Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 109

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 109
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thiên Thiên, hơn nửa tháng rồi, trẫm vẫn không bỏ nàng được, trẫm chỉ có thể dùng phương pháp như vậy để tê dại chính mình. Nàng nói cho trẫm biết, còn có phương pháp nào khác có thể để cho trẫm có thể quên nàng không?

"Khụ khụ......" Vừa nghĩ tới Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn liền bị ho khan.

"Hoàng thượng, để nô tài cho ngự y tới đây xem một chút đi." Mỗi một lần thấy Hoàng Phủ Tấn ho đến khó thở như vậy, Phúc Quý liền khẩn trương, hắn nhớ ngự y bí mật nói qua với hắn, hoàng thượng là bị hàn khí xâm lấn trong cơ thể dẫn đến ho khan, nếu như không cẩn thận chữa trị... , rất dễ dàng biến chứng đến ho lao.

"Không cần!" Hoàng Phủ Tấn không muốn, liền cự tuyệt.

"Hoàng thượng......"

"Ngươi đi xuống đi, trẫm còn có việc muốn làm!" Hoàng Phủ Tấn cắt đứt lời nói của Phúc Tấn.

"Hoàng......"

"Đi xuống! Khụ khụ......"

"Dạ, nô tài cáo lui!" Không yên tâm nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, Phúc Quý bất đắc dĩ lắc đầu, lui ra ngoài.

Sau khi Phúc Quý đi, Hoàng Phủ Tấn nhìn ngự thư phòng rộng lớn, hắn bỗng cảm thấy cô độc lạ thường. Tất cả đều quay về cuộc sống trước kia, trước khi hắn biết Thiên Thiên. Khác biệt duy nhất chính là, vào giờ phút này, trong lòng của hắn trừ lạnh như băng, còn có đau đớn bị hắn cố ý dằn xuống đáy lòng!

"Thiên Thiên, nàng có khỏe hay không?" Cúi mặt xuống, Hoàng Phủ Tấn thất thần tự nói.

Đêm đã khuya, rất yên tĩnh, mang theo ít phiền muộn ở trong lòng, bên trong ngự thư phòng, tiếng ho khan cùng tiếng thở mệt mỏi truyền ra không ngừng.

Thật vất vả dừng cơn ho lại, sắc mặt Hoàng Phủ Tấn càng thêm tái nhợt, cảm xúc bị đè nén mấy ngày nay tùy ý phát tiết ra ngoài.

"Thiên Thiên...... Thiên Thiên......" Nước mắt Hoàng Phủ Tấn nhỏ xuống tấu chương trên tay, tan ra phía trên dòng chữ.

'Hoàng thượng, nữ nhân hậu cung đều cần ngươi, nữ nhân hậu cung đều cần ngươi, nữ nhân hậu cung đều cần ngươi...... '

Những lời này của Tiểu Thiên không ngừng vang lên bên tai Hoàng Phủ Tấn, đau đớn khiến cho hắn bật cười.

"Ha ha nữ nhân hậu cung cần trẫm?" Nước mắt lần nữa lại ướt mặt, "Thiên Thiên, nàng biết không? Hậu cung ba nghìn đều không bằng một mình nàng."

*****

Trong mắt Hoàng Phủ Tấn tràn đầy đau đớn, đợi đến khi cặp mắt khô khốc, hắn chợt nở nụ cười, cho dù trong nụ cười này chỉ là sự đau đớn!

Từ từ đứng lên, hắn đi ra khỏi ngự thư phòng, tiến về phía sau cung đi tới.

Lan uyển ——

"Hoàng...... Hoàng thượng!" Nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn, Lan Phi ngây ngẩn cả người, nàng thế nào cũng không nghĩ được hoàng thượng lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, mang theo gương mặt mệt mỏi cùng hốc mắt ửng đỏ.

Kể từ khi hoàng thượng hồi cung, nửa tháng tới nay, hoàng thượng cũng chưa từng xuất hiện ở hậu cung, ai cũng biết hoàng thượng trong lòng không cách nào quên hoàng hậu, nàng cũng không dám mong, nhưng nàng ta đang nghĩ rằng cả đời sẽ vườn không nhà trống, không ngờ hoàng thượng lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, khiến cho nàng ta hoàn toàn không hề chuẩn bị tâm lý.

