← Ch.071 | Ch.073 → |
"Như Mộng nàng rốt cuộc là ai? Tại sao muốn giết Tấn?" Tiểu Thiên dừng bước lại, cau mày lẩm bẩm.
Một lúc lâu sau, nàng mới chợt ngẩng đầu lên, "Không được, nhất định phải tìm được Như Mộng trước."
Nàng luôn có cảm giác Như Mộng là bị bức bách, nếu không nàng có thể trực tiếp nói cho Hoàng Phủ Tấn, sau đó đem Như Mộng bắt lại là được.
Nghĩ như vậy, nàng tính toán không đi tìm Hoàng Phủ Tấn trước, hiện tại tìm được Như Mộng tương đối quan trọng hơn.
Mới vừa chạy không được mấy bước, liền đụng phải Đoạn Ngự đang định xuất cung.
"Hoàng hậu!" Đoạn Ngự kinh ngạc không nhỏ, "Người lại muốn xuất cung!"
"Ừ, ta tìm Như Mộng có việc gấp, đây chính là đại sự liên quan đến hoàng thượng!" Bỏ lại một câu nói như vậy, nàng cũng không chờ Đoạn Ngự mở miệng, liền vọt ra khỏi cửa cung.
"Đại sự liên quan đến Tấn?" Đoạn Ngự không nghĩ quá nhiều, ngược lại giảo hoạt nở nụ cười, " Hoàng hậu này không phải là sẽ nghĩ đem Như Mộng gả cho Tấn chứ?"
Lắc đầu một cái, hắn đi ra khỏi cửa cung.
Tiểu Thiên đi tới trên đường cái, thì ra là Tầm Hoan lâu hiện tại đã bị niêm phong kín mít.
"Không biết Như Mộng đi đâu rồi?" Tiểu Thiên nhìn chằm chằm Tầm Hoan lâu nói lầm bầm.
Đang lúc này, bên cạnh nàng đột nhiên thoáng qua một người, tốc độ nhanh làm cho Tiểu Thiên kinh ngạc không nhỏ, "Tìm Như Mộng, đi theo ta."
Vừa dứt lời, người kia đã cách nàng thật xa.
Người nọ biết nàng muốn tìm Như Mộng? Nàng ta cùng Như Mộng là quan hệ như thế nào?
Trong lòng Tiểu Thiên kinh ngạc không nhỏ, nhưng bây giờ cũng không phải là thời điểm suy nghĩ cái này, vì đuổi theo người kia, nàng không thể làm gì khác hơn là dùng Lăng Ba Vi Bộ một thời gian thật dài cũng không có dùng qua, nhưng làm nàng kinh ngạc chính là, cho dù là Lăng Ba Vi Bộ, nàng cũng rất khó khăn đuổi theo người kia.
" Khinh công thật lợi hại!" Tiểu Thiên không nhịn được thở dài nói.
Khi nàng thật vất vả mới đuổi kịp người kia, đang ở khúc quanh, đã mất đi bóng dáng người nọ.
"Nữ nhân kia là ai?" Tiểu Thiên nhíu mày, mới vừa rồi ở sau lưng nàng đuổi theo nàng ta, nàng đã cảm thấy bóng lưng kia rất quen thuộc, thật sự rất quen thuộc, cảm giác mình ngày ngày đã thấy người ấy vậy, "Thanh âm của nàng ta cũng rất quen thuộc."
Nàng mở to mắt nhìn bốn phía một lần nữa, lúc này mới phát hiện địa giới nơi này rất kỳ quái, giống như là đã đến một quốc gia khác, mà một mảnh đất có điểm giống như là cửa khẩu giữa hai nước.
*****
"Nơi này là đâu? Người kia dẫn ta tới nơi này làm gì?" Nàng nhìn hoàn cảnh xa lạ chung quanh tự nói, tầm mắt quay một vòng, nàng mới nhìn thấy trên tảng đá lớn kia có viết hàng chữ bằng tiếng Anh: "Duke Hill?" Trong mắt Tiểu Thiên thoáng qua kinh ngạc khó nén, "Nơi này là biên giới giáp nước Tịch Huyễn!"
Nàng ở chung quanh lục lọi thật lâu, mình mới vừa rồi mình đã đuổi theo người kia tới, hoàn toàn cũng không hề chú ý địa hình cùng lộ tuyến chung quanh, hiện tại muốn đi về sợ rằng khó khăn.
