Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 006

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 006
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Tiểu thư, ngài tại sao lại có thể biết được những điều này a?" Đoá nhi cảm thấy kì quái mà đứng lên, đêm nay nếu như tiểu thư thật sự không phải bị quỷ ám, nàng thật khó mà tin tưởng đây chính là tỉêu thư nhà mình, nói chuyện cũng nói so với trước kia lớn hơn rất nhiều, bây giờ tỉêu thư lanh lợi, hoạt bát, cùng với tỉêu thư trước kia luôn buồn bực, không vui thực như hai người hoàn toàn khác.

"Anh họ nói cho ta cách làm a." Tỉêu Thiên không cần nghĩ ngợi liền đáp ngay, cũng không chú ý thấy trong lời nói của mình có chút không ổn.

"Anh họ?" Đoá nhi càng thêm nghi hoặc, "Tiểu thư, người từ khi nào thì có anh họ?"

"Hả? A?" Tỉêu Thiên trong lúc nhất thời không có phản ứng, lại nhìn thấy hoài nghi trong mắt Đoá hoa, Tỉêu Thiên hốt hoảng bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức nở nụ cười, "Kỳ thật là ta đã từng đọc qua một cuốn sách, trong sách nói về một người nhạc công rất giỏi đã dạy em họ của hắn cách làm cầm, sau đó ta có đọc qua cuốn sách đấy". Tỉêu Thiên tùy ý lấy đại một lý do. (Thu Hằng: Chị này nói dối ko đỏ mặt, thực bội phục, bội phục)

Điểm này, làm cho Đoá nhi không còn gì hoài nghi nữa "Vậy sao, thì ra là như vậy a. »

"Đúng vậy."

Đúng lúc này, mấy nữ nhân đi lấy gỗ kia tới, "Hoàng hậu nương nương, gỗ mà ngươi cần chúng ta đã mang về rồi đây."

"À, tốt, cám ơn các ngươi." Tiểu Thiên nở một nụ cười chân thành, đầy cảm kích cùng các nàng, bước lên phía trước, đem số gỗ kia lại đây.

Sau khi đùa nghịch một hồi lâu, tất cả các công cụ đều đã dùng tới, các nữ nhân không biết Tỉêu Thiên đang làm cái gì, chỉ có thể lăng lăng đứng ở một chỗ, xem nàng một mình ngồi xổm trên mặt đất bận việc.

Một hồi lâu sau, nhìn Tỉêu Thiên từ trên mặt đất đứng lên, cầm cây đàn giống như một chiếc tỳ bà trong tay, trên mặt lộ vẻ đắc ý: "Xong!"

"Hoàng hậu nương nương, đây là cái gì a?" Một nữ nhân trong đó chỉ vào thứ Tỉêu Thiên đang cầm trên tay, mở miệng hỏi.

" Cái này a, kêu guitar." Tiểu Thiên trả lời thật là đắc ý, nói lầm bầm, bổn tiểu thư lần đầu tiên làm đàn ghi-ta thế nhưng làm được tốt như vậy. Quả nhiên gien di truyền gia tộc.

"Cái...... Cái gì? Đá hắn?" Các nữ nhân đối mặt nhìn nhau, thứ này tên thật đúng là kỳ quái, như thế nào lại kêu là "Đá hắn".

"Ai nha, không phải đá hắn, là guitar." Tiểu Thiên không ngừng sửa đúng lời nói.

Ai

... đúng là cổ nhân, một cái tên đẹp như thế bị bọn họ phiên dịch thành như vậy, nói không chừng trong hoàng cung này, chỉ có Thái Hoàng Thái Hậu lão nhân gia mới nghe hiểu được nàng đang nói cái gì.

Nghĩ đến Thái Hoàng Thái Hậu, trong mắt Tỉêu Thiên mang theo vài phần lo lắng, "Không biết grandma lão nhân gia thế nào." Nhìn lên trời, Tỉêu Thiên tự lẩm bẩm, tuy rằng mình cùng lão thái thái mới là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng không hiểu sao nàng lại có cảm giác rất thân thiết với người.

*****

Phục hồi lại tinh thần, thấy các nữ nhân kia đều đang nhìn nàng chăm chú, trên mặt Tỉêu Thiên hiện lên một tia xấu hổ, vuốt cái gáy cười khan vài tiếng, nàng mở miệng nói: "Cái kia...... Các ngươi làm cả ngày đã mệt mỏi rồi, ta ca hát cho các ngươi nghe."

"Ca hát?"

"Đúng vậy." Tỉêu Thiên gật gật đầu, "Các ngươi mỗi người đều ngồi xuống đi, ta cho các ngươi thưởng thức buổi độc diễn!"

