Vay nóng Tinvay

Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 079

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 079
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Lazada


Edit: Zennie

"Đừng nói chuyện!" Tiểu Thiên cắt ngang câu nói Hoàng Phủ Tấn, nàng không muốn tiếp tục thảo luận ở nơi này, nhưng vì che giấu mình chuyện thực muốn tránh né, nàng chột dạ giải thích: "Các nàng ấy nghe được thanh âm sẽ phát hiện ra chúng ta."

"Ừ, được rồi." Thấy Tiểu Thiên cắt đứt lời của hắn, Hoàng Phủ Tấn cũng không có kiên trì nữa, hắn hiểu được, Tiểu Thiên giận hắn là phải.

Rõ ràng nói thật yêu nàng, rõ ràng chỉ thích một mình nàng, hắn lại theo sát nàng nói buông tay như vậy, thậm chí còn muốn phế hậu, hắn hiện tại thấy may mắn vì không có đem tuyên thánh chỉ kia, đó là người con gái duy nhất hiểu hắn mà sao hắn lại nhẫn tâm buông tay?

Hoàng Phủ Tấn nhìn gò má lãnh đạm của Tiểu Thiên, thở dài ở trong lòng.

Hai người núp trong bóng tối quan sát động tĩnh nơi xa, kỳ quái là có rất nhiều binh sĩ nước Tịch Huyễn vây quanh một cái trướng, điều này làm cho bọn họ có thể khẳng định bên trong trướng nhất định có người rất quan trọng.

"Hoàng tổ mẫu sẽ ở bên trong trướng đó!"

"Hoàng tổ mẫu sẽ ở bên trong trướng đó!"

Tiểu Thiên cùng Hoàng Phủ Tấn hai người trăm miệng một lời nói, sau khi nói xong, mới chợt cảm thấy lúng túng.

Trầm mặc một lúc lâu sau, Tiểu Thiên mất tự nhiên nhìn phía xa, nhìn Hoàng Phủ Tấn bên cạnh mở miệng nói: "Vậy...... Làm sao bây giờ?"

Nàng quay mặt nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, chỉ thấy hắn nhíu chặt mày không nói gì.

Thật ra thì trong lòng Tiểu Thiên cũng hiểu, Hoàng Phủ Tấn rất lo lắng cho Thái Hoàng Thái Hậu, nàng muốn mở miệng an ủi hắn, nhưng lời nói đến khóe miệng làm thế nào đều nói không ra được.

Trầm mặc một lúc lâu sau, nàng mới mất tự nhiên mở miệng nói: "Hoàng tổ mẫu chắc chắn không có việc gì." Những lời này là muốn cho Hoàng Phủ Tấn an tâm, Hoàng Phủ Tấn nghe vào tai, chợt nghiêng đầu trong mắt mang theo mấy tia sáng tâm động.

"Thiên Thiên......"

"Ý của ta là nói, tờ giấy kia nói muốn ngươi tự mình đến Công Tước sơn, ngươi chưa xuất hiện, Hoàng tổ mẫu chắc là sẽ không có chuyện." Tiểu Thiên lạnh lùng cắt ngang lời Hoàng Phủ Tấn, tầm mắt thủy chung nhìn chằm chằm về nơi xa, tuy đáng nhìn nhưng không có bất kỳ tiêu điểm.

"Ừ, trẫm biết." Mặc dù trong lòng có chút nhàn nhạt mất mác, nhưng hắn thật ra thì cũng hiểu, Thiên Thiên nha đầu này còn là quan tâm hắn, chỉ cần hắn biết điểm này là đủ rồi.

*****

Edit: Zennie

Hoàng Phủ Tấn trả lời làm cho Tiểu Thiên nghiêng đầu nhìn hắn, nhìn hắn trong mắt chợt lóe lên tia mất mát rồi biến mất, lòng của nàng mỉm cười, cắn môi dưới không có nói gì, tầm mắt tiếp tục nhìn chằm chằm nơi xa.

Sơ qua, chỉ nghe Hoàng Phủ Tấn để sát vào bên tai nàng, nhẹ giọng mở miệng nói: "Thiên Thiên, nàng đợi ở nơi này, ta qua đó xem một chút."

Vừa nói, liền đứng dậy, lại bị Tiểu Thiên giật mạnh tay.

"Ngươi điên rồi à, bên kia nhiều thị vệ như vậy, bảo ta chờ ngươi quay lại, làm sao ngươi có thể cứ như thế chứ?" Tiểu Thiên không vui nhíu mày, trong mắt khó nén thần sắc khẩn trương.

