← Ch.093 | Ch.095 → |
"Tự trọng?" Hoàng Phủ Tấn cười, vẫn đang cười như vậy nhưng lại để cho Lạc Thủy bắt được một tia tuyệt vọng chợt lóe rồi biến mất, hắn cúi đầu nhìn Lạc thủy, cười khẽ một tiếng, vẻ mặt trở nên dị thường nghiêm túc "Lạc Thủy, muốn làm Hoàng Hậu không?"
Hoàng Phủ Tấn hỏi vấn đề này làm cho Lạc Thủy hoàn toàn ngây ngẩn cả người, há hốc mồm một lúc lâu không có trả lời.
Hắn...hắn vừa nói cái gi? Hỏi nàng có muốn làm Hoàng Hậu hay không?
Nếu là trước kia hắn hỏi nàng vấn đề này, nàng nhất định không do dự đáp ứng, nhưng bây giờ, khi hắn hỏi nàng, nàng lại cái gì cũng không trả lời được, nàng không biết tại sao Hoàng Thượng lại nói ra vấn đề này, hắn là đang trêu cợt nàng hay là đang chơi đùa nàng? Hắn đem Thiên Thiên đặt ở chỗ nào?
"Lạc Thủy, muốn làm Hoàng Hậu không?" Hoàng Phủ Tấn lên tiếng lần nữa, thanh âm lớn hơn so với lần trước.
Suy nghĩ của Lạc Thủy bị kéo về, nàng nhìn cặp mắt của Hoàng Phủ Tấn, ở trong ánh mắt này, nàng rõ rang thấy được bất đắc dĩ cùng thống khổ, nàng thật không biết tại sao Hoàng Phủ Tấn lại nói ra những lời này.
Hắn yêu Thiên Thiên, điểm này, nàng hoàn toàn nhìn ra.
"Hoàng Thượng, xin buông tay!" Lạc Thủy lần nữa ở trong ngực Hoàng Phủ Tấn không ngừng giùng giằng.
"Trả lời xong vấn đề của trẫm, trẫm liền buông ra." khẩu khí của Hoàng Phủ Tấn rõ ràng mang theo bá đạo.
"Hoàng Thượng, ngài quên Thiên Thiên rồi sao? Nàng mới là Hoàng Hậu của ngài! Ngài nói như vậy không phải là muốn phụ lòng nàng sao?" Vì nóng lòng Lạc Thủy bật thốt lên những lời này.
Những lời này của nàng làm cho Hoàng Phủ Tấn khẽ sửng sốt một chút, khóe mắt lần nữa chợt lóe rồi biến mất đau đớn, những cũng không kéo dài bao nhiêu, hắn liền nhìn Lạc Thủy tiếp tục mở miệng: "Trẫm biết Thiên Thiên là Hoàng Hậu của Trẫm, nhưng nàng ta sắp chết, chẳng lẽ Trẫm nên vì nàng ta cả đời sau không lập Hậu sao? Nàng có biết mầy ngày nay vì chất độc trên người nàng, trẫm có bao nhiêu mệt mỏi hay không? Làm được đến mức này, Trẫm đã rất tốt với nàng ấy rồi!"
Lạc Thủy vì những lời này của Hoàng Phủ Tấn mà ngây ngẩn cả người, nàng không dám tin nhìn Hoàng Phủ Tấn, hoàn toàn không nghĩ hắn sẽ nói ra những lời như vậy.
Chỉ nghe Hoàng Phủ Tấn tiếp tục nói: "Trẫm là Hoàng Đế, bên cạnh có trăm ngàn nữ nhân là chuyện thiên kinh địa nghĩa, làm sao phải cảm thấy có lỗi với nàng ta, coi như hiện tại nàng có đứng trước mặt Trẫm, Trẫm cũng nói những lời này."
*****
"Ngươi......."
Pang ——
Bàn tay của Lạc Thủy không tiếng động rơi xuống bên mặt Hoàng Phủ Tấn, một tát này không chỉ Hoàng Phủ Tấn sửng sốt, ngay cả Lạc Thủy cũng ngây ngẩn cả người.
Nàng....... Nàng thế nhưng đánh Hoàng Thượng!
Lại chỉ thấy Hoàng Phủ Tấn che gương mặt có chút nóng lên, nhìn cơn thịnh nộ của Lạc Thủy, tay của hắn lần nữa lướt qua chiếc cằm mảnh khảnh của Lạc Thủy, cười nhạt nói: "Lạc Thủy còn là một nữ nhân có tính tình như vậy, Trẫm phát hiện Trẫm càng ngày càng thích ngươi."