"Buổi độc diễn?" Các nữ nhân lại một lần nữa đối mặt nhìn nhau, hoàng hậu này nói chuyện thật đúng là kỳ quái, tại sao lại luôn làm cho người ta nghe không hỉêu.

Nhìn thấy nghi hoặc trong mắt những nữ nhân kia, Tỉêu Thiên cũng lười giải thích, thật nhanh chóng mở miệng nói: "Ai nha, các ngươi trước đừng thất thần có được không, ngồi xuống nghe ta ca hát thì tốt rồi a."

"Được...... Được rồi." Gật gật đầu, các nữ nhân bưng ghế ngồi thành hàng ngay ngắn, Tỉêu Thiên cầm cây đàn ghi-ta mới làm đứng ở trên ghế, một bộ dáng trên cao nhìn xuống thực khí thế, cảm giác như một siêu sao đang chuẩn bị khai mạc hội diễn.

"Hắc hắc cái kia...... Trước tiên ta sẽ thử âm để xem cây ghi-ta này âm sắc có tốt không." Nói xong, nàng vuốt nhẹ cây đàn. Đàn ghi-ta, tùy theo từng ngón tay nàng mà phát ra vài tiếng thanh thuý dễ nghe, đỉêm này làm cho Tỉêu Thiên lại càng thêm đắc ý.

"Ừm, ừm, thật không sai." Giương mắt nhìn thấy"Dưới đài" mọi người, Tỉêu Thiên mở miệng nói: "Các vị tỷ tỷ cùng muội muội, hôm nay chúng ta lần đầu gặp mặt, Thiên Thiên ta ở trong này hiến một khúc, mong mọi người hoan nghênh!" Nói xong, còn không quên tự mình vỗ tay vài cái.

Những nữ nhân "Dưới đài" kia thấy Thiên Thiên hành động như vậy, cũng làm theo vỗ tay vài tiếng.

"Vậy...... Đầu tiên, ta sẽ mang đến ọi người ca khúc《beat it! 》của Jackson, đây là một thể loại nhạc vô cùng sôi động, cho nên các ngươi nhất định phải hát lên cùng ta, biết không?"

"Vâng, vâng, biết, biết!" những nữ nhân kia tuy rằng nghe không hỉêu lời nói Tỉêu Thiên rốt cuộc có ý tứ gì, các nàng chỉ biết gật đầu làm theo.

"Tốt lắm, vậy bắt đầu đi."

Nói xong, vuốt nhẹ huyền cầm, Tiểu Thiên là cao thủ chơi đàn ghi-ta, từ nhỏ đã được anh họ hun đúc, đối với đàn ghi-ta khúc, nàng có thể chơi rất dễ dàng, mặc kệ khó khăn thế nào, vào trong tay nàng đều dễ như trở bàn tay. Chỉ một thoáng, âm thanh trong suốt của đàn ghi-ta kia vang lên từng tiếng vang mạnh mẽ, vang vọng cả một góc lãnh cung, đây chính là thứ âm nhạc vô cùng sôi động mà Tỉêu Thiên nói, hơn nữa nàng ra sức diễn xuất cùng ca hát, làm cho "Dưới đài" những nữ nhân kia cũng theo sát vặn vẹo đứng lên.

*****

Hoàng Phủ Tấn từ Vân Tiêu cung đi ra, bởi vì trong lòng vẫn còn nghĩ đến lí do làm hắn thống hận kia, hắn không thể đi vào giấc ngủ, một mình đi dạo trong ngự hoa viên một hồi lâu, bất chợt nghe thấy thứ thanh âm " Kim loại nặng" khó chịu không khỏi khiến cho hắn nhíu mày.

Âm thanh ồn ào, huyên náo làm cho lòng hắn lại càng thêm phiền toái.

"Chết tiệt, đang đêm, ai lại còn gây náo loạn!" Trầm thấp mắng một tiếng, Hoàng Phủ Tấn đi theo hướng thanh âm kia phát ra, không bao lâu liền tới trước cửa lãnh cung.

"Come on, everyone, mọi người cùng hát theo ta nào, beat it, beat it......"

Hoàng Phủ Tấn vừa vào đến cửa lãnh cung, thanh âm phấn khởi của Tiểu Thiên liền truyền đến bên tai hắn.

Thanh âm làm cho hắn chán ghét đến cực đểm khiến cho Hoàng Phủ Tấn nhíu mày.

Tiến về phía trước vài bước, thân ảnh của Tiểu Thiên rơi vào mi mắt hắn.

Chỉ thấy nàng đang đứng ở trên một cái bục cao dài, trong tay đang cầm cây đàn ghi-ta, ngón tay lướt nhẹ trên từng dây đàn, cả thân mình lắc lư theo tiếng nhạc, tóm lại một câu, theo đúng như lời nàng nói, lúc này nàng thực sự sôi động!

