Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 012

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 012
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Thiên Thiên......" Niếp phu nhân sớm đã bị bộ dáng này của Tiểu Thiên làm cho sợ tới mức hồn phi phách tán, tại sao đứa bé này một thời gian ở trong cung, trở về lại thành như vậy, tuy rằng so với trước kia trở nên mạnh mẽ rất nhiều, nhưng như thế nào mạnh mẽ đến ngay cả cha đều dám đẩy ngã nha.

"Nương, về sau ta bảo hộ người, ai động người một ngón tay, ta đem mười ngón tay của người đó toàn bộ chặt bỏ!" Nói xong, ánh mắt lại quét về phía Vương thị đang đứng, hai chân cứ mãi phát run, sợ tới mức nàng rụt cổ lại không dám ngẩng đầu lên.

Niếp Vân Hạc sớm đã bị Tiểu Thiên lấy thân phận Hoàng Hậu dọa cho sợ hãi, sợ nhất là câu nói của nàng"Ta là Quân, ngươi là Thần", điều này thiếu chút nữa lão ta đã quên mất, tuy rằng nha đầu kia là con gái của lão, nhưng hiện tại là Hoàng Hậu, theo lý thuyết, lão quả thật nên đối với nàng làm tròn đạo quân thần chi lễ. Trước kia sớm đã có thói quen hiếp đáp mẹ con nàng, thiếu chút nữa lão đã quên, con gái mình hiện tại là Hoàng Hậu.

Thái Hoàng Thái Hậu lúc trước dùng ánh mắt gì? Không hề coi trọng đứa con gái bảo bối thứ hai của hắn, bằng không sao có thể đến phiên nha đầu chết tiệt kia ở trước mặt lão vô pháp vô thiên như thế.

"Thiên Thiên, con mới từ trong cung trở về, đi vào trước nghỉ ngơi đi." Niếp phu nhân nhanh chóng dắt Tiểu Thiên đi vào trong nhà, nếu cứ còn tiếp tục như vậy đi xuống, làm không tốt đối với con gái mình lại xảy ra chuyện gì khong hay.

"Cũng tốt, ta cũng mệt rồi." Tùy ý gật đầu, đối phía Đóa Nhi đứng phía sau nói: "Đoá nhi, đi thu xếp phòng cho ta nghỉ ngơi."

"Dạ, tiểu thư." Rốt cục nhìn đến tiểu thư phát uy, Đóa Nhi ở trong lòng âm thầm thở dài.

"À, đúng rồi." Tiểu Thiên dừng cước bộ, đi đến trước mặt Vương thị, mở miệng nói: "Hôm nay ngươi làm cho ta không cao hứng, ta hiện tại tâm tình không tốt, cho nên......" Khóe miệng khẽ nhếch lại, nàng nhìn vương thị liếc mắt một cái, khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng nói: "Đêm nay, ngươi ngủ sài phòng!"

"Cái gì? Ngươi để cho ta ngủ sài phòng!!!" Vương thị không đồng ý hét lên.

"Như thế nào? Cố ý cãi ta?" Tiểu Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương thị, "Nếu không thích ngủ ở sài phòng, vậy ở nhà xí đi, như vậy là khách quý ta đãi ngộ cho ngươi, người khác không được hưởng thụ như ngươi, nếu ngươi cự tuyệt, ta thực tức giận." Tiểu Thiên mặt nở nụ cười tươi, ai có thể nghe được những lời này của nàng đều thấy có ẩn chứa ý tứ trong lời nói: Chỉ cần ngươi dám đi vào trong phòng ngủ, bản cung khiến cho ngươi có biết thủ đoạn của bản cung!

*****

"Ngươi, ngươi, ngươi......"

"Ta như thế nào?" Tiểu Thiên khẽ nhướng mi, tiếp tục nói: "Nhớ kỹ, đêm nay, nếu như ta đến sài phòng hoặc là nhà xí mà không thấy ngươi thì...... Ngươi sẽ biết được ta có bao nhiêu thủ đoạn! Đừng nghĩ sẽ có người làm chỗ dựa cho ngươi!" Nói xong, tầm mắt quét về phía Niếp Vân Hạc đang nằm trên mặt đất.

"Ngươi......" Niếp Vân Hạc lần đầu tiên thấy được cảm giác bị người khác dẫm nát lòng bàn chân, thật sự là rất khổ sở, nhất là bị chính nữ nhân mình vẫn chán ghét làm như vậy.

"Nương, chúng ta vào đi thôi." Tiến lên đỡ Niếp phu nhân, Tiểu Thiên không buồn liếc nhìn Niếp Vân Hạc lấy một lần, khẽ xoay người hướng buồng trong mà đi.

Bỏ lại đằng sau một Niếp Vân Hạc còn chưa hết ngạc nhiên cùng với một Vương thị đang tức giận đến không có chỗ phát tiết.

