Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 034

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 034
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tuy nhiên, suy nghĩ một chút, ý của hôn quân là chê nàng bẩn thỉu, nhưng hắn chạm vào nhiều nữ nhân như vậy, người khác không chê hắn dơ bẩn thì thôi. Con mẹ nó, chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho dân chúng đốt đèn.

Hừ! Đừng chọc giận nàng nha, nếu không nàng thực sự sẽ tìm nam nhân khác sinh con đó, để cho hôn quân làm một người cha có sẵn luôn.

"Đương nhiên là cùng Tấn nhi sinh, con còn muốn có ý nghĩ khác sao?" Thanh âm của Thái Hoàng Thái Hậu cắt đứt ý nghĩ kỳ lạ của Tiểu Thiên.

"Không...... Không phải!" Tiểu Thiên liên tục lắc đầu không ngừng. Nàng mới sẽ không ngu đến mức thừa nhận ý tưởng trong lòng nàng ngay trước mặt lão thái thái đâu.

"Vậy là được rồi, nhanh chóng cùng Tấn nhi sinh một đứa đi!"

"A, a, vâng, hoàng tổ mẫu!" Nuốt một ngụm nước bọt, Tiểu Thiên giống như bè theo gật đầu một cái.

Trong đầu đột nhiên thoáng qua một màn lần trước cùng Hoàng Phủ Tấn ở trên giường, mặt của nàng lập tức đỏ lên như lửa đốt nhịp tim đập rất lợi hại!

Cùng hôn quân sanh con?

Tiểu Thiên không nhịn được rùng mình một cái. Trừ phi nàng muốn chết, mới có thể cùng hôn quân sanh con.

Hơn nữa, nếu là cùng hắn sinh, sinh ra một đứa bé có tính tình quái đản giống như hắn liền thảm rồi.

Mấy ngày sau, Tiểu Thiên dị thường an phận dưỡng thương trong Vũ phượng cung, làm nàng thích ý chính là, trừ Thái Hoàng Thái Hậu thỉnh thoảng tìm đến nàng tâm sự ra, hôn quân chưa bao giờ xuất hiện ở trong Vũ Phượng cung, đây cũng là để cho nàng buông lỏng không nhỏ.

Kể từ đêm kích tình một màn đó, thật ra thì nàng rất sợ gặp lại Hoàng Phủ Tấn, thực sự quá lúng túng a. Dù sao đó cũng là lần đầu tiên của nàng nha, mặc dù đối với thân thể này mà nói đã không phải thế, nhưng nàng vẫn còn là một cô nương trong trắng ngây thơ nha.

Thảm nhất chính là, "Lần đầu tiên" của nàng vẫn chưa đảm nhiệm được "chức vụ" đã bị người cứng rắn cho "Lui" trở lại, đây thực sự là quá mất mặt mà.

"Hoàng hậu nương nương, thuốc tới." Thanh âm của Vũ Lạc Thủy cắt đứt suy nghĩ của Tiểu Thiên, nàng ấy dĩ nhiên là phụng mệnh của Thái Hoàng Thái Hậu đên chăm sóc cho Tiểu Thiên.

"Cám ơn!" Nhận lấy thuốc trong tay Vũ Lạc Thủy, nàng lễ phép nói một tiếng cám ơn. Chẳng biết tại sao, mặc dù Vũ Lạc Thủy biểu hiện đối với nàng rất tôn kính, nhưng nàng luôn là mơ hồ cảm thấy rằng nàng ấy đối với nàng rất có địch ý.

Chẳng lẽ là nàng đa tâm sao?

Bưng thuốc lên uống một hớp, ngoại công của nàng chính là Trung y thế gia, nàng có thể nói là ở trong đống thuốc bắc lăn lộn lớn lên, đối với thuốc bắc, nàng ngược lại không hề ghét, cũng không cảm thấy khó uống. Ngay cả khi nàng lớn lên, thuốc bắc đối với việc trị liệu xương cốt có hiệu quả hơn thuốc tây rất nhiều.

Lại một lần nữa bưng lên thuốc uống một hớp.

*****

" Hoàng thượng giá lâm——" Ngoài cửa lớn của Vũ Phượng Cung vang lên âm thanh cao vút cộng thêm vài phần ẻo lả của Phúc Qúy.

" Phốc——" Tiểu Thiên vừa mới uống thuốc vào cứ như vậy phun ra ngoài.

"Khụ...Khụ......." Tiểu Thiến bị sặc thuốc đỏ bừng cả khuôn mặt, hôn quân này không phải mai danh ẩn tích đến mấy ngày tới sao, tại sao lại xuất hiện.

