một tiếng, nhưng lập tức lại ý thức được có chỗ không đúng, liền sửa miệng lại: "Đa tạ Thái Hoàng Thái Hậu!"

"Mẫu hậu, nhi thần đói bụng!" Ngồi ở bên cạnh Nguyệt Khê chính là Quốc Vương Hạo Nguyệt quốc tiểu Dương Hi mười tuổi, trên mặt hắn mang theo nét trẻ con của tiểu hài tử mười tuổi.

"Hi Nhi, con trước tiên hãy kiên nhẫn một chút?" Nguyệt Khê rất câu nệ, bà ta thậm chí cũng không dám nói nhiều.

Thái Hoàng Thái Hậu nhìn thấy hai mẫu tử Nguyệt Khê, lắc lắc đầu, thở dài, nhìn hai thị nữ bên người mở miệng nói: "Chuẩn bị thức ăn cho vị tiểu Hoàng Thượng này."

"Vâng, thưa thái hậu."

Thị nữ đang chuẩn bị lui ra lại bị âm thanh lạnh như băng ở cửa đánh gãy.

"Không được đi!"

Âm thanh này làm cho thân mình Nguyệt Khuê cứng đờ, bà cố gắng quay đầu lại, tươi cười trên mặt mang theo vài phần cứng ngắc: "Tấn...... Tấn nhi."

"Câm miệng!" Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng lại vang lên lần thứ hai, hắn từ bên ngoài cửa bước vào: "Trẫm là hoàng đế, một thái hậu nước láng giềng như ngươi mà cũng dám xưng hô với trẫm như vậy?"

"Tấn nhi, không được vô lễ." Trong lời nói của Thái Hoàng Thái Hậu mang theo vài phần trách cứ. Kỳ thật trong lòng bà cũng hiểu được, trong lòng đứa nhỏ Tấn nhi này rất là khó chịu.

"Hoàng Tổ Mẫu, về sau đừng để ột số người hạ tiện rảnh rỗi đến quấy rầy ngài!" Ánh mắt Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng, hắn thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn Nguyệt Khê một cái cũng không có.

"Tấn nhi......" Nguyệt Khê đang muốn mở miệng nói gì, lại bị thanh âm không hề có tình cảm của Hoàng Phủ Tấn lần thứ hai ngắt đứt.

"Người đâu, đem hạ nhân này dẫn ra ngoài cho trẫm."

"Tấn nhi!"

"Tấn!"

Thái Hoàng Thái Hậu nhìn Đoạn Ngự đi theo phía sau hắn cùng lúc bước vào bởi vì mệnh lệnh của hắn mà ngây ngẩn cả người.

Cùng lúc đó, Tiểu Thiên vừa bước tới cửa cũng bởi vì những lời này của Hoàng Phủ Tấn mà chân trước tới thu nhanh trở về.

"Tấn nhi, con nghe mẫu hậu nói......"

"Ngươi câm miệng lại cho trẫm, mẫu hậu của trẫm sớm đã chết, ngươi không xứng là mẫu hậu của trẫm!" Hoàng Phủ Tấn xoay người lại, nhìn về phía Nguyệt Khê thái hậu, lại liếc mắt nhìn người trốn trong lòng Nguyệt Khê - Dương Hi. Ánh mắt hắn càng trở nên lạnh như băng. Tiểu Thiên lúc này mới khôi phục lại, nhận thấy ở trong mắt hắn lại một lần nữa bắt đầu chợt lóe lên một tia đau đớn.

Cho dù đã ngụy trang thật lạnh, nhưng vẫn nhìn thấy được trong mắt hắn...

"Tấn Nhi..."

"Ngươi sao lại có thể không có phép tắc mà xưng hô với trẫm như vậy, trẫm lập tức chém đầu của ngươi!" Hoàng Phủ Tấn cắn răng nhìn, nắm chặt hai tay không có chỗ phát tiết, nhận ra được, lúc này hắn đang rất thống khổ.

