Vay nóng Tima

Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 070

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 070
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Lazada


Tiểu Thiên đi theo Lạc Thủy đến Thanh Âm cung xong vẫn không dám ra ngoài, vũ Lạc Thủy hỏi nàng nguyên nhân, nàng cũng không còn dám nói. Thiên Thiên cảm thấy thật có lỗi với Lạc Thủy.

Mà làm nàng thở phào nhẹ nhõm chính là, Hoàng Phủ Tấn thật không có xuất hiện thêm nữa, cũng không có đến tìm hoàng tổ mẫu.

Điểm này để cho Tiểu Thiên thở phào nhẹ nhỏm đồng thời cũng mang theo nhàn nhạt mất mác, có phải hắn đã quyết định không rồi sao. Người nam nhân nào sẽ ngu như vậy? Vì một thân cây mà buông tha cho cả cánh rừng, huống chi hắn còn không phải là một người nam nhân bình thường, mà là một hoàng đế.

"Thiên Thiên, ngươi mấy ngày nay rốt cuộc là thế nào nha, luôn là núp ở trong phòng không ra, còn đổ thừa cùng ta ngủ." Nhịn vài ngày sau, nàng còn là không nhịn được mở miệng hỏi.

"Vậy ta không muốn ở trong Vũ Phượng cung ngủ, tìm ngươi ngủ chứ sao?" Tiểu Thiên tùy tiện tìm lý do.

"Thiên Thiên, ngươi có phải hay không đang sợ nhìn thấy người nào?" Cuối cùng, Vũ Lạc Thủy ở bên người nàng ngồi xuống, trong lòng đau khổ mở miệng hỏi.

Rất rõ ràng, nàng trong miệng nhắc tới cái này"Người nào" chỉ chính là Hoàng Phủ Tấn.

"A? Không có, không có sợ nhìn thấy người nào a, ta sẽ sợ người nào a, ha ha

" nàng chột dạ gãi đầu cười khan mấy tiếng, không dám nhìn Vũ Lạc Thủy.

"Thiên Thiên, thật ra thì ta hiểu được ngươi rất quan tâm hoàng thượng." Mặc dù những lời này nói xong rất khó khăn, nhưng Vũ Lạc Thủy vẫn là nói ra khỏi miệng, nàng không muốn thừa nhận điểm này, nhưng là có một số việc nàng cũng không muốn trốn tránh nữa, nàng yêu hoàng thượng là sự thật, nhưng là hoàng thượng không thương nàng, chỉ sợ chẳng qua là liếc nhìn nàng một cái cũng không có, nàng không muốn cưỡng cầu cái gì, chỉ cần hoàng thượng ở cạnh tốt là được.

Tiểu Thiên bị Vũ Lạc Thủy những lời này dọa cho sợ đến ngẩng đầu lên nhìn nàng, khẩn trương mở miệng nói: "Lạc Thủy, ngươi đừng hiểu lầm, ta...... Ta không có......"

"Thiên Thiên, ngươi đừng giả bộ với ta nữa, ngươi biết không ngươi thực chất không có khả năng nói dối, chỉ cần có cái gì tâm sự, cũng sẽ hoàn toàn biểu lộ ở trước mặt người khác, ngày đó thấy ngươi ở trong ngự hoa viên khóc đến thương tâm như vậy, nếu như không phải là bởi vì hoàng thượng, còn có ai sẽ làm ngươi khóc thành như vậy?"

"Ta......" Lần này, nàng bị Vũ Lạc Thủy phản bác không còn lời nào để nói.

"Thiên Thiên, ngươi...... Ngươi có phải hay không yêu hoàng thượng?" Vũ Lạc Thủy cố nén trong lòng khổ sở, khó khăn hỏi lên.

*****

"Ta......" Tiểu Thiên cắn môi dưới, ánh mắt áy náy nhìn Vũ Lạc Thủy, nặng nề gật gật đầu, "Thật xin lỗi, Lạc Thủy, thật xin lỗi."

Nàng yêu thật khổ cực, vừa là người mình yêu, vừa là người yêu của bạn tốt, hơn hết, hắn lại là hoàng đế, nàng không thể tiếp nhận một cái thân phận như thế a.