"Nương nương, ngài thế nào?" Vũ Lạc Thủy bước đến vỗ vỗ lưng Tiểu Thiên, kì quái, tại sao hoàng thượng tới, hoàng hậu lại sợ thành như vậy? Hoàng thượng không phải đối với nàng rất tốt sao?

"Lạc Thủy, mau, nhanh đi ngăn hôn quân lại, đừng cho hắn đi vào." Tiểu Thiên lo lắng đẩy Vũ Lạc Thủy.

"A! Tại sao?" Trên mặt Vũ Lạc Thủy mang theo vài phần nghi ngờ, hoàng hậu nương nương này cũng thật kỳ quái, bao nhiêu ngươi ao ước được hoàng thượng nhìn đến nàng, nàng thì khác, hoàng thượng tới, nhưng nàng lại bày ra vẻ mặt như gặp phải quỷ.

"Làm càn.... Dù sao ngươi chỉ cần đừng để cho hắn đi vào là được." Tiểu Thiên lại một lần nữa đẩy Vũ Lạc Thủy:" Ngươi, ngươi cứ nói, nói ta chết rồi!" Chợt từ trên ghế đứng lên, nàng cũng không kịp để ý chân phải bị thương kia, sôi nổi nhảy từ trên ghế xuống.

"Nói...nói ngài chết?" Khóe mắt Vũ Lạc Thủy rơi xuống vài hắc tuyến.

"Niếp Tiểu Thiên, nếu ngươi chết thật, ngược lại trẫm đã tĩnh tâm" Hoàng Phủ Tấn xuất hiện ở trước cửa, tức giận mở miệng nói, mà thanh âm của hắn khiến cho chân trái Tiểu Thiên vừa giơ lên nhảy lập tức ngưng lại.

Ô oa tốc độ hôn quân này tiến vào thật là nhanh.

Quay đầu lại chấp nhận, khóe miệng nàng từ từ nặn ra một nụ cười tự cho là vô cùng thiện ý:" Ha ha, hoàng thượng, ngươi mạnh khỏe a, đã lâu không gặp a, ha ha

"

A, nụ cười này thật là giả tạo! Khuôn mặt cũng cương lên. Khó chịu trong lòng của Tiểu Thiên lại tăng thêm một bật.

Nữ nhân này, nàng không hi vọng hắn tới! Trong long Hoàng Phủ Tấn dâng lên một cỗ lửa giận.

"Đúng vậy, đã lâu không gặp, chân gãy của Hoàng hậu nương nương đã hồi phục thế nào?" Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng mở miệng nói.

Hắn phát hiện bản thân mình càng ngày càng không nắm bắt được, Niếp Tiểu Thiên đáng chết này cứ như vậy ở trong Vũ Phượng Cung mấy ngày, hắn đã nhắm mắt làm ngơ rồi, nhiều ngày như vậy, tưởng là mình có thể an tĩnh, không nghĩ tới vẫn không bỏ được nàng, không tự chủ được vẫn đi đến đây.

Nàng lại tốt hơn, thấy hắn xuất hiện, còn dám bày ra bộ dạng khuôn mặt cứng ngắc này.

*****

Nhìn thấy nàng bày ra một bộ dạng thần khí, nhìn như thế nào cũng không thấy một chút dấu hiệu gãy tay gãy chân.

Nghe Hoàng Phủ Tấn hỏi như vậy, Tiểu Thiên ôm một bụng khó chịu, tên cẩu hoàng đế này mấy ngày nay không nhìn thấy, vừa tới liền nguyền rủa nàng gãy chân.

Bĩu bĩu môi, nàng tức giận mở miệng nói:" Mầy ngày nay lúc Hoàng thượng không tới, chân gãy của Thiên Thiên khôi phục nhanh hơn, nhưng khi hoàng thượng tới, lại bắt đầu đau."

Như vậy rõ ràng là cố ý châm chọc, Hoàng Phủ Tấn làm sao có thể nghe không hiểu.

Khóe miệng hắn cong lên, bỗng nhiên ghé sát vào nàng, khoảng cách gần gũi của hai người cực kỳ mập mờ, chóp mũi kém một chút liền đụng phải.

"Làm.... Làm gì?" Tiểu Thiên mất tự nhiên đầu hơi lùi về phía sau, tên hôn quân này là bị làm sao, không phải ngại nàng bẩn sao? Hắn không có chuyện còn đến gần nàng như vậy làm cái gì?

"Làm gì?" Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng cười một tiếng: "Ngươi muốn gãy cái chân kia nữa sao, sau đó phụng bồi hai chân cùng nhau dưỡng thương có phải hay không?"