"Thần...... Nô tì tham kiến hoàng thượng!" Sửng sốt một lúc lâu sau, Lan Phi mới phục hồi tinh thần lại, không ngừng quỳ xuống trước mặt Hoàng Phủ Tấn.

"Hãy bình thân." Trên nét mặt không bộc lộ điều gì, hắn lạnh như băng vòng qua Lan Phi, hướng bên giường đi tới, ngồi xuống, hắn hướng về phía Lan Phi lãnh đạm mở miệng nói: "Cởi quần áo, tối nay ngươi phục vụ trẫm!"

"Hoàng...... Hoàng thượng." Lan Phi trừ khiếp sợ ở ngoài, còn thêm một phần mùi vị thụ sủng nhược kinh.

"Lo lắng làm cái gì, cởi quần áo!" Hoàng Phủ Tấn không nhịn được quát lên.

"Dạ, nô tì tuân chỉ!" Bị vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn dọa cho sợ hãi, Lan Phi bắt đầu cởi áo nới dây lưng.

Dù sao nữ nhân hậu cung từ trước đến giờ đều là tịch mịch, hoàng đế có thể tới, nhưng đã để cho nàng tịch mịch thật lâu, thân thể càng thêm vội vàng. Rất nhanh, trên người của nàng liền chỉ còn lại một cái yếm, cố làm ra vẻ ngượng ngùng đi tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn, nàng thẹn thùng mở miệng nói: "Hoàng thượng......"

Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng một cái, thô lỗ đem cái yếm trên người nàng lôi xuống, một tay áp đảo nàng ở trên giường.

Thiên Thiên, nữ nhân hậu cung cần ta phải không? Được, nàng đã cảm thấy các nàng cần ta, vậy ta sẽ thành toàn cho nàng.

Ánh mắt hắn một lần nữa hiện lên vẻ đau đớn, hắn cởi sạch quần áo trên người, hướng Lan Phi hôn xuống. Nụ hôn của hắn rất đau thương, mang theo vài phần vô tình, nước mắt lại theo chóp mũi mà rơi xuống bên gối.

*****

Lan Phi bởi vì tối nay có thể được hoàng đế lâm hạnh mà vui mừng, Hoàng Phủ Tấn lại đột nhiên từ trên người nàng lật xuống.

"Hoàng...... Hoàng thượng!" Trong mắt Lan Phi thoáng qua một tia kinh ngạc, có phải nàng đã làm sai điều gì hay không? Công phu trên giường của nàng, thời gian từ trước đến giờ đều khiến hoàng thượng hài lòng, tại sao tối nay còn chưa có bắt đầu, hoàng thượng liền...... liền dừng lại.

Lật người từ trên người Lan Phi đi xuống giường, hắn tiện tay nắm long bào mặc vào người, "Ngươi ngủ đi, không cần thị tẩm."

Bỏ lại một câu nói như vậy, hắn bước nhanh rời khỏi Lan uyển.

"Hoàng thượng, hoàng thượng......" Tâm Lan Phi lạnh đến đáy sâu, nàng mang theo vài phần tuyệt vọng gọi Hoàng Phủ Tấn, nhưng lại không có một tia đáp lại.

Ra khỏi Lan uyển, khóe mắt Hoàng Phủ Tấn lập tức rũ xuống.

"Thiên Thiên, nàng nói ta biết có biện pháp gì để thỏa mãn nữ nhân hậu cung?" Khóe mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo một tia khổ sở, trừ Thiên Thiên, hắn không thể sủng hạnh bất kỳ nữ nhân nào khác.

Nhưng nữ nhân duy nhất hắn muốn sủng hạnh lại quỳ xuống cầu xin hắn từ bỏ nàng!

Đoạn Tình cốc ——

"Ám Dạ, thai nhi như thế nào?" Tiểu Thiên hỏi rất khẩn trương, trong mắt mang theo sự bất an.

Xem hết mạch, Ám Dạ thu ngón tay về từ cổ tay của Tiểu Thiên, cho nàng một nụ cười an tâm, mở miệng nói: "Rất tốt, rất khỏe mạnh!"

"Vậy thì tốt." Nghe Ám Dạ trả lời như vậy, Tiểu Thiên yên lòng gật đầu một cái, cúi đầu vuốt ve bụng, mắt của nàng bất giác thoáng qua một tia mềm mại, một niềm vui sướng khi được làm mẫu thân.

