Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 016

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 016
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Thiên Thiên, ngươi nghe hoàng tổ mẫu nói, Tấn nhi nó không phải dạng người như vậy đâu."

"Không phải như vậy? Hoàng tổ mẫu người đừng dọa con a." Nghe Thái Hoàng Thái Hậu nói như vậy, Tiểu Thiên cắn bốn đầu ngón tay, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, " Hôn quân kia như vậy đã đủ dọa người, nếu hắn còn không phải như vẻ bề ngoài, nhất định phẳi là kẻ lòng dạ vô cùng hiểm độc, hắn chắc chắn sẽ không tha cho con. Không được, con phải chạy thoát thân!" Nói xong, liền vội vàng đi ra ngoài.

"Thiên Thiên, nha đầu nhà ngươi nghe Hoàng tổ mẫu nói xong có được không a?" Thái Hoàng Thái Hậu một phen giữ nàng lại.

Người nói đi ạ!" Tuy rằng trong lòng không tình nguyện, Tiểu Thiên vẫn thành thật gật đầu lắng nghe.

Không được, nàng nhất định phải chạy khỏi cung càng sớm càng tốt, tuy rằng khối huyết ngọc này là bảo mệnh phù, nhưng cũng không thể khinh thường cẩu hoàng đế kia, ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách (chuồn là thượng sách). Tốt hơn hết là nhanh chân một chút cuốn gói về nhà.

Tiểu Thiên nghĩ như vậy, ở trong lòng âm thầm hạ quyết định.

Chỉ nghe Thái Hoàng Thái Hậu tiếp tục nói: " Khi phụ hoàng của Tấn nhi qua đời, Tấn nhi hắn mới mười tuổi, hắn...... Phụ hoàng hắn đã tự sát trước mặt hắn." Thái Hoàng Thái Hậu nói đến đây, mi mắt khẽ hạ xuống.

"Cái...... Cái gì?" Tiểu Thiên bị những lời này của Thái Hoàng Thái Hậu làm cho sửng sốt, tiên hoàng này cũng thật là biến thái a, tự sát thì cứ tự mình mà tự sát, sao phải trước mặt một tiểu hài tử mới mười tuổi mà tự sát a.

Ai, quên đi, quên đi, dù sao tiên hoàng cũng đẫ quy tiên rồi, vẫn là nên dành sự kính trọng cho người đã khuất.

Thì ra hôn quân trở nên khủng bó như vậy, là bởi vì bóng ma của quá khứ a.

Nhưng mà sao có thể nói thôi là thôi, dù cho hôn quân có bị ám ảnh bởi chuyện quá khứ, hắn cũng không nên đem nàng kéo xuống nước a, chỉ cần nghĩ đến những chuyện hắn làm, trong lòng nàng liền không cảm thấy bất kì dày vò gì.

Chỉ nghe Thái Hoàng Thái Hậu tiếp tục nói: "Mẫu hậu của Tấn nhi, mẫu hậu của hắn, nàng ta......" Thái Hoàng Thái Hậu không biết nên mở miệng như thế nào.

"Mẫu hậu?" Thái dương Tiểu Thiên hiện lên vài tia hắc tuyến. Sẽ không bất hạnh như vậy chứ, phụ hoàng làm trò tự sát trước mặt hắn, mẫu hậu cũng làm trò tự sát trước mặt hắn? Nếu thực sự là như vậy, tâm lí của tên Hoàng Phủ Tấn hôn quân này trở thành vặn vẹo như vậy cũng có thể thông cảm a. Lại nói tiếp, vẫn là do bóng ma của quá khứ ám ảnh.

*****

"Mẫu hậu của Tấn nhi tên Nguyệt Khê, năm Tấn nhi mười tuổi, Nguyệt Khê đem lòng yêu thương quốc vương của Minh Nguyệt quốc đến cầu thân, cũng...... Sau khi mọi chuyện đã đi qua xa, phụ hoàng của Tấn nhi mới biết, vốn định giết bọn họ, nhưng thằng bé này lại yêu Nguyệt Khê quá sâu, không hạ thủ được, để cho bọn họ ra đi, mấy tháng sau, phụ hoàng hắn vẫn là không thể chịu đựng được nỗi thống khổ Nguyệt Khê ra đi, cuối cùng qua thương tâm mà tự sát, năm đó Tấn nhi hắn mới mười tuổi đã bắt đầu lên nắm trọng trách cai quản quốc gia, đại sự, khi đó hắn chính thức trở thành một thiếu niên hoàng đế, từ đó tính cách của hắn cũng vì vậy mà trở nên thô bạo như ngày hôm nay." Nói đến chuyện này, Thái Hoàng Thái Hậu liếc mắt nhìn Tiểu Thiên một cái.

