Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 005

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 005
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Tiểu thư!" Ngay lúc Tiểu Thiên quyết định thành thật ngậm miệng, im lặng mà đi đến lãnh cung, trên đường đụng ngay phải một tỉêu cô nương đang chạy khóc như lê hoa mang vũ.

Nha hoàn?

Tiểu Thiên là người đầu tiên có phản ứng. Nàng đã nói mà, xuyên không tiểu thuyết hoàng hậu, cho dù có thê thảm thế nào, bên người chắc chắn còn có một nha hoàn đồng cam cộng khổ, nàng sao có thể lại không có đây? Một nghĩ như vậy, nha hoàn nhân tiện xuất hiện rồi. Hắc hắc

Xem ra lão thiên gia cũng không phải không chiếu cố đến nàng, ít nhất cũng cho nàng một tỉêu nha hoàn như vậy.

"Này, xin chào!" Tỉêu Thiên hướng nha hoàn phất phất tay, khóe miệng mang cười.

"Tiểu... Tiểu thư, ngài?" Thấy Tiểu Thiên sắc mặt tươi cười, nha hoàn ngây ngẩn cả người. Chuyện gì đã xảy ra? Tỉêu thư không phải bị Hoàng thượng kéo đi đánh ấy bản tử rồi sao? Nàng làm sao còn có thể cười được a?

"Ta có gì sao?" Nhìn ra nha hoàn trong mắt kinh ngạc, Tiểu Thiên mở miệng hỏi.

"Tiểu... Tiểu thư, ngài không có việc gì đi? Ngài đừng dọa Đoá nhi nha?" nha hoàn tự xưng Đoá nhi này khẩn trương khóc rống lên.

Thấy Đóa nhi khóc, chân tay Tỉêu Thiên trở nên luống cuống, "Cái kia... Đóa nhi, vốn là, ngươi đừng khóc, ta không có việc gì."

"Thật sự?"

"Đương nhiên là rồi, ngươi có gặp qua người nào có chuyện mà còn có thể nói chuyện bình thường như vậy sao?"

Có!

Thị vệ đang đứng một bên trong lòng tất cả đều đồng thanh mà bỏ thêm một câu, chẳng những có, Hoàng hậu nương nương đang đứng trước mắt đây chính là một ví dụ tốt nhất, nói chuyện vốn là bình thường, nhưng nói ra tuyệt đối là bất bình thường!

"Tốt lắm, đừng khóc nữa, tỉêu thư ta muốn đến lãnh cung, ngươi nguyện ý đi theo sao?" Tiểu Thiên có điểm không nhịn được, nàng ghét nhất chính là người khác tại trước mặt nàng khóc lóc, nếu nàng dọa nàng ta, aiiii, quên đi, nhưng mấu chốt vốn là, nàng không biết nên dọa như thế nào.

"Nô tỳ nguyện ý, tỉêu thư đi đâu, nô tỳ phải đi đó." Hấp hấp cái mũi, Đóa nhi nhìn Tiểu Thiên, thành khẩn mà chớp hai mắt.

"Được, như vậy chúng ta cùng nhau đi." Không có nói nhiều thêm nữa, Tỉêu Thiên kéo tay Đoá nhi, nhìn bọn thị vệ nói: "Dẫn đường đi."

"Nương nương, tới lãnh cung rồi!" Đứng tại cửa sau lãnh cung, thị vệ nghiêm túc mở miệng nói, sau khi đem vị đại thần xin mời đến nơi đây, bọn họ nên nhanh lên đi rồi.

"Oh." Gật đầu, Tỉêu Thiên nhấc chân trước bước vào, cảnh tượng bên trong làm cho nàng ngây ngẩn cả người, dưới chân động tác ngừng lại.

*****

"Này... Đây là lãnh cung?" Chỉ vào sân của đại viện trước mắt này, bên trong tất cả nữ tử đang làm việc tất bật, có quét dọn, có may vá, còn có...... Tẩy bồn cầu!!

Hôn quân kia sẽ không để cho nàng đến đây làm cái công việc này chứ?

Quét dọn? Đem nàng thành nha hoàn ư?

