Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 111

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 111
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Dọc theo đường đi, Tiểu Thiên cũng chưa từng dừng ngựa lại, gần như là một đường muốn bay nhanh hồi kinh. May mắn chính là, dọc theo con đường này cũng không có xuất hiện cái gì ngoài ý muốn. Chẳng qua là nàng cỡi ngựa suốt lộ trình vài trăm dặm, dọc theo đường đi ngựa không ngừng tung vó, khiến cho thân thể đang mang bầu của nàng có chút mệt mỏi.

Nửa tháng, mặc dù chỉ là nửa tháng, nàng lại giống như là xa cách nhiều thế kỷ. Hiện tại nàng mới phát hiện, thì ra là trong lòng mình khát vọng muốn gặp được Tấn là to lớn như thế, nhìn thấy nam nhân lòng nàng vẫn ngày nhớ đêm mong!

Mắt thấy cửa cung cách mình càng ngày càng gần, trong mắt Tiểu Thiên thoáng qua nụ cười mong đợi. Mấy ngày liên tiếp tưởng nhớ, vào lúc này hóa thành kích động, nước mắt đã tuôn ra ngoài vành mắt của nàng, theo gió phiêu tán ở trong không khí.

"Tấn, ta đã trở về!" Thanh âm của Tiểu Thiên mang theo nghẹn ngào, tiếng vó ngựa càng thêm dồn dập.

Cửa cung ——

"Hoàng...... Hoàng hậu nương nương!" Bọn thị vệ thấy Tiểu Thiên thì cả kinh sửng sờ, quên mất cả hành lễ.

Trời...... Trời ạ, thật sự là Hoàng hậu nương nương sao? Đại cứu tinh đã tới sao?

Trong khoảng thời gian này, hoàng thượng luôn âm trầm, khiến cho cả triều đình từ trên dưới tinh thần ai cũng căng như dây đàn. Trong lòng của mỗi người đều hiểu hoàng thượng tại sao mà biến thành như vậy, tất cả đều là bởi vì Hoàng hậu nương nương biến mất đã hơn một tháng.

Tiểu Thiên lập tức tiến đến ngay, đem ngựa đưa tới trong tay thị vệ, "Phiền các ngươi giúp ta chiếu cố tốt con ngựa này." Bỏ lại những lời này, nàng bước nhanh vào cửa cung, hướng ngự thư phòng thật nhanh mà chạy tới, nhìn lên trời, tên kia chắc sẽ ở Ngự thư phòng duyệt tấu chương rồi.

Bên ngoài cửa cung cách đó không xa, một vị thiếu niên áo trắng tuấn mỹ đang ngồi trên lưng ngựa cao lớn, trong mắt của hắn mang theo nhàn nhạt luyến tiếc cùng sự chúc phúc, "Thiên Thiên, ngươi nhất định phải hạnh phúc!"

Nhìn cửa cung nơi thân ảnh Tiểu Thiên biến mất, thiếu niên nhẹ giọng mở miệng nói.

Thiếu niên này không phải là ai khác, chính là Ám Dạ, dọc theo đường đi vẫn âm thầm bảo vệ Tiểu Thiên.

Chuyển lại đầu ngựa, kéo chặt dây cương, "Giá ——"

Bên ngoài cửa cung, theo tiếng ngựa hí một tiếng cao vút, Ám Dạ biến mất trong làn bụi đất tung bay!

Tiểu Thiên chạy thẳng dọc theo đường đi tới ngự thư phòng, tốc độ dưới chân nàng rất nhanh, đi đường suốt đêm mệt mỏi không có chút ảnh hưởng nào đến nàng.

Hiện tại, tồn tại trong đầu nàng đều là ánh mắt tuyệt vọng cùng thống khổ của Hoàng Phủ Tấn lúc rời đi.

*****

Khi ngang qua ngự hoa viên, Tiểu Thiên đụng phải một người.

"Thiên...... Thiên Thiên!" Nhìn thấy Tiểu Thiên thì sợ hãi kêu lên tiếng, thanh âm của nàng khiến Tiểu Thiên nghe được chuyển từ không dám tin rồi lại đổi sang hưng phấn cùng kích động.

Giương mắt, nhìn thấy người trước mặt, Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người, "Lạc...... Lạc Thủy." Vẻ mặt Tiểu Thiên không được tự nhiên kêu lên.

