← Ch.024 | Ch.026 → |
Thái dương Thái y hạ xuống vài cái hắc tuyến, thì ra Hoàng Hậu nương nương này sợ đau.
"Vâng, nương nương, thần tuân chỉ!"
"Ừm ừm!" Tiểu Thiên gật gật đầu, lại cảm nhận được một loại ánh mắt làm cho nàng chán ghét đang chạy ở trên người nàng, ánh mắt này đến từ hướng tay phải của nàng.
Nghiêng đầu đi, nàng bất chợt gặp phải ánh mắt mang theo trào phúng của Hoàng Phủ Tấn.
Hôn quân này, không có việc gì lộ ra biểu tình này làm cái gì?
Ai, nha, nha, hắn còn dám cười? Hắn dám cười nàng? Hắn thử cảm giác xương cốt lệch vị trí xem.
Hắn cười nhạo nàng, nghiêm trọng ở cười nhạo nàng. Bạo quân vô sỉ, quá vô sỉ.....
Trừng hắn, trừng chết hắn! Trừng chết tên bạo quân này, bạo......
"Ai u uy
" Ngay lúc nàng đang âm thầm mắng Hoàng Phủ Tán hang ngàn vạn lần một cách thống khoái, thái y thừa dịp nàng không chú ý, đem mắt cá chân của nàng khẽ xoay, đau đến mồ hôi lạnh của nàng tuôn nườm nượp.
"Thái y, ngươi ám toán ta!" Tiểu Thiên tức giận hét lớn, thì ra tất cả thầy thuốc đều âm hiểm như vậy, trước kia lúc ở bệnh viện đồng nghiệp của nàng cũng sử dụng chiêu này với bệnh nhân, nàng còn nói hắn lòng dạ hiểm độc, ý xấu tràn đầy, thuộc loại bác sĩ giết người có giấy phép, hiện tại ngẫm lại, thì ra thầy thuốc cổ đại cũng giống như thế.
Thầy thuốc Ác độc" Là không có hạn chế tuổi cùng niên đại. Ô oa
"Nương nương thỉnh bớt giận, thần nghĩ ngài đã chuẩn bị tốt." Thái y vội không ngừng giải thích nói.
"Ta......" Tiểu Thiên đang định mở miệng, nhưng vừa thấy đến ý cười trong mắt của Hoàng Phủ Tấn, nàng vẫn đem đau đớn đến chết được đó nuốt trở về"Cái kia...... Kỳ thật cũng không có gì, ta một chút cũng không đau!" Những lời này, nàng nói đặc biệt nhấn mạnh, giống như cố ý nói cho Hoàng Phủ Tấn nghe.
"Vâng, vâng, đa tạ nương nương thông cảm." Thái y vội không ngừng miệng, quỳ tạ ơn, cũng không biết nói sao, hắn luôn có cảm giác Hoàng Hậu nương nương nói lời này có điểm giấu đầu lòi đuôi.
"Ừm." Tiểu Thiên thản nhiên lên tiếng, khẽ liếc mắt sang Hoàng Phủ Tấn đang ở bên cạnh, lại phát hiện bạo quân chết tiệt kia, thế nhưng cười đến càng ngày càng lợi hại, chẳng những trong ánh mắt có tươi cười, ngay cả tươi cười nơi khóe miệng đều càng ngày càng rõ rang.
Bạo quân chết tiệt này, nói hắn không phải người còn không thừa nhận, bình thường luôn tức giận muốn mắng chửi nàng, hiện tại thấy bộ dạng thảm hại này của nàng, liền cười đến vui vre như vậy, ai chọc hắn nha?
Khó chịu bĩu bĩu môi, Tiểu Thiên không nói nhiều, hiện tại nàng là người bệnh yếu đuối, nàng sẽ không so đo với tên bạo quân này làm gì.
*****
"Nương nương, thỉnh đem tay của ngài cho vi thần xem một chút." Đem chân Tiểu Thiên dùng tấm ván gỗ cố định tốt, thái y lại mở miệng nói.
"Tay...... Tay?" Thanh âm của Thái y kéo suy nghĩ Tiểu Thiên trở về, nàng theo bản năng đưa tay rụt trở về.
Không phải giống ban nãy nữa chứ Tiểu Thiên hoảng sợ nhìn chằm chằm thái y, lúc này thái y ở trong mắt nàng quả thực chính là một tên đồ tể giết người không chớp mắt.
"Đúng vậy, nương nương, tay của ngài tuy rằng không nghiêm trọng như trên chân, nhưng cũng có hiện tượng bị trật khớp, xin cho thần......"
"Không cần!" Tiểu Thiên lập tức cắt ngang lời của hắn muốn nói, trong mắt mang theo tia sợ hãi.
