Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 036

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 036
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Ta?" Tiểu Thiên chỉ chỉ mình, tức giận bĩu môi: "Cho ta xin, ánh mắt của ta mới sẽ không kém giống ngươi vậy đâu."

Nàng thích tên hôn quân kia? Trừ phi nàng ngốc.

Nhưng là —— tại sao nàng cảm giác được thời điểm mình nói lời này, lại mang theo một chút chột dạ.

"Nương nương......" Trên mặt Vũ Lạc Thủy mang theo một chút bất mãn nho nhỏ.

"Thật ra thì ta cũng không phải nói mắt của ngươi kém, nhưng là ngươi ai cũng không nhìn, hết lần này đến lần khác lại đi coi trọng tên hôn quân kia!" Thấy Vũ Lạc Thủy bày ra bộ dạng bất mãn, Tiểu Thiên liên tục giải thích.

Có thể đắc tội tiểu nhân, không nên đắc tội nữ nhân! Đây là chân lý nàng vẫn luôn biết.

"Nương nương, ngài không thích hoàng thượng chút nào sao?" Vũ Lạc Thủy còn chưa từ bỏ mở miệng hỏi.

Không biết tại sao, nàng cảm giác, cảm thấy Hoàng hậu nương nương ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không nhất định nghĩ như vậy.

"Ách......" Câu hỏi của Vũ Lạc Thủy khiến cho Tiểu Thiên hơi ngẩn ra, trong lòng không khỏi chìm xuống.

Nàng thật sự không thích hôn quân kia chút nào sao?

Nếu là thật như vậy, tại sao ngày đó hôn quân nói khiến cho nàng có một cảm giác bị tổn thương, rất đau.

"Nương nương?" Thấy Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người, Vũ Lạc Thủy nhẹ nhàng mở miệng kêu. Biểu hiện của Tiểu Thiên như vậy làm cho nàng mang theo một tia bất an nhàn nhạt.

"Ừ?" Bị Vũ Lạc Thủy kéo suy nghĩ về, trên mặt Tiểu Thiên thoáng qua một tia mất tự nhiên, nhưng vẻ mặt mất tự nhiên kia rất nhanh liền trôi qua, khóe miệng nàng nâng lên, cười nói: "Tên hôn quân đó ta không ghét hắn, đã là cực hạn, còn muốn ta thích hắn, trừ phi ngày nào đó mắt ta mù, nếu không ta tuyệt sẽ không coi trọng hắn." Tiểu Thiên nói lời thề son sắt, hoặc cũng nghe như là đang giải thích cho Vũ Lạc Thủy. Nhưng trong lòng nàng lại mang theo một chút khó hiểu, cảm giác giống như là mình đang nguyền rủa mình.

"Nương nương, lời này của ngài nói là thật." Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, tâm Vũ Lạc Thủy dường như thở phào nhẹ nhỏm.

"Đúng rồi, Lạc Thủy, trước kia ngươi biết ta sao?" Đây mới chuyện hiện tại nàng muốn biết nhất, về phần nàng có thích hôn quân hay không, nàng không muốn suy nghĩ nhiều hơn nữa, tránh cho tự mình tìm phiền não.

"Ta đã thấy ngài một lần, nhưng đêm đó ngài biểu hiện rất kỳ lạ." Nhớ tới ngày đó trong cung, mình lần đầu tiên nhìn thấy hoàng hậu, trong mắt Vũ Lạc Thủy liền thoáng qua một tia nghi ngờ.

"Nói thử một chút coi." Trên mặt Tiểu Thiên tràn đầy hứng thú.

*****

"Chính là đêm Trung thu năm nay, Thái Hoàng Thái Hậu mời người vào cung ngắm hoa đăng, nhưng mãi không thấy người, Thái Hoàng Thái Hậu không yên lòng, liền kêu ta đi tìm một chút. Khi ta trông thấy người ở phía sau vườn hoa, vốn muốn gọi, lại thấy người mặt mũi hốt hoảng chạy lướt qua bên cạnh ta, như thể không hề nghe thấy ta gọi." Vũ Lạc Thủy hồi tưởng lại tình cảnh đêm hôm đó, trong mắt thoáng qua một tia nghi ngờ.

" Trung thu năm nay?" Tiểu Thiên xoa cằm, rơi vào trầm tư. Đó không phải là sự tình mấy tháng trước rồi sao?

Chẳng lẽ đêm đó...... Tiểu Thiên nhíu mày.