May vá? Nàng cũng không thợ may?

Tẩy... Tẩy bồn cầu?

Thân thể Tỉêu Thiên nhịn không đựoc run lên vài cái. Sớm biết rằng cẩu hoàng đế nhất định không có một trái tim tốt như vậy mà!

"Đúng vậy, nương nương, nơi này chính là lãnh cung." Thanh âm của thị vệ kéo suy nghĩ của Tỉêu Thiên lại.

"Uh, uh, oh, cái kia... Ta biết rồi, các ngươi đi xuống trước đi, một mình ta vào là được rồi."

Nhân gian, bình an là quan trọng, đây là lão nhân gia khổng tử cũng đã nói a, nếu lão nhân gia nói, đó chính là có nhất định đạo lý.

Tóm lại, cái gì cũng không thể so với mạng nhỏ được

Nghĩ vậy, tâm lí Tỉêu Thiên được an ủi một chút.

Đợi sau khi bọn thị rời đi, Tiểu Thiên tiến vào trong viện, tất cả nữ nhân nhìn thấy nàng, tay cũng ngừng động tác.

Nhìn Tỉêu Thiên mặc bạch sam xuất hiện tại lãnh cung, mọi người mở to hai mắt nhìn nhau.

Thấy mọi người mang vẻ mặt kì quái nhìn mình, Tiểu Thiên tự đi ra phía trước, ho khan vài tiếng tự giới thiệu chính mình: "Chào các tỷ tỷ, ta gọi là Niếp Tỉêu Thiên, hoàng hậu vừa mới bị phế bỏ, ha hả

" Nói xong, nàng còn không quên thân mật mà cười vài tiếng.

Nàng cười đến hoàn hảo, tại trong mắt người khác tất cả đều xem nàng là kẻ ngốc, đã bị hoàng đế phế bỏ rồi, còn có thể cười vui vẻ như vậy, không phải kẻ ngốc thì là cái gì?

Thấy những nữ nhân kia không nói gì, vì để giảm bớt không khí xấu hổ, nàng tiếp tục mở miệng nói: "Các ngươi ở đây, tất cả đều là bị cẩu hoàng đế kia phế bỏ sao?"

Lời Tỉêu Thiên nói làm cho tất cả những nữ nhân có mặt ở đây mi mắt buông xuống, trong đó một nữ nhân mở miệng nói: "Chúng ta vốn là thân quyến của hoàng đế Xích Nguyệt, Xích Nguyệt quốc chiến bại, chúng ta bị hoàng đế của các ngươi bắt đến đây làm khổ công."

"Hả?" Câu trả lời của nữ nhân kia làm Tiểu Thiên há to miệng, "Thế tên bạo quân ngay cả gia quyến cũng không buông tha?"

"Ai nha, tỉêu thư, ngài nói chuyện nhỏ giọng thôi." Đóa nhi lo lắng mà nhắc nhở nói.

"Oh, biết rồi."

Mặc dù rất không tình nguyện, Tỉêu Thiên ngượng ngùng mà ngậm miệng, dù sao trong hoàng cung khắp nơi đều là người của bạo quân, thật vất vả tại trước mặt lão thái thái giả bộ đáng thương lấy chút đồng tình làm cho cẩ hoàng đế tha nàng mạng nhỏ, cũng không thể vì cái mồm này mà gặp chuyện xấu được

*****

Vân Tiêu cung ——

"Hoàng tổ mẫu, người bị nội thương rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Tiểu Thiên bị dẫn đi một lúc sau, Hoàng Phủ tấn cau mi lại, lo lắng hỏi thăm.

"Này..." Câu hỏi của Hoàng Phủ Tấn làm cho Thái Hoàng thái hậu khó xử nhíu mày.

"Hoàng tổ mẫu, người không nên gạt Tôn nhi thần có được hay không?" Hoàng Phủ Tấn có điểm nóng nảy, Hoàng tổ mẫu là người thân duy nhất trên cõi đời này của hắn, hắn không thể để cho lão nhân gia có chuyện được.