Nàng ngốc thì có ngốc, nhưng cũng không phải không biết đau, còn muốn làm cho nàng thử thêm lần thứ hai.
"Nương nương, tay của ngài......"
"Tay ta không có việc gì, ngươi đi xuống đi." Đưa tay chống ở bên hông, vẻ mặt nàng cảnh giác nhìn ngự y, sợ hắn giống như vừa rồi thừa dịp nàng không chú ý liền đem tay của nàng bẻ đi.
"Nương nương, chuyện này......" Thái y khó xử nhìn Hoàng Phủ Tấn ở bên cạnh.
Chỉ thấy Hoàng Phủ Tấn hướng hắn khoát tay áo, hắn hít một hơi thật sâu, đứng thẳng thân mình, "Vậy thần cáo lui trước." Nói xong, khẽ nghiêng người thi lễ, xoay người đi ra ngoài.
"Hô ~~ nguy hiểm thật." Tiểu Thiên nhẹ nhàng thở ra vỗ vỗ ngực, nhưng tay lại vô cùng đau đớn, "Ai u uy
" Nàng nhịn không được kêu ra tiếng, lại quên bên người còn đứng một người làm cho nàng chán ghét đến không muốn nhìn thấy một giây-Hoàng Phủ Tấn.
"Ngươi không phải nói không có việc gì sao?" Khẩu khí Hoàng Phủ Tấn bình thản giống như trước, hắn chưa từng gặp ai vì sợ đau mà bỏ qua chuyện đau đớn ở cổ tay. Nhưng thấy nàng đau đến mức nhíu mày, trong lòng hắn vẫn có chút là lạ.
Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn làm cho Tiểu Thiên mạnh mẽ quay đầu nhìn hắn, trong mắt xuất hiện một tia kinh ngạc.
Tại sao lại quên mất tên cẩu hoàng đế này nhỉ?
"Sao ngươi còn không đi?" Tiểu Thiên tà liếc Hoàng Phủ Tấn một cái, miễn cưỡng mở miệng nói.
Nàng làm ra vẻ mặt 'nơi này rất không hoan nghênh ngươi' làm cho Hoàng Phủ Tấn tức giận nhíu mày.
"Niếp Tiểu Thiên, ngươi dường như đã quên đây là đâu? Biểu hiện của ngươi như thế là sao hả?" Cắn răng, sắc mặt của Hoàng Phủ Tấn sau khi tiến vào Vũ Phượng Cung lại tối sầm một lần nữa, nữ nhân chết tiệt này lại dám bày ra bộ dáng không chào đón hắn như thế cũng không ngẫm lại là ai đem nàng ôm trở về, để nàng khỏi phải chịu cảnh khổ lạnh lẽo giữ trời đêm.
Hắn thực hối hận mình không có việc gì lại quá thiện tâm với nữ nhân này làm cái gì? Có lòng tốt với con chó hay con mèo gì đó chứ nhất định cũng không muốn đối tốt với nàng!
*****
"Ta biết a." Tiểu Thiên một bộ dáng thực đương nhiên, "Nơi này là Vũ Phượng Cung, là tẩm cung của Hoàng Hậu, nói cách khác là địa bàn của ta, biểu tình hiện tại của ta chính là muốn nói cho ngươi biết, nơi của ta không chào đón ngươi, ngươi hiện tại có phải nên đi hay không?" Nhướng mày, Tiểu Thiên mạo hiểm khiêu khích nhìn thẳng vào ánh mắt tràn đầy lửa giận của Hoàng Phủ Tấn.
Ông nội ngươi, nếu không phải cẩu hoàng đế ngươi làm hại, cô nãi nãi ta cũng không phải bị"Trọng thương", chân còn bị bẻ thành cái bánh chưng như thế này sao?
"Niếp Tiểu Thiên, trợn to con mắt chó của ngươi mà nhìn cho rõ ràng, cả thiên hạ này đều là của trẫm, ở nơi nào cũng đều la địa bàn của trẫm, còn không tới phiên ngươi tới đuổi trẫm!" Hoàng Phủ Tấn tức giận dâng trào cuồn cuộn hét lớn với Tiểu Thiên, nữ nhân chết tiệt này, ở địa bàn của hắn còn dám đuổi hắn đi?
Hoàng Phủ Tấn chút không có chú ý tới, mình chưa từng trở nên như vậy...... Ngây thơ như vậy, loại vấn đề nhỏ như thế này lại có thể cùng nữ nhân này so đo.
"Ngươi......" Lần này, Tiểu Thiên không phản đối. Đúng, đúng vậy, nàng là Hoàng Hậu, dưới một người nhưng lại trên vạn người. Nhưng nàng nàng thiếu chút nữa đã quên, dưới một người có nghĩa là dưới tên hôn quân trước mặt này, cho dù nàng ngạo nghễ trên vạn người, nhưng vẫn thua tên hoàng đế kiêu ngạo này. NND, vẫn là bị tên hôn quân này đè đầu cưỡi cổ.