"Thiên Thiên!" Vũ Lạc Thủy bất đắc dĩ nhìn nàng lắc đầu một cái, đem nàng ôm vào trong ngực, "Ngươi làm gì thế sao lại nói xin lỗi với ta a, hoàng thượng vốn là không phải của ta, huống chi hắn là trượng phu ngươi a, ngươi thương hắn cũng là lẽ thường, thật là ngốc, tại sao phải nói xin lỗi với ta đây?" Mặc dù Tiểu Thiên ở trước mặt nàng thừa nhận điểm này, trong lòng của nàng dĩ nhiên là rất khó chịu, nhưng có một số việc không thể cưỡng cầu, nhất là yêu hoàng thượng, huống chi, nàng cũng mơ hồ cảm giác được hoàng thượng đã đem lòng yêu Thiên Thiên rồi.

Nhưng là, nàng đồng thời cũng cảm giác được trong lòng Thiên Thiên còn có một tầng nguyên nhân khác khiến nàng trốn tránh hoàng thượng.

"Thiên Thiên, nguyên nhân khiến ngươi trốn tránh hoàng thượng là gì?"

Câu hỏi của Vũ Lạc Thủy lại một lần nữa khiến cho lòng Tiểu Thiên bối rối, nàng ngẩng lên nhìn Lạc Thủy, khó khăn mở miệng nói, thanh âm khàn khàn, "Lạc Thủy, hắn là hoàng đế, hắn là hoàng đế......" Nói đến đây, một tầng sương đã phủ lên đôi mắt nàng.

"Hoàng đế, cái thân phận này không tốt sao?" Vũ Lạc Thủy không hiểu được suy nghĩ của Tiểu Thiên. Tại sao thân phận hoàng đế này lại làm nàng để ý như vậy, bao nhiêu nữ nhân mong chờ có thể được hoàng đế đem lòng thương yêu, đừng nói là toàn bộ nữ nhân rồi. Tại sao Thiên Thiên lại để ý đến thân phận hoàng đế như vậy a?

"Lạc Thủy, ngươi không hiểu, ta không muốn cùng nhiều nữ nhân tranh giành tình cảm của hắn."

"Nhưng hoàng thượng chỉ yêu mình ngươi a."

"Lạc Thủy, hắn là hoàng đế, hắn không thể chỉ thích mỗi ta, ngươi hiểu chưa?" Tiểu Thiên mặt nghiêm túc nhìn Vũ Lạc Thủy, tiếp tục nói: "Hắn là hi vọng của tất cả nữ nhân trong hậu cung, bao nhiêu nữ nhân được tuyển chọn vào cung cũng chỉ mong có được một tiếng cười của quân vương, ta không thể ích kỷ như vậy để cho hắn chỉ thuộc về mình ta."

"Nhưng......" Vũ Lạc Thủy không biết còn có thể nói gì, trên thực tế nàng thật không hiểu Thiên Thiên rốt cuộc là nghĩ như thế nào, hoàng đế toàn tâm toàn ý yêu nàng, đối với nàng mà nói chẳng lẽ còn không phải là tốt nhất sao?

*****

Ngự thư phòng ——

"Uy, Tấn, ngươi mấy ngày nay tâm tình thoạt nhìn tựa hồ rất tốt nha." Đoạn Ngự tựa vào bên cạnh bàn của Hoàng Phủ Tấn, bộ mặt hăng hái nhìn nụ cười trên mặt Hoàng Phủ Tấn.

Người này mấy ngày nay cũng không biết bị cái gì kích thích, tâm tình lại tốt như vậy.

Hoàng Phủ Tấn bởi vì lời của Đoạn Ngự mà ngẩng đầu lên, ngây ngốc hỏi: "Trẫm thật biểu hiện rõ ràng như vậy sao?"

"Phốc ——" Đoạn Ngự bị bộ dạng ngây thơ lại khôi hài của Hoàng Phủ Tấn làm cho bật cười.

"Ngươi cười cái gì?" Hoàng Phủ Tấn mang trên mặt vẻ bối rối.

"Tấn, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, còn là lần đầu tiên gặp ngươi như thế này...... Như vậy......"

"Cái gì?"

"Tốt như vậy...... Chơi thật khá." Đoạn Ngự nghẹn cười, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn.

"Chơi thật khá?" Hoàng Phủ Tấn mặt đen lại, hắn bình thường là không phải là đối với Đoạn Ngự quá dễ dãi rồi sao, thế nhưng Đoạn Ngự lại dùng từ "chơi thật khá" để hình dung hắn. Bất quá ——hắn mấy ngày nay tâm tình rất tốt, cũng không thèm cùng Đoạn Ngự so đo.

Chẳng qua là......

Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một tia giảo hoạt: "Ngự, trẫm đem biểu muội gả cho ngươi đi."