Mặc dù lúc này, Hoàng Phủ Tấn biết mình rất có thể nguy hiểm tới sinh mạng, nhưng nhìn thấy trong mắt Tiểu Thiên kia khó có thể che giấu sự khẩn trương, trong lòng của hắn vô cùng thoải mái.

Hắn tự tay vỗ vỗ đầu Tiểu Thiên, cho Tiểu Thiên một nụ cười an tâm, "Nàng quên sao, ta đáp ứng nàng sẽ không để ình có chuyện, nàng ở đây chờ ta."

Nói xong, liền bỏ tay Tiểu Thiên đang nắm thật chặt tay của hắn ra.

"Nhưng ở cùng một ngày, ngươi lại nói với ta ngươi muốn buông tay, ngươi muốn bỏ rơi ta!" Thấy Hoàng Phủ Tấn cố ý muốn đi, Tiểu Thiên trong lòng quýnh lên, những suy nghĩ trong lòng bật thốt ra, thời điểm nàng nói ra được nước mắt của nàng cũng tràn đầy khóe mắt. Tưởng rằng mình thật có thể đem chuyện tình cảm nhìn rất phoáng khoáng, nếu hắn nói muốn buông tay, vậy thì nàng còn để ý làm gì, nàng còn có thể tiếp tục làm Niếp Tiểu Thiên, tiếp tục cuộc sống tiêu dao tự tại, nhưng là không nghĩ tới, mình trong tiềm thức hoàn toàn là không cách nào buông ra, thật ra thì nàng rất quan tâm, thật rất quan tâm, lời nói mà ngày đó Hoàng Phủ Tấn nói với nàng luôn làm nàng mơ hồ đau. Khi nàng hướng về phía Hoàng Phủ Tấn nói ra suy nghĩ của mình, nàng mới ý thức tới tim của mình thì ra là còn có thể đau như vậy!

Hoàng Phủ Tấn là bởi vì lời của nàng mà dừng bước, xoay người, lại nhìn thấy lúc này Tiểu Thiên đã lệ rơi đầy mặt.

Trong mắt của hắn thoáng qua một tia áy náy, cùng rõ ràng đau lòng, "Thiên Thiên......"

Đang muốn mở miệng, hắn lần nữa bị thanh âm nghẹn ngào kia cắt đứt, "Làm sao ngươi có thể nói buông tay liền buông tay, làm sao ngươi có thể không cho ta một cơ hội giải thích? Làm sao ngươi có thể?......" Tiểu Thiên trong lời nói mang theo rõ ràng tố cáo, nhìn nàng khổ sở như vậy, tâm Hoàng Phủ Tấn nhói đau lên, đi lên trước, ôm lấy nàng vào trong ngực.

*****

Edit: Zennie

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Thiên Thiên, đều là ta không tốt, đều do ta, đều là ta quá ngu, mới không hiểu tâm của Thiên Thiên, thật xin lỗi......" Hoàng Phủ Tấn ý vị theo sát Tiểu Thiên nói xin lỗi, hắn cảm giác được thân thể Tiểu Thiên trong ngực hắn đang không ngừng run rẩy, tim của hắn lại càng đau hơn.

"Hai vị thật là thật hăng hái a, đã trễ thế này vẫn còn ở nơi này tình tứ?" Thanh âm Như Mộng mang theo đắc ý cùng châm chọc vào lúc này vang lên, ánh lửa xung quanh nơi này cũng sáng rực lên.

Hoàng Phủ Tấn cùng Tiểu Thiên cả kinh quay đầu lại, dưới ánh lửa, nụ cười Như Mộng mang theo sát khí ở trong ánh lửa có vẻ càng thêm dữ tợn, vào lúc này trong mắt Tiểu Thiên chợt lóe lên tia bất đắc dĩ cùng đau đớn rồi biến mất.

Là nàng hoa mắt còn nghĩ Như Mộng thật là có nỗi khổ tâm. Khổ tâm ư? Vì khổ tâm mà lại dùng hết mọi phương pháp để lấy mạng Hoàng Phủ Tấn ư?

Hoàng Phủ Tấn vào lúc này lại có vẻ tỉnh táo cùng bình tĩnh dị thường, hắn theo bản năng đi tới trước mặt Tiểu Thiên, dùng thân thể bảo vệ Tiểu Thiên, bên này khóe miệng lạnh lùng khẽ cong, mang theo nhàn nhạt khinh thường, "Như Mộng cô nương nhã hứng không tồi, đã trễ thế này còn tới quấy rầy trẫm cùng hoàng hậu nói chuyện phiếm." Vừa nói, liếc mắt nhìn phía sau nàng ta có hơn ngàn tên lính.

