Vay nóng Tima

Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 011

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 011
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Lazada


Hoàng Hậu này, khuê danh Niếp Tiểu Thiên, cùng nàng tên giống nhau. Phụ thân là đương triều bộ binh Thượng Thư Niếp Vân Hạc, người này không cùng tên với lão ba của nàng. Khó trách hắn là sắc quỷ, cưới vợ cả còn chưa đủ, còn tìm thêm cả tiểu lão bà, đó là chuyện mà xưa nay nàng chán ghét nhất.

Chỉ cần thấy Niếp Vân Hạc lão nhân kia cưới tiểu thiếp, lão gia hỏa kia phỏng chừng không có cái gì tốt.

Tiểu Thiên nghĩ như vậy, liền gật đầu khẳng định.

"Tiểu thư, về đến nhà rồi." Tới trước cửa Thượng Thưphủ, Đoá nhi liền do dự không dám đi vào.

Điểm này, Tiểu Thiên đều đã nhìn rõ được ngọn nguồn, lấy tay kéo người nàng, mở miệng nói: "Đi thôi, nhớ kỹ, tiểu thư ta hiện tại là Hoàng Hậu, mấy tiện nhân kia nhất định không dám làm gì ta đâu."

Lời vừa nói hết, hai người liền đi vào trong viện, mà những thứ bày ra trước mắt khiến nàng không khỏi tức giận.

Một thanh âm kiều mị mà khó nghe truyền đến bên tai nàng, nghe thực hết sức chói tai.

Chết tiệt, lão bà nhà ngươi, đừng tưởng rằng nữ nhân là Hoàng Hậu đương triều là có thể ngồi trên đầu của ta, ngươi dám hất nước trà vào? Ngươi chán sống rồi có phải hay không? Có phải muốn ta nói chuyện này cho lão gia, ngươi mới biết tỉnh lại?" Kẻ kia chính là Vuơng thị nhị phu nhân mà Đoá nhi từng kể.

"À...... Thực xin lỗi, ta thật sự không phải cố ý va vào muội, thật sự là chân ta đứng không có vững, mới không cẩn thận đem trà nóng tát trên người muội." Chủ nhân của thanh âm này là một người phụ nữ ăn vận giản dị, đó chính là đại phu nhân, nàng nửa quỳ trên mặt đất, thu thập mảnh nhỏ, trong mắt mang theo vài phần tang thương, trong thanh âm lại tuy mơ hồ nhưng không cần quá tinh ý vẫn nghe ra sự run rẩy, từ lời nói cho thấy rằng, nàng rất sợ nữ nhân trước mắt này.

"Còn dám tìm cớ biện minh, xem ra ta không giáo huấn ngươi không được." Nói xong, vươn chân, hướng thẳng vai phụ nhân kia mà đá, nhưng chính lúc này đây, chỉ sợ rằng có người không để cho ả toại nguyện.

Tiểu Thiên tùy tay khẽ cầm lấy một cái gậy phía sau, trực tiếp đánh vào chân của Vương thị kia, đau đến độ ả oa oa kêu to lên.

"Ai, ai, kẻ nào dám đánh ta?" Thanh âm Vương thị vang lên khó nghe, thanh bén nhọn làm cho người nghe có cảm giác dị thường chói tai.

Khoé miệng Tiểu Thiên lạnh lùng nhếch lên, khẽ lấy tay gạt vài sợi tóc sang bên tai, nàng thong thả đi vể phía mọi người.

*****

"Thiên...... Thiên Thiên?" Thật không ngờ Tiểu Thiên sẽ xuất hiện, trên mặt người đàn bà ngây ngẩn cả người.

"Tốt, ngươi nha đầu chết tiệt kia, hai mẹ con các ngươi thừa dịp lão gia không ở nhà liền hợp lại ăn hiếp ta?" Vương thị vừa gặp Tiểu Thiên, vừa thở hổn hển đứng lên nói, vô cùng tức giận, thật sự mà nói Vương thị là một người đàn bà đanh đá, chanh chua.

"Khi dễ ngươi?" Tiểu Thiên nhướng mày lên, "Ta chỉ thấy ngươi khi dễ nương của ta." Nói xong, liền bước tới, đỡ mẫu thân nàng đứng lên.

"Hừ! Như vậy thì như thế nào?" Vương thị nghe nói vậy biết đuối lý, mở miệng, hèn mọn nhìn Tiểu Thiên liếc mắt một cái, "Nơi này nhà vốn chính là nhà ta, ta khi dễ một nữ nhân vô dụng có cái gì không thể, dù là nương ngươi, nhưng lại không có tích sự gì, sẽ làm hư chính con gái mình, nàng...... , "

Ba ——

Lời nói của Vương thị còn chưa nói xong, đã bị Tiểu Thiên hung hăng tát ột bạt tai im dấu tay trên má, lần này, Vương thị ngây ngẩn cả người, Đoá nhi ngây ngẩn cả người, và phụ nhân kia lại ngây ngẩn cả người.