"Nga......" Không hiểu sao, nghe đến đó, trong lòng Tiểu Thiên đột nhiên cảm thấy khó chịu, nhớ tới ánh mắt đau đớn của Hoàng Phủ Tấn ở lãnh cung, khó trách khi đó nhìn đến trong lòng nàng đã có một cảm giác lo lắng khó tả, thì ra là vì quá khứ bi thương như vậy.

Mười tuổi a, năm ấy mười tuổi đã phải gánh trên vai trọng trách lớn như vậy a, một tiểu hài tử bình thường trong dân gian còn phải cần cha mẹ chăm sóc, lo lắng, mà hắn, phụ thân ở trước mặt hắn tự sát, mẫu thân lại cùng nam nhân khác bỏ đi, bên cạnh hắn duy nhất chỉ có Hoàng tổ mẫu, khó trách khi Hoàng tổ mẫu bệnh nặng, trong mắt hắn xuất hiện sự sợ hãi vốn không nên xuất hiện ở hắn, bởi vì ở trong mắt hắn, Hoàng tổ mẫu là người thân duy nhất.

Tiểu Thiên đột nhiên cảm thấy đồng cảm với cuộc đời của Hoàng Phủ Tấn.

"Thiên Thiên, ngươi có thể thông cảm cho Tấn nhi được hay không?"

"Sao?" Phục hồi lại tinh thần, Tiểu Thiên gật đầu, "Hoàng tổ mẫu, Thiên Thiên đã biết, Thiên Thiên cam đoan, về sau Hoàng Thượng không đến làm phiền ta, ta nhất định sẽ không làm hắn tức giận."

"Ừm, Thiên Thiên thực ngoan!" Thái Hoàng Thái Hậu yêu thương vỗ về khuôn mặt Tiểu Thiên, trong mắt mang theo một tia vui mừng. Ai

Thật hy vọng Thiên Thiên nha đầu này có thể thay đổi Tấn nhi.

"Hoàng tổ mẫu, người cũng nên nghỉ ngơi đi, Thiên Thiên đi trước."

"Ừm, Vũ Phượng Cung Ai Gia đã cho người sửa lại rồi, hôm nay con có thể đến đó ở."

"Vũ...... Vũ Phượng Cung?" Lão thái thái không phải nghĩ muốn nàng ở lại trong cung chứ?

Sao có thể như vậy được chứ!!! Hiện tại nàng đã biết hôn quân kia là vì mẫu thân hồng hạnh xuất tường kích thích mới biến thành như vậy, huống chi chủ nhân trước đây của khối thân thể này đã cắm sừng trên đầu của hắn, càng nhìn nàng hắn lại càng nhớ lại chuyện xưa của mẹ hắn, cứ như vậy, mạng nhỏ này của nàng sao có thể giữ được.

*****

"Đúng vậy, đó là tẩm cung của hoàng hậu."

"Hoàng tổ mẫu, Thiên Thiên không thể ở trong cung."

"Không thể ở trong cung? Vậy con nghỉ ngơi ở đâu?" Thái Hoàng Thái Hậu sắc mặt khẽ biến.

"Thượng thư phủ a." Tiểu Thiên không chút nào lo lắng hồi đáp. Hiện tại thượng thư phủ đều cho rằng nàng là lão Đại, ngay cả Niếp Vân Hạc lão nhân kia hiện tại cũng không dám cãi nàng một tiếng, nàng ở Thượng thư phủ chính là ông trời a, ở trong cung thì hoàn toàn khác, hoàng tổ mẫu không nói, hôn quân kia mới là lão Đại, động một cái, tâm tình hắn không tốt là lại hô chém, hô giết nàng, Niếp Tiểu Thiên nàng đương nhiên vẫn còn muốn hảo hảo sống thật lâu a.

"Không được!" Thái Hoàng Thái Hậu một mực cự tuyệt, "Ngươi là hoàng hậu, làm sao có thể ở lại nhà mẹ đẻ, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì thực không tốt."

"Không sao đâu, con......"

"Không được!" Về điểm này, Thái Hoàng Thái Hậu nhất định không chịu nhượng bộ, nếu để cho nha đầu kia cha mẹ kia về nhà mẹ đẻ ở, làm sao có thể cùng Tấn nhi bồi dưỡng tình cảm chứ.

"Hoàng tổ mẫu......" Tiểu Thiên khẽ lên tiếng, bộ dáng tựa như muốn khóc.

"Chuyện này không thể thương lượng!" Thái Hoàng Thái Hậu một chút cũng không để cho Tiểu Thiên có cơ hội phản bác.