Dựa vào trong trí nhớ lộ tuyến, Tiểu Thiên vây quanh trong đó một con đường đi vài bước, chung quanh lại chợt toát ra mấy Hắc y nhân ra ngoài, để cho Tiểu Thiên kinh ngạc không nhỏ.
"Is there anything I can do for you, queen?" Cầm đầu người lông mày giương lên, hướng về phía trước mặt thần kinh căng thẳng Tiểu Thiên mở miệng nói. (phiên dịch: có gì cần giúp một tay sao? Hoàng hậu nương nương?)
Xem ra bọn họ thật là hướng về phía nàng tới. Tiểu Thiên khóe miệng nhất câu, che dấu trong mắt khẩn trương, làm ra một bộ nhẹ nhõm bộ dạng, hai tay vòng ngực nhìn trước mắt này bang Hắc y nhân, cười nói: "I wanna go home! can help me?" (phiên dịch: ta muốn về nhà, có thể giúp ta sao?)
"go home?" Cầm đầu lần nữa thiêu mi, hướng về phía chung quanh mấy người nở nụ cười, mà mấy người kia cũng phụ họa tiếng cười của hắn, cười đến rất bỉ ổi.
Đang lúc này, cầm đầu dùng vô cùng cứng rắn Hán ngữ mở miệng nói: "Có thể giúp ngươi, hoàng hậu làm như thế nào báo đáp chúng ta đây?"
"Mấy vị muốn Bổn cung thế nào báo đáp đây?" Mi mao nhất thiêu, Tiểu Thiên cố giả bộ trấn định mở miệng nói, nhìn mấy người này cười đến như vậy bỉ ổi cũng biết bọn họ đang suy nghĩ gì.
Quả nhiên —— cầm đầu chính là cái kia nghiêng thân đi tới Tiểu Thiên bên cạnh, đưa tay khoác lên Tiểu Thiên trên vai, chỉ một ngón tay ôm cằm của nàng, mở miệng nói: "Cùng chúng ta cả đêm, như thế nào?"
Trong bụng cảm giác được một hồi ghê tởm, Tiểu Thiên nghiêng đầu nhìn người kia, che miệng cười khẽ một tiếng, "Bồi các ngươi?"
"Như thế nào?" Cầm đầu nhảy lên lông mày, trên mặt vẻ mặt bỉ ổi thủy chung không có đổi qua!
"Chỉ sợ các ngươi đời trước làm chuyện tốt còn chưa đủ!" Theo lời này âm rơi xuống, Tiểu Thiên tay thượng lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đưa tay đem cầm đầu áo đen trở tay khẽ bóp, một ném qua vai, té ngã trên đất.
*****
Hiển nhiên, đám Hắc y nhân kia bị động tác như thế của Tiểu Thiên làm kinh hoàng, bọn họ không hề nghĩ qua Tiểu Thiên sẽ có thân thủ như vậy.
Bọn họ mang theo hoảng sợ ánh mắt nhìn Tiểu Thiên.
"Như thế nào? Còn muốn ta cùng ngươi một đêm sao?" Lạnh lùng cười một tiếng, Tiểu Thiên miễn cưỡng vỗ vỗ hai tay, chuẩn bị tìm đường trở về. Lại chỉ nghe được phía sau nàng tên Hắc y nhân kia lớn tiếng ra lệnh: "Bắt lấy nàng ta!"
Theo tiếng ra lệnh này, đám Hắc y nhân kia liền vọt lên.
Thấy thế, Tiểu Thiên kinh ngạc không nhỏ, dùng Lăng Ba Vi Bộ làm động tác đơn giản nghiêng người, tránh thoát những người đó công kích, khóe miệng khẽ cong, "Muốn bắt ta, sợ rằng rất khó."
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Tiểu Thiên liền mượn lực gió mà vung quyền xông đến, đánh ấy người kia ứng phó không kịp.
Nói giỡn sao, khi nàng xuyên đến đây, nếu nói nhịn, nàng chỉ có thể nhịn thua người đầu tiên đó là Hoàng Phủ Tấn, chứ bọn người này đương nhiên nàng thừa sức ứng phó rồi.
Nhưng mặc dù võ công của Tiểu Thiên không tệ, nhưng cũng khó có thể địch lại nhiều người, sau khi giao chiến mấy hiệp, Tiểu Thiên có chút lực bất tòng tâm, mặc dù cuối cùng là thắng, nhưng trên tay bị đao của Hắc y nhân chém mấy nhát, "Đáng chết sau này sẽ tính sổ với các ngươi."