" Ngươi... Ngươi làm gì mà đối với mẫu hậu hung dữ như vậy!" Tiểu Dương Hi mới mười tuổi vẻ mặt khờ dại, hắn không hề biết nguyên nhân, chỉ biết vị đại ca ca trước mặt này không thể hung hăng đối với mẫu hậu như vậy. Tuy rằng hắn mới mười tuổi, nhưng lúc này đã bị tức giận trong mắt Hoàng Phủ Tấn dọa cho hoảng sợ.

Tiểu Thiên đã bị âm thanh non nớt này hấp dẫn.

Nhìn xem, tiểu tử này, còn nhỏ thế mà đã tuấn tú như vậy, khi trưởng thành có phải là giống như hôn quân là mặt hàng cực phẩm không.

Dù có ngụy trang thật sự lãnh, nhưng vẫn là thấy được ánh mắt hắn......

Ánh mắt hắn lộ ra vài phần tính tình trẻ con, nhưng lại làm cho nàng có cảm giác quen thuộc. Đúng, cảm giác quen thuộc này là đến từ Hoàng Phủ Tấn.

Hắn cùng Hoàng Phủ Tấn có vài phần giống nhau. Quả thật là hai huynh đệ cùng một mẹ sinh ra.

Lại nhìn lại Nguyệt Khê thái hậu, mị lực không thể chê, khó trách hoàng đế hai quốc gia đều yêu thương bà ta, khó trách tiên hoàng bởi vì bà rời đi mà tự sát. Bà thật sự là một mỹ nhân tuyệt sắc, cho dù đã có đứa con lớn như vậy là Hoàng Phủ Tấn, nhưng vẫn là một nữ nhân xinh đẹp a.

Khó trách Hoàng Phủ Tấn lại anh tuấn như vậy, xem ra là do mẫu thân mỹ mạo của hắn di truyền lại.

"Nếu ngươi không muốn trẫm dùng phương thức như vậy đối đãi với ngươi, ngươi hãy theo mẫu hậu của ngươi, lập tức rời khỏi tầm mắt của trẫm." Hoàng Phủ Tấn cúi đầu, nhìn thấy thân đệ đệ mười tuổi cùng với mình giống nhau như đúc này, ánh mắt hắn bắt đầu lạnh đến mức khiến cho người ta run rẩy.

"Ngươi...Mẫu hậu." Tiểu Dương Hi bị vẻ mặt của Hoàng Phủ Tấn dọa, trốn trong lòng Nguyệt Khê, có một chút hoảng sợ.

"Hi Nhi ngoan, đừng sợ, mẫu hậu ở đây." Nguyệt Khê ôm tiểu Dương Hi, ôn nhu trấn an hắn, ở trong mắt Hoàng Phủ Tấn lại càng thêm chói mắt.

"Như thế nào? Sao còn chưa cút?"

"Tấn Nhi. Nguyệt Khê thái hậu là khách của Ai gia, sao con lại đem khách của Ai gia đuổi đi?" Lúc này, Thái Hoàng thái hậu cuối cùng cũng mở miệng.

"Hoàng Tổ mẫu, nữ nhân như vậy không xứng bước vào Thanh Âm Cung của ngài!" Khóe môi Hoàng Phủ Tấn nhếch lên một tia châm chọc.

"Tấn Nhi, khách nhân của Ai gia đương nhiên chỉ có Ai gia mới có thể đuổi, con ngồi lại ở nơi này của Ai gia trong chốc lát, được không?"

"Tôn nhi không rảnh! Hoàng Tổ mẫu cứ tự nhiên!" Hoàng Phủ Tấn cuối cùng vẫn không kiên trì đuổi hai mẫu tử Nguyệt Khê nữa, mà xoay người, mang theo tức giận rời đi.

Lúc bước qua cửa, hắn dừng chân lại, nhìn thoáng qua vẻ mặt kinh ngạt của Tiểu Thiên đứng ở trước cửa, rất nhanh liền rời đi.