Đây là hài tử của nàng, là hài tử của nàng cùng...... cùng Tấn, nàng không hy vọng nó có một chút chuyện.

Ám Dạ nhìn nụ cười trên mặt Tiểu Thiên, trong mắt của hắn lướt qua một tia mâu thuẫn.

Nếu như ——

Hắn phải nói cho Thiên Thiên về Hoàng Phủ Tấn, Hoàng Phủ Tấn vì nàng làm mà nhiều việc như vậy, hắn không thể cứ như vậy đem Thiên Thiên bên cạnh đoạt lấy, không có chút lý do nào.

"Thiên Thiên, ngươi đoán con của ngươi sẽ giống ai?" Mang theo giọng điệu thử dò xét, Ám Dạ mở miệng nói.

"Ừ......" Vuốt ve bụng, khóe môi Tiểu Thiên nhếch lên một nụ cười ôn nhu, "Ta cảm thấy nếu nó giống như cha nó... , khẳng định rất tuấn tú!"

Mới vừa nói xong, nụ cười của nàng liền cứng lại, mi mắt cũng lúc này cũng rũ xuống.

*****

Đã nửa tháng nay, nàng vẫn không có nhắc tới Hoàng Phủ Tấn, vẫn không thèm nghĩ tới hắn nữa, nàng cho là nàng có thể quên hắn, nhưng không hề nghĩ đến phải nhắc đến hắn thêm một lần nữa!

Thì ra quên hắn thật là khó!

Tất cả chẳng qua là nàng một bên tình nguyện, đến bây giờ nàng mới biết, không nhắc tới hắn, không phải là đã quên hắn, mà là sợ nhớ lại về hắn mà thôi.

Không nhìn khuôn mặt trong nháy mắt cứng đờ của Tiểu Thiên, Ám Dạ vẫn mở miệng, giọng mang theo chút cười giỡn: "Ừ, Hoàng Phủ Tấn đúng là mỹ nam trăm năm khó gặp, nếu hài tử giống hắn, tuyệt đối là thượng đẳng phẩm."

"Phải.... . Đúng vậy a." Miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhưng Ám Dạ vẫn nhìn ra được, mặc dù trên mặt Tiểu Thiên mang nét cười, nhưng mà khi hắn nhắc tới Hoàng Phủ Tấn thì hắn lại nhìn thấy trong mắt Tiểu Thiên chợt lóe đau đớn rồi biến mất.

Nhìn lúc này mi mắt Tiểu Thiên rũ xuống trong nháy mắt, lại còn mấy ngày nay nàng luôn ngơ ngác ngồi trên tảng đá lớn, Ám Dạ lại nhíu mày.

Suy tính liên tục, hắn hít sâu một hơi, quyết định sẽ làm một chuyện đúng đắn.

Giương mắt nhìn về phía Tiểu Thiên, hắn cẩn thận mở miệng nói: "Thiên Thiên, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

"Ừ? Chuyện gì a?"

Nhìn Ám Dạ đột nhiên nghiêm túc, tâm Tiểu Thiên không khỏi chùng xuống, một loại cảm giác đau lòng quấn quanh toàn than nàng.

"Thật ra thì...... Thật ra thì Hoàng Phủ Tấn trước khi ngươi rời cung cũng đã biết được phương pháp ức chế độc Minh Hoa!" Ám Dạ nhìn vẻ mặt Tiểu Thiên, hắn thấy mặt nàng đột nhiên tái nhợt.

"Có...... Có ý gì?" Trong lúc này, nàng bất chợt giống như hiểu ra điều gì đó, kết nối tất cả lại, lòng nàng thấy đau quá, nước mắt khẽ đảo quanh trong hốc mắt.

"Hắn biết, ức chế độc Minh Hoa, nhất định phải......" Nhíu mày, Ám Dạ đột nhiên cảm thấy nói cho Thiên Thiên biết rõ chân tướng, đối với nàng mà nói rất tàn nhẫn.

"Nhất định phải đoạn tuyệt tình cảm nam nữ?" Tiểu Thiên nói tiếp những lời này giúp Ám Dạ, nàng tựa hồ hiểu được mình đã bỏ lỡ những thứ gì.