Nghĩ như vậy, Tiểu Thiên liền nản lòng cúi đầu, "Chưa thấy qua hoàng đế nào kiêu ngạo như vậy." Nàng cúi đầu, thấp giọng lẩm bẩm nói.
"Đó là bởi vì đời này của ngươi chỉ thấy qua một hoàng đế là trẫm như vậy!" Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn lại lạnh như băng vang lên từ phía trên đầu của nàng một lần nữa.
Ngẩng đầu lên, nàng nhìn thẳng vào ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Trời ạ, thanh âm nhỏ như vậy mà hắn cũng nghe thấy, nhưng cẩu hoàng đế này nói đúng, ngoại trừ những vị hoàng đế giả trên TV ra, nàng đời này cũng chỉ từng gặp một hoàng đế thật sự như hắn.
Cũng đủ không hay ho, sao không dể cha nàng gặp phải một vị mĩ nam hoàng đế ôn nhu săn sóc, lại an bài một bạo quân như thế này, lại là một bạo quân luôn luôn không vừa mắt với nàng bất cứ việc gì.
"Hắc hắc
" Sau khi phân tích hết thảy lợi và hại, nàng đối với Hoàng Phủ Tấn trước mắt nịnh nọt nở nụ cười vài tiếng, "Hoàng Thượng, lỗ tai ngài thật thính."
"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, Hoàng Phủ Tấn ngồi xuống ở trước mặt nàng.
Hắn rốt cuộc là làm sao vậy? Bỏ lại Lan Phi chờ hầu hạ hắn mặc kệ, cố tình ôm nữ nhân chết tiệt này quay về Vũ Phượng Cung còn phải đứng đây cho nàng chọc giận, hắn khi nào thì biến thành bị khinh bỉ như vậy?
*****
Hừ? Hắn hừ cái gì mà hừ? Sao lại đưa sắc mặt đen kịt đó cho nàng xem làm gì? Nếu thấy nàng không vừa mắt, hắn có thể chạy trở về Vân Tiêu cung đi a, hoặc là chạy trở về tiểu thiếp nào đấy của hắn, hắn không có việc gì ở nàng trước mặt hừ cái gì mà hừ?
Được, cả thiên hạ này đều là địa bàn của hắn, nàng không chọc hắn, nàng không thể trêu vào hắn, nàng biết.
Nàng đã nhịn muốn hết nổi rồi, nàng đi được chứ? Dù sao, tóm lại, nói ngắn gọn, nàng chính là không muốn nhìn thấy mặt tên hôn quân này.
Mạnh mẽ đứng bật dậy, sớm đã quên trên chân của mình bị bó thành cái bánh chưng, nàng chân trước vừa bước, liền đau đến giật bắn người, thân thể khẽ lảo đảo ngã về phía trước, mắt thấy chính mình săp sửa hôn lên mặt đất.
555
Đừng, đừng ngã a, hôm nay nàng đã ngã hai lần, không cần thảm vô nhân đạo như vậy, đừng để nàng phải té lần thứ ba, huống hồ, tay của nàng vẫn chưa hết bị trật khớp, nếu té ngã, không phải càng bị nặng hơn sao?
555
Đừng, đừng ngã xuống, đừng a
Tiểu Thiên hò hét ở trong lòng, ánh mắt sớm đã nhắm không dám liếc mắt nhìn trên mặt đất một cái, dù sao té là chắc chắn rồi.
Đúng lúc này, nàng cảm giác được có một bàn tay to mạnh mẽ đem nàng chặn ngang bế đứng lên, nàng theo bản năng ôm chặt cánh tay kia, gắt gao không dám buông ra.
Chậm rãi mở mắt ra da, "Di? Không té?" Khóe miệng Tiểu Thiên cong lên, dường như đã quên mình không ngã xuống là nhờ nguyên nhân gì.
Thẳng đến đau nhức trên cổ tay làm cho nàng phục hồi tinh thần lại.
"Đau quá nga." Cổ tay bị trật khớp sử dụng lực quá mạnh làm nàng lại một lần nữa đau đến nhíu mày.
"Niếp Tiểu Thiên, ngươi có thể có đầu óc một chút hay không?" Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn mang theo tức giận vang lên ở trên đầu nàng, nữ nhân này, chân đã té thành như vậy, nàng còn dám đi, nàng muốn gãy luôn mới chịu hay sao?