Bỏ lại một câu với đám áo đen nằm ngổn ngang trên đất, Tiểu Thiên che vết thương, làn theo đường đi trong trí nhớ tìm đường đi trở về.
Làm nàng cảm thấy kỳ quái đó là, nữ nhân lúc trước cái đó mang nàng tới Công Tước sơn thế nhưng không hề xuất hiện cản nàng, mặc dù không cùng nữ nhân kia giao thủ, nhưng nàng rất rõ ràng, võ công của nữ nhân kia tuyệt đối ở trên nàng.
Đợi sau khi Tiểu Thiên rời đi, mấy tên Hắc y nhân trên đất mới từ trên đất bò dậy.
Khóe miệng nâng lên một nụ cười, tên Hắc y nhân cầm đầu nghiêng đầu hướng về phía thuộc hạ bên cạnh mở miệng nói: "Đi, đi nói cho tiểu thư tất cả mọi chuyện đều đã ở trong lòng bàn tay."
"Dạ, thống lĩnh!"
Men theo đường đi trong trí nhớ, Tiểu Thiên đã trở về đến thành Kim Lăng, lúc này trời đã tối hơn phân nửa.
Vũ Phượng Cung ——
"Hoàng hậu đi nơi nào các ngươi thế nhưng không biết!" Hoàng Phủ Tấn mặt lạnh, tầm mắt quét về phía đám cung nữ thái giám quỳ trên mặt đất, trong mắt lộ ra cơn tức giận.
Hắn tìm Thiên Thiên một buổi chiều rồi, gần như đem trọn kinh thành Kim Lăng này lật ngược cả lên, nhưng vẫn không tìm được nàng.
*****
"Hoàng thượng thứ tội, nương nương kể từ khi đến Thanh Âm cung vẫn chưa trở về, nô tỳ thật không biết." Đóa Nhi quỳ gối trước mặt Hoàng Phủ Tấn run rẩy nói.
Biết từ trong miệng mọi người hỏi không ra được gì, Hoàng Phủ Tấn cuối cùng vô lực ngồi xuống, chống đầu, trong mắt lộ ra mấy phần vô lực, "Thiên Thiên, ngươi đã đi đâu?" Nghe được, trong lời nói của hắn mang theo rõ ràng mệt mỏi cùng bất đắc dĩ.
Thiên Thiên, ngươi thật sự có ý định rời khỏi trẫm? Cứ âm thầm rời đi như vậy? Ngay cả một câu nói từ biệt cùng trẫm cũng tiết kiệm sao?
Đột nhiên, Hoàng Phủ Tấn từ trên ghế đứng bật dậy, "Người đâu, chuẩn bị ngựa!"
Không được, hắn nhất định phải tìm được nàng!
Trong mắt Hoàng Phủ Tấn lộ ra một sự kiên định: Thiên Thiên, trẫm sẽ không để cho ngươi rời đi, trẫm cũng quyết không cho phép ngươi rời khỏi trẫm, cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, trẫm cũng phải đem ngươi tìm trở về, dù mất thiên hạ, trẫm cũng không thể mất ngươi.
Trong lúc hắn vừa lẩm bẩm vừa chạy chạy ra khỏi Vũ Phượng Cung, vừa lúc đụng phải Tiểu Thiên từ bên ngoài trở về, trên mặt nàng lúc này mang theo vẻ mệt mỏi khó nén.
"Hoàng...... Hoàng thượng." Thấy Hoàng Phủ Tấn, nàng đem cánh tay bị thương ý thức bỏ vào sau lưng, mới vừa rồi lúc vừa vào cung, nghe bọn thị vệ nói cả thành Kim Lăng cũng náo loạn không ngừng, hoàng thượng vì tìm kiếm tung tích của Hoàng hậu nương nương, gần như sắp đưa cả tòa thành Kim Lăng lộn ngược cả lên, nghe Hoàng Phủ Tấn khẩn trương với nàng như vậy, trong mắt Tiểu Thiên thoáng qua một tia cảm động cùng thoải mái.
Cho dù là hoàng đế thì như thế nào, cho dù hắn đã có ba nghìn hậu cung thì như thế nào, hiện tại, nàng chỉ biết là. Nàng là thê tử của hắn, thê tử duy nhất, nàng chỉ biết là nàng thương hắn, mà hắn cũng yêu nàng, như vậy là đủ rồi. Hư danh hoàng thượng hay hoàng hậu gì thì cũng sẽ ném qua một bên đi.