"Ừ, không sai!" Ám Dạ gật đầu một cái, hắn thấy vẻ mặt Tiểu Thiên trong nháy mắt trở nên xanh mét, đôi môi không ngừng run rẩy, vẻ mặt giống như là rất khó tiếp nhận được sự thật như vậy, nước mắt càng không ngừng đảo quanh ở trong hốc mắt.

*****

"Thiên Thiên......" Nhìn bộ dạng Tiểu Thiên khó chịu như thế, Ám Dạ lúic này không đành lòng nói tiếp. Nhưng hắn cũng hiểu, nếu tách Thiên Thiên cùng Hoàng Phủ Tấn ra, đối với Thiên Thiên mà nói sẽ càng thêm khó chịu hơn nữa.

Bộ dạng của nàng mấy ngày nay lúc nào cũng là cười vui, nhưng hắn vẫn cảm nhận được không phải thật sự là như vậy, chẳng qua là hắn làm bộ như không thấy gì cả. Hắn không muốn nhắc đến Hoàng Phủ Tấn ở trước mặt Thiên Thiên, điều đó sẽ khiến nàng thương tâm.

"Thiên Thiên, ngươi bây giờ đã biết Hoàng Phủ Tấn làm tất cả những việc đó là vì cái gì không?"

"Ta...... Ta...... Tại...... Tại sao có thể như vậy, tại...... Tại sao có thể như vậy." Nước mắt đã tuôn trào, nàng đem những đè nén mấy ngày qua hoàn toàn phát tiết hết ra ngoài, "Tại sao cái gì hắn cũng không nói cho ta biết? Hắn cho rằng hắn là ai, tại sao hắn có thể tùy tiện quyết định? Tại sao hắn không hỏi xem ta cảm thấy như thế nào liền tự tiện quyết định thay ta? Tại sao hắn không suy nghĩ một chút rằng ta cũng sẽ có nhiều khổ sở chứ? Hu hu

" Tùy ý đem cảm xúc đè nén trong lòng đã lâu thổ lộ ra ngoài, nàng nằm ở trên bàn khóc, "Sao hắn lại ngu ngốc như vậy, cái gì cũng không nói cho ta biết mà một mình chịu đựng, chịu đựng ta chỉ trích, chịu đựng ta tuyệt tình, tên ngu ngốc kia tại sao lại ngu như vậy? Hoàng Phủ Tấn ngươi, tên ngu ngốc này, hu hu

"

Để mặc cho Tiểu Thiên cứ khóc như vậy, Ám Dạ không nói gì thêm, bị đè nén lâu như vậy, nha đầu này cũng nên phát tiết một chút.

Chẳng qua là nghe được trong lời nói của nàng dù trách cứ Hoàng Phủ Tấn nhưng vẫn mang theo đau lòng, tâm của Ám Dạ cũng đau theo.

Hắn ngồi ở bên cạnh Tiểu Thiên, vẫn lẳng lặng, cho đến khi Tiểu Thiên ngừng khóc, hắn mới phục hồi tinh thần lại. Hắn thấy được trong mắt Tiểu Thiên chính là hoảng sợ mang theo khẩn trương rõ ràng.

"Dạ, ngươi nói cho ta biết, ngày đó tại sao hắn lại ho khan ho đến như vậy, có phải hay không bởi vì ta, ngươi nói cho ta biết có phải hay không bởi vì ta?" Trong mắt Tiểu Thiên hiện đầy lo lắng cùng vội vàng, nàng cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Đêm đó khi nàng mới vừa nhìn thấy hắn, mặc dù sắc mặt hắn không được tốt, nhưng cũng không còn thấy hắn ho khan. Tại sao khi nàng tỉnh lại sau hôn mê, hắn liền ho khan đến như vậy? Bất quá mới một đêm mà thôi, tại sao hắn lại đột nhiên ho khan?

"Thiên Thiên......" Chân mày Ám Dạ bởi vì câu hỏi này mà nhíu lại.

Càng như vậy, thì trong lòng Tiểu Thiên càng kịch liệt, "Dạ, ngươi nói cho ta biết, nhất định không phải là vì ta, nhất định không phải là vì ta?" Tiểu Thiên càng hỏi càng kích động, gần như là hướng về phía Ám Dạ hô lên, nước mắt đau lòng vào lúc này lại một lần nữa đã tuôn ra hốc mắt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)