*****

"Ngự, con đi theo Tấn nhi đi, Ai gia cùng Nguyệt Khê thái hậu tâm sự một chút."

"Vâng, vi thần cáo lui." Kỳ thật, Thái Hoàng Thái Hậu không nói, Đoạn Ngự cũng đang định đi. Tiểu tử kia phỏng chừng vài ngày này sẽ không dễ chịu cho lắm.

Tiểu Thiên đứng ở cửa, không biết có nên bước vào hay không, người ngồi bên trong cũng được xem như mẹ chồng cùng em chồng của nàng. Nàng hiện tại lại không biết tiếp đón cái người gọi là mẹ chồng kia như thế nào nữa.

"Thiên Thiên? Con cũng đến đây." Thái Hoàng Thái Hậu thấy Tiểu Thiên đứng ở cửa, vội vàng kêu nàng lại: "Thiên Thiên, bước vào cùng Hoàng Tổ Mẫu tâm sự một chút đi."

"Được, được." Gật gật cái đầu, trên mặt Tiểu Thiên có chút xấu hổ.

"Thiên Thiên, vị này chính là Nguyệt Khê thái hậu Hạo Nguyệt quốc."

"Nga, xin...... Chào."

Tiểu Thiên hướng Nguyệt Khê khoát tay áo hành lễ. Má ơi, sao lại có cảm giác so với gặp cha mẹ còn muốn khủng bố hơn.

"Chào." Nguyệt Khê nhìn Tiểu Thiên khẽ gật đầu.

"Nguyệt Khê, Thiên Thiên là Hoàng Hậu của Tấn nhi."

"À." Nguyệt Khê không có lòng dạ nào mà lên tiếng, hiện tại bà gấp đến mức không còn tâm trí để ý đến chuyện gia đạo của Tấn Nhi, mà quốc sự của bọn họ mới là quan trọng nhất.

Về điểm này, Tiểu Thiên tự nhiên cũng đã nhìn ra.

"Mẫu...... Thái Hoàng Thái Hậu." Nguyệt Khê do dự mở miệng nói: "Về chuyện quốc gia của con mượn binh lực ngăn địch......"

"Nguyệt Khê!" Thái Hoàng Thái Hậu hơi bất mãn bẻ gãy lời nói của nàng: "Chuyện mượn dùng binh lực này, hay là ngươi đi hỏi Tấn nhi đi. Ai gia không có khả năng làm chủ được, ngươi lâu như vậy mới tới, lần này hãy cùng Ai gia tâm sự một chút đi."

Thái Hoàng Thái Hậu biểu hiện ra vẻ trong lòng bất mãn.

"Vâng, Thái Hoàng Thái Hậu muốn tán gẫu chuyện gì?" Nguyệt Khê trong lòng tuy gấp rút, nhưng lại không dám biểu hiện ra bên ngoài.

"Hãy nói về Tấn nhi đi." Thái Hoàng Thái Hậu uống một ngụm trà, bình thản mở miệng nói.

"Được, vậy...... Vậy nói về Tấn nhi đi." Trên mặt Nguyệt Khê hiện lên một tia mất tự nhiên.

Chỉ thấy Thái Hoàng Thái Hậu nhìn thoáng qua Nguyệt Khê, nhưng chỉ mở miệng nói: "Đứa nhỏ Tấn nhi kia quả thật rất có tài, năm ấy mười tuổi đã đăng cơ lên làm hoàng đế, còn đem quốc gia thống trị cường đại như vậy, Nguyệt Khê, ngươi muốn biết Tấn nhi từ năm mười tuổi tới bây giờ sống như thế nào không?"

"Thái Hoàng Thái Hậu, ngài có thể nói một ít chuyện trọng yếu không?" Nguyệt Khê vẫn là vội vàng mà ngắt lời nói của Thái Hoàng Thái Hậu. Trong lòng bà ta cho Hạo Nguyệt quốc gấp đến độ lo lắng nếu lại một lần nữa không mượn được binh, quốc gia như vậy sẽ xong rồi, vậy Hi Nhi của bà ta không phải là mang danh quốc vương mất nước sao.

