Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 035

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 035
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vũ Lạc Thuỷ kinh ngạc nhìnHoàng Phủ Tấn, không nhìn đến Tiểu Thiên đang đứng bên cạnh.

"Hôn quân, đem ngọc trả lại cho ta!" Tiểu Thiên sau khi có lập phản ứng, nhanh chóng nắm ống tay của Hoàng Phủ Tấn không thả.

"Niếp Tiểu Thiên, buông tay!"

"Ngươi đem ngọc trả lại cho ta!"

"Ngươi không buông tay, trẫm sẽ đem hai tay của ngươi chặt hết!"

Vừa dứt lời, bằng tốc độ nhanh nhất Tiểu Thiên buông lỏng tay ra, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng nàng buông ra tốc độ thật sự rất nhanh, mau đến độ không kịp để cho người khác phải hít hà.

Khốn kiếp, âm hiểm hèn hạ tiểu nhân! Tiểu Thiên chỉ có thể ở trong lòng tức giận mắng.

"Đừng nghĩ ở trong lòng mắng trẫm!" Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng trợn mắt nhìn nàng một cái, xoay người đi ra ngoài.

Mà câu cuối cùng của hắn khiến cho Tiểu Thiên liền cất tâm tư trong lòng, không dám quang minh chính đại mắng hắn.

Chẳng lẽ làm hoàng đế đích thực chính là con trời sao? Trong lòng người ta đang nói cái gì hắn cũng biết.

Sau khi ra khỏi Vũ Phượng cung, Phúc Quý đi theo sau lưng Hoàng Phủ Tấn, dọc theo đường đi nhiều lần thiếu chút nữa ngã xuống. Khiếp sợ! Quá kinh hãi! Hoàng thượng hắn thật thay đổi, trở nên ngây thơ đến như vậy, ngay cả đồ của Hoàng hậu nương nương ngài ấy cũng muốn giành!

Còn có trên mặt hoàng thượng từ đầu tới luôn nở nụ cười đã sớm không gặp kia thực khiến hắn cả kinh đến rớt hàm.

Đi theo hoàng thượng từ nhỏ đến lớn, hắn đã bao lâu rồi không thấy người cười tươi như vậy?

Hoàng hậu nương nương nha, mặc dù sự xuất hiện của người đã làm cho hoàng thượng nhớ đến rất nhiều chuyện cũ nhưng nô tài thật sự rất cảm ơn người, đã lâu lắm rồi hoàng thượng mới được vui vẻ như vậy, Phúc Quý ở trong lòng cảm khái nói.

Sau khi đợi Hoàng Phủ Tấn rời đi, Tiểu Thiên đầy bụng lửa giận rốt cục cũng đã có thể phát tiết ra ngoài, hướng về phía ngoài điện rống lớn, "Hoàng Phủ Tấn ngươi đúng là đồ lưu manh, hèn hạ vô sỉ, dám giành đồ của ta! Cái tên hôn quân nhà ngươi, đại lưu manh!!!"

"Nương nương, bớt giận, ngài không nên mắng hoàng thượng như vậy." Vũ Lạc Thuỷ đến gần mong muốn hạ bớt cơn nóng giận của Tiểu Thiên, chỉ sợ nàng nếu đột nhiên tức giận quá đến chỗ hoàng thượng tính sổ thì thực phiền toái.

"Lạc Thuỷ, ngươi nói xem, làm hoàng đế giống hắn có phải rất vô sỉ hay không? Thừa dịp ta không chú ý liền giành đồ của ta! Hắn giành đồ của ta!" Càng nghĩ càng giận quá, thân làm hoàng đế, thế nhưng vô sỉ đến độ cướp đồ của người nhà!

*****

"Nương nương, bình thường hoàng thượng sẽ không như vậy." Vũ Lạc Thuỷ khóe môi nhếch lên một tia khổ sở.

"Bình thường không như vậy, chỉ có thể nói là hắn che dấu thật tốt, nói theo cách khác hắn là đồ tiểu nhân, âm hiểm, vô sỉ, ngụy quân tử!" Hiện tại thừa dịp Hoàng Phủ Tấn hôn quân kia không có ở đây, tranh thủ mắng hắn!

"Nương nương, hoàng thượng chưa bao giờ đối với người khác như vậy." Vũ Lạc Thuỷ thở dài ở trong lòng, tại sao vị hoàng hậu nương nương này sao lại cũng không nhìn thấy chứ, nàng chẳng lẽ không cảm thấy hoàng thượng đối với nàng rất đặc biệt sao?