"Lão gia, người xem hiện tại......"

"Được rồi, đừng ồn!" Niếp Vân Hạc không kiên nhẫn đứng dậy, vỗ vỗ mông, lần đầu tiên cảm thấy được như thế nào là doạ người.

"Đêm nay nàng ráng ở sài phòng một chút đi."

"Lão gia, tại sao người lại đi nghe lời nha đầu chết tiệt kia chứ!" Vương thị không cam tâm cất tiếng.

"Đừng ồn được chưa?" Niếp Vân Hạc rống lớn, "Nàng là đương triều Hoàng Hậu, ngay cả ta cũng không dám đắc tội với nàng, nàng hiện tại là nói được thì làm được, nếu ngươi không an phận ngủ sài phòng, ta cũng không dám cam đoan nàng sẽ làm gì với ngươi đâu." Nói xong, lão vung tay áo, bước nhanh ra khỏi viện.

Hôm nay bị chính nữ nhi của mình làm cho thê thảm như vậy, nét mặt lão thực như già như chục tuổi.

Thanh Âm cung ——

"Hoàng Thượng, ngài đã tới." Vũ Lạc Thủy nhìn Hoàng Phủ Tấn đi tới, vội từ trên ghế đứng lên, trong mắt xuất hiện một tia kinh hỉ.

"Ừm." Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng lên tiếng, đi đến bên giường Thái Hoàng Thái Hậu, nhẹ giọng hỏi: "Hoàng tổ mẫu, ngưòi cảm thấy trong người thế nào?"

"Hồi bẩm Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu, người vẫn còn mê man, nhưng khí sắc của người đã khá hơn trước rất nhiều, hơn nữa cũng không thấy bệnh tình của người phát tác."

"Ừm." Nghe Vũ Lạc Thủy nói như vậy, tâm Hoàng Phủ Tấn đã ổn định đi rất nhiều.

Ngồi xuống bên giường Thái Hoàng Thái Hậu, nhìn sắc mặt lão nhân gia ngày càng có chuyển biến tốt hơn, trong lòng hắn khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Trong đầu đột nhiên xuất hiện bộ dáng không cam lòng yếu thế, nhanh mồm nhanh miệng của Tiểu Thiên, trong lòng tức giận lại đột nhiên kếo đến, bất quá, nghĩ đến bệnh tình của hoàng tổ mẫu đang có bước tiến triển, tức giận trong lòng hắn cũng đã vơi đi phân nửa.

*****

Sau khi nữ nhân chết tiệt kia trở về được vài ngày, hắn đột nhiên cảm thấy bên người dường như thiếu đi một cái gì đó.

Có phải hay không đã quen bị nữ nhân đáng chết kia châm chọc, bây giờ trong lúc nhất thời không nghe được thanh âm của nàng nên có chút không quen chăng?

Chết tiệt, hắn thật sự đã bị nữ nhân kia làm cho tức điên rồi!

"Tấn nhi......" Đúng lúc này, Thái Hoàng Thái Hậu tỉnh lại, lúc này đây, tinh thần của người thoạt nhìn tốt hơn trước nhiều lắm.

"Hoàng tổ mẫu, người đã tỉnh?" Hoàng Phủ Tấn tiến lên giúpThái Hoàng Thái Hậu ngồi dậy.

Thái Hoàng Thái Hậu nhìn chung quanh liếc mắt một cái, mở miệng nói: "Tấn nhi, Thiên Thiên đâu? Ai gia nhớ rõ trước khi hôn mê còn nhìn thấy Thiên Thiên, nha đầu kia ở trong này, con đã cho nàng về lãnh cung rồi?"

Vừa nghe Thái Hoàng Thái Hậu một lần nữa nhắc tới Tiểu Thiên, sắc mặt Hoàng Phủ Tấn trầm xuống, hắn thực hoài nghi Niếp Tiểu Thiên kia rốt cuộc có mị lực gì, làm cho hoàng tổ mẫu thích nàng như vậy, vừa tỉnh lại liền hỏi đến nàng, nữ nhân chết tiệt kia trừ bỏ làm người ta tức giận ra, nàng còn có thể gì.

"Nàng đã quay về Thượng Thưphủ rồi!" Hoàng Phủ Tấn trầm giọng mở miệng nói, trong giọng nói mang theo rõ ràng vẻ không tình nguyện.

"Quay về Thượng Thưphủ? Là con đuổi nàng về?" Khẩu khí Thái Hoàng Thái Hậu mang theo vài phần kích động, "Tấn nhi a, con thật muốn bức hoàng tổ mẫu tức chết có phải hay không a, Hoàng Hậu là Mẫu nghi thiên hạ, con nói đuổi liền đuổi, con...... Khụ khụ......" Thái Hoàng Thái Hậu tay ôm ngực, ho khan từng tiếng khó khăn.