"Ngươi...... Ngươi dám đánh ta?" Vương thị che mặt, tay chỉ vào Tiểu Thiên, xem ra, bà ta bị đánh một cái tát nảy lửa.

"Ngươi chỉ là tiểu thiếp mà thôi, trước mặt chính thất dám ăn to nói lớn, bản thân thuộc hạng người gì không lẽ ngươi đã quên sao, ngươi còn dám kiêu ngạo ương ngạnh đến đánh mẫu than của ta?" Tiểu Thiên nheo lại hai mắt, đi vào trước mặt bà ta, "Vừa đánh ngươi một cái tát chẳng qua là nhắc nhử ngươi, xem như đã là nhẹ rồi, ta hiện tại không ngại nói cho ngươi biết, lần sau còn đem chân chó của ngươi vươn đến đá mẫu thân của ta, ta liền đánh gãy chân chó của ngươi cho ngươi đi gặp tổ tông nhà ngươi!!!"

Ánh mắt Tiểu Thiên lạnh lùng, làm Vương thị sợ tới mức liên tục lui về phía sau vài bước, tuy ngoài miệng vẫn cứng rắn như trước.

"Ngươi...... Ngươi này nha đầu chết tiệt kia......"

Ba ——

Lại một lần nữa, hai bàn tay giáng thẳng xuống, Tiểu Thiên giả bộ một bộ vô tội trạng, "Thực ngượng ngùng, đã quên nhắc nhở ngươi, cô nãi nãi ta rất không thích người khác gọi ta nha đầu chết tiệt kia, hơn nữa, ngươi vừa nói vừa chỉ tay như vậy, ta sẽ cảm thấy như là ngươi đang nhục mạ ta."

"Ngươi......" Vương thị bị đánh đau, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, lần này, bà thật ra sợ Tiểu Thiên đi đến đánh mình.

Này nha đầu chết tiệt kia, vì cái gì lần này trở về như là thay đổi cá tính khác trước hoàn toàn, trước kia đích nàng đừng nói là dám thân thủ đánh nàng, liền ngay cả ngẩn đầu cùng nàng nói chuyện cũng không có gan.

*****

"Ta như thế nào?" Tiểu Thiên khẽ nhướng mắt, kéo Niếp phu nhân qua, nói: "Con mắt chó của ngươi trợn to ta thấy rõ ràng, bà là nương của ta, nhạc mẫu của đương kim hoàng thượng, Đại phu nhân của phủ thượng thư, ngươi chỉ là một tiểu thiếp bất luận như thế nào đều không tới phiên ngươi khi dễ bà, lời ta đã nói ra, cho dù ngươi đến nói với cha ta, lời nói của ta cũng sẽ không thay đổi dù chỉ một câu."

"Thiên Thiên, quên đi, đừng nói nữa." Niếp phu nhân vốn định ngăn cản Tiểu Thiên, nếu đến lúc đó lão gia trở về, nhìn thấy bộ dáng này của nàng không biết sẽ đối đãi với nàng như thế nào. Đồng dạng là hắn sinh ra, tại sao hắn lại đối người thứ hai liền tốt như vậy?

"Nương, không thể không tính, người bị khi dễ như vậy còn chưa đủ sao?" Tiểu Thiên một mực cự tuyệt, Niếp Tiểu Thiên nàng cũng không phải là người biết cách nói chuyện.

"Không thể tính, vậy ngươi định làm thế nào đây?" Ngoài cửa, vang lên một âm thanh hùng hậu hữu lực, mang theo vài phần uy nghiêm xuất hiện ở trong sân.

Tiểu Thiên nghiêng đầu đi, tùy ý đánh giá một phen, nàng cũng đoán được người này là ai vậy.

"Lão...... Lão gia." Niếp phu nhân vội không ngừng địa cúi đầu.

*****

Tiểu Thiên khẽ nhép miệng lên, miễn cưỡng liếc Niếp Vân Hạc nhìn một cái.

Vương thị gặp Niếp Vân Hạc tiến vào, vừa rồi kia cổ kiêu ngạo, dáng vẻ bệ vệ nháy mắt biến thành một bộ đáng thương, "Lão gia, người xem đi, nha đầu chết tiệt này tự dưng đến đây khi dễ thiếp."

Ông nội ngươi, hai mẹ con Tiểu Thiên trợn mắt nhìn kẻ nói dối.

Tiểu Thiên vốn định đi tới đánh mấy bạt tai nữa, lại bị Niếp phu nhân kéo lại.

Chỉ thấy Niếp Vân Hạc lại một lần nữa đem tầm mắt chuyển hướng Tiểu Thiên, ngữ khí cao ngạo mở miệng nói: "Không thể quên đi, vậy ngươi muốn như thế nào? Là muốn đem Nhị nương ăn sống nuốt tươi luôn phải không?"