"Nhưng...... Nhưng con thực sự rất nhớ mẫu thân." Nếu giả khóc không được, vậy giả đáng thương đi, dùng đến tình cảm mẹ con thắm thiết của hoàng hậu và mẫu thân nhất định sẽ thành công.

"Nhớ mẫu thân cũng không đựoc! Tóm lại con nhất định phải ở trong cung."

"Hoàng tổ mẫu

" ô oa

Lão thái thái đột nhiên trở nên kiên quyết như vậy, kế hoạch ra đi kia của nàng làm sao có thể tiếp tục a, nàng không phải tới nơi này để làm một cổ nhân a, nàng là muốn quay về với gia đình ở thế kỷ 21 nha, nơi đó có rất nhiều mĩ nam bác sĩ đang chờ nàng đến câu a, ở đây cái gì cũng đều không có, nàng làm sao sống được a.

"Lần này Ai Gia không thể nghe theo lời của con được." Thái Hoàng Thái Hậu trả lời thực kiên quyết.

"Nhưng...... Con có thể tuỳ ý xuất cung không?" Được rồi, nàng nhượng bộ, chỉ cần có thể xuất cung, còn sợ không thể nghĩ cách sao?

"Chuyện này......"

Hoàng tổ mẫu, con thực đã rất nhượng bô, người nều không đáp ứng con, có chết con cũng không ở lại trong cung."

Thái Hoàng Thái Hậu liếc mắt nhìn Tiểu Thiên một cái, trong lòng thầm suy tính, nếu thực sự làm cho nha đầu kia nóng nảy, đến lúc đấy nàng ta nghĩ quẩn và làm liều, người mà ngay cả hoàng đế đều dám đánh thì còn có chuyện gì mà không thể làm kia chứ?

*****

Ai ~~ Vì Tấn nhi, lầm này ta đành phải nhượng bộ vậy.

Gật gật đầu, "Được, con cầm lấy khối huyết ngọc này, là có thể tùy ý xuất cung, thị vệ sẽ không ngăn cản con, nhưng con nhất định phải hứa với ta là ở lại trong cung, biết không? Bằng không thứ này Ai gia đành phải giữ lại vậy, đến lúc đó Hoàng Thượng muốn lấy đầu hay banh xác của con, Ai gia cũng mặc kệ." Thái Hoàng Thái Hậu nói thực nghiêm túc, kỳ thật trong lòng bà cũng rõ ràng, nha đầu Thiên Thiên không sợ chết, cũng là ỷ vào có một chỗ dựa là bà.

"Vâng, vâng, Thiên Thiên biết, Thiên Thiên nhất định sẽ ở lại trong cung!" Không ngừng gật đầu, nàng không thể làm mất một chỗ dựa vững chắc như Lão thái thái được.

Hơn nữa, ở trong cung so với ở Thượng thư phủ tốt hơn nhiều, có thể ngày ngày ca hát nhảy múa mà không cần để mắt tới hai mẹ con tiện phụ kia, hơn nữa, dù sao sớm muộn gì nàng cũng quay về thế kỉ 21, như vậy, ở trong cung làm một hoàng hậu cũng không phải là không tốt a, ngoài bạo quân luôn muốn lấy mạng nhỏ của nàng, thì mọi thứ ở đây đều rất tốt.

Bất quá, nàng sẽ tận lực trốn hôn quân kia, chờ nàng tìm được đường trở về nhà thì còn gì để lo lắng nữa.

Tóm lại một câu —— Binh đến, tướng cản!

"Như vậy mới ngoan chứ, vậy con trước hết quay về Vũ Phượng Cung đi, Hoàng tổ mẫu mệt rồi, phải nghỉ ngơi một chút."

"Dạ, Thiên Thiên xin cáo lui." Không tình nguyện thiếp thi lễ, Tiểu Thiên cúi đầu, ra khỏi Thanh Âm cung.

Ra khỏi Thanh Âm cung chưa dược bao lâu, Tiểu Thiên bắt đầu buồn bực, "Chết tiệt, Vũ Phượng Cung này ở nơi nào a, đúng rồi, Đoá nhi vẫn còn ở Thượng thư phủ, vẫn là kêu nàng đến hầu ta thì tốt hơn."

Nhìn cửa cung liếc mắt một cái, Tiểu Thiên đắc ý dương dương tự đắc nhếch lông mi, từ trong lòng lấy ra khối huyết ngọc kia, lẩm bẩm: "May mắn có thứ này, ta mới có thể xuất nhập tự do, nếu không ta sẽ buồn đến chết mất."

Mới vừa nói xong, nàng đã muốn đến cửa cung.

Sau khi đưa ra khối huyết ngọc khiến cho người khác phải kinh ngạc, Tiểu Thiên rất nhanh đã đi trên đường phố kinh thành.

