Vay nóng Tima

Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 015

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 015
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Lazada


"Nô Tỳ, cám ơn Thái Hoàng Thái Hậu." Vũ Lạc Thủy khẽ cuối người xuống, hạ mi mắt, Thái Hoàng Thái Hậu căn bản là không rõ lòng của nàng, nàng từ nhỏ đã thích Hoàng Thượng, ở bên người Thái Hoàng Thái Hậu nhiều năm như vậy, mỗi một lần nhìn thấy Hoàng Thượng, bọn họ đều bàn tán một hồi lâu, chính là nàng trăm phương nghìn kế không tác hợp Hoàng Thượng cùng hoàng hậu, điều này làm cho nàng trong lòng không khỏi khó chịu nhưng không biết làm sao.

Bị Hoàng Phủ Tấn kéo đến cửa cung Thanh Âm, Tiểu Thiên đang muốn đi vào, lại bị Hoàng Phủ Tấn kéo lại.

"Kéo ta lại làm gì!" thấy Hoàng Phủ Tấn không bỏ tay ra kéo mình lại, Tiểu Thiên mở miệng nói.

"Nhớ kỹ, không được nói cho hoàng tổ mẫu trẫm đuổi ngươi ra khỏi hoàng cung!" Hoàng Phủ Tấn trong mắt mang theo vài phần cảnh cáo.

"Ta nếu không chịu phối hợp thì sao?"

"Không phối hợp phải đi gặp diêm vương gia báo danh!" Hoàng Phủ Tấn nheo lại hai mắt, trong mắt mang theo vài phần hơi thở nguy hiểm.

"Ngươi nghĩ làm vậy ta sợ sao?" Nàng phía sau có lão thái thái chống lưng sao lại sợ hắn chứ.

Nhìn ra ý tưởng trong lòng Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn ánh mắt càng thêm lạnh như băng: "Đừng tưởng rằng hoàng tổ mẫu có thể tùy thời bảo toàn tánh mạng ngươi, động não đi, trẫm trước sau đều thích lấy đầu ngươi!"

"Nga, nga, đã biết, đã biết, ta nhất định phối hợp, hoàn toàn vô điều kiện phục tùng Hoàng Thượng ngài an bài!" Tiểu Thiên thật không cốt khí gật đầu lia lịa, 555 người ta cần phải cẩn thận, bị hôn quân dọa nàng cũng không phải không sợ.

"Vậy cùng trẫm đi vào, không được phép nói!"

"Được, Thiên Thiên tuân chỉ!" Thành thật, lại thành thật.

Tà liếc Tiểu Thiên liếc mắt một cái, Hoàng Phủ Tấn đi vào trước tiên.

"Hoàng Thượng, ngài đã tới!" Vũ Lạc Thủy khẩu khí mang theo vài phần kinh hỉ * (Kinh ngạc, vui mừng), mà từ phía sau xuất hiện Tiểu Thiên đi theo sau làm cho nụ cười của Vũ Lạc Thủy tự nhiên biến mất.

"Hoàng tổ mẫu, Niếp Tiểu...... Thiên Thiên đã trở lại." Hoàng Phủ Tấn đi đến trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, mở miệng nói.

"Ừm, ừm, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu thật sự ánh lên nét vui mừng.

"Đến, Thiên Thiên, để cho grandma nhìn xem ngươi có gầy hay không."

Nghe Thái Hoàng Thái Hậu kêu nàng, Tiểu Thiên vội không ngừng chạy tới, bộ dáng thành thật làm cho Hoàng Phủ Tấn trong lúc nhất thời cảm thấy không quen.

"Thiên Thiên, mấy ngày nay ở nhà có khỏe không?"

Không phản ứng?

"Thiên Thiên?" Thái Hoàng Thái Hậu nhìn Hoàng Phủ Tấn liếc mắt một cái, lại một lần nữa nhẹ giọng kêu.

Vẫn không có phản ứng gì.

"Thiên Thiên ngươi làm sao vậy?"

Như trước không có phản ứng!