"Hoàng Thượng, ngài không thể đối xử với Thiên Thiên như vậy!" những lời này Lạc Thủy gần như hô lên.
"Lạc Thủy!" sắc mặt của Hoàng Phủ Tấn chìm xuống, trên mặt rõ ràng không vui: "Đừng ở trước mặt Trẫm nhắc tới nữ nhân phiền toái đó, mấy ngày nay Trẫm ở trước mặt nàng giả làm một trượng phu tốt đủ mệt mỏi rồi, không muốn đến tận bây giờ còn nghe tên nàng!"
Lạc Thủy hoàn toàn không tin những lời này của Hoàng Phủ Tấn xuất hiện từ chân tâm, xuất phát từ trong lòng hắn, nàng rõ rang thấy được lúc hắn nói những lời này là bất đắc dĩ cũng tan nát cõi lòng, gần như là đau khổ tuyệt vọng!
"Lạc Thủy, ngươi thích Trẫm nhiều năm như vậy, còn quan tâm Thiên Thiên làm cái gì, làm nữ nhân của Trẫm, Hoàng Hậu của Trẫm, làm mẫu nghi thiên hạ, như vậy không phải tốt hơn sao?" Hoàng Phủ Tấn nhìn Lạc Thủy, quyết tuyệt nói ra những lời này.
Làm cho Lạc Thủy không ngờ tới là hành động tiếp theo của Hoàng Phủ Tấn.
Cảm giác được bên hông mình đau đớn, nàng bị Hoàng Phủ Tấn giam cầm thật chặt trong ngực, còn không đợi nàng kịp phản ứng, Hoàng Phủ Tấn liền hôn lên môi nàng, cả kinh đầu óc nàng trống rỗng.
Nàng lúc này hoàn toàn không thể suy tư, nàng vẫn muốn một ngày nào đó Hoàng Thượng hôn nàng, nhưng chưa từng nghĩ tới tình huống này, trong lòng của nàng thế nhưng nổi lên rõ ràng kháng cự.
Ngước nhìn cặp mắt của Hoàng Phủ Tấn, nàng vốn định đẩy ra, nhưng lại thấy trong mắt hắn là tuyệt vọng cùng đau đớn, động tác muốn đẩy hắn ra cũng ngừng lại.
Bên ngoài đình nghỉ mát cách đó không xa, Tiểu Thiên lẳng lặng nhìn một màn trong lương đình, khóe miệng nàng treo lên một mạt cười khổ, nước mắt tuôn ra khỏi vành mắt của nàng.
Mỗi một câu Hoàng Phủ Tấn nói với Lạc Thủy nàng đều nghe được, hắn cảm thấy nàng là gánh nặng của hắn, nàng là phiền toái của hắn, hình tượng người chồng tốt của hắn ở trước mặt nàng tất cả đều là giả bộ!
*****
Nàng còn chưa chết, hắn đã muốn lập nữ nhân khác làm Hậu, hắn vẫn là không thể từ bỏ nữ nhân!
Ngửa đầu nhìn về trời cao, nước mắt của nàng lướt qua khóe mắt, một màn chói mắt ở trong lương đình kia nàng không dám nhìn nữa, xoay người, nàng không nhìn bọn họ, chậm rãi rời đi.
Nàng cũng không có làm gì, nàng càng không chỉ trích Hoàng Phủ Tấn cái gì.
Nàng sớm đã nói, không chiếm được lòng nam nhân, chỉ có thể tự trách bản lãnh của mình.
Là nàng quá ngu ngốc, quá ngây thơ, cho rằng hắn đường đường là Hoàng Đế nhưng chỉ cần là vì nàng hắn sẽ buông tha toàn bộ hậu cung, sẽ yêu nàng một đời một kiếp!
Nàng không xa vời cầu mong sau khi nàng chết hắn cả đời cũng không lập gia đình với nữ nhân khác, nhưng tại sao hắn lại muốn lừa gạt nàng, tại sao không thể chờ đợi đến sau khi nàng mất, đã mười ngày rồi, ngay cả mười ngày hắn cũng chờ kịp.
Ba nghìn độc sủng, lục cung độc yêu, nhược thủy ba ngàn, chỉ lấy một bầu! Thì ra là nàng tự mình đa tình, tự ình rất giỏi, tất cả chẳng qua tự nàng tình nguyện mà thôi.