Nhìn thấy trong mắt Hoàng Phủ Tấn mơ hồ mang theo vẻ sợ hãi, trong mắt Thái Hoàng thái hậu mang theo vài phần đau lòng, hơi ngẩng đầu, bà thở dài, chậm rãi mở miệng nói: "Tấn nhi, con cũng biết hoàng tổ mẫu không thuộc người ở đất nước này.""

"Vâng!" Hoàng Phủ tấn gật đầu.

"Kỳ thật, hoàng tổ mẫu vốn là... Tịch huyễn quốc công chúa tiền triều, bởi vì lúc đó đại tướng quân tạo phản, cả hoàng tộc Ai gia mọi người bị giết hại, Ai gia lẻ loi một mình trốn thoát, nhưng lại trúng phản tặc một chưởng, trên đường đào vong được Hoàng gia gia của con cứu, khi Hoàng gia gia của con còn tại thế đã tìm rất nhiều danh y, nhưng không ai có thể trị khỏi cho Ai gia, đã mấy chục năm nay, cũng vẫn như vậy, cũng đã chịu đựng lâu như vậy. Tuổi cũng đã cao rồi, Ai gia cũng không sao cả, nói không chừng rất nhanh có thể đi gặp Hoàng gia gia của con rồi." Thái Hoàng thái hậu cười đến rất lạnh nhạt.

"Sẽ không, hoàng tổ mẫu, ngài vốn là thân nhân duy nhất trên đời này của Tôn nhi, Tôn nhi sẽ không để cho ngài có việc gì, cho dù đem cả thiên hạ bới tung lên, Trẫm cũng sẽ tìm người trị khỏi bệnh cho người."" Nghe Thái Hoàng thái hậu nói như vậy, Hoàng Phủ Tấn khẩn trương đến đỏ hốc mắt, trên thế giới này, hắn chỉ có một mình Hoàng tổ mẫu, nếu như ngay cả lão nhân gia cũng đi, còn có người nào có thể cho hắn cảm giác được thế giới này là có ý nghĩa đây.

"Tấn nhi, con thật sự là đứa cháu ngốc của Ai gia, Hoàng tổ mẫu già, một ngày nào đó cũng sẽ trở về với đất."" Thái Hoàng thái hậu yêu thương mà xoa khuôn mặt Hoàng Phủ tấn tiếp tục nói: "Tấn nhi, nha đầu Thiên Thiên dù sao cũng là hoàng hậu của con, là thê tử của con, con không thể hở một chút là đòi chém đòi giết, Hoàng tổ mẫu biết, nàng kỳ thật vốn là một cô gái tốt, ngươi thử theo nàng ở chung được không?"

"Hoàng tổ mẫu, người nữ nhân chết tiệt mang tên Niếp Tiểu Thiên kia chẳng những cắm sừng trên đầu nhi thần, ngài cũng thấy được, đêm nay nàng ta đã chọc nhi thần tức giận biết bao nhiêu lần. Trẫm không hái đầu nàng ta xuống là bởi vì vâng lời Hoàng tổ mẫu, làm gì có chuyện ở chung với nàng ta." Nhắc đến Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn lúc này hận đến nghiến răng, nhớ tới bộ dáng đắc ý của nàng khi, luống xúc động muốn giết người tấn công thẳng ót của Hoàng Phủ Tấn

*****

"Tấn nhi!" Trong đôi mắt Thái Hoàng thái hậu mang theo vài phần bất đắc dĩ, "Con và Thiên Thiên đã xảy ra hiểu lầm gì sao, Ai gia cảm thấy con bé ấy không phải loại người như vậy."

"Không có hiểu lầm, nàng..." Nói đến đây, Hoàng Phủ Tấn ngừng lại, theo lão nhân gia đề cập chuyện riêng tư khuê phòng của hắn và nữ nhân kia hình như không tốt lắm.

Nữ nhân đáng chết kia, đêm động phòng đầu tiên đã để hắn phát hiện nàng ta không còn là xử nữ, vậy nàng không là dâm phụ thì là cái gì? Theo nam nhân khác làm ra chuyện đồi phong bại tục như thế, hắn là vua của một nước, nhưng hoàng hậu hắn là một dâm phụ vậy bảo hắn làm sao có thể nuốt trôi cơn tức giận này?