Thật chẳng đỡ được! Không lẽ đêm đó vị hoàng hậu kia trên đường đi lại gặp gian phu? Tiểu Thiên cả kinh mở to mắt.

Hoàng hậu đó thật là thần kì nha, dám ở trong hoàng cung gặp gỡ gian phu, cũng không sợ bị người khác bắt được. Theo như những gì Lạc Thủy nói, tám phần là vị hoàng hậu kia có tật giật mình, mới có thể vội vã gấp gáp như vậy, ngay cả Lạc Thủy gọi nàng cũng không nghe thấy. Nói như vậy, thì càng thêm xác định rằng, gian phu đó chắc chắn phải là đại quan, còn là đại quan có địa vị rất lớn. Có thể tự do ra vào cung, chức vị chắc chắn không nhỏ.

Nghĩ tới đây, Tiểu Thiên gật gật đầu khẳng định.

"Nương nương, ngài đang suy nghĩ gì vậy?" Thấy Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người, Vũ Lạc Thủy lại mở miệng gọi nàng một lần nữa.

"Không có, không có gì." Tiểu Thiên nói qua loa.

Giờ nhìn lại, hôn quân kia hoàn toàn cũng không có nghi oan cho nàng. Nói như vậy, hoàng hậu kia quả nhiên là đã hồng hạnh xuất tường.

Mà cũng không đúng nha, khi ấy, hoàng hậu kia vẫn còn chưa được đem gả cho hôn quân, thật ra thì cũng không tính là hồng hạnh xuất tường.

Nhưng mà, dù sao làm lão bà của hoàng đế, nhất định phải là xử nữ!

Thật khác xa các nàng ở thế kỷ 21, rất nhiều người không nhớ được đêm đầu tiên của mình là dành cho người nào.

"Nương nương, Lạc Thủy cầu xin ngài một chuyện được không?" Vẻ mặt Vũ Lạc Thủy trở nên do dự.

"Ừ? Chuyện gì?"

"Ta...... Ta muốn, người ngàn vạn đừng nói cho hoàng thượng chuyện tình cảm của ta với ngài ấy, có thể không?"

"Việc này đối với ngươi là không công bằng nha." Tiểu Thiên bắt đầu đồng tình nâng đỡ Vũ Lạc Thủy.

"Không cần, ta không ngại!" Vũ Lạc Thủy cười cười lắc đầu.

"Ngươi không ngại nhưng ta để ý." Tiểu Thiên mở miệng nói, người này cũng thật quá dễ nói chuyện đi, loại chuyện tình cảm như vậy, lại không cầu hồi báo. Nếu là nàng, hôn quân nếu không cho nàng trăm phần trăm hồi báo, hắn đừng bao giờ vọng tưởng nàng yêu thương hắn dù chỉ một chút.

*****

"Nương nương......"

"Lạc Thủy, chúng ta đều là nữ nhân, ngươi cũng không thể nói chuyện dễ dàng như vậy. Nếu không nói ra thì tên hôn quân kia cả đời cũng không biết tình cảm của ngươi đối với hắn, vậy tuổi thanh xuân của ngươi không phải đã lãng phí một cách vô ích sao?"

"Nương nương, ta không muốn, van cầu ngài đừng nói cho hoàng thượng có được hay không?" Vũ Lạc Thủy nóng nảy, nàng cũng không muốn hoàng thượng nói nàng có ý nghĩ kỳ quái. Hoàng thượng không ghét nàng là được, nàng cũng không trông mong rằng hoàng thượng còn có thể coi trọng nàng.

Nhìn Vũ Lạc Thủy điềm đạm đáng yêu, Tiểu Thiên cũng không nhẫn tâm.

Ôi, tính đi tính lại, chuyện của người ta, nàng cũng không quản, dù sao nàng về sau cũng là phải đi về, nhắm mắt làm ngơ không tốt hơn sao.

"Được rồi, vậy ta sẽ không nói cho hắn."

"Đa tạ, đa tạ Hoàng hậu nương nương!" Vũ Lạc Thủy cảm kích gật đầu.

"Ừ, nhưng dù gì, ngươi cũng phải đáp ứng ta một điều, đừng gọi ta Hoàng hậu nương nương, ta nghe không thoải mái!" Tiểu Thiên mở miệng nói.

"Cái đó......"

"Cứ gọi ta là Thiên Thiên đi." Nàng là người rất hiền lành, nên không muốn mang ngôi vị hoàng hậu đi chèn ép một cô gái tốt.

"Không được..."