Thiên Thiên, ta đây cả đời chỉ dắt tay của nàng!
Ngày đó Hoàng Phủ Tấn dắt tay nàng đã nói với nàng những lời này thế nhưng bây giờ nghĩ tới lại làm cho nàng cảm thấy dị thường châm chọc cùng ghê tởm, không biết về sau hắn có thể còn đối với bao nhiêu nữ nhân nói như vậy, chẳng qua những thứ này đều không quan trọng nữa, không bao giờ còn là chuyện của nàng nữa!
Nước mắt đau khổ lại một lần nữa không kiêng kỵ chảy ra khỏi hốc mắt, nàng đưa tay muốn lau, lại một chút khí lực cũng không có, đành mặc ột giọt lại một giọt nước mắt vô tình làm ướt váy áo đơn bạc của nàng.
Trẫm thà phụ toàn bộ thiên hạ, quyết không thể phụ Thiên Thiên!
Lời nói còn văng vẳng bên tai, thì ra lời hứa như vậy hắn cũng có thể dễ dàng nói ra khỏi miệng, Hoàng Đế quả thật là Hoàng Đế, tuổi còn nhỏ đã thống trị toàn bộ thiên hạ, xem ra nhất định là cần phải có bản lĩnh lợi hại.
Nàng không trách hắn, chỉ tự trách chính mình quá đần, trách mình tự ình là đúng, từ xưa Đế Vương luôn luôn vô tình những lời này thì ra không có sai!
Yêu một người có thể yêu bao lâu?
Thì ra thời gian yêu một người có thể ngắn ngủi như thế, hoăc giả là cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu chân thành.
Đau lòng tới lúc nào mới là cuối cùng?
Đáp án này nàng không trả lời được, hoặc giả, thởi điểm cuối cùng để đau lòng rất nhanh sẽ đến, tới cái ngày nàng dừng lại hô hấp, thời điểm trái tim không còn đập nữa, nàng liền không còn đau lòng nữa!
*****
Hoàng Phủ Tấn hôn Lạc Thủy, tầm mắt vẫn chăm chú nhìn vào Tiểu Thiên, cho đến khi nàng thống khổ rơi lệ, tuyệt vọng xoay người thì hắn mới buông Lạc Thủy ra, nước mắt tràn đầy thống khổ cùng tự trách!
Tổn thương nàng, triệt để đả thương nàng. Trong đầu thoáng quá lúc nàng xoay người khóe môi nhếch lên đau đớn cùng tuyệt vọng, trái tim Hoàng Phủ Tấn càng thêm đau dữ dội.
Vì phát tiết thống khổ trong long, hắn một quyền đánh nát bàn đá trong lương đình, Lạc Thủy nghe được thanh âm xương vỡ vụn, lúc này tay của Hoàng Phủ Tấn đã chảy ra thật nhiều máu.
Vô lực đứng trên mặt đất, Hoàng Phủ Tấn không tiếng động khóc sụt sùi, nước mắt nhỏ xuống đất, văng lên lại một hồi bọt nước!
"Thiên Thiên, thật xin lỗi, Thiên Thiên, thật xin lỗi........" Hoàng Phủ Tấn ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay chống đầu, trong mắt tràn ngập đau khổ, trong miệng luôn nói xin lỗi.
Lạc Thủy hoàn toàn không hiểu nguyên nhân Hoàng Phủ Tấn trước sau hai con người, cho đến lúc nàng vô tình nghiêng đầu, trong nháy mắt nhìn thấy một bóng lưng, mang theo như vậy tuyệt vọng!
"Thiên Thiên?" Lạc Thủy trong nháy mắt hiểu rõ.
Mời vừa rồi ở trong lương đình, mỗi một câu nói, mỗi một hành động của Hoàng Phủ Tấn, ngay cả nụ hôn làm cho nàng đau lòng đó, cũng chỉ là để cho Thiên Thiên nhìn.
Chẳng qua là............
Nàng không hiểu, Hoàng Thượng làm như vậy là có dụng ý gì.
"Hoàng........ Hoàng Thượng, ngài............"
Đang muốn mở miệng, lại chỉ thấy Hoàng Phủ Tấn đột nhiên ngẩng đầu cười lớn, nước mắt lướt qua khóe mắt chảy càng them nhiều "Đoạn tuyệt tình yêu! Đoạn tuyệt tình yêu! tại sao ngươi muốn tuyệt tình như vậy, Trẫm cùng Thiên Thiên rốt cuộc đã làm sai điều gì?" Hoàng Phủ Tấn ngửa đầu nhìn về phía trời cao, hận ý từ nội tâm lại càng làm cho bầu trời thêm âm u.