"Không bằng hai người đổi lại đến nơi khác nói chuyện phiếm thì như thế nào?" Như Mộng khóe miệng nhếch lên, trong mắt nhiệt độ chợt giảm xuống, "Đi gặp Diêm vương mà nói chuyện phiếm đi." Tay nàng ta vung lên, mấy thị vệ phía sau hướng bọn họ vọt tới.

"Cẩn thận!" Tiểu Thiên sững sờ, nàng cảm giác được mình được Hoàng Phủ Tấn ôm trong ngực, Hoàng Phủ Tấn lúc này đã bị một đám thị vệ bao vây.

Hoàng Phủ Tấn cùng những thị vệ kia giao thủ, bên này lại đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực thật chặt, chỉ sợ nàng bị thị vệ thương tổn.

Nhìn gò má Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên quên mất suy tư, cũng quên mất mình đang trong tình huống nguy hiểm mà chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, ánh mắt ẩm ướt.

"Các ngươi nghe đây, hôm nay nhất định phải lấy mạng Hoàng Phủ Tấn!" Chỉ nghe thanh âm Như Mộng lần nữa vang lên thì Tiểu Thiên mới thu hồi tinh thần, trong mắt mang theo khủng hoảng.

Nàng cũng không phải sợ mình gặp chuyện không may, mà là lo lắng Hoàng Phủ Tấn sẽ bị những thị vệ kia đả thương, dù sao mục tiêu của bọn họ là hắn, mà dáng vẻ của Như Mộng nhất định muốn giết hắn.

(đoạn này ko thiếu, bản CV y thế đấy)

*****

Nàng thật rất hối hận mình cái gì cũng không suy tính cứ như vậy đem Hoàng Phủ Tấn mang đến Công Tước sơn, để cho hắn gặp nguy hiểm.

Mắt thấy người công kích Hoàng Phủ Tấn càng tới càng nhiều, Tiểu Thiên không thể làm gì khác hơn là hô lên: "Ngươi mau buông ta ra a, như vậy rất nguy hiểm!"

"Thiên Thiên, ta sẽ không buông nàng ra đâu. Nàng yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng!" Hoàng Phủ Tấn đang cùng bọn thị vệ giao thủ, liền nói ra lời nói này với Tiểu Thiên.

Lời của hắn lần nữa làm cho Tiểu Thiên lo lắng, nhìn hắn dùng một tay cùng nhiều người như vậy giao chiến, bên này còn phải phân tâm bảo vệ nàng, cho dù võ công của hắn có khá hơn nữa, cũng không thể có thể đánh qua được nhiều người như vậy a. Nàng không thể để hắn có chuyện.

"Ngươi mau buông ta ra a, ta không cần ngươi bảo vệ!" Tiểu Thiên từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn muốn thoát ra, nhưng Hoàng Phủ Tấn ôm nàng quá chặt, nàng thế nào đều không thể thoát ra.

"Thiên Thiên, ta biết nàng vẫn còn trách ta, vẫn còn bực tức với ta. Nhưng ta thật sự không thể buông nàng!" Hoàng Phủ Tấn lúc này đã có điểm sức cùng lực kiệt rồi, chỉ có miễn cưỡng chống lại những tên thị vệ kia. Hắn biết lúc này nhất định phải bảo vệ tốt người con gái trong ngực hắn, không để nàng bị một tia tổn thương.

"Không phải, ta là nói......" Biết Hoàng Phủ Tấn hiểu sai lầm ý của nàng, nàng thật muốn giải thích, lại chỉ cảm giác được đôi mắt một trận cay cay đau nhói, đau đến mức nàng không nhịn được kêu thành tiếng.

Nàng che cặp mắt đau dữ dội.

"Thiên Thiên!" Tiểu Thiên không nhìn thấy chung quanh tất cả, chỉ nghe thấy thanh âm kinh ngạc của Hoàng Phủ Tấn. Ngay sau đó, liền lần nữa bị Hoàng Phủ Tấn ôm chặt, nàng hoàn toàn ở trong ngực Hoàng Phủ Tấn.

"Thiên...... Thiên Thiên, ta bảo vệ nàng!" Tiểu Thiên mặc dù không nhìn thấy, nhưng lời Hoàng Phủ Tấn lại rõ ràng truyền vào lỗ tai của nàng. Nghe được những lời này nàng rất khổ cực, đồng thời, nàng còn cảm giác được Hoàng Phủ Tấn đang khó khăn cùng địch quân giao chiến.

