Vay nóng Tinvay

Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 095

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 095
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Shopee


"Ừ!" Mặt không thay đổi đáp một tiếng, Hoàng Phủ Tấn chắp hai tay bước vào trong điện, mệt mỏi ngồi xuống ghế, chống tay, trầm mặc một lúc lâu không nói gì.

Phúc Quý đứng bên cạnh hắn, chẳng qua là lẳng lặng, bất đắc dĩ lắc đầu, hoàng thượng cùng nương nương sao lại khổ như vậy.

Lát qua, Hoàng Phủ Tấn chậm rãi ngước mắt nhìn trời bên ngoài cung, lại một lần nữa ngây người.

Sau đó, hắn nghiêng đầu nói với Phúc Quý bên cạnh: "Phúc Quý, đến Vũ Phượng Cung xem hoàng hậu đã ngủ chưa."

"Dạ, hoàng thượng!" Phúc Quý gật đầu, cúi người chuẩn bị lui ra.

Mới vừa đi mấy bước, Hoàng Phủ Tấn lại lần nữa gọi hắn lại.

"Đợi đã!"

"Hoàng thượng còn gì dặn dò ạ?"

Hoàng Phủ Tấn cau mày lại, nhìn ra ngoài, hắn trong lúc này rất phức tạp, mím chặt môi một lúc lâu, quyết định nói với Phúc Quý: "Thiên Thiên nếu hỏi trẫm, nói là trẫm quá mệt mỏi sẽ không đến chỗ nàng, để nàng ngủ trước đi."

"Hoàng...... Hoàng thượng!" Phúc Quý vì những lời này của Hoàng Phủ Tấn mà vội ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu sao hoàng thượng lại phải nói như vậy, chẳng lẽ không nghĩ rằng nương nương sẽ lo lắng sao.

Nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Phúc Quý, Hoàng Phủ Tấn không muốn nhiều lời, đành vô lực hướng hắn phất phất tay, "Mau đi đi."

Phúc Quý hình như còn muốn nói điều gì, nhưng khi nhìn thấy mệt mỏi cùng bất đắc dĩ lộ ra trong mắt Hoàng Phủ Tấn, hắn đem lời nói trong lòng nuốt vào, không yên tâm nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, nhỏ giọng đi ra ngoài.

Đóa Nhi lo lắng ở trong ngự hoa viên, gần như lật tung cả ngự hoa viên cũng không tìm được thân ảnh Thiên Thiên.

"Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, nói không chừng tiểu thư ở cùng hoàng thượng chỗ nào đó." Đóa Nhi tự an ủi mình, mặc dù sớm nghe tiểu thư nói qua, nàng không muốn đi Vân Tiêu cung quấy rầy hoàng thượng, như vậy nàng chắc chắn sẽ không đi Vân Tiêu cung tìm hoàng thượng.

Càng nghĩ như vậy, Đóa Nhi trong lòng lo sợ, lo lắng độc trên người Tiểu Thiên đột ngột phát tác, té xỉu ở chỗ nào.

Nghĩ như vậy, Đóa Nhi sợ phát khóc, "oa oa oa tiểu thư, ngài ở nơi nào a, tiểu thư

~"

Đang muốn đến Vũ Phượng cung, nghe thấy tiếng khóc của Đóa Nhi, Phúc Quý liền chạy tới, lại thoáng nghe thấy Đóa Nhi nhắc tới Tiểu Thiên, hắn giật nảy cả tim nói, "Đóa Nhi, Hoàng hậu nương nương thế nào, đừng khóc, nương nương thế nào?"

*****

Phúc Quý vội muốn chết, Đóa Nhi khóc thành như vậy, có khi nào là hoàng hậu nương nương đã......

Phúc Quý không dám nghĩ tới, chỉ thúc giục Đóa Nhi, "Đóa Nhi, ngươi đừng khóc, nương nương thế nào?"

Phúc Quý gấp đến độ dậm chân, nếu Hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện... , hoàng thượng sẽ thế nào a.......

"Quý...... Quý công công, ta...... Tiểu thư, nàng...... không thấy nàng! oa a

" vừa nói, Đóa Nhi vừa khóc lần nữa.

