← Ch.095 | Ch.097 → |
"Đến lúc rồi." Tiện tay lau khóe miệng, xóa sạch máu đỏ kia, nàng từ dưới đất đứng lên, trước mắt tối sầm, theo bản năng nắm lấy tiểu nhị bên cạnh, tiểu nhị vội quay đầu lại.
"Cô nương, ngài không sao chứ?"
"Không sao!" Tiểu Thiên lắc đầu một cái, mắt thấy Lam Diệc lần lượt hỏi hết mọi người, Tiểu Thiên khẩn trương thẳng hướng lui về phía sau. Nàng biết, chỉ cần hắn hỏi đến tiểu nhị, nhất định sẽ bị nhận ra, những họa sĩ cung đình cổ đại kia tuy vẽ không rõ ràng lắm nhưng cũng đã đủ rõ ràng.
Bất kể nguyên nhân Hoàng Phủ Tấn tìm nàng là để làm gì, tóm lại, nàng không bao giờ muốn trở lại cái nơi đã làm nàng đau đớn tận đáy lòng đó.
"Tiểu nhị, tính tiền!"
"Cô nương, ngài không có chuyện gì thật sao?" Tiểu nhị vẫn có chút không yên lòng.
"Không sao, mau tính tiền đi." Tiểu Thiên nhìn về phía Lam Diệc, không chỉ có mình hắn mà còn có nhiều quan binh, nàng lo lắng thúc giục tiểu nhị tính tiền nhanh một chút còn rời đi.
Mắt thấy Lam Diệc sẽ tới rất nhanh, tình thế cấp bách, Tiểu Thiên lấy vòng trên cổ tay đưa cho tiểu nhị, "Cái này giá khoảng một ngàn lượng, ngươi cầm đi, không cần trả lại."
Đẩy tiểu nhị ra, Tiểu Thiên nhanh chóng chuẩn bị rời đi, nhưng tiểu nhị này cũng không buông tha. Hắn không ngừng kéo cánh tay Tiểu Thiên lại, mở miệng nói: "Cô nương, cái này không thể được a, chúng ta là người làm ăn, được dạy là thành tín, vòng tay của ngài quý giá như vậy, mà bữa cơm này nhiều nhất cũng khoảng hai mươi lượng thôi, chúng ta sao lại có thể không trả lại, cô nương ngài chờ một lát, ta đi bảo trưởng quỹ lấy tiền trả cho ngài."
"Không cần, ngươi mau buông tay!"
"Không được, cô nương, chúng ta làm ăn nên nói uy tín......"
"Ta nói không cần!" Tiểu Thiên nóng nảy, muốn thoát khỏi tay tiểu nhị, nhưng tay của hắn sức lực quá lớn, nàng thế nào cũng giật không ra.
Hai người bọn họ tranh luận giằng co đã thu hút ánh mắt của Lam Diệc, hắn theo hướng Tiểu Thiên mà nhìn sang, khi đó thấy tiểu nhị ra sức lôi kéo, Tiểu Thiên thì vội tới mức phát khóc tới nơi, trong mắt hắn, mang theo hưng phấn khó mà kiềm chế.
Điểm này, Tiểu Thiên cũng thấy.
Nàng không muốn hồi cung nữa, làm một hoàng hậu chờ chết bị trượng bị lạnh nhạt, càng không muốn nhìn hắn cùng nữ nhân vành tai mái tóc đụng chạm nhau, lời ngon tiếng ngọt!
Dưới tình thế cấp bách, nàng không thể làm gì khác đành phải xuất võ công, một chưởng đem tiểu nhị đánh bật ra, "Đắc tội!"
*****
Hướng về phía tiểu nhị mà bỏ lại những lời này, nàng sử dụng Lăng Ba Vi Bộ, từ cửa sau chạy ra ngoài.
"Mau lên, là Hoàng hậu nương nương, mau đuổi theo!" Thấy Tiểu Thiên chạy, Lam Diệc gấp đến độ trực tiếp đẩy những người đó ra, đuổi theo hướng Tiểu Thiên vừa chạy trốn.
Cũng không biết mình chạy bao lâu, nàng vẫn cảm giác được sau lưng bị một đám thị vệ không ngừng đuổi theo, bên tai không ngừng truyền đến tiếng ồn ào của bọn họ, một câu lại một câu 'Hoàng hậu nương nương' làm cho hốc mắt nàng ẩm ướt.
"Cũng đã sắp không phải nữa rồi." Nhìn phía sau không có thân ảnh của thị vệ nữa, Tiểu Thiên che lại bờ ngực nặng nề lần nữa, mi mắt thõng xuống mất mác, khóe mắt thoáng qua một tia đau đớn.
