Vay nóng Tinvay

Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 081

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 081
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Lazada


Thái Hoàng Thái Hậu mắt lạnh liếc Nguyệt Khê một cái, mở miệng nói: "Ai gia hiện tại không muốn cùng với ngươi nói hơn một câu, thu thập hành lý xong ngươi lập tức chạy trở về quốc gia chính ngươi đi, nếu để cho Ai gia gặp lại ngươi, tối nay vẫn còn ở trong cung... Thì ngày mai Ai gia liền lấy đầu ngươi cùng tiểu hoàng đế kia đi tế tổ tông!"

"Thái...... Thái Hoàng Thái Hậu, con......"

"Lập tức cút ra ngoài!"

"Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê ở trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu quỳ xuống, bộ dạng tự cho là đúng trước kia, lúc này trong mắt Nguyệt Khê Thái hậu, trừ kia rõ ràng hèn mọn ra, còn mang theo vài phần khẩn cầu, "Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê biết bởi vì chính mình ích kỷ đã hại Tấn nhi, Nguyệt Khê cầu xin ngài để cho Nguyệt Khê đi thăm Tấn nhi một chút có được hay không, sau khi thăm xong, Nguyệt Khê liền rời đi!"

"Muốn đi thăm Tấn nhi?" Thái Hoàng Thái Hậu lạnh lùng nhướng mày, giống như Nguyệt Khê lúc này đang nói chuyện gì buồn cười, đột nhiên, ánh mắt của bà lạnh lẽo, nhìn thẳng Nguyệt Khê tiếp tục nói: "Thế nào? Dựa vào ngươi ở trước mặt Ai gia còn giả bộ đáng thương, đến gần Tấn nhi, trực tiếp giết hắn sao? Ai gia hiện tại vẫn là rất không yên tâm về ngươi."

"Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê biết sai lầm rồi, van cầu ngài để cho Nguyệt Khê thăm Tấn Nhi một chút có được hay không, Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê quỳ gối ở cửa, muốn đi vào lại sợ, chỉ là một sức lực dập đầu, trán mang theo nhàn nhạt máu ứ đọng.

Lạc Thủy ở một bên nhìn, cũng không nhịn được dâng lên lòng trắc ẩn, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu không chút nào dao động, giận đến mức đứng bật dậy, "Ngươi muốn dập đầu phải không? Tốt, Ai gia sẽ để cho ngươi dập đầu, ngươi ở nơi này vẫn dập đầu đến khi Ai gia hô ngừng mới thôi, nếu như ngươi dám dừng lại, Ai gia sẽ để cho tiểu hoàng đế chôn cùng với ngươi dù sao mẫu hậu như ngươi cũng không yên lòng về hắn, Ai gia sẽ đại phát từ bi, để cho hắn sau khi chết cũng đi theo mẫu hậu nhà ngươi!"

"Thái...... Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê không hề nghĩ qua Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên lại trở nên tuyệt tình như vậy, bà vẫn là người từ bi người thiện lương, làm sao lại sẽ nói với bà ta những lời như vậy

"Ngươi yên tâm, ngươi muốn dập đầu chết, Ai gia sẽ giúp đỡ nhặt xác cho ngươi." Thái Hoàng Thái Hậu khóe miệng lạnh lùng khẽ cong, "Lạc Thủy, con ở nơi này nhìn bà ta, nếu dám dừng lại, liền chặt toàn bộ tay chân bà ta!"

Nói xong, Thái Hoàng Thái Hậu vung tay áo, sãi bước rời khỏi đại điện, chỉ để lại Vũ Lạc Thủy vẻ mặt kinh ngạc cùng với Nguyệt Khê Thái hậu bị dọa đến trên mặt không có một chút tia huyết sắc!

*****

Thái Hoàng Thái Hậu rời khỏi đại điện, vẫn ngồi ở trong hậu viện không xuất hiện nữa, bưng trà nhấp một hớp, mà nhìn xa xăm mà buồn bã.

Một lúc sau, bà mới hỏi cung nữ đứng bên cạnh: "Nguyệt Khê Thái hậu vẫn còn đang dập đầu sao?"

"Đúng vậy, Thái Hoàng Thái Hậu!"

"Ừ, ngươi đi xuống đi!" Thái Hoàng Thái Hậu hướng cung nữ phất tay.

"Dạ, nô tỳ cáo lui."

Cung nữ lui ra, mày Thái Hoàng Thái Hậu lại nhíu lại một lần nữa.