"Hoàng tổ mẫu, người đừng kích động, bảo trọng thân thể." Hoàng Phủ Tấn nhìn Thái Hoàng Thái Hậu ho đến khuôn mặt đỏ bừng, hắn liền khẩn trương đứng lên.

"Tấn nhi, con không thể phế Thiên Thiên, con...... Khụ khụ......"

"Hoàng tổ mẫu, người hiểu lầm rồi, tôn nhi không có phế Niếp Tiểu Thiên, dâm phụ...... À, nữ nhân đó." Hoàng Phủ Tấn lập tức sửa lại lời nói, sợ làm cho Thái Hoàng Thái Hậu tức giận, vòng vo một hồi, hắn tiếp tục mở miệng nói: "Phải.... . Là Thiên Thiên nàng nói muốn thăm Niếp phu nhân, cho nên muốn về nhà ở vài ngày." Hoàng Phủ Tấn tùy tiện lấy một lí do, mong muốn trấn an được tâm tình kích động của Thái Hoàng Thái Hậu, chỉ là hai tiếng "Thiên Thiên" xuất ra từ miệng hắn, khiến hắn cảm thấy dị thường không được tự nhiên.

"Thật là như vậy?"

"Đúng vậy, Hoàng tổ mẫu, tôn nhi không dám lừa gạt người. Niếp Thượng Thưphái người đến mời nữ nhân chết...... Thiên Thiên trở về." Khẽ cắn môi, Hoàng Phủ Tấn vẫn là thay đổi xưng hô.

*****

"Không được, mấy hôm trước Thiên Thiên bị ngươi tống vào lãnh cung, phải chịu nhỉều ủy khuất, lần này khẳng định sẽ không trở về, vì vậy con nhất định phải tự mình kêu nàng trở về." Trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu không để lộ một chút biểu tình.

"Cái gì? người muốn tôn nhi tự mình kêu nữ nhân kia trở về!" Hoàng Phủ Tấn kích động từ trên giường đứng lên, dâm phụ kia có tư cách gì khiến hắn một hoàng đế phải hạ mình đi tìm nàng.

(Nói câu này, sau này đừng chột dạ huynh nhé. Hắc Hắc)

Ở lãnh cung chịu nhiều ủy khuất? Chịu ủy khuất mà còn có thể có tâm tình dùng thứ đồ vật quỷ quái kia xướng cái gì khúc chứ《 ánh trăng đại biểu lòng 》? Chịu ủy khuất nàng còn có thể có tinh lực tốt như vậy lấy ghế đánh hắn? Chịu ủy khuất nàng còn có thể có tâm tình kiều chân bắt chéo uống trà ăn điểm tâm?

Hắn thấy nàng ở lãnh cung thực khoái hoạt. Hoàng tổ mẫu chắc chắn là bị vẻ ngoài thiện lương vô tội của nữ nhân kia làm cho thiếu sáng suốt rồi.

Hoàng Phủ Tấn khí tức đã lên đến cực điểm, cứ mỗi lần nghĩ đến Hoàng tổ mẫu vẫn đứng bên nữ nhân vô pháp vô thiên kia, hắn liền hận không thể lấy được đầu Niếp Tiểu Thiên.

"Nhất định, con nhất định phải tự mình đi tìm nàng!" Thái Hoàng Thái Hậu nhìn thẳng vào đôi mắt như đang có lửa của Hoàng Phủ Tấn.

"Trẫm không đi!" Hoàng Phủ Tấn một mực cự tuyệt.

"Tấn nhi, con...... Khụ khụ......" Một lần nữa khó khăn ho từng tiếng, biểu tình của Thái Hoàng Thái Hậu có vẻ rất khó chịu.

Nhìn Thái Hoàng Thái Hậu khó chịu như vậy, Hoàng Phủ Tấn tuy rằng cả người đều không tình nguyện, nhưng vì không hy vọng làm cho bệnh tình Thái Hoàng Thái Hậu thêm nặng, hắn cố nén tức giận: "Hoàng tổ mẫu, người đừng kích động, tôn nhi nhất định mang nàng trở về cho người."

Nghe Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, Thái Hoàng Thái Hậu vui vẻ, mở miệng nói: "Ừm, vậy con đi nhanh đi, ai gia thật sự rất muốn gặp nha đầu kia."

"Dạ, Hoàng tổ mẫu người hãy nghỉ ngơi đi, tôn nhi sẽ trở lại ngay." Nói xong, đưa tay khẽ vuốt cằm, lui ra ngoài.

Sau khi Hoàng Phủ Tấn lui xuống đươc một lúc, khoé miệng Thái Hoàng Thái Hậu khẽ câu lên đắc ý, tù trên giường đi xuống, thực không còn bộ dáng của người vừa bệnh nặng.