"Niếp Tiểu Thiên!" Hoàng Phủ Tấn nhịn không được quát, nữ nhân đáng chết này lại đang đùa trò xiếc gì, Hoàng tổ mẫu kêu nàng như vậy, nàng dám giả câm vờ điếc.

"Ở, Hoàng Thượng ngài nói!" Tiểu Thiên cúi đầu, bộ dáng trung thực căn bản cùng bộ dáng Niếp Tiểu Thiên lúc trước đối hắn trương nha hổ trảo * (Đại khái là tranh cãi, tranh luận ^^) hoàn toàn không giống với nhau.

*****

"Hoàng tổ mẫu nói chuyện với ngươi, ngươi điếc a!" Hoàng Phủ Tấn hét lên.

"Không phải ngài vừa mới ở cửa nói với ta để cho ta hảo hảo ngốc đi đừng có nói nhiều không phải sao?" Tiểu Thiên nháy nháy mắt với dáng vẻ vô tội, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý vẻ làm cho Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa tức khí giận đen mặt không nói được gì.

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi......"

"555

" Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn phát hỏa trước mắt, nàng liền khóc, nói khóc nước mắt tự nhiên liền chảy ra, nàng có đôi khi đều hoài nghi chính mình có phải là con rắn cái ở Đông hải đầu thai mà thành hay không, tuyến lệ tại sao muốn khóc là nước mắt chảy ra ngay, không làm diễn viên thật đáng tiếc.

"Thiên Thiên, làm sao vậy? Nói cho grandma, nói vì sao khóc, nói đi?" Thái Hoàng Thái Hậu thấyTiểu Thiên đột nhiên khóc lên, vội không ngừng trấn an nàng, trong mắt mang theo vài phần trìu mến.

"555 grandma, Hoàng Thượng trái phải không nói, rõ ràng chính mình không cho Thiên Thiên nói chuyện, hiện tại tại đây lại hung hăng lớn tiếng với Thiên Thiên, ô oa

" nói xong, ôm cổ Thái Hoàng Thái Hậu, khóc thật sự là thương tâm, trong lòng sớm đã vui đến nở hoa rồi. Bởi vì nàng vừa thấy Hoàng Phủ Tấn tức giận đến sắc mặt trắng xanh, từ nội tâm nàng liền phát ra cám giác sảng khoái.

"Thiên Thiên, ngoan, đừng khóc." Thái Hoàng Thái Hậu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, trong mắt lộ vẻ đau lòng, mà Tiểu Thiên lại thừa dịp Thái Hoàng Thái Hậu không thể nhìn thấy mặt mình, đối với Hoàng Phủ Tấn làm N cái mặt quỷ đắc ý.

Càng làm như vậy, Hoàng Phủ Tấn lại càng tức giận, thật muốn tiến tới đem nàng, nữ nhân hoàng tổ mẫu ôm trong lồng ngực, bắt được đem trực tiếp ném ra khỏi Thanh Âm cung.

"Niếp Tiểu Thiên!"

"555

" nàng hiện tại cái gì cũng không cần làm, chỉ cần khóc thì tốt rồi, khi tất yếu lại cần đến đôi vai nhỏ bé run rẩy, bảo đảm làm cho lão thái thái đau lòng mà đi trách cứ tên hôn quân kia! Ha ha quả nhiên ——

Lão thái thái mở miệng: "Tấn nhi!"

Thái Hoàng Thái Hậu trong mắt mang theo vẻ trách cứ.

"Hoàng tổ mẫu, ngài không được bị nàng lừa!" Hoàng Phủ Tấn cắn răng, rống lớn!

"Tấn nhi, ngươi sao lại thế này a, ngươi xem Thiên Thiên khóc nhiều như vậy, như vậy làm sao giả vờ được?" Thái Hoàng Thái Hậu bất mãn trách cứ nói.

"Nàng......" Hoàng Phủ Tấn cánh tay chỉ vào Tiểu Thiên, cắn chặt hàm răng, thấy Tiểu Thiên lập tức thành thật cúi đầu.

Không phải giả vờ khóc nha, mà là khóc thưc đó! Cúi đầu, Tiểu Thiên ở trong lòng đắc ý bỏ thêm một câu.