*****

Tiểu Thiên cũng nhận ra được, Nguyệt Khê một chút cũng không nghĩ tới việc muốn nói chuyện về Hoàng Phủ Tấn. Có lẽ, bà ta gấp gáp là bởi vì nước Hạo Nguyệt gì đó, cùng với tiểu hoàng đế nằm trong lòng ngực bà ta mà làm nũng kia.

Nghĩ vậy, trong long Tiểu Thiên không tránh khỏi nổi lên một trận lửa giận, mắt mày nhăn lại, chịu đựng không nói nửa câu.

"Chuyện quan trọng?" Thái Hoàng Thái Hậu liền nhếch mi: "Ngươi nói chuyện quan trọng là chỉ cái gì? Chuyện Tấn nhi không thể xem chuyện quan trọng sao?" Nghe được lời nói kia, trong lòng Thái Hoàng Thái Hậu cũng bắt đầu nổi lên lửa giận.

"Mẫu hậu, ngài cũng biết, Nguyệt Khê lần này tới là tìm các ngươi xin giúp đỡ, có thể người muốn ta cùng người nói một ít chuyện này nọ. Nhưng Tấn nhi hiện tại là hoàng đế, hắn tài giỏi thế nào là chuyện của hắn, nhưng chuyện quốc gia của ta đang gấp rút, nếu không có binh lực, Hi Nhi hắn sẽ mang tội danh làm mất nước đó." Nguyệt Khê nóng nảy, lời nói trong lòng bật thốt ra, lại lập tức làm cho tính tình đang tốt của Thái Hoàng Thái Hậu cũng trở nên xấu hơn.

Đang muốn mở miệng, lại bị Tiểu Thiên kia vì đã quá tức giận đánh gãy ý định.

Chỉ thấy nàng tức giận đứng bật dậy từ trên ghế, chỉ vào Nguyệt Khê mắng chửi một chút: "Bà rốt cuộc là loại nữ nhân gì vậy, cái gì gọi là Hoàng Phủ Tấn tài giỏi thế nào đều là chuyện của hắn, bà đừng quên, hắn cũng là con của bà, là đứa con bị bà bỏ rơi hơn mười năm!"

"Ngươi......"

"Bà xem, bà cùng gian phu sinh đứa mang trên lưng tội danh hôn quân mất nước là chuyện của bà, quốc gia của bà có tiêu tùng cũng là chuyện của bà, Hoàng Phủ Tấn hắn không cần phải... giúp bà cái gì, bà cũng không có tư cách đến nhờ hắn trợ giúp! Mang theo con của bà quay trở về Hạo Nguyệt quốc của bà đi!" Nàng nói xong, đá văng ghế bên người ra, nhanh chóng rời đi.

Nàng quả thật chưa gặp qua nữ nhân nào lại có thể có trái tim sắt đá đến như vậy, làm cho nàng tức đến không có chỗ phát tiết. Bây giờ nàng mới chú ý đến, mới cảm nhận được hương vị đau lòng của Hoàng Phủ Tấn.

Tiểu Thiên sau khi mang theo tức giận mà rời khỏi, lời nói đã khiến vài người ở đây ngẩn ra. Nguyệt Khê, Thái Hoàng Thái Hậu, còn có cả Vũ Lạc Thủy, đều bị động tác cũng như lời nói của Tiểu Thiên làm cho kinh hãi.

Nhất là Thái Hoàng Thái Hậu, bà tuy rằng đã thấy qua tính tình của nha đầu Tiểu Thiên kia, nhưng đây lại là lần đầu tiên thấy nàng giận dữ như vậy, thậm chí lần này nàng giận dữ là bởi vì Tấn Nhi, nha đầu kia là đau lòng vì Tấn Nhi.

Nghĩ vậy, trong mắt Thái Hoàng Thái hậu hiện lên một tia vui mừng.