"Cái...... Cái gì? Không thấy nương nương?" Phúc Quý mặt trắng bệch trong nháy mắt. Lần này nguy rồi, nương nương không phải vì không muốn liên lụy đến hoàng thượng, cứ như vậy mà đi chứ.

Nguy rồi, nguy rồi!

"Nô tỳ đã tìm cả ngự hoa viên cũng không có, làm sao bây giờ, Quý công công, không thấy tiểu thư......" Đóa Nhi càng khóc càng thương tâm.

"Ngươi đừng nóng vội, không chừng Hoàng hậu nương nương chỉ muốn yên tĩnh ở một nơi nào đó, ngươi ra cửa hậu cung hỏi mấy tên thị vệ kia, ta sẽ bẩm báo hoàng thượng ngay bây giờ!"

Bỏ lại một câu nói như vậy, Phúc Quý bước nhanh về Vân Tiêu cung.

Ông trời phù hộ, nương nương ngàn vạn đừng xảy ra chuyện nữa a. Hoàng thượng sẽ không chịu nổi.

Vân Tiêu cung ——

"Cái gì! Không thấy Thiên Thiên!" Hoàng Phủ Tấn giật bắn cả long y, trong mắt xuất hiện thần sắc kinh khủng cực độ.

Hắn bất chợt nghĩ đến điều gì đó.

Hắn ở trước mặt nàng làm bộ như một nam nhân phụ lòng, chỉ là để cho nàng đối với hắn hoàn toàn chết tâm, cho dù sau này nàng hết hi vọng nơi hắn, cũng là để ức chế độc tố trong nàng, bình yên vô sự ở bên cạnh hắn, cho đến lúc hắn có thể tìm được Ám Dạ mới thôi.

Hắn vẫn chủ quan chỉ nghĩ tới việc làm tổn thương Thiên Thiên, nhưng không lo lắng nàng sẽ nghĩ ra sao, sẽ làm gì.

Sao hắn lại quên mất, trước mặt nàng hắn nói nàng là gánh nặng, ngại nàng khiến cho hắn phiền toái, sao lại có thể không nghĩ tới những suy tư trong lòng nàng, hiện tại nàng đã cho hắn thấy nàng không phải gánh nặng, nàng đã rời đi.

Căn cứ vào những tính cách của Thiên Thiên mà hắn hiểu, nàng quả thật có thể làm như vậy!

Nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Tấn nhói cả trái tim, sợ hãi bao phủ toàn thân hắn. Là hắn không suy tính chu toàn, chỉ nghĩ làm nàng tổn thương là đủ, sao hắn lại đần như vậy, hoàn toàn không nghĩ tới việc này.

*****

Cảm giác sợ hãi mỗi lúc bao phủ ngày một nhiều, trong mắt Hoàng Phủ Tấn, nổi lên biết bao bất an.

"Hoàng...... Hoàng thượng!" Ngoài cửa, vang lên thanh âm lo lắng của Đóa Nhi, Hoàng Phủ Tấn vội lao ra ngoài.

"Sao, có tìm được Thiên Thiên hay không?" trong mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo vài phần mong đợi, nhưng nhiều hơn, còn xen lẫn cả sự sợ hãi không thể xóa sạch kia.

"Bọn thị vệ nói...... nói tiểu thư muốn trở về nhà thăm phu nhân, bọn họ thấy vẻ mặt tiểu thư thật cao hứng, trên người không có mang hành lí, chẳng suy nghĩ nhiều, cũng không ngăn cản mà để nàng rời đi."

"Đám phế vật kia!" trong mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo chút tức giận mơ hồ, nhưng phát ra từ nội tâm kia là sự sợ hãi không che giấu trong mắt hắn.

"Phúc Quý, triệu tập binh lực đi lục soát khắp thành tìm kiếm hoàng hậu, kinh thành không có thì ra ngoại thành tìm, nhất định phải tìm được hoàng hậu mới thôi!" Hoàng Phủ Tấn trong lòng sớm đã bị hoảng sợ chiếm cứ.

Thân thể hiện tại của Thiên Thiên sao có thể đi như vậy, trên người lại không mang theo gì, sao có thể để nàng ở bên ngoài?