Một lúc lâu sau, nàng mới từ từ cảm giác được khóe mắt không còn cay đau nhói, tầm mắt cũng rõ ràng hơn. Khuôn mặt Hoàng Phủ Tấn vào lúc này giọi vào mi mắt của nàng, có vẻ rất yếu ớt, nàng không biết đây là bởi vì sức cùng lực kiệt hay là do có nguyên nhân khác.

*****

Edit: Cá trê

"Ngươi mau buông tay ra, nếu còn tiếp tục như vậy ngươi sẽ bị thương!" Tiểu Thiên hướng về phía Hoàng Phủ Tấn hô lên một lần nữa, trong lời nói của nàng khó nén được sự khẩn trương.

Nàng rất muốn thoát ra khỏi vòng tay của Hoàng Phủ Tấn, nhưng Hoàng Phủ Tấn lại càng ôm chặt, vào lúc này hắn đối phó với quân địch đã có chút lơ đãng, nhưng hắn còn tạo ra một khe hở hướng tới Tiểu Thiên nói: "Trẫm bị thương thì không có chuyện gì, nhưng trẫm tuyệt đối không để cho nàng bị thương!"

"Ngươi......." Những lời nói của Hoàng Phủ Tuấn khiến cho Tiểu Thiên không biết phải nói gì, nhưng trong khóe mắt của nàng chợt hiện lên một tia ấm áp.

Nàng đã nói hắn là hoàng đế ngốc mà, còn có thể trở thành như vậy, chỉ lo cho nàng, không chút quan tâm đến an nguy của bản thân mình, hắn chẳng lẽ không biết tính mạng của hắn còn quan trọng hơn so với bất kì một ai khác sao?

Mắt thấy động tác của Hoàng Phủ Tấn càng lúc càng chậm, chuyển thành thế bị động, Tiểu Thiên lại càng khẩn trương, bởi vì lúc này sắc mặt của Hoàng Phủ Tấn đã tái nhợt hơn so với lúc trước.

Đồng thời, lực đạo của Hoàng Phủ Tấn quấn bên hông nàng đã được nới lỏng, đẩy nàng thoát ra khỏi vòng vây, thật ra đối phó với mấy tên lính quèn đối với nàng không khó khăn gì, nhưng Hoàng Phủ Tấn lại bảo vệ nàng giống như bảo vệ chính tính mạng mình, mắt thấy những tên thị vệ kia tiếp tục liều mạng tấn công Hoàng Phủ Tấn, sự sợ hãi càng hiện lên rõ rệt trong mắt Tiểu Thiên, đang ở trong lúc tuyệt vọng, tên thị vệ tấn công Hoàng Phủ Tấn đột nhiên ngã xuống đất, cho đến khi nang hiểu thì trên lưng bọn thị vệ đã có thêm vài mũi tên!

"Đem những người này bắt lại toàn bộ!" Thanh âm Đoạn Ngự vang lên phía sau lưng Như Mộng, trong mắt Như Mộng khó nén nổi sự kinh hoàng.

Đoạn Ngự? Sao hắn lại tới đây?

Đôi môi Như Mộng xuất hiện một tia run rẩy nhỏ.

"Ngự?" Sự uy hiếp trước mắt mình đột nhiên biến mất, nghe được thanh âm của Đoạn Ngự khiến cho Hoàng Phủ Tấn như nhấc được tảng đá lớn trong lòng, may nhờ Đoạn Ngự tới, nếu không, hắn cùng Thiên Thiên....

Thiên Thiên?

Nghĩ đến Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn chợt nghiêng đầu, mới vừa rồi cảm giác được Tiểu Thiên từ trong lồng ngực mình thoát ra, hắn rất muốn kéo nàng nhưng lực bất tòng tâm. Khi quay đầu lại thấy Tiểu Thiên đang ở bên cạnh, lúc này tâm của hắn mới nguôi ngoai.

"Thiên.... . Thiên Thiên, nàng...... Nàng không sao rồi......"

Lời còn chưa nói hết, hắn đã ngã xuống trước mắt mọi người.

"Tấn!"

"Hoàng thượng!"

Đoạn Ngự cùng Tiểu Thiên đều bị hắn hù dọa, luống cuống, nhất là Tiểu Thiên, bị dọa đến mức sững sờ, không thể nhúc nhích, nước mắt dần dần chảy ra.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-114)