← Ch.057 | Ch.059 → |
"Hoàng thượng, chuyện này......"
"Còn không mau đi!" Càng nghĩ càng nổi giận, hắn trực tiếp đem bát mì trên bàn hất xuống đất.
"Dạ, dạ, nô tài lập tức đi." Phúc Quý bị hành động của Hoàng Phủ Tấn dọa sợ, lập tức lui xuống.
Phúc Quý đang lui xuống, ở cửa lại vang lên âm thanh rất ít khi xuất hiện ở Ngự thư phòng trong khoảng thời gian gần đây, "Thế nào? Vị Hoàng Hậu kia lại chọc ngươi tức giận?"
Thanh âm của Đoạn Ngự vang lên ở cửa ngự thư phòng.
Thấy chính là Đoạn Ngự, Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng liếc hắn một cái, mở miệng nói: "Chịu tiến cung rồi?"
"Cái này......" Đoạn ngự gãi gãi đầu, coi như hắn đã một thời gian thật dài không có tiến cung, còn không phải là sợ đụng phải vị Hoàng Hậu nương nương kia sao. Suy nghĩ kĩ một chút cũng thấy vị Hoàng Hậu nương nương kia thật sự quá lợi hại, chẳng những đem Tấn giận đến mức đóng cửa Tầm Hoan Lâu, mà ngay cả đương triều Tể tướng là hắn cũng bị dọa cho sợ đến mức một thời gian dài không dám vào cung.
"Ngươi rất sợ nàng?" Trên mặt Hoàng Phủ Tấn có một nụ cười, tên ngu ngốc kia rõ ràng là đương triều nhất phẩm mà lại bị dọa sợ đến mức một thời gian dài như vậy không dám vào cung.
"Cái đó......" Bị Hoàng Phủ Tấn nói trúng tâm sự, Đoạn Ngự lúng túng sờ sờ đầu, "Tấn, không đề cập tới cái này nữa." Hắn cố gắng nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, ngươi thật sự sẽ đem Tầm Hoan Lâu đóng cửa?"
"Ngươi cứ nói đi?" Mặt Hoàng Phủ Tấn chìm xuống lại một lần nữa.
"Không cần khoa trương như vậy chứ." Mặt Đoạn ngự khổ não nhìn Hoàng Phủ Tấn, nếu là đem Tầm Hoan Lâu đóng cửa, Tể tướng hắn về sau biết đi nơi nào phong lưu a.
"Thế nào? Lo lắng ình không có chỗ phong lưu sao?" Hoàng Phủ Tấn tức giận liếc hắn một cái, tiếp tục nói: "Chính ngươi có thể mở một gian."
"Thật có thể không?"
"Ngươi nói đi?" Cặp mắt Hoàng Phủ Tấn nheo lại, hơi thở mang theo vài phần nguy hiểm. Tiểu tử này nếu dám mở kỹ viện, nữ nhân ngu ngốc kia còn không đi vào sao.
"Cái này còn là...... Sau này hãy nói, sau này hãy nói đi." Đoạn Ngự nuốt một ngụm nước bọt, Hoàng đế lão Đại lâu như thế tại sao không có thay đổi, vẫn là khủng bố như vậy a.
Hoàng Hậu nương nương, chúc ngươi nhiều may mắn, ngàn vạn lần không nên bị hôn quân này làm cho gục ngã. Đoạn Ngự ở trong lòng tăng thêm một câu.
*****
Tầm Hoan Lâu ——
"Nhanh lên một chút, Hoàng thượng có ý chỉ, từ hôm nay, mọi kinh doanh của Tầm Hoan Lâu đều phải dừng lại. Tất cả mọi người ra ngoài cho Bổn quan, trễ nải Bổn quan sẽ bắt người!" Kinh Điềm Doãn dẫn đầu đoàn binh lính, quan phục màu đỏ như lửa xuất hiện ở trong Tầm Hoan Lâu. Lần này Hoàng thượng tự mình hạ lệnh đóng cửa lâu, hắn nhất định phải đem chuyện này làm cho thật chu đáo, lưu lại cho Hoàng thượng một ấn tượng tốt.
