← Ch.070 | Ch.072 → |
"Thiên Thiên, Tấn nhi nói rất đúng, ngươi thật là một hoàng hậu hào phóng, Tấn nhi cưới ngươi, thật đúng là phúc khí." Thái Hoàng Thái Hậu lại một lần nữa đổ dầu vào lửa tăng thêm một câu.
"Hoàng thượng hắn...... Hắn quá khen ngợi ta." Tiểu Thiên trong mắt thoáng qua một tia khổ sở, đúng vậy a, nàng đúng là hoàng hậu hào phóng, hào phóng đến cứng rắn mà đem người mình yêu đưa cho người khác.
Đang lúc này, Nguyệt Khê Thái hậu cũng đúng lúc này đi tới, thấy Tiểu Thiên, nàng động tác dưới chân dừng lại, nhưng cũng không có kéo dài bao lâu, liền tiếp tục nhấc chân lên, đi tới trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu.
"Thái Hoàng Thái Hậu." Nàng khẽ nghiêng thân, hành lễ nói.
"Không cần đa lễ rồi, ngồi đi." Thái Hoàng Thái Hậu lãnh đạm mở miệng nói, nếu không phải là nữ nhân này là mẫu hậu của Tấn nhi, Thái Hoàng Thái Hậu là nàng cũng sẽ không lòng từ bi đến bây giờ còn chứa chấp nàng.
Nguyệt Khê đến ghế bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu ngồi xuống, nhìn về phía Tiểu Thiên, mở miệng nói: "Hoàng hậu rốt cục cũng chịu đi ra sao?" Trong lời nói của nàng mang theo rõ ràng châm chọc.
Khi nàng nói những lời này Tiểu Thiên giương mắt nhìn về phía bà ta, bà ta lộ rõ vẻ chán ghét trên mặt khiến Tiểu Thiên không khỏi nhíu mày, khóe miệng giật giật, nàng mở miệng nói: "Thái hậu cũng ở đây, cũng không có tính toán trở về Hạo Nguyệt đi? Nước không thể một ngày không có vua, Thái hậu cùng tiểu hoàng thượng ngày ngày đợi ở Kim Lăng cũng không phải là biện pháp, các ngươi còn thờ ơ nữa, nói thế nào thì Thái Hoàng Thái Hậu lòng từ bi chứa chấp các ngươi, nhưng là Hạo Nguyệt dân chúng làm sao bây giờ?"
Tiểu Thiên lời của mang theo rõ ràng sự chanh chua cùng châm chọc, nói đến miệng độc, nàng không thể tự bội phục chính mình.
"Ngươi......"
"Còn trông cậy vào mượn binh?" Tiểu Thiên một bước cắt đứt lời nói của Thái Hậu, "Vậy thì đi cầu hoàng thượng đi, ngày ngày canh giữ ở Thanh Âm cung có ích lợi gì, hoàng thượng gần đây bề bộn nhiều việc, cũng không thời gian tới nơi này." Cuối cùng những lời này Tiểu Thiên nói xong có chút giận dỗi.
Khi nàng nói xong câu đó, thanh âm của một người khiến nàng phân tâm ở bên ngoài Thanh Âm cung điện vang lên.
"Hoàng thượng giá lâm ——" đây là thanh âm quen thuộc của Phúc Quý phải, không thể quen thuộc hơn nữa, là một tiếng kêu khiến tâm Tiểu Thiên rung động, thân thể không ngừng run rẩy.
"Kìa, Tấn nhi không phải là tới sao?" Nguyệt Khê khóe miệng lạnh lùng nói, mặt mày hớn hở, đắc ý nhìn về phía Tiểu Thiên, bà cho là Tiểu Thiên thay đổi vẻ mặt, là bởi vì bà ta cuối cùng nói cho Tiểu Thiên ngậm miệng.
*****
"Thái hậu hãy suy nghĩ tốt một chút làm thế nào mượn được binh của hoàng thượng nha." Lạnh lùng bỏ lại những lời này, nàng tính né ra chỗ khác, hiện tại nàng không biết đối mặt thế nào với Hoàng Phủ Tấn. Vừa đi chưa được mấy bước, liền đụng phải Vũ Lạc Thủy từ trong phòng ra ngoài.
"Thiên Thiên, ngươi đi chỗ nào gấp như vậy a?"
"Không có, không có đi đâu." Nàng lắc đầu một cái, "Lạc Thủy, ta đi vào trước."
"Thiên Thiên, ngươi lại tránh hoàng thượng?" Vũ Lạc Thủy giữ nàng lại, người này thật đúng là......