"Không cần, không cần!" Nghe Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, nụ cười trên khóe miệng Đoạn Ngự lập tức mất đi, cái tên hôn quân hèn hạ vô sỉ lại định đem chuyện này ra uy hiếp hắn ư?

Hoàng Phủ Tấn từ long ỷ đứng lên, đi tới bên cạnh Đoạn Ngự, khóe miệng lạnh lùng một câu, "Lần sau còn dám nói trẫm chơi thật khá, trẫm lập tức hạ chỉ tứ hôn!"

"Hảo, ta không nói, không bao giờ nữa nói." Đoạn Ngự lập tức lắc đầu một cái, tiểu tử này tâm tình tốt như vậy lại vẫn còn muốn cùng hắn so đo cái này, hắn chẳng lẽ quên, cả mẫu hậu cùng đệ đệ còn ở lại trong cung đó sao.

"Ngươi bây giờ không sao chứ?" Hắn đang buồn bực thì Hoàng Phủ Tấn lại buông ra một câu như vậy.

"Ừ? A, không sao."

"Tốt lắm, vậy ngươi có thể đi a!" Hoàng Phủ Tấn vòng qua hắn đi tới cửa, bây giờ còn có nhiều chuyện quan trọng hơn chờ hắn đi làm đây.

"Uy, uy, uy, Tấn, làm sao ngươi có thể như vậy, mỗi lần gọi ta tới thương lượng xong chuyện ngươi liền đuổi ta đi hả?" Đoạn Ngự bày ra một vẻ mặt bị thương đi theo sau lưng Hoàng Phủ Tấn.

Hoàng Phủ Tấn nghiêng đầu nhìn về phía hắn, mở miệng nói: "Ngươi nghĩ ở lại chỗ này sao? Vậy thì tự nhiên a."

Bỏ lại một câu nói này, trong mắt hắn mang theo ý cười đi về phía Thanh Âm cung.

*****

Đoạn Ngự đứng tại chỗ, nhìn Hoàng Phủ Tấn bóng lưng lúc này, không còn vẻ nặng nề thường ngày, khóe miệng của hắn nâng lên nhất mạt thoải mái nụ cười, cười lẩm bẩm: "Tiểu tử này, thoạt nhìn tựa hồ...... Xuân tâm nhộn nhạo?"

Nói đến đây, hắn khóe mắt nụ cười càng sâu hơn.

Thanh Âm cung ——

"Thiên Thiên, ngươi nha đầu này rốt cuộc cũng chịu đi ra?" Thái Hoàng Thái Hậu nhìn Tiểu Thiên, trong mắt lộ ra mấy phần nụ cười.

Nha đầu này mấy ngày nay vẫn núp ở Thanh Âm cung, là ở ẩn núp Tấn nhi.

Nghe Lạc Thủy nói nha đầu kia yêu Tấn nhi rồi, làm thế nào đều không thừa nhận ở trước mặt Tấn nhi, còn nói cái gì bởi vì hắn là hoàng đế.

Thật ra thì về cái ý nghĩ này của Thiên Thiên, Thái Hoàng Thái Hậu cũng là cảm động lây, năm đó nàng cùng hoàng gia gia Tấn nhi Thái tổ thái hoàng còn không phải là giống như bọn họ như bây giờ sao.

Năm đó, bà thế nào đều không nguyện làm hậu, không muốn cùng nhiều nữ nhân như vậy phải có một trượng phu, chẳng qua là bà không nghĩ tới, Thái tổ thái hoàng thế nhưng sẽ vì bà, giải tán cả hậu cung, từ đó lục cung không phi, ba nghìn giai lệ chỉ độc sủng, cưng chìu mình bà.

Vì vậy, nhìn Thiên Thiên bây giờ ý định của nàng rất rõ ràng, cũng bởi vì như thế, mấy ngày nay nàng cùng Tấn nhi có chuyện, bà vẫn không có dính vào.

Chẳng qua là —— bà cũng không xác định, Tấn nhi hắn sẽ vì Thiên Thiên mà buông tha cho cả hậu cung sao?

Nhưng, trước mắt xem ra, Hoàng Phủ Gia nam nhi đều là loại si tình, Thái tổ thái hoàng, Tấn nhi phụ hoàng cũng vậy, về phần Tấn nhi...... Đoán chừng cũng sẽ không ngoại lệ.