"Tấn nhi, rất nhiều chuyện không thể nhìn mặt ngoài, con nghe hoàng tổ mẫu nói, ách..." Sắc mặt Thái Hoàng thái hậu đột nhiên tái nhợt, vẻ mặt thoạt nhìn rất khó chịu, tay ôm ngực, trên trán bà đổ một lớp mồ hôi lạnh.

"Hoàng tổ mẫu, người làm sao vậy?" Thấy Thái Hoàng thái hậu dường như rất khó chịu, trái tim của Hoàng Phủ Tấn giật thót, nhìn đám ngự y đang quỳ rạp trên mặt đất hét ầm lên."Còn quỳ nơi đó làm cái gì?""

"Hoàng thượng thứ tội!" Các Thái y vội vã đứng bật dậy, dưới chân tê dại được có điểm đứng không vững, nhưng ai cũng không dám nói lảo đảo đi đến bên giường Thái Hoàng thái hậu, đưa tay bắt mạch, trong lúc xem mạch sắc mặt thái y càng ngày càng nghiêm trọng.

"Thế nào?"

"Khởi bẩm Hoàng thượng, nội thương của Thái Hoàng thái hậu đã tổn thương đến nội tạng, sau này phát bệnh sẽ càng ngày càng thường xuyên, này..."

"Nuôi một đám vô dụng như các ngươi để làm gì?!!!" Hoàng Phủ Tấn không để cho Lý Tĩnh nói thêm gì nữa, vung chân, đem Lý Tĩnh đá đến trên mặt đất, "Đầu tiên không nói chuyện Hoàng Tổ Mẫu bị nội thương, bây giờ lại nói cho Trẫm biết nội thương của lão nhân gia đã tổn thương đến nội tạng, Trẫm thấy các ngươi dường như không muốn sống nữa rồi!""

"Hoàng thượng thứ tội, thần sẽ..."

"Thứ tội?" Ánh mắt Hoàng Phủ Tấn lạnh lẽo, "Các ngươi nếu không trị dứt cho Thái Hoàng thái hậu, vậy nên đến điện Diêm Vương mà cầu xin thứ tội đi."

"Hoàng thượng..."

"Tấn nhi..." Sau một cơn đau nhức, sắc mặt Thái Hoàng thái hậu từ từ khôi phục, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn đang tức giận, Thái Hoàng thái hậu vô lực chớp đôi mắt, ""Con đừng trách tội bọn họ, vốn là Ai gia bảo bọn họ giấu con."

"Hoàng tổ mẫu..."

"Tấn nhi, hoàng tổ mẫu không có việc gì, con đừng lo lắng, con nghe hoàng tổ mẫu nói, Thiên Thiên cho dù có sai, đó cũng là chuyện trước kia rồi, con để con bé ở lãnh cung vài ngày, sau đó cho nó ra ngoài được không?"

"Không được!" Hoàng Phủ Tấn cự tuyệt!

"Tấn nhi..."

"Hoàng tổ mẫu, người đừng bận tâm nữa, hay là nằm xuống trước nghỉ tạm đi, có chuyện gì, ngày mai sẽ nói tiếp."" Hoàng Phủ Tấn cắt đứt lời của Thái Hoàng thái hậu nói.

Cuộc đời này của hắn thống hận nhất là nữ nhân có tính tình lang chạ, Niếp Tiểu Thiên và nữ nhân kia giống nhau, điều là thứ ti tiện không biết xấu hổ!

~~Ánh mắt Hoàng Phủ Tấn lạnh lẽo, trong mắt mang theo hận ý rõ ràng.

Thái Hoàng thái hậu nhìn thấy đau thương trong mắt Hoàng Phủ Tấn, bà không nói thêm gì, bà biết chuyện kia đã ảnh hưởng thật sâu sắc đến đứa cháu yêu của bà.

"Được rồi, con cũng đi xuống nghỉ ngơi đi."

"Vâng!" Hoàng Phủ Tấn đứng lên, đem chăn đắp lại cho Thái Hoàng thái hậu cẩn thận, xoay người đi ra cửa, trong mắt hiện lên một ánh đau đớn rồi biến mất.