"Có gì không được." Gương mặt Tiểu Thiên có vẻ xem thường, "Ngươi là nữ nhi của Đại tướng quân, người cha chết tiệt của ta chỉ là Binh bộ Thượng thư mà thôi, hắn còn thuộc về quyền cha ngươi trông nom mà, trừ cái chức danh hoàng hậu chết tiệt kia, ta còn không có cao quý bằng ngươi nha!"

"Hoàng......"

"Ừ, ngươi lại gọi ta là hoàng hậu nữa..., ta lập tức chạy đi nói với hôn quân kìa rằng ngươi thầm mến hắn!" Tiểu Thiên cắt lời vũ Lạc Thủy, sau đó bắt đầu uy hiếp nàng. Biết được nhược điểm của một người, cái gì cũng nói được. Hừ hừ!

"Được rồi, được rồi, ta không gọi hoàng hậu nữa, ngươi cũng ngàn vạn lần chớ có nói cho hoàng thượng!" Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, Vũ Lạc Thủy liên tục không ngừng gật đầu đáp ứng.

Nhìn bộ dạng sợ hãi này của Vũ Lạc Thủy, Tiểu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thở dài nói: "Ôi ~~ không biết hôn quân kia đời trước làm chuyện gì tốt, lại có ngươi ngu muội yêu hắn mà không cần hồi đáp."

"A ~~" Vũ Lạc Thủy cười cười, khóe mắt mang theo một tia buồn bã, thở dài trong lòng.

Hoặc là, không biết chừng kiếp trước nàng đã nợ Hoàng thượng quá nhiều.

Hiện tại, nàng chỉ muốn an tĩnh chờ đợi bên cạnh Hoàng thượng mà thôi, chỉ cần được nhìn hắn mỗi ngày là tốt rồi, nàng không mong chờ gì hơn nữa.

*****

Vài ngày sau, Vũ Lạc Thủy vẵn luôn ở trong Vũ Phượng cung hầu hạ Tiểu Thiên, mặc dù Hoàng Phủ Tấn ra lệnh không cho phép nàng hầu hạ Tiểu Thiên. Có thể có người nào đó lại có biện pháp, nếu hôn quân không để cho Lạc Thủy đi chiếu cố nàng, nàng tìm người khác, tỷ như ——

"Nguyệt nhi, mang cho ta chén nước."

"Dạ, Hoàng hậu nương nương!"

Nguyệt nhi là một những cung nữ trong Vũ Phượng Cung, một cô gái nhỏ rất biết điều.

"Thiên Thiên, nếu hoàng thượng biết, ngài lại gặp họa rồi." Vũ Lạc Thủy lo lắng nhìn Tiểu Thiên.

"Tại sao?" Tiểu Thiên vô tội chớp chớp mắt.

"Hoàng thượng không phải là hạ lệnh chuyện gì cũng phải do chính ngài làm sao?"

"Sai rồi, những lời này là Hoàng thượng nói với ngươi, không phải là nói với ta." Tiểu Thiên cắn một miếng điểm tâm.

"Nhưng ý tứ hoàng thượng rất rõ ràng, ngài không cho phép bọn hạ nhân phục vụ ngươi."

"Thật vậy sao?" Tiểu Thiên cố ý giả bộ không hiểu, "Ta nghe ý tứ của hắn chính là, hôn quân không cho phép ngươi phục vụ ta, nhưng không hề không cho phép bọn hạ nhân phục vụ ta."

Trong mắt Tiểu Thiên mang theo vài phần đắc ý. Hừ! Tên hôn quân đó còn ám chỉ nàng? Lần sau đem hai chữ trò chơi học kĩ một chút đã.

"Thiên Thiên......"

"Không tệ, Niếp Tiểu Thiên, còn học được cách tìm ra sơ hở trong lời nói của trẫm rồi sao?" Hai người đang tán gẫu vui vẻ, thanh âm lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn từ trên đầu nàng vang lên.

"Hoàng...... Hoàng thượng!" Vũ Lạc Thủy chợt từ trên băng ghế đứng lên.

"Ực......" Đáng chết, hôn quân này sao lại giống hệt ma quỷ, ẩn ẩn hiện hiện không có một tiếng động.

NND, nàng bị điểm tâm làm nghẹn.

"Thiên Thiên, ngài làm sao vậy?" Chú ý tới sắc mặt không bình thường của Tiểu Thiên, Vũ Lạc Thủy hỏi.

"Ta......" Chỉ chỉ vào cổ họng của mình, nàng khó khăn nói không ra lời.