Nắm lấy hai tay Tiểu Thiên, ánh mắt Lạc Thủy lóe lên sự kích động: "Thiên Thiên, thật tốt quá, ngươi đã trở lại, ngươi có biết hay không, mấy ngày nay hoàng thượng ngài rất khó chịu, ngài ấy......" Nói đến đây, Lạc Thủy như ý thức được điều gì đó chợt ngừng lại.

Trong mắt của nàng mang theo chút áy náy, "Thật xin lỗi, Thiên Thiên, thật ra thì ngày đó ở trong lương đình, hoàng thượng, ngài ấy......"

"Lạc Thủy!" Tiểu Thiên cắt đứt lời của Lạc Thủy... , khóe miệng nàng nâng lên biểu lộ một nụ cười, "Ngươi không làm gì sai nên ta không muốn nhận lời xin lỗi."

"Thiên Thiên, thật ra thì ngày đó......"

"Được rồi, Lạc Thủy ngốc ngếch, chuyện ngày đó ta biết." Trong mắt Tiểu Thiên biểu lộ ánh cười, coi như nàng không biết ngày đó Hoàng Phủ Tấn đối với Lạc Thủy nói những lời dối lòng, nàng cũng không có lý do trách Lạc Thủy, từ đầu tới đuôi, Lạc Thủy vẫn đè nén tình cảm của nàng với hoàng đế, cho dù ở dưới tình huống như vậy, Lạc Thủy vẫn muốn vì nàng mà tát hắn một cái, tất cả chúng ta đều nhớ. Nàng biết, Lạc Thủy là một bạn rất thân lại rất tốt bụng, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không giận Lạc Thủy mà bắt nàng phải xin lỗi.

"Thiên...... Thiên Thiên." Nụ cười trên mặt cùng lời nói của Tiểu Thiên khiến Lạc Thủy hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó, nàng lại hưng phấn nhảy lên, làm cho Tiểu Thiên không biết được cái dáng vẻ trầm mặc trước đó của Lạc Thủy là thật hay là mơ nữa, "Thật tốt quá, Thiên Thiên, ngươi biết là tốt, ngươi lần này trở về, hoàng thượng hắn cũng sẽ không thống khổ như vậy rồi, Thiên Thiên......" Nói đến đây, Lạc Thủy hốc mắt đã hơi phiếm hồng, "Trong khoảng thời gian này hoàng thượng thật không tốt."

Những lời này của Lạc Thủy khiến cho Tiểu Thiên lại thêm một lần nữa căng thẳng, một chút đau lòng thoáng hiện lên trong mắt nàng.

"Lạc Thủy, ta...... Ta đi xem Tấn một chút."

"Được, được, ngươi nhanh đi, hoàng thượng nhìn thấy ngươi, bệnh sẽ thuyên giảm." Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, Lạc Thủy càng thêm cao hứng thiếu chút nữa nhảy lên.

*****

Sau khi nói lời tạm biệt với Lạc Thủy, Tiểu Thiên chạy thẳng tới ngự thư phòng, nhưng vừa tới cửa ngự thư phòng, nàng lại ngừng lại không dám đi vào.

Nàng không biết ngày đó khi mình đuổi Hoàng Phủ Tấn đi, hắn có trách nàng hay không, có tức giận nàng hay không, có...... Có đuổi nàng đi hay không.

Lưỡng lự, nàng chậm rãi hướng tới cửa ngự thư phòng, làm thế nào cũng không động dậy nổi, nàng sợ Hoàng Phủ Tấn sẽ đuổi nàng đi, nàng còn nhớ ngày đó mình vô tình nói với hắn giữa bọn họ đã kết thúc, ánh mắt hắn đã đau khổ tuyệt vọng ra sao, hắn bỏ qua sự tự ái của bản than mà cầu xin nàng.

Nhìn ngưỡng cửa không quá cao, tại sao nàng lại không dám nhấc chân bước vào.

"Hoàng thượng." Bên trong truyền đến tiếng của Phúc Quý, thấy được trong lời nói có vài phần lưỡng lự.

"Cái...... Khụ khụ...... Chuyện gì?" Che miệng, Hoàng Phủ Tấn khó khăn ho khan, trong khoảng thời gian này, hắn đã sớm quen với điều này.