"Ngài nghĩ rằng ta không dám làm sao?" Tiểu Thiên cười lạnh một tiếng nhìn Niếp Vân Hạc, lão già chết tiệt kia cũng không phải là cha nàng, nàng mới sẽ không cho hắn mặt mũi.

Niếp Vân Hạc nghe Tiểu Thiên nói ngây ngẩn cả người, đây là con gái lớn của ông, nhưng cho tới bây giờ không dám nói với ông như vậy, nàng thậm chí không dám nhìn thẳng vào hai mắt của ông, chứ đừng nói đến biểu hiện ra như vậy khinh thường.

"Ngươi thử làm xem!" Niếp Vân Hạc nheo lại hai mắt, cắn răng nói.

"A ~" Ngược lại Tiểu Thiên lại có vẻ bình tĩnh rất nhiều, khẽ cười một tiếng, nàng hơi nháy mắt mắt, tầm mắt quét về phía Vương thị, mở miệng nói: "Vậy ngài bảo bà ấy tiếp tục khi dễ một lần thử xem xem."

Ánh mắt Tiểu Thiên như vậy làm cho Vương thị theo bản năng bước chân ra sau vài bước.

*****

"Ngươi như vậy là lấy thái độ gì nói chuyện với ta?" Niếp Vân Hạc phát hỏa, dù sao lão cũng đường đường một binh bộ thượng thư, làm sao lại để ột nữ nhân đè đầu cưỡi cổ được?

"Dùng chính là lời nói và thái độ của ông đối với ta, để nói chuyện với ông, hiểu chưa?" Tiểu Thiên từ từ nhìn Niếp Vân Hạc liếc mắt một cái, lão già kia, thấy như thế nào cũng không vừa mắt.

"Ngươi......" Niếp Vân Hạc nghi hoặc, đây có thật là con gái lớn của lão ta không?

"Ngươi tại sao lại có thể tùy tiện ra cung? Hoàng Thượng có biết không?" Đây mới là vấn đề lão quan tâm nhất, nếu nàng một mình chạy ra cung, Hoàng Thượng biết, truy cứu ra, Thượng Thư phủ của lão ta gánh vác không nổi.

"Hoàng Thượng đương nhiên đã biết. Ta nhớ nương, liền theo Hoàng Thượng tướng công thân yêu của ta xin nghỉ trở về nhà vài ngày." Miễn cưỡng đáp trả lại một câu, Tiểu Thiên xoay người nhìn Nếp Phu nhân nói: "Nương, chúng ta đi vào trước đi, lần sau có bưng trà nước hay việc gì nặng cứ cho bọn hạ nhân đi làm, ngay cả nhị nương đều không làm, nương là Chính thất tại sao lại phải làm."

Không hề để ý tới Niếp Vân Hạc, Tiểu Thiên chuẩn bị rời đi.

"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Tiếng nói của Niếp Vân Hạc ở phía sau Tiểu Thiên vang lên, Ngay sau đó, một tay nắm lấy tay nàng giữ lại.

"Lão gia ——" Niếp phu nhân sợ hãi hô lên, mắt thấy bàn tay Niếp Vân Hạc liền hướng mặt Tiểu Thiên định đánh, nhưng ngoài dự kiến của mọi người, Tiểu Thiên giơ tay lên, chế trụ bàn tay Niếp Vân Hạc, âm thầm sử dụng nội lực, đem Niếp Vân Hạc hất té lăn trên đất.

Lần này, tất cả mọi người ngây dại, nhất là Niếp Vân Hạc bị Tiểu Thiên đẩy té lăn trên đất.

Không nói đến lão ta chưa bao giờ biết nữ nhi của lão lại có thân thủ như thế, càng làm cho lão ta kinh ngạc chính là, nữ nhân này chưa bao giờ lớn tiếng nói chuyện trước mặt ông ta, cũng dám động thủ đẩy ngã ông ta, điều này làm cho lão ta hoa mắt không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Lão già kia, mặt ngươi không biết xấu hổ à, dám đánh ta?" Tiểu Thiên ánh mắt lạnh lùng, thừa dịp mọi người ngẩn ra hét lên, đối với Niếp Vân Hạc nằm trên mặt đất cả giận nói: "Ta gọi ngươi là cha là cho ngươi mặt mũi, nhưng ngươi đừng quên, lão nương ta hiện tại là Hoàng Hậu, ngươi chỉ là một thượng thư, ta là Quân, ngươi là thần, nên tất yếu, ngươi phải đối với ta theo đạo quân thần chi lễ. Còn có, ngươi nếu dám dộng thủ một lần nữa với hai mẹ con ta, xương cốt của ngươi sẽ chờ vỡ vụn đi, ta nói được thì làm được, ngươi muốn nếm thử không, xương cốt sai vị trí là cảm giác, cũng thử xem những lời nói của ta là thực hay giả không!" Ánh mắt lạnh lùng, Tiểu Thiên đem tầm mắt quét về phía Niếp Vân Hạc phía sau đích Vương thị, vươn tay, chỉ vào nàng nói: "Còn có ngươi!";


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-114)