"Thiên Thiên, thật xin lỗi, là trẫm quá ích kỷ, là trẫm không nghĩ tới ngươi mà đã vội vàng quyết định, Thiên Thiên, thật xin lỗi, thật xin lỗi......"

Hoàng Phủ Tấn tự trách mình, nhưng ai cũng hiểu, chuyện này không thể hoàn toàn trách hắn, vì cứu Tiểu Thiên, hắn đã chấp nhận mang tiếng xấu là một nam nhân phụ tình, để nữ nhân mình yêu mến hận mình cả đời. Những thứ này không phải nam nhân nào cũng có thể làm được. Chỉ tiếc, ông trời quyết tâm muốn hành hạ bọn họ, cứ coi như hắn là Thiên Tử, là hoàng đế thống nhất thiên hạ, hắn cũng không thể có được mọi thứ.

Rời hoàng cung, Tiểu Thiên phát hiện ra ở nơi này, nàng chỉ có một mình.

Người nàng từng cho là thân cận nhất, cũng là người nàng yêu nhất.

Đi một quãng xa, nàng lưu luyến xoay người, hướng cửa cung nhìn một lúc lâu, khóe miệng nâng lên một nụ cười mỉa mai cùng châm chọc, " 'Sơn không cạnh, thiên địa hợp, là dám cùng quân tuyệt'? Ha ha đơn giản chỉ là một lời nói!"

Nàng đột nhiên cảm thấy ghê tởm những lời này.

'Thiên Thiên, cả đời này, ta chỉ dắt tay nàng!'

'Thiên Thiên, cả đời này, ta chỉ dắt tay nàng!'

'Thiên Thiên, cả đời này, ta chỉ dắt tay nàng!'

......

Lời nói còn văng vẳng bên tai, khiến nàng không dám nghe nữa.

Ngực lại lần nữa cảm thấy buồn bực, nàng khó chịu khom lưng, cho đến khi phiền muộn lắng xuống, nàng mới chậm rãi đứng dậy.

Đi cả đêm!

Cũng không biết mình đi bao lâu rồi, trời đã sáng hơn phân nửa, cả đêm không ngủ, nàng cảm giác được bản thân quá mệt mỏi, đi gần tới một tiệm cơm, nàng ngồi xuống, xoa hai chân có chút ê ẩm, nàng mới biết thì ra mình đã thẳng bước cả một đêm.

"Cô nương, muốn ăn chút gì?" Tiểu nhị mang theo nụ cười thân thiện bước tới bên cạnh nàng.

Nhìn bộ mặt thiện ý trước mắt của "Phục vụ viên, Tiểu Thiên đột nhiên cảm thấy tâm tình của mình trong lúc nhất thời đã khai sáng, dù sao cũng sẽ phải chết, ltại sao lại để ình trải qua không thoải mái như vậy đây.

Có thể ăn là ăn, có thể ngủ là ngủ, huống chi so với người bình thường, thời điểm phát bệnh của nàng không giống người bình thường, không muốn khiến cho bản thân lộ ra vẻ bệnh tật, không chiếm được đồng tình của người khác, huống chi, hiện tại cũng không có ai đồng tình với nàng.

Nghĩ như vậy, nàng đối với tiểu nhị nặn ra một ánh mắt thiện ý, mở miệng nói: "Tiểu nhị ca cảm thấy món gì ăn ngon, có thể mang lên cho ta."

Những lời này của Tiểu Thiên khiến cho tiểu nhị mặt mày hớn hở, nhìn lại trang phục của Tiểu Thiên, nhìn cũng cũng đoán biết là người phú quý, chắc chắn sẽ không ăn cơm chùa, nghĩ như vậy, hai mắt của hắn sáng lên, "Cô nương xin đợi, ta lập tức chuẩn bị cho ngươi!"

Vừa nói, vừa cười vội vàng đi xuống phân phó.

Tiểu Thiên lẳng lặng ngồi ở đó, nhìn đám người đang lu bu trên đường cái, lui tới rục rịch, xe ngựa ngược xuôi, trên đường cái nổi lên những âm thanh hét lớn không dứt, theo mặt trời lên, đường cái từ từ náo nhiệt.