Nghĩ như vậy, Tiểu Thiên cả trái tim cũng rộng mở, sự mệt mỏi khi cùng Hắc y nhân giao đấu cũng vơi đi rất nhiều.
"Thiên...... Thiên Thiên?" Hoàng Phủ Tấn thật không dám tin, sửng sốt một lúc lâu sau, hắn mới đưa tay, ôm thật chặt thiên hạ của hắn vào trong ngực, "Thiên Thiên, ngươi đã trở lại, trẫm tìm ngươi rất lâu, trẫm thật sợ ngươi sẽ thật sự rời xa trẫm. Thiên Thiên, trẫm đã cho là trẫm đã mất ngươi rồi, không thể tìm về được nữa rôi, ngươi biết không? Trẫm mất đi thiên hạ, cũng không cho phép mình mất ngươi."
*****
Hoàng Phủ Tấn ngay trước mặt nhiều người như vậy nói ra những lời này, trong lời nói còn mang theo sợ hãi cùng vô lực, Tiểu Thiên trong lòng cũng hạ xuống quyết tâm, ngay sau đó thoải mái nâng lên khóe miệng.
"Hoàng thượng, Thiên Thiên đã trở lại, Thiên Thiên về sau muốn cùng hoàng thượng ở chung một chỗ, Thiên Thiên nơi đó sẽ không đi." Tiểu Thiên tựa vào trong ngực Hoàng Phủ Tấn.
Ba mẹ, thật xin lỗi, tha thứ cho Thiên Thiên ích kỷ, tha thứ Thiên Thiên không trở về chăm sóc các ngươi.
Khóe mắt nàng xẹt qua một tia phiền muộn.
Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, Hoàng Phủ Tấn khóe miệng kìm lòng không được nâng lên, giống như là lấy được một lá thư bảo đảm.
"Thiên Thiên, ngươi thật là hoàng hậu tốt của trẫm!" Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên ôm thật chặt vào trong ngực, thoạt nhìn rất thỏa mãn.
"Ngươi trước kia tại sao không phát hiện ra ta là một hoàng hậu tốt bụng, đáng yêu đây?" Tiểu Thiên tựa vào trong ngực Hoàng Phủ Tấn, cười đến hạnh phúc.
"Dạ, đều là lỗi của trẫm, trước kia không có phát hiện Thiên Thiên tốt." Hoàng Phủ Tấn cười đem Tiểu Thiên ôm càng chặt hơn một chút, cái gì cũng không muốn so đo nữa, hắn chỉ cần trong ngực là người con gái hắn yêu thương là tốt rồi.
"Vậy ngươi về sau phải yêu ta thật nhiều mới được." Tiểu Thiên từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, cười đến rạng rỡ.
"Được, trẫm về sau sẽ chỉ yêu một mình Thiên Thiên!" Hoàng Phủ Tấn đưa tay chạm nhẹ chóp mũi Thiên Thiên, trong mắt tràn ngập sự cưng chìu.
Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên, đưa tay lau đi vết bẩn trên mặt nàng, nhẹ nhàng mắng yêu: "Ngươi xem ngươi hôm nay chạy đi đâu, khiến ặt bẩn như vậy, đi vào đem mặt lau đi một chút."
"A, Được." Nghe lời gật gật đầu, Tiểu Thiên đột nhiên phát hiện, yêu một người cảm giác sẽ tốt như vậy.
Hoàng Phủ Tấn đưa tay, kéo tay nàng qua chỗ hắn, chợt tay có cảm giác ẩm ướt, kinh ngạc kéo tay của nànglên, nhìn trên tay nàng vết thương bị đao quẹt rất nhiều, trong mắt của hắn khó nén đươc sự khẩn trương, "Thiên Thiên, ngươi bị thương như vậy rốt cuôc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể bị thương nhiều như vậy?" Hoàng Phủ Tấn kéo nàng qua, nhìn ra được, trong mắt hắn mang theo sự hoảng sợ.
"Không sao, không có sao nữa đâu." Tiểu Thiên mất tự nhiên mà thu tay lại, lại bị Hoàng Phủ Tấn kéo lại.
"Thiên Thiên, ngươi rốt cuộc đã gặp chuyện gì?" Tiểu Thiên càng che giấu như vậy, Hoàng Phủ Tấn lại càng thấy lo lắng.
← Ch. 071 | Ch. 073 → |