"Không phải giả vờ khóc!" Miệng tươi cười, đầu nàng trên vai Thái Hoàng Thái Hậu ngẩng lên, Tiểu Thiên biểu tình lại trở nên vô tội, nhìn về hướng Hoàng Phủ Tấn trong mắt lại mang theo vài phần khiêu khích, như là đang nói: Như thế nào? Có bản lĩnh ngươi đem nãi nãi, bà nội người cấp tấu một chút a.

Càng là như vậy, Hoàng Phủ Tấn lại càng tức giận, hiện tại nữ nhân này có Hoàng tổ mẫu làm chỗ dựa, hắn thật không biết khi nào thì mới có thể chặt được cái đầu của nàng.

(QH: Chỉ sợ anh không nỡ thôi ^^)

*****

"Được rồi, không phải giả vờ khóc." Thái Hoàng Thái Hậu vội không ngừng gật gật đầu đồng ý, kỳ thật bà trong lòng so với ai khác đều hiểu được, nha đầu trong lồng ngực bà kia chính là giả trang đều lợi hại hơn so với bất kỳ ai khác, chẳng qua bà không có vạch trần nàng, hiện tại chỉ có hoàng tổ mẫu mới có thể ép được tôn tử kia tính tình táo bạo, nếu làm cho tiểu tử kia đem Thiên Thiên ra chém, như vậy thật đúng là đáng tiếc, nói không chừng, Thiên Thiên nha đầu kia chính là người có thể thay đổi bản tính của Tấn nhi thì sao.

"Hoàng tổ mẫu!" Hoàng Phủ Tấn trong lòng lửa giận đã muốn tới đỉnh đầu, nếu không phải ngại hoàng tổ mẫu, Niếp Tiểu Thiên nữ nhân đáng chết này đã phải chết mấy trăm lần.

Thái Hoàng Thái Hậu cũng không để ý tới Hoàng Phủ Tấn biểu tình trên mặt tức giận đến muốn giết người, thẳng từ trong lòng lấy ra một khối huyết ngọc, trên khối ngọc này, bên ngoài khắc một từ hoàng kim thành kim long, long trên thân, có khắc mấy chữ to: Như trẫm đích thân tới.

"Thiên Thiên, khối tơ vàng huyết ngọc này là hoàng nội tổ đưa cho ai gia, hiện tại sẽ đưa cho ngươi đi, ngươi nên hảo hảo bảo quản, không thể vô ý mà đánh mất!"

"Hoàng tổ mẫu, ngài......" Hoàng Phủ Tấn khi nhìn đến khối tơ vàng huyết ngọc kia, tức giận đến chỉ kém chưa đập nát cả Thanh Âm cung, tơ vàng huyết ngọc này quyền lực ai đều rõ ràng, hoàng tổ mẫu thế nhưng đem khối ngọc này ban cho dâm phụ Nếp Tiểu Thiên! Như vậy nàng về sau không phải càng thêm vô pháp vô thiên hay sao?

"Hoàng tổ mẫu, ngài đem khối ngọc này đưa cho dâm phụ kia!" Hoàng Phủ Tấn chỉ vào Tiểu Thiên, đang vì đắc thắng, giả vờ run rẩy.

"Ngươi hôn quân như thế nào lại nhỏ mọn như vậy, một khối ngọc mà thôi, ngươi khẩn trương như vậy làm gì, ngươi là hoàng đế cái gì không có a, hoàng tổ mẫu tặng ta một khối ngọc ngươi đều so đo." Nói xong, nàng còn chép chép miệng.

"Thiên Thiên, ngươi cũng không thể xem thường khối ngọc này, cầm khối ngọc này, có thể trên đánh hôn quân, dưới trừ nịnh thần." Thái Hoàng Thái Hậu lập tức giải thích nói, mà nàng càng là nói như vậy, Hoàng Phủ Tấn mặt lại càng đen.

"Trên...... Trên đánh hôn quân?" Tiểu Thiên nói lên lộ vẻ kinh ngạc, "Có được khối ngọc này ta có thể trên đánh hôn quân?" Nói xong, nàng chuyển ánh mắt sang hướng Hoàng Phủ Tấn sắc mặt đang trắng bệch.