Trong Tầm Hoan Lâu có chút ít khách làng chơi nghe thấy nói Hoàng thượng ra lệnh, còn nữa, không đi sẽ bắt người, bọn họ đương nhiên là chen lấn xô đẩy mà xông ra bên ngoài, sợ mình động tác chậm chạp sẽ là kẻ bị bắt lại a.
Không bao lâu, trong Tầm Hoan Lâu chỉ còn lại các cô nương.
"Quý công công, hiện tại nên làm cái gì đây?" La Túc nghiêng người ở trước mặt Phúc Quý mở miệng hỏi.
"La đại nhân, ngài có thấy Hoàng hậu nương nương không?" Phúc Quý một mực muốn tìm bóng dáng của Tiểu Thiên, vị Hoàng hậu nương nương này thật đúng là làm cho người ta tâm tình bất an a, làm Hoàng thượng giận đến tím mặt hạ lệnh đóng cửa kỹ viện.
"Không có, Quý công công, nương nương thật ự ở chỗ này sao?" La Túc có chút không thể tin được, nương nương là mẫu nghi một nước, còn là thiên kim của Thượng Thư, làm sao có thể tới kỹ viện đây.
"Ai nương nương tới nơi này không chỉ là một lần." Phúc Quý bất đắc dĩ thở dài, mỗi lần nương nương tới kỹ viện, sẽ luôn bị Hoàng thượng bắt được, xem ra vận khí của nàng cũng thật là không tốt.
Trong lúc Phúc Quý đang cảm thấy đang không biết nên làm như thế nào, lại có thanh âm không vui của Tiểu Thiên vang lên ở cầu thang trên lầu, "Là ai càn rỡ như vậy, muốn phong bế lâu này?"
Nghe thấy thanh âm của Tiểu Thiên, Phúc Quý cùng La Túc đồng thời ngẩng đầu lên.
"Nô tài thỉnh an Hoàng hậu nương nương!"
"Vi thần thỉnh an Hoàng hậu nương nương!"
Phúc Quý và La Túc cùng lúc hành lễ.
"A? Hoàng hậu nương nương ở chỗ này sao? Vị cô nương kia là Hoàng hậu nương nương ư?"
Thấy Phúc Quý và La Túc, hai người đối với Tiểu Thiên hành lễ như vậy, hiện trường lại xôn xao một mảnh.
"Phúc Quý?" Nhìn thấy Phúc Quý, Tiểu Thiên kinh ngạc không ít, Ông trời của con ơi, đừng nói với nàng, chuyện phong lâu này, người đứng đằng sau chính là hôn quân nha.
Tiểu tử kia, mấy ngày không thấy hắn có động tĩnh gì, nàng mới đến Tầm Hoan Lâu, hắn liền lại có phản ứng a.
*****
"Hoàng hậu nương nương, ngài cùng nô tài hồi cung đi, nơi này giao cho La đại nhân." Sau khi Phúc Quý nói xong câu đó với Tiểu Thiên, liền xoay người nói với La Túc: "La đại nhân, chuyện đóng cửa Tầm Hoan Lâu giao lại cho ngài."
"Dạ, Quý công công!"
Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Cẩu quan!
"Đợi chút!" Tiểu Thiên không vui lên tiếng, "Bổn cung có chấp thuận cho các ngươi phong lâu sao?"
Nha, nha, lần này phong lâu, Như Mộng về sau làm thế nào sống qua ngày a, nếu hôn quân vẫn không có ý định lập Như Mộng làm phi thì làm sao bây giờ.
"Nương nương, vi thần là phụng ý chỉ của hoàng thượng, xin ngài đừng làm khó dễ vi thần." La Túc chắp tay với Tiểu Thiên, bên này lại đối với thuộc hạ mở miệng nói: "Động tác nhanh lên một chút, Bổn quan còn phải báo cáo với Hoàng thượng đó."