"Không...... Không phải là." Tiểu Thiên làm khó lắc đầu một cái, Hoàng Phủ Tấn rất nhanh liền tiến vào, nàng thật rất muốn nhìn thấy hắn, nhưng là lại rất sợ nhìn thấy hắn.
"Thiên Thiên, ở chỗ hoàng tổ mẫu ở nhiều ngày như vậy, còn không trở về sao?" Hoàng Phủ Tấn mang theo thanh âm cưng chìu ở phía sau của nàng vang lên, khiến lưng của Tiểu Thiên thẳng đơ lại.
Nàng không dám quay đầu lại, kể từ sau ngày đó, nàng làm như thế nào tự nhiên ứng đối được với Hoàng Phủ Tấn.
Mà Nguyệt Khê nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn xuất hiện, ánh mắt lần nữa sáng lên, kể từ ngày đó bị hoàng hậu đuổi ra Vũ Phượng Cung, nàng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi tìm Tấn nhi, nhưng Tấn nhi lại kiên quyết không nhận nàng, nàng biết Tấn nhi cũng rất nhớ mẫu hậu là nàng, chỉ cần hắn có thể để nàng lại gần hắn, nàng nhất định có biện pháp khiến hắn ượn binh, chẳng qua là lần này, nàng đã sai lầm rồi.
Từ trên ghế đứng lên, nàng bước nhanh đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, "Tấn...... Tấn nhi."
Hoàng Phủ Tấn không để ý đến nàng, mà là giơ chân lên, nhảy vào ngưỡng cửa, một cái cũng không có nhìn nàng, liền vòng qua nàng hướng Tiểu Thiên phương hướng đi tới.
"Thiên Thiên......."
"Hoàng thượng, đã lâu không gặp a." Nàng xoay người, giương nụ cười gượng gạo nhìn Hoàng Phủ Tấn.
"Ừ, là đã lâu không gặp." Hoàng Phủ Tấn hai tay vòng ngực nhìn về phía nàng, nhìn nàng bộ dáng bây giờ thật khẩn trương, Hoàng Phủ Tấn trong mắt thoáng qua một tia cười nhạt, "Như thế nào, Hoàng hậu nương nương, lúc nào thì chịu trở về Vũ Phượng Cung đây?"
"Ta...... Ta đây lúc này đi." Lúng túng nuốt một ngụm nước bọt, nàng chỉ chỉ cửa, nàng hiện tại nếu là đợi ở chỗ này mà nói nữa... thật muốn uất ức mà chế.
*****
Hoàng Phủ Tấn nhìn nét mặt là lạ thế nào của nàng. Hắn không phải là vội vàng sinh nhi tử sao? Hôm nay nghĩ như thế nào tìm đến nàng?
Hiện tại nàng không thèm nghĩ những thứ này nữa, quan trọng nhất giờ chính là rời đi ra ngoài phạm vi tầm mắt Hoàng Phủ Tấn mới được.
Nàng cúi đầu, bước nhanh vòng qua Hoàng Phủ Tấn bên cạnh, tính toán rời đi.
"Thiên Thiên!" Hoàng Phủ Tấn đưa tay giữ nàng lại tay cánh tay.
"Hoàng thượng còn có việc sao?"
"Trẫm......" Hoàng Phủ Tấn đang muốn nói chuyện, lại bị thanh âm của Nguyệt Khê phía sau cắt đứt.
"Tấn nhi, ngươi......"
"Trẫm nói qua bao nhiêu lần, nếu còn gọi không có tôn ti nữa, trẫm liền hái đầu ngươi xuống!" Hoàng Phủ Tấn thanh âm lạnh như băng cắt đứt lời nói tiếp theo của Nguyệt Khê.
"Tấn...... Tấn nhi......"
"Ngươi nghe rõ trẫm, trẫm đến bây giờ còn để cho ngươi ở lại trong cung, hoàn toàn là không muốn làm phật lòng hoàng tổ mẫu, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá, nếu như không phải là có hoàng tổ mẫu, ngươi ngay cả vào cung cửa cũng không có tư cách." Hoàng Phủ Tấn ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng Nguyệt Khê, khóe miệng châm chọc giương lên, "Muốn mượn binh phải không? Được."
Hoàng Phủ Tấn những lời này để cho Nguyệt Khê mắt sáng lên, "Thật?"
"Chờ Hạo Nguyệt bị đạp bằng, trẫm sẽ phái binh dọn dẹp tàn cuộc, ngươi yên tâm đi." Hoàng Phủ Tấn lời quyết tuyệt như thế khiến cho lòng Nguyệt Khê trầm xuống, tuyệt vọng.