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi xem trẫm sẽ làm gì ngươi?!!!" Hoàng Phủ Tấn cuối cùng vẫn là không để ý Thái Hoàng Thái Hậu ở đây, rống lên trước mặt Tiểu Thiên.

"Thiên tài nhìn ngươi." Tiểu Thiên chột dạ đem tầm mắt chuyển hướng nơi khác, đem khối ngọc thái hậu ban cho cất trong lồng ngực, sợ Hoàng Phủ Tấn giật mất.

*****

"Niếp Tiểu Thiên, đem ngọc trả lại cho trẫm!" Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa rống lên.

"Không phải của ngươi." Tiểu Thiên tranh cãi ... Đi, hừ! Thực khôi hài, khối ngọc này có thể trên đánh hôn quân chính là bảo vật, hôn quân này còn muốn ra lệnh cho nàng trả lại cho hắn? Quả nhiên là hôn quân, chẳng những bá đạo, ý tưởng còn ngây thơ như vậy!

"Ngươi......" Cắn chặt răng, Hoàng Phủ Tấn trên trán nổi lên gân xanh, ngay cả tơ vàng huyết ngọc đều ở trong tay nữ nhân đáng chết kia, như vậy nàng về sau chẳng phải còn không kỵ đến đầu của hắn đi!

Gặp tôn tử của chính mình bị Tiểu Thiên chọc giận thành như vậy, Thái Hoàng Thái Hậu nghĩ, chính mình tựa hồ còn muốn nói cái gì, trao quyền lợi lớn như vậy cho Thiên Thiên nha đầu kia, tôn tử vốn ngoan ngoãn nói không chừng tính tình liền trở nên càng ngày càng táo bạo.

"Nhưng mà, Thiên Thiên, ngươi cũng không thể ỷ vào khối ngọc này liền động tới khí thế của Hoàng Thượng, bằng không ai gia sẽ thu hồi nó lại bây giờ."

"Sẽ không, sẽ không, Thiên Thiên như thế nào dám động đến khí thế của Hoàng Thượng chứ, Thiên Thiên tối nghe Hoàng Thượng nói. Ha hả

"

Trợn mắt nói dối!

Trợn mắt nói dối!

Thái Hoàng Thái Hậu cùng Hoàng Phủ Tấn đồng thời ở trong lòng bỏ thêm một câu, chính là tâm tình hai người lại hoàn toàn không giống nhau.

"Như vậy thực ngoan, về sau ai gia cũng không hy vọng lại nhìn thấy các ngươi hai người cãi nhau, biết không?" Thái Hoàng Thái Hậu nhìn Hoàng Phủ Tấn liếc mắt một cái, chỉ thấy trên mặt hắn mang theo rõ ràng sự không tình nguyện.

"Biết, biết, Thiên Thiên nhất định không cùng Hoàng Thượng cãi nhau!" Bởi vì ta lập tức sẽ trốn khỏi cung đi ra ngoài. Nàng ở trong lòng nói thêm một câu.

"Tấn nhi, ngươi đi đâu?"

"Còn nữa!" Hoàng Phủ Tấn trừng mắt nhìn Tiểu Thiên một cái, rất không tình nguyện nói: "Hoàng tổ mẫu, nếu ngài không có việc gì, tôn nhân có chút công sự phải xử lý, trước hết xin cáo lui."

Nói xong, bình tĩnh xoay mặt, bước ra khỏi Thanh Âm cung.

"Hôn quân này thật đúng là xấu!" Khó chịu, Tiểu Thiên lẩm bẩm.

Lại nghe tiếng Thái Hoàng Thái Hậu bất đắc dĩ thở dài, "Ai

Tấn nhi hắn mới trước đây cũng không phải là như vậy."

"Trưởng thành bản tính không phải lộ rõ sao." Tiểu Thiên không cho là đúng phủ định.