"Ha ha ở trong buồn chán, muốn tìm hoàng tổ mẫu trò chuyện một chút." Nàng cười khan hướng bên người Thái Hoàng Thái Hậu ngồi xuống.

Thật ra thì nàng ra ngoài, chủ yếu vẫn là bởi vì nàng đã nghĩ đến rất rõ ràng, mấy ngày nay Hoàng Phủ Tấn vẫn không có xuất hiện, quyết định của hắn, nàng nghĩ nàng đã biết rồi, nếu hắn cũng đã quyết định, nàng còn ẩn núp hắn làm cái gì, tiếp tục trốn ở đó, ngược lại có chút cảm giác tự mình đa tình.

"Ừ, ừ, tốt, tốt, tốt, ..." Thái Hoàng Thái Hậu hài lòng nói liên tục mấy chữ tốt, kéo qua nàng ngồi vào bên cạnh mình, mở miệng nói: "Tấn nhi đứa bé kia mấy ngày nay không biết có chuyện gì xảy ra, mà không tới xem Ai gia một chút, vậy thì nha đầu này có lòng." Thái Hoàng Thái Hậu những lời này nói xong có chút cố ý.

*****

Quả nhiên, Tiểu Thiên vừa nghe đến Thái Hoàng Thái Hậu nhắc tới Hoàng Phủ Tấn, mắt của nàng giác liền rũ xuống, trầm mặc một lúc lâu sau, nàng mới từ khóe miệng miễn cưỡng nặn ra một chút nụ cười, "Nhưng...... Có thể là hoàng thượng gần đây tương đối bận."

Nàng như vậy cho Thái Hoàng Thái Hậu giải thích, cũng giống như là tự cấp mình giải thích.

Nàng hiện tại rất ghét của mình không quả quyết, bên này không hy vọng Hoàng Phủ cơ tìm đến nàng, trong lòng lại thỉnh thoảng hi vọng hắn có thể xuất hiện ở trước mặt nàng, nhưng khi hắn xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng có thể nói gì.

"Ừ, cũng có có thể." Thái Hoàng Thái Hậu ý vị thâm trường nhìn Tiểu Thiên một cái, mở miệng nói: "Tấn nhi đứa bé kia gần đây nói gì phải nhanh lên một chút sinh con trai, đoán chừng mấy ngày nay ở cũng đợi ở đâu đùa giỡn phi tử đi."

Vừa nói, Thái Hoàng Thái Hậu theo bản năng nhìn Tiểu Thiên một cái, nhìn nàng trong nháy mắt trầm xuống sắc mặt, trong mắt nàng nụ cười sâu hơn, "Thiên Thiên, ngươi nói Tấn nhi sanh ra nhi tử sẽ phải giống như Tấn nhi một dạng, trưởng thành chính là tuấn mỹ nam tử?"

"Ừ, nhất định là." Nàng cường nhan cười vui gật gật đầu

"Ừ, Ai gia cảm thấy Lan Phi đứa bé kia dáng dấp không tệ, nếu là nàng cùng Tấn nhi sanh ra hài tử, khẳng định rất đẹp, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Dạ, kia...... Kia rất tốt a." Ánh mắt của nàng ê ẩm, thì ra là hắn mấy ngày nay không có xuất hiện ở Thanh Âm trong cung đầu, ngay cả đến xem hoàng tổ mẫu thời gian cũng không có, thì ra là hắn thật như vậy "Bận rộn", vội vàng cùng người ta sanh con.

"Ngươi cũng cảm thấy tốt a?" Thái Hoàng Thái Hậu nghiêng đầu nhìn Tiểu Thiên, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, nha đầu này, rõ ràng hay là yêu Tấn nhi, tại sao như vậy cố chấp, không nên kiên trì nguyên tắc của mình, làm nữ nhân của đế vương thật khó khăn như thế sao?

Thái Hoàng Thái Hậu hỏi ra cái vấn đề này đồng thời, cũng ở đây trong lòng ình một cái đáp án, năm đó bà không phải giống như Thiên Thiên như bây giờ sao.

Không phải là làm nữ nhân của đế vương khó khăn, mà là làm một nữ nhân yêu đế vương khó khăn, càng khó hơn chính là làm một nữ nhân bị đế vương yêu.

Ba nghìn giai lệ độc sủng, cưng chìu, không phải là tất cả nữ nhân đều chịu đựng nổi, nàng năm đó đã từng nghĩ như vậy qua, nhưng Thái tổ thái hoàng vẫn là vì nàng dứt khoát bỏ qua cả hậu cung.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-114)