Điều này truyền đến tai Tiểu Thiên khiến cả trái tim Tiểu Thiên nhói lên.

"Ngài đã một thời gian thật dài không có vào hậu cung." Phúc Quý cau mày mở miệng nói.

"Ừ." Biết ý tứ trong lời nói của Phúc Quý, Hoàng Phủ Tấn không nói thêm gì, lại một trận tiếng ho khan nữa, khiến tâm Tiểu Thiên càng thắt chặt.

"Hoàng...... Hoàng thượng." Phúc Quý còn muốn nói điều gì, nhưng hắn cũng hiểu nỗi khổ trong lòng hoàng thượng, hắn không muốn làm khó hoàng thượng. Hắn hiểu, nhưng cả triều, những đại thần kia không hiểu, hoàng thượng không vào hậu cung, trong cung đã sớm náo loạn, đại thần làm sao có thể không biết chuyện, hoàng thượng nếu là vì hoàng hậu nương nương mà cả đời không vào hậu cung... , giang sơn Kim Lăng lớn như thế ai sẽ thừa kế, thật ra thì các đại thần nghĩ như vậy cũng không phải là không có đạo lý, nhưng hoàng thượng lại không muốn, trong lòng hoàng thượng chỉ có hoàng hậu nương nương, nên hắn không thể cùng nữ nhân khác chung giường được.

Đây chính là điều bất đắc dĩ của hoàng đế, ai cũng muốn hoàng đế, nhưng thật ra thì bọn họ đều chưa từng nghĩ tới, hoàng đế chính là người không có tự do nhất trên thế giới này.

"Khụ khụ......" Tiếng ho khan vẫn như cũ kéo dài, "Còn...... Còn có chuyện gì? Khụ khụ......"

*****

"Hoàng thượng, chuyện ngài không vào hậu cung, đã dẫn tới việc cả triều xôn xao, tiếp tục như vậy nữa e rằng......"

"Thế nào?" Giọng nói của Hoàng Phủ Tấn không vui, cắt đứt lời nói tiếp theo của Phúc Quý... , "Chuyện riêng của Trẫm từ bao giờ đến phiên bọn họ quản?" Giọng nói của hắn bỗng cao lên lạ thường, bởi vì trong lòng đột nhiên đau, hắn lại ho khan, "Khụ khụ...... Khụ khụ......"

"Hoàng thượng......"

"Ngươi đi nói cho bọn hắn biết, khụ khụ...... Trẫm...... Khụ khụ...... Đời này cũng sẽ không...... Khụ khụ...... Cũng sẽ không gặp mặt...... Ngoại trừ Thiên Thiên ra...... Khụ khụ...... Trẫm cũng sẽ không động đến bất kỳ nữ nhân nào khác!" Hoàng Phủ Tấn ho đến khổ cực, mặt cũng đỏ lên, có lẽ là bởi vì trong lòng vẫn không có cách nào khép lại nỗi đau, khi hắn nhắc tới Tiểu Thiên, lại càng thêm ho khan.

"Hoàng thượng, ngài uống ngụm nước trước đi." Thấy Hoàng Phủ Tấn khó thở như vậy, Phúc Quý cũng không dám nói cái gì nữa, lập tức rót chén nước cho Hoàng Phủ Tấn.

Hoàng Phủ Tấn nhận lấy, uống một hớp, bởi vì không ngừng ho khan, nước trào ra cái ly, vẩy vào người hắn.

"Khụ khụ......"

"Hoàng thượng, nô tài đi lấy y phục cho ngài đổi đi!"

"Không cần...... Khụ khụ...... Ngươi đi xuống đi, trẫm muốn yên tĩnh một lát, khụ khụ......"

"Hoàng thượng......" Nhìn Hoàng Phủ Tấn ho khan phải khó thở như vậy, Phúc Quý không yên tâm rời đi.

"Đi ra...... Khụ khụ...... Đi ra ngoài!"

"Dạ, dạ, nô tài cáo lui!" Không cưỡng được Hoàng Phủ Tấn, bất đắc dĩ, Phúc Quý không thể làm gì khác hơn là xoay người rời đi.

Cửa ngự thư phòng, Tiểu Thiên đã sớm lệ rơi đầy mặt, nàng nghe được Hoàng Phủ Tấn nói câu nói kia, hắn nói hắn đời này trừ nàng ra, sẽ không gặp mặt bất kỳ nữ nhân nào khác.