"Vậy thì càng khẳng định hắn là đồ tỉểu nhân, đối với người khác không như vậy, nhưng đối với ta lại vô sỉ như vậy, hắn thật sự rất căm hận ta, ngươi nói một chút đi, ngươi nói một chút đi, chuyện ta có người đàn ông khác bên ngoài đã là chuyện tám trăm năm trước rồi, hắn lại mang thù đến tận bây giờ!" Càng như vậy, nàng đối với Hoàng Phủ Tấn càng thêm căm thù đến tận xương tuỷ, NND, nếu để cho nàng biết gian phu là ai, nàng nhất định quăng hôn quân này đi chạy tìm hắn!

"Nương nương, này......" Vũ Lạc Thuỷ bất đắc dĩ, rồi lại rất hâm mộ, tại sao vị hoàng hậu nương nương này lại có thể to gan đến như vậy, nếu như nàng cũng có lá gan để chọc tức hoàng thượng thì thật là tốt biết bao.

Hoàng hậu nương nương thật đúng là tốt số, dám cắm sừng cho hoàng thượng, hoàng thượng còn có thể nhẫn nhịn nàng như vậy.

Vũ Lạc Thuỷ rũ mi mắt xuống, trong ánh mắt mang theo nhàn nhạt mất mát.

"Lạc Thuỷ!" Tiểu Thiên hướng về Vũ Lạc THuỷ nghiêm mặt lại, "Không cho phép ngươi nói giúp cho hôn quân!"

"Nương nương, thật ra thì hoàng thượng...... Ngài ấy là người tốt!"

"Hắn là người tốt?" Tiểu Thiên nghe được liền cười thực to, "Lạc Thuỷ, ngươi thật là một cô gái đơn thuần, hôn quân nếu là người tốt như ngươi nói..., ngươi đời này nhất định chưa từng gặp người xấu."

"Nương nương, hoàng thượng...... Ngài thật sự là người tốt!" Vũ Lạc Thủy khó khăn nói những lời này, tóm lại, nàng không thích người khác nói hoàng thượng xấu.

"Lạc Thuỷ?" Tiểu Thiên chợt giống như là nhìn thấu cái gì, trong mắt mang theo vài phần tìm hiểu.

"Dạ? Nương nương, tại sao người là nhìn ta như vậy?" Vũ Lạc Thuỷ theo hướng nhìn của Tiểu Thiên mà khẽ chột dạ.

"Ngươi...... Tại sao luôn vì hôn quân nói chuyện? Như vậy quả thực đã quá bảo vệ hắn rồi? Hình như.... . Thực sự ngươi làm cho ta cảm thấy rất hứng thú nha." Khoé miệng Tiểu Thiên nâng lên một nụ cười giảo hoạt.

*****

"Không có, không có, nương nương, không có gì cả." Vũ Lạc Thủy liên tục lắc đầu không ngừng, chỉ sợ Tiểu Thiên nhìn ra cái gì.

"Hắc hắc, Lạc Thủy, chớ khẩn trương, nương nương ta đây chẳng qua là chỉ tùy tiện hỏi một chút" Trong mắt Tiểu Thiên thủy chung vẫn mỉm cười.

Oaaaaaa

Thì ra Lạc Thủy nhất định là coi trọng tên hôn quân kia rồi, khó trách lại nói giúp tên hôn quân kia, lại khó trách đối với Chánh cung nương nương như nàng mang theo một chút địch ý, quả nhiên giác quan thứ sáu của nữ nhân rất nhạy, lời này thật là chân lý!

"Hoàng hậu nương nương, thật sự không có gì." Vũ Lạc Thủy rất muốn giải thích, nhưng lại sợ mình càng muốn giải thích thì lại càng giống như đang che dấu cái gì.

"Ừ, ừ, ta biết, không có gì, thật sự không có gì!" Mặc dù ngoài miệng Tiểu Thiên nói như vậy, nhưng trong lòng rất vui sướng, nếu như là như vậy, mấy ngày dưỡng thương sắp tới của nàng đoán chừng cũng sẽ không nhàm chán.

Bất quá, ánh mắt Lạc Thủy thật rất tốt! Trong lòng Tiểu Thiên len lén tặng thêm một câu.