"Ngươi thật không có ý định giúp ta?" Nguyệt Khê còn ôm tia hi vọng cuối cùng, mở miệng hỏi.
"Trẫm cho tới bây giờ cũng chưa có nghĩ tới phải khởi binh giúp ngươi." Nhiệt độ trong mắt Hoàng Phủ Tấn thủy chung không có tăng lên, "Ngươi có phải muốn tiếp tục tại nơi đợi, vậy thì đợi đi, nhưng ta không muốn làm dơ Thanh Âm cung này, nơi hoàng tổ mẫu ở chịu không được ngươi mang nam nhân đi vào!"
"Tấn nhi!" Lúc này, Thái Hoàng Thái Hậu thanh âm đúng lúc vang lên, tuy nói đây tất cả đều là Nguyệt Khê đáng đời, nhưng dù sao nàng vẫn mẫu thân, là mẹ ruột Tấn nhi, bị con trai làm nhục, còn quả thật có điểm nói không được.
"Hoàng tổ mẫu!" Hoàng Phủ Tấn quay đầu nhìn về phía Thái Hoàng Thái Hậu, khẽ gật đầu, ánh mắt cũng nhu hòa xuống.
"Tấn nhi, làm sao ngươi có thể nói như vậy chứ?!" Thái Hoàng Thái Hậu khẩu khí mang theo vài phần trách cứ.
*****
Bị nhi tử làm nhục cảm giác không dễ chịu đi?
"Hoàng tổ mẫu, trẫm nói chuyện như vậy đã coi là khách khí."
"Tấn nhi!" Bất mãn trên mặt Thái Hoàng Thái Hậu càng thêm rõ ràng hơn, "Nguyệt Khê là mẫu hậu của con!"
"Bà ta không xứng!" Giống như là vì phát tiết đau đớn trong lòng bị đè nén mười năm, Hoàng Phủ Tấn bởi vì những lời này của Thái Hoàng Thái Hậu mà rống lớn ra ngoài, đưa tay chỉ vào Nguyệt Khê, hốc mắt đỏ lên, "Nữ nhân không biết xấu hổ này có tư cách gì làm mẫu hậu trẫm, bà ta ngay cả xách giày cho trẫm, trẫm cũng cảm thấy bẩn thỉu!"
"Tấn nhi......"
"Hoàng tổ mẫu, con của ngài, phụ hoàng của trẫm đều là bị nữ nhân này hại chết." Nói đến đây, tức giận trong lòng Hoàng Phủ Tấn càng gia tăng, "Trẫm không tha thứ được giống như ngài, bà ta cũng đừng mong từ trẫm mượn được bất cứ thứ gì." Nói đến đây, hắn xoay người nhìn về phía Nguyệt Khê, cắn răng nghiến lợi mở miệng nói: "Ngươi nghe đây, mang theo con của ngươi trở về nước Hạo Nguyệt, chờ trên lưng nhi tử ngươi mang tiếng xấu mất nước chi quân, trẫm sẽ thay ngươi đi nhặt xác!" Nói xong, bỏ lại một câu nói như vậy, hắn vung tay áo, không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cũng mục đích quên mình Thanh Âm cung, hắn sãi bước nhảy ra khỏi Thanh Âm cung.
Trong lúc hắn rời đi, nỗi đau trong mắt hắn xoay người rồi biến mất trong nháy mắt Tiểu Thiên không hề bỏ sót chút nào.
Thái Hoàng Thái Hậu sửng sốt, Nguyệt Khê sửng sốt, Tiểu Thiên cùng Vũ Lạc Thủy cũng sững sờ theo.
"Như thế nào, bị nhi tử nói đến thế, cảm giác cũng không dễ chịu phải không?" Thái Hoàng Thái Hậu nói giọng bình thản lại xen lẫn bất đắc dĩ vang lên ở bên tai Nguyệt Khê, cũng đồng thời kéo suy nghĩ của mọi người trở về.
Nguyệt Khê cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị nhi tử làm nhục thành như vậy, bà ta cố nén nước mắt trong mắt, cắn môi dưới, đối với Thái Hoàng Thái Hậu khẽ nghiêng người thi lễ, "Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê cáo lui!" Nói xong, xoay người rời đi.
Tiểu Thiên nhìn về phía Nguyệt Khê lúc này, đột nhiên cảm thấy bà ta trở nên đáng thương.
Tuy nói trong đầu bà ta chỉ toàn đứa con trai nhỏ kia của bà ta, nhưng đây cũng phải lỗi lầm gì quá lớn, chỉ có thể bà ta quá thiên vị mà thôi.