Đúng vậy, nàng đã sắp không phải là Hoàng hậu nương nương nữa rồi, hoặc là nói, nàng đã không phải.
"A ~~" Khổ sở nâng khóe miệng lên, nước mắt của nàng lướt qua gương mặt, theo chiếc cằm mảnh khảnh của nàng nhỏ xuống.
"Mau, tìm nhanh lên một chút, nhanh một chút!" Thanh âm của Lam Diệc vang lên lần nữa, dọa cho Tiểu Thiên sợ đến mức chuẩn bị chạy trốn lần nữa.
Cái gì, tầm mắt trước mắt lần nữa tối xuống, chân nàng mất đi tất cả khí lực, một chút cũng không thể nhúc nhích.
Đây là triệu chứng lúc Minh Hoa độc phát tác cao hơn một tầng, hơn nữa, tình cảm trong lòng càng sâu, tốc độ độc phát sẽ càng nhanh.
Bên tai truyền đến thanh âm bọn thị vệ không ngừng truy tìm, nàng gấp đến mức mồ hôi lạnh cũng tuôn ra, nhưng bóng tối trước mắt vẫn không hề thối lui, dưới chân cũng không cách nào di động được nửa bước.
Trong lúc nàng chờ bị bọn họ mang về, bên cạnh đột nhiên vang lên một thanh âm ấm áp động lòng người, kéo hông của nàng qua, nhẹ nhàng bay về phía trước, "Đi theo ta!"
"Vâng, cám ơn!" Trong bóng tối, nàng không biết người này là ai, chẳng qua là thanh âm ấp áp cuốn hút này lại làm cho nàng cảm thấy không khỏi an tâm.
Lần này bóng tối trước mắt Tiểu Thiên kéo dài một thời gian thật lâu, nàng cũng không biết nam tử bên cạnh này sẽ mang nàng đi đâu, điểm này nàng cũng không thèm quan tâm đến, dù sao nàng cũng chỉ là người đang ngồi chờ chết, coi như thật sự bị hắn bán, người mua nàng cũng lỗ thật to.
Tóm lại, hiện tại nàng đem hết tất cả những suy nghĩ của mình nghĩ một cách thật thoáng, bất kể nam tử kia mang nàng đi đâu, chỉ cần giúp cách xa cấm vệ quân là tốt nhất.
Cảm giác thấy mình được nam tử này mang theo bay một lúc thật lâu mới từ từ để xuống, mà lúc nàng đặt chân xuống đất, tầm mắt của nàng cũng từ từ sáng lên, đã sớm quen với cảm giác lúc sáng lúc tối này, nàng cũng không cảm thấy khó chịu bao nhiêu.
*****
"Cám......" Tiểu Thiên mở to mắt, định quay sang nam nhân đó thốt lên lời cảm tạ thì lại bị đôi mắt xinh đẹp kia làm cho cả kinh ngây ngẩn cả người.
Trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Thật là một nam nhân tuấn tú, nhất là cặp mắt câu hồn này, nếu nữ nhân gặp được, tuyệt đối chạy không thoát khỏi sự quyến rũ của hắn.
Sống mũi rất thẳng, khóe môi nhếch lên thành nụ cười như có như không. Hắn làm cho người ta có cảm giác giống như gió xuân ấm áp, mềm mại, rất thoải mái, không có cảm giác bị đè nén.
Lần đầu thấy hắn, hoàn toàn khác hẳn với cảm giác lần đầu nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn, Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng sẽ làm cho người ta chùn bước, mà tên nam tử trước mắt này, lại làm cho người ta không tự chủ được muốn dựa vào gần, hắn làm cho người ta có cảm giác thật rất thoải mái.
Chỉ tiếc ——
Nàng không có tâm tình đi thưởng thức một người đàn ông như vậy. Mới vừa rồi lúc nghĩ đến Hoàng Phủ Tấn, lòng của nàng vẫn không tự chủ được đau đớn một lúc lâu, mỗi khi đau lòng ập tới, trước mắt sẽ biến thành màu đen, ngực sẽ nóng rực giống như bị dã thú tập kích lần nữa.
Nàng cho là mình có thể vô tâm, có thể chết tâm, nhưng vật gì đó bên ngực trái càng không ngừng nhúc nhích, nàng làm sao có thể vô tâm, có thể chết tâm chứ?
Rũ mắt xuống, nàng lễ phép đối với nam tử trước mắt gật đầu một cái, "Đa tạ đã cứu giúp!"