———————-

Từ sau khi Hoàng Phủ Tấn hướng Vũ Lạc Thủy ban mệnh lệnh như vậy, trong Vũ Phượng Cung ngày nào cũng đều xuất hiện những câu đối thoại như vậy—–

"Lạc Thủy, tới đây đỡ ta đi ra ngoài một chút."

"Nương nương, hoàng thượng nói, cái gì cũng phải để cho ngài tự mình làm."

"...................."

"Lạc Thủy, rót cho ta chén trà đi."

"Nương nương, hoàng thượng nói, cái gì cũng phải để cho ngài tự mình làm."

"....................."

Cuối cùng, biến thành cục diện như vậy:" Được rồi, Lạc Thủy, hoàng thượng là lão đại ngươi, ta đấu không lại hắn."

Mỗi ngày đều là Tiểu Thiên thỏa hiệp.

"Thật xin lỗi, hoàng hậu nương nương, ta không dám kháng chỉ." Vẻ mặt Vũ Lạc Thủy đầy áy náy nhìn Tiểu Thiên.

"Được rồi, được rồi, vậy ngươi theo ta nói chuyện phiếm, như vậy được chứ. Hôn quân cũng không nói với ngươi ngay cả nói chuyện phiếm cũng không nói cùng ta nha." Đây mới là ý chính của nàng.

"Tốt, vậy ta bồi nương nương nói chuyện phiếm." Vũ Lạc Thủy ngồi xuống trước mắt Tiểu Thiên.

Hai tay chống cằm, nàng nhìn Vũ Lạc Thủy, bắt đầu "Vâng, vậy ta bồi nương nương nói chuyện phiếm." Vũ Lạc Thủy ở Tiểu Thiên trước mặt ngồi xuống.

Hai tay nâng cằm lên, nàng nhìn vũ Lạc Thủy, bắt đầu "Phán xét" chuyện mấy ngày nay quanh quẩn ở trong đầu nàng!

*****

"Lạc Thủy, tên hôn quân Hoàng Phủ Tấn thất đức lưu manh kia rốt cuộc có chỗ nào tốt để cho ngươi coi trọng?"

"Nương...... Nương nương, ngài đã hiểu lầm." Vũ Lạc Thủy cả người khẩn trương, cũng không phải lo lắng Hoàng hậu nương nương đối với nàng như thế nào, mà là sợ nếu là hoàng thượng biết......

"Lạc Thủy, ta cũng sẽ không ăn ngươi, ngươi sợ cái gì, thiệt là...." Trên mặt Tiểu Thiên mang mấy phần bất mãn, nàng là một Hoàng hậu nương nương vạn phần, vạn phần hào phóng nha!

"Nương nương, không phải vậy, ngài hiểu lầm rồi."

"Được rồi, được rồi, là ta hiểu lầm." Tiểu Thiên mang theo vài phần diễn trò gật đầu một cái, nàng quyết định đổi phương thức khác.

"Vậy ngươi ba lần bốn lượt cứ nói hôn quân là người tốt, tại sao ta không nhìn ra được chứ?"

Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, Vũ Lạc Thủy cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cần nhắc tới chuyện có liên quan đến Hoàng Phủ Tấn, nàng giống như đặc biệt hăng hái.

"Nương nương, thật ra thì ngài đã hiểu lầm hoàng thượng, hoàng thượng thật sự là người tốt."

"Ta biết, ngươi đã nói rất nhiều lần." Tiểu Thiên miễn cưỡng mở miệng nói, thật đúng là nam nhân không hư, nữ nhân không thương, một tên hôn quân hư hỏng như vậy, cô gái ngoan ngoãn Lạc Thủy này thế nhưng lại coi trọng hắn.

"Ta nhớ vào lần đầu tiên ta vào cung, là sinh nhật Thái Hoàng Thái Hậu, khi đó, cha ta mang theo ta vào cung, lúc ta đang trên đường chạy đến Ngự hoa viên chơi thì bị lạc đường, còn bị tảng đá lớn ở Ngự hoa viên làm cho té trật chân, tay cũng trầy sướt, khi đó, hoàng thượng xuất hiện ở bên cạnh ta, còn giúp ta đem vết thương băng bó kỹ, mang ta đi tìm ta cha, khi đó, hắn thật rất tốt, rất ôn nhu." Nói đến đây, gương mặt Vũ Lạc Thủy hơi đỏ lên, cũng không chú ý tới ánh mắt Tiểu Thiên vẫn đang chăm chú nhìn nàng.