"Thiên Thiên." Lúc này đây, Thái Hoàng Thái Hậu có vẻ biểu tình đặc biệt nghiêm túc, "Hoàng tổ mẫu mặc kệ ngươi gả cho Hoàng Thượng trước kia có cùng người khác cấu kết hay không, nhưng là hiện tại, ai gia tuyệt không cho phép ngươi tiếp tục có liên quan với bất cứ ai, nếu làm cho Hoàng Thượng phát hiện một lần, ai gia cũng không tính toán bảo toàn được tính mạng cho ngươi."

*****

"Ai nha, Hoàng tổ mẫu, nói thật, con cũng không biết gian phu là ai, hôn quân kia lại không nói cho con biết, làm sao con có thể nói gì với người chứ."

"Nha đầu kia, nếu Tấn nhi biết gian phu là ai, đã sớm đưa hắn đi chém rồi, còn chờ con tới hỏi gian phu là ai chăng?"

"A? Hắn cũng không biết sao." Tiểu Thiên khẽ nhăn mặt, "Vậy hắn dựa vào cái gì nói con ngoại tình chứ!"

"Này......" Thái Hoàng Thái Hậu khó có thể mở miệng, chuyện khuê phòng của cháu dâu, chẳng nhẽ phải để một lão nhân gia như bà nhắc nhở sao?

Thấy dáng vẻ khó xử của Thái Hoàng Thái Hậu, Tiểu Thiên tựa hồ hiểu được cái gì, "À, con biết rồi, chẳng lẽ trong lúc con cùng với hắn kia, hắn phát hiện con không phải xử nữ?"

Ai nha, hiện tại cũng chỉ có thể suy nghĩ như vậy thôi. Thực xui xẻo!

Cách nói cuyện của nàng như vậy làm cho Thái Hoàng Thái Hậu cùng Vũ Lạc Thủy đang đứng bên cạnh đồng thời hạ xuống vài cái hắc tuyến.

Nói lầm bầm!

Tiểu Thiên hất cằm, vẻ mặt hưng trí, hôn quân không biết gian phu là ai, nói như vậy, gian phu trong truyền thuyết nhất định chưa bị bắt. Nếu như còn chưa bị bắt, chẳng phải nàng còn có cơ hội nhìn thấy hắn sao?

Dựa vào một số manh mối trước mắt để phác hoạ hắn xem:

Gian phu, nam, 20 tuổi, tướng mạo đoan chính, diện mạo hơn người, so với hôn quân còn khá hơn rất nhiều, chắc chắn cũng phải rất mê người, cùng hoàng hậu trước kia có quen biết, nói cách khác hắn cũng là người trong triều, dù sao hoàng hậu trước kia lá gan nhỏ như vậy, không ở trong cung thì cũng là ở trong nhà, một nam tử có thể cùng nàng kết giao khẳng định không phải là người bình thường.

Sau khi phác hoạ, Tiểu Thiên cho ra một kết luận thoả đáng, gian phu, nhất định không chỉ là kẻ có quyền có thế mà còn là tên đại ngốc, bằng không sao lại ngay cả lão bà của hoàng đế mà cũng dám động vào chứ?

Ha ha cái này thực là hay, nếu như hôn quân kia không cần nàng, nàng còn có gian phu kia làm chỗ dựa a, tóm lại phóng lao phải theo lao a, nam nhân đợi ta!

Hiện tại chuyện quan trọng nhất, chính là nhất định phải tìm được ai là gian phu!

Ừm! quyết định như vậy đi.

"Thiên Thiên, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?" Nhìn Tiểu Thiên khoé miệng không ngừng lẩm bẩm, trong mắt lại đang thầm tính toán, Thái Hoàng Thái Hậu nhịn không được mở miệng hỏi.

"Sao? A?À, à, không có gì." Tiểu Thiên vội lắc đầu, nếu để cho lão thái thái biết nàng muốn tìm gian phu kia, nhất định lão nhân gia sẽ tước mất khối bảo mệnh phù kia, nếu ngay cả một chỗ dựa vững chắc như lão thái thái cũng không còn, hôn quân kia không phải sẽ nghĩ biện pháp tra tấn nàng sao, nói không chừng chưa thể trở về được thế kỉ 21, nàng cũng đã bị hôn quân đánh chết rồi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-114)