Bên trong Đại điện——

Lạc Thủy nhìn Nguyệt Khê Thái hậu không ngừng dập đầu bên cửa, không dám thư giãn chút nào, nàng vô lực lắc đầu một cái.

Nguyệt Khê Thái hậu này a, sao lại khổ như thế chứ? Hại hoàng thượng lại hại chính mình.

Nàng thật là không nghĩ ra, hoàng thượng cũng là con trai của bà ta sao bà ta lại nhẫn tâm vì tiểu hoàng đế kia cũng không chú ý đến tánh mạng hoàng thượng, dưới gầm trời này sao lại có thể có một mẫu thân như vậy.

Chẳng qua hiện tại là nhìn bà ta có bộ dáng này, nàng cũng quả thật có điểm không đành lòng, một nữ nhân mang theo một đứa bé ngàn dặm xa xôi đến đất Kim Lăng mượn binh, còn bị thất bại, thật ra thì nàng cũng hiểu, Thái hậu mượn không được binh, chẳng những tiểu hoàng đế phải gánh tiếng xấu mất nước chi quân, ngay cả khi xuống chính suối chính bà ta cũng không còn mặt mũi nào mà đi gặp Nhan Hồi, đi gặp dân chúng Hạo Nguyệt.

Nhìn Nguyệt Khê dập đầu đến mức trán cũng chảy máu, Lạc Thủy cuối cùng vẫn là không nhịn được mở miệng lên tiếng.

Tiến lên đi tới trước mặt Nguyệt Khê, nàng bình thản mở miệng nói: "Nguyệt Khê Thái hậu, bà đừng dập đầu nữa!"

Những lời này của Lạc Thủy làm Nguyệt Khê chợt ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, "Lạc...... Lạc Thủy cô nương, ta......"

"Bà đứng lên đi, về phần Thái Hoàng Thái Hậu để ta đi nói!" Vừa nói, nàng đối với chung quanh đứng mấy cung nữ mở miệng nói: "Đem Nguyệt Khê Thái hậu đỡ dậy."

"Vâng"

Cung nữ nghe lời đở Nguyệt Khê dậy nhìn máu ứ đọng trên trán bà ta, không ngừng chảy máu, dưới chân lại bởi vì quỳ thời gian dài mà như nhũn ra, Lạc Thủy nhìn bà ta, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

"Lạc Thủy cô nương, cô nương......" Nguyệt Khê cắn môi dưới, bộ dạng muốn nói lại thôi, trù trừ một lúc lâu sau, bà ta mới mở miệng nói: "Cô nương có thể...... Có thể giúp ta cầu xin Thái Hoàng Thái Hậu hay không......"

*****

"Không thể!" Không đợi Nguyệt Khê nói xong, Lạc Thủy liền vô tình cắt ngang, đi tới trước mặt Nguyệt Khê, nàng lãnh đạm mở miệng nói: "Thái hậu, bà biết việc làm lần này đã quan hệ đến tánh mạng hoàng thượng, Thái Hoàng Thái Hậu đến bây giờ chưa giết bà, là bởi vì lão nhân gia từ bi. Trước kia Thái Hoàng Thái Hậu cũng từng giúp bà khuyên hoàng thượng, bây giờ bà lại làm chuyện như vậy, Thái Hoàng Thái Hậu còn có thể giúp bà đi khuyên hoàng thượng nữa sao? Bà quên điều này đi, lại không nói Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không giúp bà, bà càng đừng nghĩ tới ta sẽ giúp bà đi khuyên Thái Hoàng Thái Hậu. Bà bây giờ liền tự cầu phúc đi, hi vọng dân chúng Hạo Nguyệt sẽ không vì vậy mà hận bà! Nhanh lên thu thập xong đồ trở về chính quốc gia các người đi, ta không tiễn."

"Lạc Thủy cô nương......"

"Tiễn khách!" thanh âm Lạc Thủy vang lên, cũng không hề nhìn lại Nguyệt Khê một cái, liền xoay người hướng hậu viện đi tới.

Hậu viện ——

"Lạc Thủy, con đã đến rồi." Nghe được tiếng bước chân quen thuộc sau lưng, Thái Hoàng Thái Hậu không quay đầu lại, nhấp một ngụm trà, nghẹ giọng hỏi.

"Đúng vậy, Thái Hoàng Thái Hậu!" Lạc Thủy đi tới bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, lẳng lặng đứng chờ đợi Thái Hoàng Thái Hậu lên tiếng.