"Một cái nhấc tay mà thôi." Nam tử khẽ cười nhún vai, lộ ra một hàng hàm răng trắng noãn đối với Tiểu Thiên.
Vẫn là câu nói trước kia, nếu thấy nam nhân dáng vóc xinh đẹp đến như thế này, chẳng khác nào buộc nam nhân khắp thiên hạ đi tự sát!
Nàng đã từng nói qua với Hoàng Phủ Tấn như vậy.
Đáng chết, tại sao lại nghĩ đến hắn!
Tiểu Thiên không vui nhíu mày.
Chỉ nghe nam tử tiếp tục mở miệng nói: "Những tên quan binh đó, tại sao muốn bắt ngươi?"
Câu hỏi của nam nhân này lại làm cho trái tim Tiểu Thiên chìm xuống lần nữa: "Không có gì, trộm đồ của bọn họ, nên bọn họ muốn bắt ta về quy án đó."
Nàng thuận miệng viện một lý do.
Nam tử nhìn Tiểu Thiên một lúc lâu không nói gì, lát sau, hắn mới cười nhạt một tiếng, mở miệng nói: "Xem ra mặt mũi ngươi rất lớn, trộm thứ gì ngay cả cấm vệ quân của hoàng cung cũng xuất động."
Lời nói của nam tử không quen biết này đã làm cho trong lòng Tiểu Thiên khẽ run mấy cái. Bất quá, dù sao nàng mới vừa rồi lấy cớ cũng là thuận miệng mà thôi, nàng không cần biết nam tử có tin hay không, những thứ này cũng không cần thiết giải thích, giữa nàng cùng hắn cũng sẽ không gặp mặt nữa mà.
*****
"Đúng vậy, mặt mũi ta rất lớn." Không hề giải thích nhiều, Tiểu Thiên thuận miệng đáp một tiếng, ngay sau đó mở miệng nói: "Lần nữa cám ơn ngươi đã cứu giúp, cáo từ."
Nói xong, xoay người, chuẩn bị rời đi.
"Ngươi đi đâu vậy?" Nam tử hỏi một cách thờ ơ.
"Lang thang!" Tiểu Thiên cũng trả lời rất đơn giản, bất quá chỉ còn mười ngày mà thôi, nàng đi đến đâu cũng thế, cho dù nàng đi đến đâu, kết quả cuối cùng của nàng chỉ có một, đó chính là chết.
Bỏ lại hai chữ này, nàng nhấc chân lên lần nữa, định rời đi.
"Nhưng ngươi trúng Minh Hoa độc!" Nam tử như cũ nói một cách thờ ơ, khẩu khí rất dễ dàng, rất tùy ý, giống như đang đàm luận một chuyện gì đó thật nhạt nhẽo.
Nhưng câu nói thờ ơ của hắn lại làm cho bước chân của Tiểu Thiên vừa nhắc lên đã lập tức ngừng lại, trong lòng thoáng qua một tia kinh ngạc.
Xoay người lại, nhìn về phía tròng mắt cười nhạt của nam tử, trong mắt của nàng mang theo mùi vị xét đoán.
"Làm sao ngươi nhìn ra được?"
"Dùng ánh mắt nhìn ra được." Nam tử cười, chỉ chỉ vào hai tròng mắt xinh đẹp, mở miệng cười nói.
Nói nhảm!
Tiểu Thiên ở trong lòng tức giận bĩu bĩu môi, nhìn nam tử từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ nụ cười nơi khóe miệng, ấn tượng lúc trước của nàng đối với nam tử này giảm rất nhiều.
"Ta cũng biết ngươi dùng ánh mắt nhìn ra được." Tức giận liếc hắn một cái, Tiểu Thiên định không cùng hắn tiếp tục nói nhiều nữa, muốn rời đi nhanh lên một chút, thừa dịp còn thời gian mười ngày này có thể chơi như thế nào liền chơi như thế ấy.
"Đợi đã!" Nam tử đưa tay giữ nàng lại, chế trụ cổ tay của nàng, ngón tay khoác lên mạch nàng, thu lại nụ cười mới vừa rồi.
"Ngươi làm gì?" Tiểu Thiên vốn định thu tay lại, lại bị nam tử nắm thật chặt, không hề buông ra.
"Đừng lộn xộn!" Nam tử nghiêm túc mở miệng nói, bớt đi vẻ tùy ý mới vừa rồi còn hiện hữu, Tiểu Thiên không dám cự tuyệt, bàn tay giãy giụa cũng ngừng lại, lẳng lặng nhìn vẻ suy tư trên mặt hắn.
Lát sau, nam tử lần nữa xuất hiện vẻ mặt lạnh nhạt tùy ý mới vừa rồi
"A ~~ cũng không tệ lắm, còn có thể sống mười ngày nữa!"