Phát tiết xong, Hoàng Phủ Tấn lại một mình ngồi chồm hổm trên mặt đất, thống khổ tự nói: "Tại sao phải để cho nàng tổn thương, hết yêu, mới có thể cứu mạng nàng, tại sao phải như vậy.......... tại sao lại phải như vậy........"
Hắn không tiếng động ngồi xổm trên mặt đất, cúi thấp đầu, khớp xương tay chảy ra một giọt lại một giọt máu theo đầu ngón tay rơi xuống, nhưng hắn lại không cảm thấy đau chút nào, so với đau đớn trong lòng, điểm này không là gì cả?
*****
Từ những điều trong lời nói của Hoàng Phủ Tấn, Lạc Thủy cũng nghe ra chút đầu mối.
Nàng cũng hiểu, tại sao hoàng thượng lại phải làm tổn thương Thiên Thiên, đại khái là có liên quan tới độc dược trên người nàng ấy.
Đứng ở trước mặt Hoàng Phủ Tấn, Lạc Thủy lấy khăn lụa trong tay ra, băng bó tay cho Hoàng Phủ Tấn, nàng cẩn thận mở miệng hỏi: "Hoàng thượng, người không lo lắng Thiên Thiên hận người cả đời sao?"
Lời của Lạc Thủy khiến Hoàng Phủ Tấn cứng người, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, Lạc Thủy thấy được nỗi thống khổ không che giấu trong mắt hắn, nhưng phảng phất mơ hồ vài phần thoải mái, "Nếu như phương pháp này có thể để cho nàng bình yên vô sự mà sống, thì cứ để cho nàng hận trẫm đi, chỉ cần Thiên Thiên bình an sống ở bên trẫm, cho dù nàng muốn hận trẫm cả đời, trẫm cũng không trách!"
Lạc Thủy nghe những lời này của Hoàng Phủ Tấn liền nhận thấy chúng mang theo bất đắc dĩ, mang theo kiên định, mang theo mùi vị nồng đậm của tình yêu.
Thiên Thiên, ngươi cũng đã biết, hoàng thượng cả đời này sẽ không yêu nữ nhân khác.
Lạc Thủy nhìn hướng Tiểu Thiên dời đi, thở dài.
Nàng lần nữa nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, nam nhân trước mắt này, nàng yêu đã nhiều năm như vậy, hắn tất cả đều để cho nàng phải đau lòng, nhưng nàng cũng hiểu, đời này, nàng sẽ không thể có được một chút tình cảm của hắn.
Nhưng nàng còn thấy đau lòng cho hắn, nam nhân si tình như vậy, sợ rằng cõi đời này không có mấy người. Để nữ nhân mình yêu bên cạnh, lại muốn nàng cả đời hận mình, chỉ để hi vọng nàng có thể bình an.
Hoàng Phủ Tấn đứng lên, khôi phục bộ dạng thường ngày, đi ra đình nghỉ mát, hướng phía Vân Tiêu cung.
Hắn sẽ không bước vào Vũ Phượng Cung nữa, hắn cần "vô tình" hơn nữa.
Vũ Phượng Cung ——
Đóa Nhi lo lắng đi qua đi lại ở cửa, tầm mắt thỉnh thoảng chuyển ra bên ngoài, mỗi lần thấy cửa không một bóng người, nàng gấp đến độ dậm chân, "Nguy rồi, tiểu thư thế nào vẫn chưa về?"
Do dự thật lâu, Đóa Nhi cuối cùng không nhịn được đi ra ngoài, độc trên người tiểu thư không biết lúc nào sẽ phát tác, sắc mặt của tiểu thư hôm nay không được tốt, nàng lo lắng tiểu thư sẽ xảy ra chuyện!
Vân Tiêu cung ——
"Hoàng thượng, ngài trở lại." Phúc Quý thấy Hoàng Phủ Tấn vành mắt đỏ ngầu, mặt mệt mỏi từ ngoài trở lại, trong lòng cũng không chịu nổi, nhưng cũng biết không an ủi được hoàng thượng, hắn trong đau khổ nhưng không ai có thể hiểu.
← Ch. 093 | Ch. 095 → |