Thái Hoàng thái hậu nằm ở trên giường, nhìn trên đầu giường thở dài, "Nguyệt Khê, nếu như ngươi biết Tấn nhi hận ngươi như vậy, tâm lý của ngươi sống được thoải mái sao?"

*****

Trong lãnh cung, Tiểu Thiên cũng không thể tưởng tượng được đến thành thật như thế này, nhìn thấy những nữ nhân trước mắt chỉ vì làm hạ nhân mà biến thành bộ dáng tang thương, trái tim Tỉêu Thiên bất giác run lên nhè nhẹ.

"Ai nha, đã trễ thế này, các ngươi nghỉ tay đi có được không?" Tỉêu Thiên không nhịn được mở miệng nói.

"Không sao, chúng ta quen rồi." Trong đó, một nữ nhân lắc đầu cười cười, trong lời nói của nàng không tránh được một tia bất đắc dĩ.

"Các ngươi thật sự không muốn ngủ sao?"

"Ha hả, chúng ta đã quen ngủ muộn rồi, bây giờ bảo chúng tôi ngủ sớm, ngược lại ngủ không được." Một người phụ nữ khác hồi đáp.

Nhìn thấy khuôn mặt uể oải của những nữ nhân kia, trong mắt Tỉêu Thiên ánh lên một tia thương cảm.

Nhìn là thấy, kỳ thật các nàng rất mệt, nhưng chỉ vì đã quen ngủ đúng giờ rồi, bây giờ bảo các nàng ngủ sớm, ngược lại quả thật ngủ không được.

"Như vậy đi." Tự hỏi trong chốc lát sau, Tỉêu Thiên mở miệng nói: "Các ngươi đã không ngủ được, vậy giúp ta làm một đồ vật được không?"

"Vâng, làm cái gì?" Các nữ nhân đối mặt nhìn nhau.

"Các ngươi hãy nghe ta nói trước." Nhìn những nữ nhân trước mặt liếc mắt một cái, chỉ vào một ít cây cối trong viện nói: "Đem hồng tùng này, hoa hồng mộc cùng cây mun hái xuống một ít cho ta."

"Được." Mặc dù không biết Tỉêu Thiên tại sao lại muốn những cây cối đó, nhưng những nữ nhân kia vẫn cùng nhau giúp nàng mang chúng về.

Mà Tỉêu Thiên chính mình đây? ở trong lãnh cung buồn chán này, thật đúng là khiến cho nàng muốn làm một thứ gì đó.

"Aiiii, lãnh cung cũng không phải thật kém cỏi, ít nhất tất cả mọi thứ đều đầy đủ." Cầm dây thép trong tay, Tiểu Thiên đắc ý nở nụ cười, Ngay sau đó, từ đâu lục tục tìm được một ít ni lông linh tinh gì đó, các nữ nhân kia cứ ngồi ở trước viện dưới những gốc cây, nàng ngồi ở trong viện, đem dây thép một cây lại một cây đặt trên những tấm nhựa mỏng, làm cho Đoá nhi đứng ở một bên vẻ mặt nghi hoặc.

"Tiểu thư, ngài đem dây thép đặt ở trên nhựa mỏng kia làm cái gì a?" Đoá nhi nhịn không được hỏi.

"Làm huyền cầm a." Tiểu Thiên đắc ý hồi đáp.

"Huyền cầm?" Đoá nhi nhìn thấy Tỉêu Thiên cầm trong tay mấy cái gọi là "Huyền cầm" kia, vẻ mặt nghi hoặc, "Tiểu thư, như vậy có thể làm được huyền cầm sao?"

"Đương nhiên rồi, đàn cổ huyền cầm chính là dùng dây thép như thế này để làm." Tiểu Thiên trả lời thật là đắc ý, anh họ của nàng chính là nghệ nhân làm huyền cầm tốt nhất, nàng cũng nhân cơ hội học được rất nhiều kiến thức về đàn cổ, tuy rằng tay nghề không bằng được anh họ, có thể làm ra loại nhạc khí tốt nhất trên đời, nhưng vẫn có thể làm được một huyền cầm bình thường.

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)