Đáp án của nam tử làm cho Tiểu Thiên cả kinh lần nữa, tùy tiện dùng ánh mắt nhìn một chút, cũng biết nàng trúng Minh Hoa chi độc, tùy tiện đưa tay cầm mạch liền đoán ra nàng chỉ sống được mười ngày nữa, người đàn ông này không đơn giản.
Bất thình lình nàng chợt nảy ra ý tưởng kì lạ rằng, nam nhân này có thể cứu mình, ôm một chút hi vọng, nàng nhìn nam tử mở miệng nói: "Ngươi biết giải Minh Hoa độc?"
Câu hỏi của Tiểu Thiên làm cho nam tử kia bật cười, khóe môi nhếch lên một tia đắc ý, "Sợ rằng trên đời này trừ ta, không có ai biết giải loại độc này!"
*****
Câu trả lời của nam tử này đã làm cho Tiểu Thiên kinh ngạc không ít. Tuyệt vọng mấy ngày, lo lắng bất an mấy ngày, vào lúc này lại trở nên yếu ớt không chịu nổi, nàng đột nhiên phát hiện, thì ra ý định ham sống của mình lại mãnh mẽ như vậy, mấy ngày nay làm ra vẻ bất cần chỉ là tự mình an ủi lấy mình mà thôi.
"Ngươi...... Ngươi là Ám Dạ?"
Những lời này của Tiểu Thiên đã làm cho nam tử hơi sững sờ, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, "Cô nương cũng nghe qua tên của tại hạ?"
"Thiếu niên thần y, sợ rằng trên đời này người nào muốn sống đều phải biết đến ngài rồi, ta chính là một trong những người muốn sống đó." Tiểu Thiên nhìn Ám Dạ một cái, tiếp tục nói: "Chỉ là người muốn tìm được các hạ sợ rằng đã mất sức lực vô ích, nhưng xem ra vận may của ta vẫn chưa quay lưng lại với ta, ít nhất để cho ta nhìn thấy thần y rồi, hơn nữa còn là một nam nhân rất tuấn tú!" Một câu cuối cùng, giọng Tiểu Thiên mang theo vài phần bỡn cợt.
Nàng không biết Ám Dạ có thể cứu nàng hay không, có lúc, những người có thứ y thuật inh kia luôn sẽ là người có tính tình quái đản, hoặc sẽ dùng một số điều kiện kì lạ kèm theo gì đó, dù sao nàng nhất định sẽ không thỏa mãn được.
"Vận may của ngươi không quay lưng lại với ngươi?" Ám Dạ hai tay vòng qua ngực nhìn Tiểu Thiên, cười khẽ một tiếng, "Ngươi cho là ta sẽ cứu ngươi?" Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Thiên, cố gắng tìm được một tia bất an hoặc là sợ hãi.
Chẳng qua là, hắn không tìm được gì cả.
Chỉ thấy Tiểu Thiên lạnh nhạt hướng về phía Ám Dạ lắc đầu một cái, "Ta chưa nói qua ngươi sẽ cứu ta."
Nàng nhún nhún vai, nhìn về phía Ám lần nữa, cười cười với hắn, "Rất hân hạnh được biết ngươi, lần sau gặp. Đúng rồi, ta nói lần sau, có thể nói là kiếp sau của ta ấy, nếu như kiếp sau hữu duyên, chúng ta sẽ gặp lại nhé."
Tiểu Thiên hướng Ám Dạ cười một chút, xoay người định rời đi.
"Chậm đã!" Ám Dạ đưa tay ngăn cản đường đi của Tiểu Thiên, " Nhưng ta vẫn không nói sẽ không cứu ngươi."
"Vậy...... Vậy ý của ngươi là nói ngươi muốn giúp ta giải độc?" Trong mắt Tiểu Thiên bởi vì kích động mà ngấn lệ, tuyệt vọng mấy ngày qua, sợ hãi đối mặt với sinh tử vào lúc này cùng nhau ập tới, rồi lại cảm thấy vô cùng châm chọc.
Hoàng Phủ Tấn gần như dốc hết binh mã tìm kiếm tung tích của Ám Dạ khắp thiên hạ, nhưng làm sao cũng không thể tìm được hắn ta. Đợi đến lúc nàng bởi vì Hoàng Phủ Tấn quyết tuyệt mà dứt khoát rời đi, lại để cho nàng vô tình gặp được, để cho nàng đụng phải người mà dù nàng nằm mơ cũng không hề dám nghĩ đến.
← Ch. 095 | Ch. 097 → |