" Hôn quân này cai quản đất nước thực không tồi a, tuổi còn trẻ mà có thể làm đựoc như vậy, nếu là ở thế kỷ 21, quả đúng là một nhân tài hiếm có, bất quá tính tình hắn...... Thật đúng là làm cho người ta không dám khen tặng. Nếu tính tình hắn tốt hơn một chút, nhất định sẽ là một lão công rất tốt."

Nhìn thấy kinh thành phồn hoa, Tiểu Thiên cảm khái nói.

*****

Mới vừa đi có vài bước, liền đụng ngay phải Đoá nhi.

"Uy, Đoá nhi, Đoá nhi." Nàng hưóng Đoá nhi đang đứng cách đó không xa phất tay.

Đoá nhi theo thanh âm của Tiểu Thiên mà tìm tới, nhìn thấy Tiểu Thiên, miệng nàng khẽ run rồi vội vàng chạy tới bên cạnh.

"Tiểu thư, người tại sao lại ở đây a, người không phải đã cùng Hoàng Thượng hồi cung rồi sao?" Đoá nhi vẻ mặt khờ dại nhìn Tiểu Thiên, hốt hoảng che miệng lại, "Tiểu thư, người không phải lại trốn Hoàng Thượng ra khỏi cung đó chứ?"

"Ừm." Tiểu Thiên gật đầu.

"Sao? Xong rồi, tiểu thư, người mau trở về đi thôi, bằng không Hoàng Thượng biết, ngài ấy nhất định sẽ không tha cho ngưòi!" Trong mắt Đoá nhi hiện rõ sự sợ hãi.

Nhìn đi, nhìn đi, hôn quân kia đã doạ một tiểu cô nương thành ra cái gì này.

"Ai nha, ngươi sợ cáí gì chứ, ta đúng là trốn hôn quân ra ngoài cung, nhưng thực ra mọi chuyện cũng sẽ không nghiêm trọng như vậy." Tiểu Thiên miễn cưỡng nhìn Đoá nhi liếc mắt một cái, tiếp tục nói: "Ngươi yên tâm, tiểu thư nhà ngươi hiện tại đã có Hoàng tổ mẫu ở bên cạnh, nhất định hôn quân kia sẽ không dám lấy đầu ta."

Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, Đoá nhi thoáng nhẹ nhàng thở ra, "Tiểu thư, người không có lừa nô tỳ chứ?"

"Đương nhiên, bằng không sau khi hôn quân kai mang ta trở về cung, ta còn có thể bình yên vô sự xuất hiện ở đây sao?"

"Đúng là như vậy nga." Đoá nhi thả lỏng ngưòi, gật đầu.

"Đúng rồi, ngươi tại sao lại ở trên đường a?"

"Phu nhân kêu nô tỳ ra ngoài mua một chút điểm tâm cho người."

"Lão già kia cùng nhị nương không có khi dễ nương của ta đấy chứ?"

"Không có đâu, tiểu thư, từ sau khi Hoàng Thượng buông câu nói kia, lão gia cùng nhị phu nhân cũng không dám đối phu nhân không tốt thế nào."

"Ừm, vậy là tốt rồi." Tiểu Thiên gật gật đầu, vẫn là lời nói của hôn quân kia có uy lực hơn, thì ra làm hoàng thượng cũng thật là tốt, khó trách người nhiều như vậy mỗi ngày nghĩ muốn tạo phản, soán ngôi, thật đúng là đủ mê người.

Cứ như vậy nghĩ, đột nhiên phía trước một trận xôn xao, liền hấp dẫn tầm mắt của Tiểu Thiên.

"Nhanh lên, nhanh lên, Như Mộng cô nương mới tới của Tầm Hoan lâu, hôm nay là lần đầu tiên ra mắt mọi người, chúng ta mau đi xem một chút đi."

Ở bên trái Tiểu Thiên, vang lên một thanh âm như vậy, khẩn cấp lại mang theo vài phần kinh hỉ.

Tầm Hoan lâu"Phiêu kĩ"!

"Tầm Hoan lâu?" khóe miệng Tiểu Thiên khẽ nhếch lên thành một độ cung xinh đẹp, cái tên vừa nghe chắc chắn là tên một thanh lâu, trước kia mỗi khi nàng muốn đến làng chơi xem xem ở đó như thế nào thì liền bị lão mẹ quản lí gay gắt, hiện tại không phải là một cơ hội rất tốt sao?

Như Mộng? Vừa nghe đã biết là tên của mĩ nhân, trong TV tất cả hoa khôi chẳng phải đều là nhất đẳng mỹ nữ sao. Oa ha ha

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)