"Ừ!" Lại một lần nữa nâng tách trà lên nhấp một hớp, Thái Hoàng Thái Hậu tiếp tục hỏi: "Con để cho Nguyệt Khê đi?"

Nghe Thái Hoàng Thái Hậu hỏi như vậy, Lạc Thủy có vẻ có chút kinh ngạc, "Thái Hoàng Thái Hậu, ngài......"

Trong mắt Lạc Thủy lộ vẻ kinh ngạc nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, lại chợt cảm thấy buồn cười. Thái Hoàng Thái Hậu đưa tay vỗ vỗ đầu Lạc Thủy, cười nói: "Con ở bên cạnh Ai gia lâu như vậy, Ai gia còn không hiểu rõ con sao? Nhìn bà ta đáng thương như vậy, con không đành lòng có đúng hay không?"

"Thái Hoàng Thái Hậu, con......" Lạc Thủy cắn môi dưới cúi đầu, thật ra thì nàng biết mình có chút tự chủ trương, nhưng, Nguyệt Khê Thái hậu thật là đáng thương.

" Được rồi, đừngcau mày, Ai gia biết con không đành lòng, mới để cho con đứng ở nơi đó."

Những lời này của Thái Hoàng Thái Hậu làm ặt Lạc Thủy cảm thấy mơ hồ, "Thái Hoàng Thái Hậu ý con người là?..."

Thái Hoàng Thái Hậu vẻ mặt lạnh nhạt từ trên ghế ngồi đứng lên, nhìn về phía Lạc Thủy, "Con cho rằng Ai gia thật sự tàn nhẫn như vậy để cho bà ta dập đầu chết ở nơi đó sao?"

*****

Những lời Thái Hoàng Thái Hậu nói ra Lạc Thủy lập tức hiểu, nghi ngờ trong mắt nàng lúc này giảm không ít.

Chỉ nghe Thái Hoàng Thái Hậu tiếp tục nói: "Ai gia mặc dù rất giận bà ta, việc bà ta làm cũng là không thể tha thứ, nhưng nói cho cùng bà ta cũng là mẫu hậu của Tấn nhi còn có tiểu hoàng đế kia, tuổi nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, Ai gia thật đành lòng đem hắn đi chôn theo mẫu hậu hắn sao?"

"Không." Nghe Thái Hoàng Thái Hậu hỏi như thế, Lạc Thủy liên tục không ngừng lắc đầu một cái.

"Vậy được rồi." Thái Hoàng Thái Hậu cười cười, tiếp tục nói: "Cho nên Ai gia đối với bà ta như vậy, chính là muốn để cho bà ta nhớ cái dạy dỗ này, về phần chuyện mượn binh......"

Nhắc tới chuyện này, chân mày Thái Hoàng Thái Hậu lại một lần nữa nhíu lại, vẻ mặt thoạt nhìn tựa hồ thật khó xử.

Điểm này Lạc Thủy cũng đã nhìn ra, nàng không yên tâm mở miệng hỏi: "Trong lòng Ngài đang lo lắng gì sao?"

"Ừ." Thái Hoàng Thái Hậu gật đầu một cái, bất đắc dĩ thở dài, "Thật ra thì nhìn Tấn nhi nó ngoài mặt đối với Nguyệt Khê máu lạnh như vậy, tuyệt tình như vậy, thật ra thì Ai gia nhìn ra được, nó rất quan tâm mẫu hậu. Nó đối với Nguyệt Khê càng biểu hiện quyết tuyệt, càng minh chứng trong lòng nó đang suy nghĩ nhiều. Nó là cháu của Ai gia, Ai gia rất hiểu nó."

"Cho nên Thái Hoàng Thái Hậu ngài lo lắng......"

"Thật ra thì Ai gia hy vọng Tấn nhi cho Hạo Nguyệt mượn binh, dù sao tiểu hoàng đế kia vẫn là đệ đệ của nó. Đối với Tấn nhi mà nói, cũng coi là một thân nhân. Ai gia không hy vọng nó thật sự sẽ mất đi hoàng đệ cùng mẫu hậu, nhưng phải ượn binh quả thật là khó. Ai gia cũng không muốn lấy thân phận Hoàng tổ mẫu để cho hắn xuất binh, con nói nên làm gì bây giờ?" Nói đến đây, chân mày Thái Hoàng Thái Hậu lại vô tình nhíu lại.