*****

Mà Vũ Lạc Thủy lại hiểu được, Thiên Thiên nàng...... tựa hồ thật để ý cảm nhận của Hoàng Thượng.

Trong lòng...... Nàng ấy đang đau xót cho Hoàng Thượng!

Mi mắt Vũ Lạc Thủy khép xuống, Thiên Thiên nha, ngươi có hiểu được trái tim mình lúc này không vậy.

Sau khi Tiểu Thiên từ Thanh Âm Cung đi ra, trong đầu óc đều là ánh mắt chợt lóe ra đau đớn của Hoàng Phủ Tấn, làm cho lòng nàng co rút rất chặt.

"Nương.... Nương nương!" Phúc Quý lo lắng chạy tới nghênh đón, nhìn bộ dạng hắn chạy tới mức đầu chảy đầy mồ hôi, phỏng chừng là có lien quan đến Hoàng Phủ Tấn

"Chuyện gì vậy, Phúc Qúy?"

"Hoàng thượng, ngài ấy..... Ngài ấy ở trong Vũ Nhi Đình uống rượu, nô tài khuyên như thế nào đều không được, người xem Hoàng thượng...."

"Đoạn Ngự đâu, Đoạn Ngự không phải đi cùng hắn sao? Sao lại để cho hắn uống nhiều rượu như vậy?" Tiểu Thiên vừa hỏi, vừa đi theo Phúc Qúy hướng tới Vũ Nhi Đình.

"Thừa tướng bị Hoàng thượng đuổi đi, nô tài không còn cách nào, đành phải kêu nương nương đến. Nương nương, ngài đi khuyên nhủ Hoàng thượng đi, đừng để người uống nhiều rượu."

"Ta đi xem trước!" Bước chân Tiểu Thiên nhanh hơn một chút, trong đầu óc toàn là ánh mắt thồng khổ của Hoàng Phủ Tấn.

Không bao lâu sau, hai người đã tới bên ngoài Vũ Nhi Đình.

Tiểu Thiên đứng ở xa xa, nhìn thấy bóng dáng Hoàng Phủ Tấn cô tịch ngồi trong đình, ngửa đầu uống từng ngụm, từng ngụm rượu, mùi rượu lạnh lẽo trong không khí giá rét có vẻ càng thêm lạnh đến xương.

Ánh mắt nàng hiện lên tia đau lòng cùng xót xa, nhấc chân đi vào bên trong đình.

"Hoàng thượng." Tiểu Thiên ngồi vào bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, nhìn đến trên bàn đầy các bình rượu còn vạt áo của Hoàng Phủ Tấn thì lại bị cồn làm ướt nhẹp, trên mặt hắn đỏ bừng mang theo mùi rượu, bị cồn làm cho hai mắt đầy sương mù, lộ ra đau đớn rõ ràng.

Hoàng Phủ Tấn không để ý đến tiếng kêu của Tiểu Thiên, mà lại một lần nữa bưng bầu rượu lên, uống từng ngụm từng ngụm.

"Hoàng thượng, ngài..." Phúc Qúy vốn định ngăn Hoàng Phủ Tấn uống tiếp, lại bị Tiểu Thiên chặn lại.

"Nương nương, này......"

"Để cho hắn uống đi. Uống rượu, có lẽ sẽ giúp trong lòng thoải mái một chút." Tiểu Thiên nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Hoàng Phủ Tấn, trong lòng lại hiện lên tia đau lòng.

"Nhưng mà, nương nương, Hoàng thượng uống như vậy.........."

"Không có việc gì, ta chắc chắn sẽ lo tốt." Tiểu Thiên trước đánh gãy lời nói của Phúc Qúy, tiếp tục nói:"Ngươi đi xuống đi, ta sẽ chăm sóc Hoàng thượng."

"Vâng, nô tài cáo lui." Lo lắng liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, Phúc Qúy bắt đắc dĩ lắc đầu, lui xuống.