" Hắc!" Tiểu Thiên khinh thường cười lên một tiếng:" Ngươi thật cho rằng ta ăn cỏ lớn lên à?"

" Trẫm chính là cảm thấy như vậy, ngươi ngực lớn nhưng là một nữ nhân ngốc không có đầu óc!"

"Ngươi mới ngực lớn nhưng không có đầu óc, vạm vỡ, hôn quân đầu óc ngu si!"

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi tin trẫm chặt gãy chân của ngươi hay không?"

" Ngươi chặt gãy chân của ta, ngươi liền phụ trách ta cả đời!". Nhưng lời Tiểu Thiên vừa thốt lên, không chút nào cảm thấy nó có cái gì không ổn.

Mà những lời này của nàng làm cho Hoàng Phủ Tấn cùng Vũ Lạc Thủy cảm thấy hơi sửng sờ, đôi mắt càng sâu, Vũ Lạc Thủy thấy Hoàng Phủ Tần có một tia cười nụ khó có thể nắm bắt được.

Chỉ nghe Tiểu Thiên tiếp tục nói: "Ngươi không phải là rất ghét ta sao? Ngươi càng ghét ta, ta liền càng quấn lấy ngươi, ăn cơm cũng quấn lấy người, vào triều cũng quấn lấy ngươi, ngủ cũng quấn lấy ngươi, ngươi cũng các nữ nhân khác ngủ trên giường ta cũng như vậy quấn lấy ngươi, hừ hừ! Ta dây dưa khiến cho tinh thần người phân liệt trở thành dừng lại." Tiểu Thiên nói xong rất đắc ý, không chút nào không chú ý tới lời nói của nàng khiến cho người ta khiếp sợ.

Nụ cười trong mắt Hoàng Phỉ tấn vẫn tồn tại như cũ, nhưng nó lại chợt lóe lên trong nháy mắt rồi biến mất, nữ nhân này, mỗi lần nói chuyện đều không biết suy nghĩ! Mà Vũ Lạc Thủy, cả kinh ngay cả con mắt cũng muốn rớt ra.

Ngủ cũng quấn lấy hoàng thượng? Ngay cả.... Ngay cả hoàng thượng cùng các nữ nhân... Lên giường cũng muốn dây dưa? Hoàng hậu nương nương này....

*****

"Phải không?" Khóe mắt Hoàng Phủ Tấn giương lên, mặt tràn đầy không trêu chọc: "Vậy trẫm cũng muốn nhìn thử một chút, ngươi gãy hai chân rốt cuộc làm sao quấn lấy trẫm." Vừa nói, liếc mắt nhìn tay Tiểu Thiên, tiếp tục nói: "Lấy tay bò sao? Trẫm thật muốn biết một chút về kỹ thuật bò của Hoàng hậu nương nương!"

" Ngươi..." Lần này, Tiêu Thiên bị phản bác không nói được, vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng lời nói của chính mình rất đắc ý. Con mẹ nó, gãy hai chân, thật đúng là không thế quấn lấy hôn quân này.

Lần này lại thảm bại!

"Lạc Thủy!" Chỉ nghe giọng ói của Hoàng Phủ Tấn cứng rắn mở miệng gọi.

" Hoàng thượng, có Lạc Thủy!" Nghe Hoàng Phủ Tấn gọi mình liền tiến lên đón.

"Trẫm thấy Hoàng hậu nương nương bản lĩnh rất lớn, một chân cũng có thể hoạt động bình thường, cũng không cần có người chiếu cố." Hoàng Phủ Tấn mặc dù nói chuyện với Vũ Lạc Thủy, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung chăm chú nhìn trên người Tiểu Thiên, nhìn bộ dạng phách lối đến không nắm bắt được này, hắn liền ôm một bụng lửa giận.

Mà Tiểu Thiên nghe Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, theo trực giác bắt đầu cảnh giác, tên hôn quân này lại muốn làm gì? Giơ mũi dao lớn giết chết nàng sao?

" Hoàng...Hoàng thượng, việc...việc này không được tốt lắm, thương thể của nương nương vẫn còn chưa khỏi hẳn." Vũ Lạc Thủy khó khăn nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, rồi lại nhìn Tiểu Thiên.

" Trẫm nói được là được! Trẫm nhìn nàng cùng bình thường không sai biệt lắm." Hoàng Phủ Tấn bày ra bộ dạng khuôn mặt không thay đổi, lúc nói chuyện, vẫn không quên liếc Tiểu Thiên một cái.

"Nhưng Hoàng thượng, Thái hoàng Thái hậu lão nhân gia người là muốn Lạc Thủy chiếu cố Hoàng hậu nương nương." Vũ Lạc Thủy cảm thấy khó chịu nhíu mày.