"Nào, các tỷ tỷ, mau cùng ta đứng lên, nhảy cùng ta, hát theo ta, just beat it, just beat it......" Tỉêu Thiên quơ tay, dẫn dắt tất cả mọi người trong hội trường một cách bài bản, không chút nào để ý đến cặp mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm người mình.

Niếp Tiểu Thiên, nữ nhân chết tiệt này, đã bị tống đến lãnh cung, nàng còn có thể có tinh thần như vậy, nàng thực quên tình trạng lúc này của bản thân sao? Xem thần khí hiện tại của nàng, ba mươi đại bản kia thật đúng là đánh thiếu.

Nàng còn dám tại đêm khuya dùng thứ đồ vật quỷ quái kia quấy rầy giấc ngủ của người khác, cùng những nữ nhân kia hát, nhảy, nàng thật không biết hiện tại là thời điểm nào sao?

Xem nàng phe phẩy đầu, bộ dáng chìm đắm trong âm nhạc, tựa hồ thực hưởng thụ.

Hoàng Phủ Tấn nheo hai mắt lại.

Nàng thật đúng là có bản lĩnh, những phụ nữ chỉ biết làm công việc nặng nhọc kia thế nhưng lại theo nàng ca hát, nhảy múa.

Niếp Tiểu Thiên, trẫm xem ngươi có thể không an phận đến khi nào, ở lãnh cung ngươi còn có thể có bộ dáng này

"Đúng, đúng, cứ như vậy, sôi động lên nào, các tỷ tỷ, sôi động lên." Tầm mắt Tỉêu Thiên từ đầu đến cuối đặt ở trên người những nữ nhân kia, ngay cả lúc Hoàng Phủ Tấn đi vào, nàng cũng không có chú ý thấy.

Đàn ghi-ta tiếp tục dao động, Tỉêu Thiên biểu diễn ngày một hăng say hơn, thứ âm nhạc có cảm xúc mãnh liệt kia đã thu hút hết sự chú ý của tất cả mọi người trong hiện trường, không một ai chú ý rằng Hoàng Phủ Tấn đang xuất hiện trước mặt các nàng.

*****

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi dừng lại cho trẫm!" Thanh âm tức giận của Hoàng Phủ Tấn vang lên, làm cho tất cả nữ nhân ở đây đều quay đầu lại, thấy Hoàng Phủ Tấn, sắc mặt lập tức tái nhợt lạ thường.

Mà tên đầu sỏ gây ra tất cả mọi chuyện đang đứng trên đài kia, sau khi nhìn thấy ánh mắt giết người của Hoàng Phủ Tấn, chân đứng không vững, ghế lay động, nàng trực tiếp từ trên ghế cao té xuống, mông hướng lên trời, bộ dáng buồn cười kia làm cho trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng hiện lên một tia cười nhẹ mà chính hắn cũng không phát hiện ra.

"Ai u, mẹ của ta 诶

" Đem đàn ghi-ta dựng ở một bên, Tiểu Thiên thống khổ xoa xoa chỗ vừa bị ngã đau kia, miệng tức giận bất bình lẩm bẩm, "Thật sự là âm hồn không tiêu tan a, đã chạy đến lãnh cung này rồi, hắn còn hiện ra làm cái gì?"

"Ngươi đang nói cái gì?" Không biết từ khi nào, Hoàng Phủ Tấn đã xuất hiện ở trước mặt nàng, thanh âm lạnh như băng thốt ra, làm cho Tiểu Thiên không tự chủ được rùng mình một cái.

Đạo lý "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt" Nàng hiểu rất rõ, lão thái thái hiện tại chắc chắn đã ngủ rồi, thiếu một hậu thuẫn vững chắc như vậy, nàng vẫn là thật cẩn thận, trước không nên chọc giận bạo quân này, so sánh cẩn thận, dù sao mạng nhỏ cũng quan trọng hơn tất cả.

Nghĩ như vậy, nàng miễn cưỡng nở một nụ cười trên mặt, giương mắt nhìn Hoàng Phủ Tấn, hai mắt càng không ngừng chớp, mang theo hương vị linh động cùng đáng yêu.

"Hoàng Thượng, đã trễ thế này, ngài còn không yên giấc a?"

"Yên giấc?" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo hơi thở nguy hiểm, nhìn trên mặt nàng tươi cười còn khó nhìn hơn cả khóc, Hoàng Phủ Tấn càng nhìn càng chán ghét, cắn răng, hắn trầm giọng mở miệng nói: "Niếp Tiểu Thiên, ngươi là đang nguyền rủa trẫm chết sớm có phải không?"

"Ngươi vốn đoản mệnh, còn cần ta nguyền rủa sao?" Cúi đầu, Tiểu Thiên lại một lần nữa bất mãn nói.

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi nói lại lần nữa xem!"