"Vậy là chuyện tình bắt đầu từ khi đó rồi? Hôn quân lại còn có thể tốt như vậy? Thật là nhìn không ra." Tiểu Thiên chống đầu, mở miệng hỏi. Bất quá, mấy ngày trước hôn quân còn giúp nàng băng bó vết thương, chẳng lẽ hôn quân thật sự tốt như vậy?

"Khi đó, hoàng thượng vẫn còn nhỏ." Vũ Lạc Thủy hồi đáp.

"A, thì ra là các ngươi còn là thanh mai trúc mã." Tiểu Thiên mở miệng nói, trong lòng không khỏi sung sướng lên một chút.

"Cũng không phải." Vũ Lạc Thủy lúc này ngượng ngùng giống như một thiếu nữ, sắc mặt khẽ phiếm hồng.

*****

"Bất quá, Lạc Thủy, dáng dấp ngươi cũng rất tốt, ánh mắt tại sao lại kém như vậy, người nào lại không nhìn, hết lần này tới lần khác coi trọng tên hôn quân kia."

"Hoàng thượng không hề kém!" Vũ Lạc Thủy bất chợt thốt lên, mới ý thức được mình đã lỡ lời, lập tức mở miệng giải thích, "Nương nương, ta......"

"Ha ha ~~ Lạc Thủy, bị ta phát hiện ra, còn không chịu thừa nhận!" Trong mắt Tiểu Thiên mang theo vài phần cười gian, Lạc Thủy người này thật là đơn thuần, chỉ mấy câu nói như vậy liền đem nàng lừa gạt của nàng lộ ra.

"Nương nương, ta...... Ngài đừng hiểu lầm, thật ra thì......"

"Ai nha, Lạc Thủy, ngươi khẩn trương làm cái gì nha, mặc dù ánh mắt của ngươi hơi kém, nhưng ta cũng không nên cười ngươi." Trong mắt Tiểu Thiên cười đến rất rạng rỡ.

"Nương nương, ta......" Vũ Lạc Thủy cắn môi dưới, trên mặt rõ ràng là mang bộ mặt khó sử.

"Thế nào?"

"Ngài...... Có thể không nói với hoàng thượng hay không?" Lúc này Vũ Lạc Thủy cũng không có ý định phủ nhận nữa, chẳng qua là không hy vọng hoàng thượng cũng biết nàng thầm mến hắn, nếu không, nàng về sau làm sao nhìn mặt hoàng thượng a.

"Đừng nói cho hắn?" Lần này Tiểu Thiên cũng không hiểu:"Thầm mến hoàng đế, đây chính chuyện là vô cùng thống khổ a, cả ngày thấy hắn cùng tam cung lục viện kia khanh khanh ta ta, ngươi không thấy khó chịu sao."

"Ha ha, hoàng thượng là hoàng đế nha, cùng hậu phi khanh khanh ta ta cũng là chuyện rất bình thường a." Vũ Lạc Thủy cười ưcó chút khổ sở, hoàng thượng cùng hậu phi khanh khanh ta ta, nàng không khó chịu, khó chịu chính là, hoàng thượng mặc dù cùng vị hoàng hậu nương nương trước mắt này không ngừng đối đầu, lại khiến ở trong mắt nàng đè nén xuống mà không khóc. Bởi vì nàng biết, hoàng thượng đang quan tâm vị hoàng hậu nương nương trước mắt này.

"Ngươi thật là hào phóng, nhìn tên ngựa đực kia cùng nhiều nữ nhân như vậy ở chung một chỗ, ngươi còn muốn như vậy, nếu là ta yêu thích nam nhân như hắn, ta đã sớm từ bỏ." Tiểu Thiên vẻ mặt không đồng ý nhìn Vũ Lạc Thủy, những nữ nhân cổ đại này thật đúng là bị tam tòng tứ đức dạy cho ngớ ngẩn, người trong lòng của mình cùng nhiều nữ nhân như vậy quan hệ, bọn họ lại không so đo.

Vũ Lạc Thủy nhìn bộ dạng căm giật bất bình của Tiểu Thiên, nàng không nhịn được mở miệng nói: "Nương nương, ngài...... Không thích hoàng thượng sao?"

Nàng rất muốn biết đáp án này.

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)