"Đáng chết, đồ ngốc nhà ngươi còn bị nghẹn!" Hoàng Phủ Tấn nhanh chóng phản ứng, tiến lên đỡ nàng, vỗ lưng của nàng, động tác êm ái khiến người ta phải khen ngợi.

Hôn quân lưu manh này còn mắng nàng ngu ngốc! Nếu không phải là tên hôn quân này giống ma quỷ từ đâu hiện ra, nàng sẽ nghẹn sao?

Tốt lắm, nàng hiện tại vì nghẹn mà nói không ra lời, nàng đành chịu đựng!

"Nương nương, trà người cần đây ạ.." Nguyệt nhi bưng nước trà tiến vào.

"Mau bưng tới đây cho trẫm!" Nhận lấy trà trong tay Nguyệt nhi, Hoàng Phủ Tấn trong mắt tràn đầy lo lắng, đem nước trà đưa tới miệng Tiểu Thiên, khẩu khí cứng rắn nói: "Mau đem nước trà uống vào."

*****

Nhận lấy nước Hoàng Phủ Tấn bưng tới, uống vài ngụm lớn, cuối cùng nàng cũng đem khối nghẹn kia nuốt xuống.

"Mẹ nó, thiếu chút nữa là phải đi gặp Diêm Vương ca ca."Vất vả lắm mới được mở miệng, miệng Tiểu Thiên lại bắt đầu không an phận.

"Sao rồi? Đã khỏe chưa?" Khẩu khí của Hoàng Phủ Tấn vẫn cứng rắn như cũ, nhưng không khó để nhận ra trong khẩu khí của hắn lúc này mang theo lo lắng.

"Tên chết tiệt nhà ngươi, tại sao mỗi lần ngươi xuất hiện trước mặt ta, ta nhất định không gặp chuyện tốt!" Khẩu khí giảm nhẹ, Tiểu Thiên giận dữ đi tới.

Nàng cũng không biết nàng cũng tên hôn quân này còn có thể không hợp thế nào? Hôn quân này mỗi lần xuất hiện đều rất đúng lúc, khi thì nàng bị sặc nước, khi thì giống ma quỷ hiện ra, nàng lại bị nghẹn. Hôm nào đó nhất định phải tìm thầy coi bói thử xem, chắc nàng cùng hôn quân này tám phần là xung khắc quá!

"Niếp Tiểu Thiên, không phải ngươi rất muốn đi gặp ngươi Diêm Vương ca ca sao?" Sắc mặt Hoàng Phủ Tấn một lần nữa tối đen, nữ nhân đáng chết này, lại dám gọi hắn là tên chết tiệt! Hắn thật không nên có lòng từ bi sang đây thăm nàng, lại càng không nên giúp nàng uống nước, lại còn vỗ lưng thuận khí cho nàng, trực tiếp để cho nàng nghẹn chết. Chưa có nữ nhân nào hưởng sự ưu đãi như vậy, nàng tốt số, hưởng thụ xong, lại còn dám chỉ trích hắn.

"Ngươi......" Được rồi, nàng bây giờ còn là nhân sĩ tàn tật, nàng không đấu lại hôn quân này, nàng chịu nhục!

Nàng phải giống như Câu Tiễn, có thể nhịn tới mức nào liền nhịn tới mức đó! Người ta ngay cả phân của Phù Sai cũng có thể chịu đựng mà ăn, nàng còn nhịn không được mấy câu nói của hôn quân này sao?

Hơn nữa, bên cạnh còn có người yêu thương hắn là Lạc Thủy, nàng cũng không thèm cùng hắn so đo.

Đúng nha, thiếu chút nữa quên mất Lạc Thủy. Ngay trước mặt của người ta mắng chửi người mà họ yêu, đó là rất không lịch sự.

Nghĩ như vậy, nàng liền đem tầm mắt chuyển sang Vũ Lạc Thủy, lại thấy trên mặt nàng ấy thoáng tia mất mát.

Làm thế nào đây?

Tiểu Thiên nhìn mình một chút, rồi lại nhìn chỗ Hoàng Phủ Tấn đứng.

Thật không đỡ được! Hôn quân này tay còn khoác tay lên lưng của nàng, động tác này cũng rất mập mờ!

Khó trách mặt Lạc Thủy xuống sắc như vậy. Hôn quân này thật là một kẻ phiền toái luôn tạo sự hiểu lầm!

Nàng chợt đứng dậy, vốn định đứng cách xa Hoàng Phủ Tấn, lại bị Hoàng Phủ Tấn từ phía sau lôi trở lại.

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)