" Trẫm nói không cần, liền không cần!" Hoàng Phủ Tấn nói xong khuôn mặt kiên quyết: "Chỗ Hoàng tổ mẫu, trẩm sẽ cho lão nhân gia người một cái công đạo, nhưng nếu ngươi dám chiếu cố nàng, trâm coi như ngươi kháng chỉ mà xử trí!"

"Cái gì? Tên bạo quân nhà ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt ta!" Tiểu Thiên rống lớn, tuy nói hiện tại nàng so với lúc trước hoạt động tự nhiên hơn nhiều, nhưng thủy chung vẫn còn đang nữa trạng thái tàn tật, tên bạo quân này, âm hiểm như vậy.

"Gọi trẫm là bạo quân phải không?" Khóe miệng Hoàng Hhủ Tấn hơi cong lên, trong mắt thoáng qua một tia ánh sáng lạnh:" Trẫm liền độc ác cho ngươi xem! Lạc Thủy!"

"Có, Hoàng thượng!"

*****

"Có nghe hay không, chuyện gì cũng để cho nàng tự làm, ngươi tốt nhất cứ làm thiên kim Đại tướng quân!" Hoàng Phủ Tấn nhìn thẳng Vũ Lạc Thủy, một chút cũng không cho nàng có đường để phản kháng.

"Dạ, Hoàng thượng, Lạc Thủy tuân chỉ!" Vũ Lạc Thủy khẽ áp sát thân, trong lòng thở dài. Ai, Hoàng hậu nương nương lại không xong rồi.

Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa đem tầm mắt chuyển sang Tiểu Thiên, mở miệng nói: "Niếp Tiểu Thiên, hảo hảo cố gắng chiếu cố chính mình, trẫm thấy tinh lực ngươi tốt lắm, trong lúc này không chết được." Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười giễu cợt rất rõ ràng.

Ở trong mắt hắn xuất hiện tia đắc ý cùng vẻ mặt ngây thơ hoàn toàn bị Vũ Lạc Thủy bắt được không bỏ xót chút nào, tâm có hơi ê ẩm.

Có thể làm cho Hoàng Thượng thay đổi nhiều như vậy, điển hình là sự việc trước mắt động một chút có thể khiến hắn nổi giận đến giơ chân chỉ có Hoàng hậu nương nương.

Tất cả mọi người đều nhìn ra, không biết bản thân Hoàng thượng có để ý tới hay không.

"Tốt, ta nhất định sẽ cố gắng còn sống, trước khi Hoàng thương ngài tắt thở, ta nhất định sẽ không chết trước ngài!" Cắn răng, Tiểu Thiên mở miệng nói, trong mắt mang theo khiêu khích rõ ràng. Cẩu Hoàng đế đáng chết này, lại có thể âm độc như vậy.

"Ngươi nếu còn nguyền rủa trẫm, trẫm hiện tại có thể làm cho ngươi biến mất!"

Lời này vừa nói ra, Tiểu Thiến lập tức thức thời đem tầm mắt khiêu khích thu về, cúi đầu xuống. Điềm này, làm cho Hoàng Phủ Tấn vốn mang theo tức giận trong mắt mơ hồ hiện lên nụ cười, mà nàng phía dưới lại lấy ra vật gì đó khiến cho Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa tối mặt.

"Hoàng..... Hoàng thượng, ..... Thứ này rốt cuộc có hữu dụng hay không?" Tiểu Thiên cầm khối huyết ngọc tơ vàng lúc trước Thái hoàng thái hậu cho nàng, trước mặt Hoàng Phủ Tấn quơ quơ, nuốt một ngụm nước bọt, chậm chạp mở miệng.

Thật ra thì, nàng thật đúng là khó nói, trước mặt hôn quân nàng đem vật quý giá ra, khối huyết ngọc tơ vàng này dường như cũng không có bao nhiêu lực ảnh hưởng, nếu hôn quân bất hiếu, nhưng là ai cầm hắn cũng không có biện pháp.

Tại thời điểm mặt nàng tràn đầy mong đợi nhìn Hoàng Phủ Tấn, Hoàng Phủ Tấn lại thừa dịp nàng nhất thời phản ứng không kịp, đoạt lấy khối ngọc kia trong tay nàng, bất thình lình mở miệng nói: "Hiện tại không dùng được." Nói xong, xoay người, chuẩn bị rời đi, khóe miệng lại thoáng qua một tia cười yếu ớt.

Nữ nhân này, thật đúng là cá lấn thiện sợ ác chủ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)