*****

Sau khi Phúc Quý lui xuống, Tiểu Thiên vẫn lẳng lặng ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, nhìn hắn uống từng ngụm từng ngụm rượu. Vẻ mặt thống khổ trên mặt hắn làm cho nàng cảm thấy thật là khó chịu, tâm rất đau.

Nàng cũng không biết Hoàng Phủ Tấn hét lên đã bao lâu, thẳng đến khi Hoàng Phủ Tấn cuối cùng chịu không được bật khóc, đem suy nghĩ của Tiểu Thiên kéo về.

Chỉ thấy hắn cầm lấy bình rượu, thân mình không ngừng run rẩy, nước mắt ở hốc mắt trào ra.

"Hoàng... hoàng thượng."Tiểu Thiên bị nước mắt của Hoàng Phủ Tấn làm cho ngây ngẩn cả người. Bình thường Hoàng Phủ Tấn trừ bỏ bộ dạng lạnh như băng bên ngoài, thì chính là tính tình nóng nảy trầm lặng muốn giết người rất thối kia, nhưng hiện tại, nàng lại thấy hắn thống khổ đến như vậy.

Nam nhi không rơi lệ, chính là chưa động đến chỗ thương tâm!

Những lời này chính là dùng để hình dung Hoàng Phủ Tấn lúc này đi, nàng khó có thể tưởng tượng được từ năm mười tuổi đến nay tâm tình của Hoàng Phủ tấn rốt cuộc đã thống khổ đến mức độ nào.

Càng nghĩ như vậy, nàng đối với thái hậu Nguyệt Khê kia càng chán ghét, thậm chí là thập phần chán ghét.

"Hoàng thượng." Tiểu Thiên giơ tay lên, cầm bàn tay to đã sắp lạnh lẽo của Hoàng Phủ Tấn, trong âm thanh mang theo một chút đau lòng.

Hoàng Phủ Tấn nhướng mắt, nhìn thấy Tiểu Thiên trước mắt, hắn vươn tay, một tay ôm lấy Tiểu Thiên vào ngực, ôm thật chặt.

Tiểu Thiên không đẩy hắn ra, nàng cảm nhận được thân hình Hoàng Phủ Tấn bắt đầu run nhiều hơn, cũng có thể cảm nhận rõ tâm tình của Hoàng Phủ Tấn lúc này, đau lòng của hắn lúc này.

"Hoàng thượng." Nàng duỗi tay ra, quay lại ôm Hoàng Phủ Tấn, không nói gì, chính là để cho hắn cứ lẳng lặng ôm như vậy. Hắn thật sự cần phát tiết một chút, mười năm nay, áp lực của hắn cũng đủ vất vả rồi.........

Sau một hồi lâu, nàng mới nghe được âm thanh Hoàng Phủ Tấn nghẹn ngào vang bên tai nàng:"Tại sao bà ấy lại quay trở lại, tại sao lại đem theo đứa con kia xuất hiện trước mặt trẫm, nữ nhân không biết xấu hổ kia, bà ấy đã đi mười năm rồi, còn trở về làm gì?" Hoàng Phủ Tấn có vể rất thống khổ, nhớ tới lúc Nguyệt Khê ôm tiểu hoàng đế kia nói "Đừng sợ, có mẫu hậu ở đây." Hắn liền cảm thấy tâm càng đau hơn.

"Trẫm cũng là con trai của bà ấy, trẫm cũng cần giúp đỡ, rất sợ hãi, lúc trẫm mười tuổi tại sao bà ấy không ở bên cạnh trẫm, vì sao, nếu bà ấy đã đi rồi, lại quay trở lại làm gì, bà ấy còn tới làm gì?" Hoàng Phủ Tấn càng nói càng kích động, đến cuối cùng, thậm chí tới mức "tê tâm liệt phế".

Tiểu Thiên không nói gì, chỉ nghe hắn phát tiết. Hoàng Phủ Tấn phải chịu thống khổ làm cho lòng nàng cũng thấy đau đớn theo.

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)