"Ta nói Hoàng Thượng ngài là thiên tử, trường mệnh trăm tuổi, ta có nguyền rủa thì người nhất định vẫn sống đến cả trăm tuổi!" Tiểu Thiên lập tức thức thời sửa lại lời, tốc độ biến hoá trước sau cực nhanh làm cho Hoàng Phủ Tấn nhíu mày.

Trong trí nhớ của hắn, nữ nhi của Niếp Vân Hạc tựa hồ không giống như thế này, vì cái gì sau khi chịu mấy bản tử, nữ nhân này lại trở thành như vậy, dường như so với một Niếp Tiểu Thiên hiền lương thục đức trước kia thì như hai người hoàn toàn khác.

Đêm nay, nàng làm cho hắn tức giận không ít lần, mỗi một lần, đều là hắn thất bại trước nàng, không chỉ vì hoàng tổ mẫu, mà là nữ nhân chết tiệt này, nhanh mồm nhanh miệng đến độ làm ột hoàng đế như hắn cũng không thể phản bác lại dù chỉ một câu.

*****

Thấy Hoàng Phủ Tấn nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, Tiểu Thiên ngược lại có vẻ không được tự nhiên, trong lòng thầm nghĩ: không biết tên bạo quân này có phải đang nghĩ làm cách nào lấy mạng nhỏ của nàng hay không, mà lão thái thái không thể nói gì, đúng thật là đê tiện vô sỉ hạ lưu bạo quân cẩu hoàng đế!

Sau khi ở trong lòng thống khoái mà mắng vài tiếng, vì muốn làm cho Hoàng Phủ Tấn nguôi giận, khoé miệng Tiểu Thiên tiếp tục nở nụ cười giả so với khóc còn khó coi hơn, hướng Hoàng Phủ Tấn nói: "Hoàng Thượng, nếu như ngài muốn ở lại đây, vậy Thiên Thiên liền xướng cho người một khúc đi." Nói xong, còn giả bộ dáng thiếp thân.

Biểu hiện ôn nhu như vậy của nàng, sau khi chịu mấy đại bản, là lần đầu tiên Hoàng Phủ Tấn nhìn thấy.

Nữ nhân chết tiệt này muốn hát cho hắn nghe? Dùng thứ đồ vật quỷ quái kia để xướng khúc?

Liếc mắt nhìn cây đàn ghi-ta đang dựng bên người Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn trong mắt mang theo vài phần khinh thường.

Chính là, một nữ nhân thô tục táo bạo như vậy, ngoại trừ xướng loại nhạc như bị sét đánh kia, nàng còn có thể xướng ra cái gì chứ.

"Được, ngươi hát đi." Hoàng Phủ Tấn bình thản mở miệng nói, ngồi xuống ghế.

"Dạ, Thiên Thiên tuân chỉ!" Dùng bộ dáng thiếp thân, nàng biểu hiện thật sự thành thật, thực tôn trọng, nhưng trong lòng đã mắng Hoàng Phủ Tấn đến cả trăm lần.

"Từ từ, ngươi định xướng ca khúc vừa rồi ư!" Nghĩ nghĩ, Hoàng Phủ Tấn vẫn là nhịn không được mở miệng nói.

"Dạ

Hoàng Thượng!" Tận lực duy trì tươi cười, Tiểu Thiên hướng Hoàng Phủ Tấn khẽ gật đầu: Cẩu hoàng đế, đã hát cho ngươi nghe mà còn kén cá chọn canh, Tỉêu Thiên trong lòng thầm mắng một câu.

Đem đàn ghi-ta đổi sang một tư thế khác, Tiểu Thiên ngồi xuống trước mặt Hoàng Phủ Tấn, nói lầm bầm, đàn ghi-ta cũng có thể đánh như tỳ bà.

"Hoàng Thượng, Thiên Thiên sẽ xướng khúc "Ánh trăng đại biểu lòng".

"Ánh trăng đại biểu lòng của ngươi?"

"Không phải, là ánh trăng đại biểu lòng." Tiểu Thiên nhịn không được sửa đúng lời nói.

"Tùy ngươi đi!" Không kiên nhẫn phất phất tay, Hoàng Phủ Tấn mở miệng nói.

" Dạ, Hoàng Thượng!"

Nói xong, nàng vuốt nhẹ huyền cầm, môt khúc xướng lên hoàn toàn trái ngược với phong cách của Beat it từ trong miệng nàng cất lên, mang theo biết bao là tâm trạng, cảm xúc.

Ngươi hỏi ta yêu ngươi sâu đậm;

Ta yêu ngươi có vài phần;

Ái-Tình của ta là thực, ánh trăng đại biểu lòng.

Một nụ hôn nhẹ nhàng, đã khắc sâu trong lòng, một đoạn tình thật sâu, làm ta tưởng niệm cho tới bây giờ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)