Mấy ngày nay, bà ta vì mượn binh, chẳng những bị một đứa con dâu như nàng làm nhục, ngay cả ngay trước mặt của nhiều người như vậy bị con trai ruột của mình làm nhục thành như vậy, suy nghĩ một chút, thật sự quá đáng thương, nhưng bà ta b=vì không muốn con trai bé bỏng của mình trên lưng mang tiếng xấumất nước chi quân, còn có thể nhẫn thành như vậy, không biết có nên nói người mẹ này thật vĩ đại hay không.
*****
Bất đắc dĩ thở dài ở trong lòng, trong lòng nàng vẫn có chút không yên lòng về Hoàng Phủ Tấn, nhấc chân lên, đi tới trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, "Hoàng tổ mẫu, Thiên Thiên cáo lui trước."
"Ừ, được, được, con đi đi." Thái Hoàng Thái Hậu đối với Tiểu Thiên gật đầu một cái, trong mắt tràn đầy nụ cười.
Tiểu Thiên cũng không để ý đến nụ cười mập mờ rõ ràng trong mắt của Thái Hoàng Thái Hậu, nàng xoay người đi ra ngoài.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn lúc rời đi đã làm cho tâm của nàng mơ hồ đau lòng.
Mới ra Thanh Âm cung không được bao lâu, lúc nàng đi ngang qua điện Thần Võ nghe được mấy đại thần nói chuyện, "Trương đại nhân, gần đây có chỗ nào để đi không?
"Ai, Tầm Hoan lâu cũng đóng, còn có chỗ nào để đi chứ, Như Mộng cô nương cũng không biết đi nơi nào."
"......"
"......"
"Như Mộng?" Tiểu Thiên bởi vì quan viên nhắc tới hai chữ Như Mộng mà ngừng lại, kể từ ngày Tầm Hoan lâu đóng cửa, nàng thiếu chút nữa liền quên mất Như Mộng.
Không biết nàng trong khoảng thời gian này đi nơi nào.
"Phải là gọi Mạn Yên đi." Tiểu Thiên sắc mặt nặng nề tự nói.
Thật ra thì nàng sớm đã hoài nghi tới thân phận Như Mộng, bởi vì ngày đó Hoàng Phủ Tấn ở tại phòng nàng ta bại lộ thân phận, biểu hiện của Như Mộng quá mức trấn định, hoàn toàn không giống như dân chúng bình thường nhìn thấy hoàng đế, vẻ mặt thản nhiên đó giống như đã biết thân phận của Hoàng Phủ Tấn và Đoạn Ngự vây.
Nàng ngay cả liên tưởng đến, Như Mộng tồn tại khẳng định cùng Hoàng Phủ Tấn có liên quan. Chẳng qua là, lúc ấy nàng không có vạch trần Như Mộng, chỉ vì nàng nhìn thấy đau đớn trong mắt Như Mộng, nàng cảm giác, cảm thấy trên người Như Mộng mang theo chút bí mật, có lẽ có chút liên quan đến Hoàng Phủ Tấn.
Nàng lúc ấy chẳng qua là suy đoán Như Mộng có lẽ là một nữ nhân mà Hoàng Phủ Tấn đã từng biết, mà làm hoàng đế Hoàng Phủ Tấn đã quên mất Như Mộng, hơn nữa đau đớn trong mắt Như Mộng để cho trong lòng Tiểu Thiên mang theo chút trắc ẩn. Cũng bởi vì như thế, mặc dù trong lòng nàng không thế nào thoải mái, nhưng vẫn nghĩ tới việc muốn cho Hoàng Phủ Tấn lập Như Mộng làm phi.
Cho đến ngày đó, khi nàng lấy hoàng hậu thân phận đi tìm Như Mộng, thấy lá thư tiếng huyễn văn (PS: chính là Anh văn nữa, ha ha) trên bàn, vừa bắt đầu, nàng cũng chỉ là tò mò liếc mắt một cái, nhưng nội dung phía trên lại làm cho nàng cả kinh thiếu chút nữa kêu thành tiếng, may nhờ nàng lúc ấy cố giả bộ trấn định, mới không bị Như Mộng nhìn ra, đoán chừng Như Mộng lúc ấy cũng khinh thường cho là không ai có thể xem hiểu những chữ Tịch Huyễn kia, mới có thể như thế quang minh chánh đại mà đem lá thư nầy bỏ lên trên bàn đi.
← Ch. 070 | Ch. 072 → |