"Còn khôngphải đều tại ngươi sao?" Vô tội ngẩng đầu lên, Tiểu Thiên nhìn thẳng vào hai tròng mắt hừng hực lửa giận của Hoàng Phủ Tấn, làm cho nàng kinh ngạc chính là, nàng thế nhưng ở hắn trong mắt thấy được nhè nhẹ lo lắng, lo lắng trong mắt cẩu hoàng đế là bởi vì nàng sao?
Ảo giác? nhất định là ảo giác, nhất định là ảo giác!
Ở trong lòng Tiểu Thiên hoàn toàn khẳng định điểm này.
"Trách trẫm?" Hoàng Phủ Tấn trầm mặt xuống, "Trẫm bảo ngươi lê cái chân gãy này đi sao?" Nữ nhân chết tiệt này, hắn ở trên người nàng hoàn toàn không nhìn thấy có ưu điểm gì, nhưng mồm miệng nhanh nhảu cáo trạng buộc tội hắn thì đã gặp qua mấy trăm lần.
*****
"Nếu ngươi không ở đây, ta cần lê cái chân gãy này đi sao?"
"Ngươi......"
Đè nặng cơn tức giận tận đáy lòng muốn đem Tiểu Thiên ném ra khỏi Vũ Phượng Cung, Hoàng Phủ Tấn hít sâu một hơi, tà liếc Tiểu Thiên tứ một cái, mở miệng nói: "Được, vậy ngươi cứ ở đây một mình, thấy tinh thần của ngươi tốt như vậy, tự chiếu cố bản thân chắc không có vấn đề gì." Nói xong, còn nhịn không được trừng mắt liếc nhìn nàng một cái.
Lại chỉ thấy Tiểu Thiên không cho là đúng bĩu bĩu môi, "Hừ, một mình sao, không lẽ Vũ Phượng Cung to lớn như thế này không tìm ra một cung nữ hầu hạ mình......" Tiểu Thiên vẫn chưa nói xong, nàng đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho cả kinh đem lời nói nghẹn ở cổ.
Không...... Không phải chứ, vừa mới vào nên không phát hiện, hiện tại mới nhìn đến, cả một cái Vũ Phượng Cung to lớn như thế này thật đúng là một cung nữ thái giám đều không có.
Nàng làm Hoàng Hậu cũng quá uất ức đi. Ông nội ngươi, hôn quân chết tiệt này, thế nhưng keo kiệt đến ngay cả một cung nữ cũng không thèm cho nàng, lại đối với tiểu thiếp kia tốt như vậy, lúc nàng vào đó, cả Lan Uyển đầy cung nữ, dường như sợ không đủ vậy.
Quả nhiên là thê không bằng thiếp. Hừ!
"Tại sao Vũ Phượng Cung này một hạ nhân cũng không có? Chẳng lẽ trước kia ở nơi này, Hoàng Hậu cũng không cần cung nữ hầu hạ sao?" Khó chịu nhìn về hướng Hoàng Phủ Tấn, nàng đầy mình tức giận hỏi, lại nhìn thấy lửa giận trong mắt Hoàng Phủ Tấn bất chợt lạnh xuống, vẻ mặt lạnh lư nhẽo làm nàng nhịn không được run rẩy vài cái.
Sao lại thế này? Câu hỏi của nàng thật sự có vấn đề sao? Tại sao vẻ mặt của tên hon quân này trở nên kinh khủng như vậy, má...... Má ơi, sắp giết người nga.
Chờ...... Từ từ? Nàng vừa mới nói cái gì? Hoàng...... Hoàng Hậu trước? Đó...... Đó không phải là mẹ ruột của tên hôn quân đã chạy theo nam nhân khác sao? Hôn quân thống hận nhất chính là vị Hoàng Hậu đã sinh ra hắn, và đã hồng hạnh ra tường, nàng thế nhưng còn dám ở trước mặt hắn đề cập đến vị Hoàng Hậu trước? Nàng không phải muốn chết sao? Ô oa
Nguy hiểm rồi, nguy hiểm to rồi.
Vẫn là trấn an hôn quân này trước đi.
Nghĩ như vậy, nàng đang muốn mở miệng, lại chỉ nghe từ miệng lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn phun ra vài từ, "Hoàng Hậu trước kia và ngươi giống nhau đều là dâm phụ, hoàn toàn không có tư cách để cho người khác hầu hạ." Nói xong, phất tay áo, nhanh chóng bước ra khỏi Vũ Phượng Cung.
Lưu lại Tiểu Thiên một mặt kinh ngạc cô đơn đứng ở tại chỗ, nhìn theo bóng dáng mang theo cơn tức giận của Hoàng Phủ Tấn mơ hồ lộ ra nổi cô đơn kia, Tiểu Thiên thất thần nói không ra lời, trong lòng mang theo một tia đau lòng không hiểu được.
← Ch. 024 | Ch. 026 → |