"Lạc Thủy, mau đến giúp Ai gia thay quần áo, ở trên giường nằm vài ngày, cần vận động vận động." Lúc này đây, khí sắc Thái Hoàng Thái Hậu thoạt nhìn tốt lắm.

"Thái Hoàng Thái Hậu, người......" Vũ Lạc Thủy nhìn tinh thần của Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên trở nên rất tốt, tựa hồ như hiểu được cái gì.

"Sao? Ai gia làm sao vậy?"

"Người vừa mới ho khan là đang dối gạt Hoàng Thượng!" Vũ Lạc Thủy che miệng lại, mở to hai mắt.

*****

"Suỵt đừng lớn tiếng như vậy, nếu để cho người khác nghe được, để cho Hoàng Thượng nghe đuợc, tiểu tử kia nhất sẽ với tức giận Ai gia." Thái Hoàng Thái Hậu cười đến vẻ mặt gian vô cùng, cười như vậy thực không giống một Thái Hoàng Thái Hậu đã sáu mươi tuổi a.

"Dạ, Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thượng nếu biết người lừa ngài ấy, ngài nhất định sẽ rất tức giận." Vũ Lạc Thủy cau mày, nhìn Thái Hoàng Thái Hậu.

"Cho nên, con phải giữ bí mật, ngàn vạn lần không thể để Hoàng Thượng biết, hiểu chưa?" Thái Hoàng Thái Hậu giảo hoạt nháy hai mắt, trong mắt lộ vẻ đắc ý.

Thiên Thiên, nha đầu kia, tuy rằng mới chỉ gặp qua vài lần, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác vô cùng yêu thích nàng, nhưng nha đầu kia sau khi tiến cung thực khác với một Thiên Thiên trước kia tao nhã văn tĩnh, khác đến khó có thể tin được, nàng bây giờ bướng bỉnh lại mang theo vài phần quật cường, lá gan lớn đến ngay cả hoàng đế đều dám mắng, dám đánh, nữ hài tử như thế, bà vẫn là mới gặp lần đầu tiên.

Chỉ là, mặc kệ là một loại tính cách nào của Thiên Thiên, lão nhân gia nàng đây đều thích, hơn nữa, nàng càng thêm thích những lúc Thiên Thiên ở bên cạnh tôn tử của nàng, dưòng như lúc nào nha đầu kia cũng đều có thể điều khiển cảm xúc của đứa cháu cứng đầu này.

" Dạ, Thái Hoàng Thái Hậu." Vũ Lạc Thủy khẽ vuốt cằm, nhìn Thái Hoàng Thái Hậu tìm cách tác hợp Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu như thế, lòng của nàng liền dấy lên cảm giác khó chịu.

Hoàng Phủ Tấn sau khi ra khỏi Thanh Âm cung, sắc mặt thực khó coi, hắn thân là một hoàng đế, thế nhưng phải tự mình đi tìm Hoàng Hậu hồi cung, hơn nữa nữa người kia lại là kẻ cho hắn mang lục mạo, nếu chính hắn tự mình đi tìm nàng chẳng phải sẽ làm cho nàng ngày càng vô pháp, vô thiên, kiêu ngạo sao?

Nhưng, Hoàng tổ mẫu người......

Khẽ cắn môi, Hoàng Phủ Tấn bình tĩnh hướng cửa cung mà đi.

Hiện tại, hắn thấy thật may mắn khi chưa hạ thánh chỉ phế hậu đến Thượng Thưphủ, bằng không Hoàng tổ mẫu nhất định sẽ bị hắn làm cho tức chết.

Thượng Thư phủ ——

"Tỷ tỷ, nghe nói muội muội không ở đây mấy ngày nay, tâm tình của tỷ tỷ thật tốt a, chẳng những xuống tay đánh cả cha, còn bắt nương của ta ngủ sài phòng?"

Đi đến nói chuyện là một cô gái khoảng 17, 18 tuổi, ánh mắt ngạo mạn như không để Tiểu Thiên đang đứng trước mặt vào mắt.

Nàng chính là nữ nhi thứ hai của Niếp Vân Hạc, do Vương thị hạ sinh, NiếpTiểu San.

"Nga, ha hả ~~" Tiểu Thiên che miệng cười khan vài tiếng, khẽ chớp mắt, mở miệng nói: "Muội muội thông tin thật là nhanh, tỷ tỷ dùng đãi ngộ dành cho "khách quý" như vậy với Nhị nương, nàng liền khẩn cấp báo tin uội a."

"Niếp Tiểu Thiên, lá gan ngươi thật không nhỏ a!" Niếp Tiểu San nheo lại hai mắt, nhìn thẳng Tiểu Thiên nói.

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)