"Thì ra cuộc sống đẹp như vậy." Tiểu Thiên đột nhiên nghĩ đến một câu trên ti vi thường để quảng cáo, không tự chủ được nói ra, khóe miệng của nàng vương nét cười yếu ớt, ai cũng nhìn không ra biểu tình trên trên nụ cười ấy.

Quán cơm mang thức ăn lên với tốc độ rất nhanh, không bao lâu, tiểu nhị liền bưng đến một bàn mĩ vị.

"Cô nương, món ăn lên rồi đây, ngài từ từ thưởng thức!" Tiểu nhị gương mặt lấy lòng đứng bên cạnh Tiểu Thiên, nói.

Đối với tiểu nhị khách khí gật gật đầu, nàng quay đầu nhìn về phía cái bàn, lúc này mới phát hiện món ngon trên bàn thực quá nhiều rồi.

Khóe mắt rơi xuống vài giọt lệ, này tiểu nhị đại khái là cho là mình gặp được kẻ nhiều tiền có khác đi. Cho nàng nhiều món ăn như vậy, nàng có thể ăn được hết sao.

*****

Nhìn tiểu nhị một cái, nhìn hắn cười cười, nàng mất tự nhiên, cầm lên chiếc đũa, tùy tiện ăn.

Mặc kệ, dù sao cũng đã dọn lên, không ăn cũng lãng phí, cũng chẳng còn sống bao lâu, không nên đối xử tốt với mình một chút khi còn sống, không phải là rất có lỗi với thân thể đang trúng độc này hay sao.

Nàng đã coi nhẹ sinh tử, tâm đều chết hết, còn có gì đáng giá để nàng lưu luyến đây?

Nghĩ như vậy, nàng ăn càng thêm khoan khoái.

"Tiểu nhị, nơi này là nơi nào?" Ăn được một nửa, Tiểu Thiên chợt nghiêng đầu, đối với tiểu nhị bên cạnh hỏi.

"Cô nương, nơi này là Nhạc Lăng thành." Tiểu nhị hồi đáp.

"A, Nhạc Lăng thành." Nàng nhẹ giọng đáp một câu, dù sao nàng cũng không biết Nhạc Lăng thành này là chỗ nào, chỉ cần có thể cách xa kinh thành, tới chỗ nào đi nữa đối với nàng mà nói đều giống nhau.

"Cách xa kinh thành sao?" Tiểu Thiên lại một lần nữa mở miệng hỏi, nàng hi vọng cách càng xa kinh thành càng xa càng tốt.

"Không phải là rất xa, chỉ khoảng mười mấy dặm đường." Tiểu nhị hồi đáp.

"Mười mấy dặm?" Tiểu Thiên hơi sững sờ, ngay sau đó nở nụ cười, cảm giác được vấn đề mình hỏi có chút ngu ngốc, mình rời kinh thành đi đến bây giờ mới có mấy canh giờ, cùng lắm chỉ có thể đi ba, bốn mươi dặm, coi như nàng có đi nhanh hết cỡ, cũng không thể đi quá xa.

Bất quá cũng không nói nữa, dù sao hiện tại Hoàng Phủ Tấn nếu biết nàng rời đi, đoán chừng cũng tỉnh tâm rồi, hắn sẽ không phải ngày ngày suy nghĩ sao có thể làm một trang trương phu mà đối đãi với nàng. Hắn giả bộ không thấy mệt mỏi, nàng nhìn còn mệt mỏi hơn!

Nghĩ tới đây, Tiểu Thiên trong lòng hung hăng nhói một cái, thật đau quá!

Trong ngực, cảm giác đau đớn trầm muộn lại lần nữa đánh tới, bóng tối trong tầm mắt kéo dài lâu hơn trước nhiều.

Đoán chừng tử kì sẽ đến rất nhanh thôi, ngay cả triệu chứng cũng tăng lên.

Trong lòng nghĩ như vậy, mi mắt Tiểu Thiên rũ xuống.

Đang lúc này, trên đường cái chợt xôn xao một hồi, ngay sau đó, người bên đường bốc chốc lui ra hai bên, huyên náo không biết đang nói cái gì.