"Cái này......" Nghe Thái Hoàng Thái Hậu nói như vậy, Lạc Thủy cũng không nhịn được nhíu mày, nàng vẫn không hề nghĩ qua điểm này, nàng cho là hoàng thượng hận Nguyệt Khê Thái hậu, chỉ là hận mà thôi, cũng không hề nghĩ như vậy quá nhiều giống như Thái Hoàng Thái Hậu.

Xem ra, nàng quả thật rất không hiểu rõ hoàng thượng.

Sơ qua, nàng đưa mắt nhìn về phía Thái Hoàng Thái Hậu, mở miệng nói: "Những chuyện này vẫn nên chờ hoàng thượng tỉnh lại rồi hãy nói, cũng không biết hoàng thượng lúc nào thì có thể tỉnh lại."

"Đúng vậy." Trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu mang theo vài phần bất đắc dĩ.

*****

Vân Tiêu cung ——

"Thật xin lỗi, ngài không thể đi vào!" Thanh âm của thị vệ canh cửa vang lên, nghe được, thanh âm này mang theo tia khó chịu.

"Tại sao trẫm không thể đi vào?" Dương Hi mới có mười tuổi, chớp chớp cặp mắt ngây thơ đen nhánh, tựa hồ không nhìn ra trong mắt thị vệ kia mang theo vẻ mặt chán ghét, khờ dại mở miệng hỏi.

"Bởi vì nơi này không hoan nghênh ngài!"

"Càn rỡ! Ngài dám nói chuyện cùng trẫm như vậy hả?" Thanh âm non nớt mang theo uy lực cùng ý vị không cho cự tuyệt.

"Tiểu hoàng đế, ở nơi này của chúng tôi chỉ có một hoàng thượng thôi!" Thị vệ lạnh lùng nhìn tiểu Dương Hi một cái, khóe miệng mang theo vài phần khinh thường!

"Ngươi...... Các ngươi......" Mặc dù nói tiểu Dương Hi mới mười tuổi, còn có rất nhiều điều hắn không hiểu, nhưng lời nói của thị vệ hắn cũng mơ hồ hiểu được.

Từ nhỏ được nâng niu chiều chuộng, hắn chưa từng chịu qua loại ủy khuất này, lần trước trong Thanh Âm cung trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu hắn đã bị ca ca mắng một trận rồi. Lần này ngay cả những thị vệ tên này cũng đối xử với hắn như vậy. Chẳng lẽ hắn cùng mẫu hậu ở Kim Lăng rất không được hoan nghênh sao?

Nghĩ như vậy, nước mắt tiểu Dương Hi đảo quanh ở trong hốc mắt, trong đôi mắt đen nhánh mang theo vài phần kiệt ngao bất tuần, mặc dù còn nhỏ nhưng hắn đã có vẻ tự ái bẩm sinh của bậc đế vương.

"Ngài nên trở về đi thôi, nếu còn ở chỗ này thì chúng tôi cũng không khách khí!"

"Trẫm không về!"

"Tiểu hài tử ngươi vẫn muốn ở nơi này giả bộ phong thái hoàng thượng ư? Nếu không phải là các người tới mượn binh, hoàng thượng chúng tôi cũng sẽ không bị thương nặng đến bây giờ còn hôn mê bất tỉnh. Ngươi nhanh cút ra ngoài cho ta, nếu không chúng tôi sẽ không khách khí." Thị vệ vừa nói, còn đưa tay nặng nề đẩy tiểu Dương Hi một cái, dưới chân hắn mất thăng bằng, đụng phải cây cột sau lưng. Mặc dù trong lòng rất ủy khuất, nhưng hắn vẫn quật cường không để cho nước mắt chảy ra, cặp mắt nhìn chằm chằm vào thị vệ canh giữ cửa cung!

"Không! Trẫm không về!"

"Ngươi......"

"Các ngươi tất cả đều đi xuống!" Thanh âm Tiểu Thiên sau lưng thị vệ vang lên mang theo vài phần uy nghiêm, làm đám thị vệ chợt quay đầu lại.

"Hoàng hậu nương nương!" đám thị vệ hướng Tiểu Thiên thi lễ.

"Các ngươi cũng đi xuống đi." Tiểu Thiên khoát tay áo, tầm mắt chuyển sang tiểu Dương Hi vẫn đứng đó không chịu rời đi, mở miệng nói: "Ngươi đi vào đi!"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-114)