Lời nói như vậy lại từ một hoàng đế nói ra, thấy được phải là tình cảm sâu nặng mới có thể nói ra lời như vậy? Hắn là hoàng đế, hậu cung ba nghìn phi tần, hắn hoàn toàn không để ý, bởi vì nàng, hắn không hề vào hậu cung nữa, nếu như nàng không trở về cung như lời nói... , vậy về sau giang sơn này sẽ do người nào thừa kế? Hắn khổ cực cả đời nắm giữ giang sơn không phải là muốn chắp tay đưa cho người khác đấy chứ?

*****

Nước mắt Tiểu Thiên đã tuôn ra ngoài hốc mắt!

Lời nói nằm sâu trong cổ họng!

Phúc Quý mới vừa đi ra cửa ngự thư phòng, liền đối mặt với khuôn mặt đầy nước mắt của Tiểu Thiên.

"Hoàng...... Hoàng......"

Thật lâu cũng không có nói ra chữ sau kia, nhìn thấy Tiểu Thiên, Phúc Quý đã sớm kích động không biết làm sao. Hắn không dám tin xoa xoa cặp mắt, lại một lần nữa nhìn về phía Tiểu Thiên.

Không...... Không phải là hoa mắt, không...... Không phải là cảm giác sai lầm, thật...... Thật sự là hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương thật sự đã trở lại.

Ông trời rốt cục cũng đã mở mắt, rốt cục đã nhìn thấy thâm tình của hoàng thượng đối với nương nương rồi, bệnh của hoàng thượng rốt cuộc cũng có hy vọng rồi.

Dưới sự kích động, vành mắt Phúc Quý mơ hồ, một lúc lâu, từ giữa cổ họng nhảy ra mấy chữ, "Nô...... Nô tài tham kiến hoàng......"

Hắn đang muốn quỳ xuống hành lễ, lại bị Tiểu Thiên đưa tay kéo lại.

"Hoàng...... Hoàng hậu nương nương, ngài?"

"Phúc Quý, ngươi trước đi xuống đi, ta muốn...... Ta muốn đi xem hoàng thượng một chút!" Tiểu Thiên nói xong rất lưỡng lự, ở bên trong lại một trận ho khan khiến tâm nàng nhéo phải càng ngày càng gấp.

"Dạ, dạ, nô...... Nô tài này...... Cái này liền đi xuống. Nô tài cám ơn...... Cám ơn nương nương." Những lời này của Tiểu Thiên khiến cho Phúc Quý kích động dâng lên lệ quang.

Phúc Quý bước nhanh lui xuống, Tiểu Thiên xoay người lại, nhấc chân lên chuẩn bị bước vào, nhưng ngay sau đó lại ngừng lại.

Nàng nên nói với Tấn những gì đây khi đi vào? Xin lỗi hắn sao? Nàng nói xin lỗi có thể đền bù lại những chuyện kia sao?

"Khụ khụ......" Bên trong lần nữa truyền đến tiếng ho khan của Hoàng Phủ Tấn, khiến tâm Tiểu Thiên lại một lần nữa quất một cái.

Không do dự cái gì nữa, Tiểu Thiên nhấc chân lên bước vào.

"Khụ khụ......" Hoàng Phủ Tấn vẫn ho khan không ngừng, hắn muốn uống miếng nước, tay nâng chum trà lên nhưng vì ho khan mà tay run rẩy làm nước trà rơi vãi hết ra ngoài.

Tiểu Thiên đứng ở cửa, thấy bộ dạng này của Hoàng Phủ Tấn, trong mắt của nàng lại hiện lên vẻ đau lòng, nhấc chân lên từ từ hướng hắn đi tới.

Cầm trên tay tấu chương, thật vất vả dừng ho khan, Hoàng Phủ Tấn cầm bút lông chuẩn bị phê chuẩn, nghe được tiếng bước chân từ phía xa hướng đến mình, hắn không vui nhíu mày.

"Phúc Quý, trẫm không phải là lệnh cho ngươi đi......" Hoàng Phủ Tấn không nhịn được ngẩng đầu lên, đến khi hình ảnh kia giọi vào mi mắt hắn thì hắn ngây ngẩn cả người, lời nói nằm lại nơi cổ họng cũng không phát ra được nữa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)