Theo sát mà đến, là một đám quan binh hoàng mã, dẫn đầu ngồi trên ngựa chính là người Tiểu Thiên cũng biết, hắn không phải là ai khác, chính là thống lĩnh cấm quân đại nội Lam Diệc, xem ra không chỉ mình nàng mà Lam Diệc cũng nóng nảy khẩn trương không kém.

"Lam Diệc? Hắn tới nơi này làm gì?" Theo bản năng trốn ở nơi có nhiều người, tò mò vài phần, nàng núp ở đám người phía sau nhìn lại.

*****

Chỉ thấy Lam Diệc xoay người xuống ngựa, từ trong tay thị vệ cầm lấy một trang giấy, lần lượt hỏi: "Xin hỏi có từng thấy cô nương này không?"

Lam Diệc hỏi rất lễ phép, chỉ sợ nếu hù dân chúng, sợ bọn họ có nhìn thấy hoàng hậu mà không dám nói ra.

Dân chúng liếc mắt nhìn bức họa trong tay Lam Diệc, lắc đầu một cái, "Không có, chưa từng thấy qua."

Mượn cơ hội có nhiều người, Tiểu Thiên nhìn xuyên qua khe hở, thấy rõ bức họa trong tay Lam Diệc.

Là nàng?

Lam Diệc tìm nàng?

Hắn là do Hoàng Phủ Tấn ra lệnh đến tìm nàng sao? Đáp án này là khẳng định, nếu như không phải là hoàng đế ra lệnh, một cấm quân thống lĩnh như hắn mang theo nhiều binh lính như vậy tìm nàng làm gì.

Chẳng qua là ——

Ta đã đi, hắn còn động binh phái người đi tìm làm gì?

Là lo lắng hoàng hậu như nàng chết đi ở ngoài hậu cung thì sẽ có nhiều người đàm tiếu? Còn muốn tiếp tục diễn vai hảo trượng phu trước mặt quân thần sao, muốn cho bọn họ biết hắn không chỉ là hoàng đế mà còn một nam nhân si tình?

Trong mắt Tiểu Thiên mang theo vài phần châm chọc, Hoàng Phủ Tấn ở trong lương đình cùng Lạc Thủy đã nói những lời làm nàng chết tâm, quyết tuyệt như vậy. Nhưng như vậy mới khiến cuộc sống của nàng thanh tỉnh, nàng rốt cuộc hiểu rõ, nam nhân có sở trường lớn nhất chính là nói lời ngon tiếng ngọt, mà thích nghe lời ngon tiếng ngọt lại là nhược điểm lớn nhất của nữ nhân.

Bất kể nữ nhân này thông minh như thế nào, nàng ấy luôn bị tấn công bởi những lời ngon tiếng ngọt, huống chi, Niếp Tiểu Thiên nàng cũng không phải là nữ nhân thông minh.

Nghĩ đến Hoàng Phủ Tấn nhu tình thường ngày, nhìn ánh mắt nồng đậm ý vị tình yêu cuả hắn, nàng thật khó có thể đem những cảm tình kia cùng hư tình giả ý có liên quan đến nhau, là kỹ năng diễn của hắn quá cao nên có thể lừa nàng một cách dễ dàng sao? Hay, ít nhất hắn đã có lúc thực sự yêu nàng.

Nếu có thể, nàng tình nguyện chọn cái "Đã từng có yêu", mà không phải một ít đoạn hư tình giả ý!

'Thiên Thiên, cả đời này, ta chỉ dắt tay nàng!'

Câu nói mà từng chút đâm vào đáy lòng lại lần nữa vang vọng bên tay nàng, đau lòng không sao dứt, một cỗ đau đớn như mãnh thú, tựa hồng thủy đánh úp vào nàng, đốt cháy cổ họng nàng, đau rát tới mức nàng phải khom người, nửa ngồi trên mặt đất.

"Ách

" che miệng, nàng cảm giác một giọt dinh dính, nhanh nhẹn rơi vào lòng bàn tay của nàng, len lén mở ra, lạ thay, cái màu đỏ đến chói mắt của máu tươi kia lại khiến cho khóe miệng nàng mỉm cười.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-114)