"Dừng tay!" Tiểu Thiên cả giận, bước nhanh từ trên lầu đi xuống, đi tới bên cạnh La Túc, cả giận nói: "Hôm nay nếu ngươi dám đóng cửa Tầm Hoan Lâu, Bổn cung liền nghiền xương của ngươi!"
"Thật xin lỗi, Hoàng hậu nương nương, đây là mệnh lệnh của Hoàng thượng, thần không dám kháng chỉ." La Túc không sợ hãi mà trả lời. Mặc dù nàng là Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, nhưng dù sao Hoàng thượng vẫn lớn nhất, hắn làm sao có thể vì Hoàng hậu mà cãi lệnh Hoàng thượng chứ.
"Ngươi......" Tiểu Thiên giận đến nghiến răng, chẳng qua sau lưng cẩu quan này còn có Hoàng đế làm chỗ dựa, hắn mới dám ở trước mặt nàng làm càn như vậy.
"Phong lâu!" La Túc không để ý tới vẻ tức giận trên mặt Tiểu Thiên, hạ lệnh với thuộc hạ.
"Ngươi......" Giận đến mức hàm răng nghiến ken két vang dội, Tiểu Thiên hận không đem đầu La Túc chém xuống.
"Ai nha, nương nương, trước tiên ngài cùng nô tài hồi cung đi, Hoàng thượng bây giờ đang rất giận dữ." Phúc Quý gấp đến độ dậm chân, cũng không kịp để ý lễ tiết, đưa tay kéo Tiểu Thiên đi, cũng không cho nàng cơ hội nói chuyện, đã đem nàng kéo ra khỏi Tầm Hoan Lâu.
"Cẩu quan, lần sau nếu bị ta bắt được, ta hảo hảo xử lí hắn!" Dọc theo đường đi, Tiểu Thiên vẫn còn tức, nàng cho dù thế nào cũng là Hoàng hậu nha, hắn lại dám ở trước mặt nàng mà hạ lệnh phong lâu, còn nói là nhận lệnh của tên hôn quân kia, nàng đi dạo kỹ viện hay không liên quan gì đến chuyện của hắn, hắn cứ phải bắt buộc nàng, không cho nàng làm bất cứ thứ gì.
Càng nghĩ càng không phục, nàng thấy bất mãn, trong lòng lửa giận phừng phừng cháy.
"Nương nương, ngài cũng đừng nghĩ tới việc xử lí La đại nhân làm gì, ngài nên nghĩ tới việc ngài phải làm sao mới không bị Hoàng thượng xử lí đi." Vẻ mặt đồng tình, Phúc Quý nhìn sang khuôn mặt Tiểu Thiên đang khó chịu bên cạnh. Vị Hoàng hậu nương nương này, thật đúng là không biết cái gì quan trọng mà, sao nàng lại không quan tâm đến cái mạng nhỏ của mình vậy, lúc hắn đi ra ngoài, sắc mặt Hoàng thượng thật không tốt tí nào.
*****
Nghe Phúc Quý nói như vậy, đầu Tiểu Thiên lóe lên.
Oa, quên khuấy đi mất! Thiếu chút nữa thì quên mất hôn quân không chỉ phong lâu, mà lại còn bảo Phúc Quý mang nàng về, không phải là muốn thu thập nàng sao.
Oh my god!
Nàng không biết đối phó với hôn quân thế nào đây.
Nghĩ tới đây, trong mắt Tiểu Thiên xuất hiện vẻ kinh hoàng, nàng lập tức nắm lấy Phúc Quý bên cạnh mở miệng nói: "Phúc Quý, Phúc Quý, Hoàng thượng rất tức giận sao?"
Nếu hôn quân tức giận, nàng sẽ không đi về, nàng không phải người ngu a.
"Nương nương, trong đầu ngài cũng đừng nghĩ tới việc không trở về cung, nếu không nếu ngài bị hoàng thượng bắt lại được thì càng thảm." Nhìn thấu ý định của Tiểu Thiên, Phúc Quý lập tức ngăn cản mọi ý tưởng bỏ trốn của nàng.
"Ta mới...... Mới không có nghĩ như vậy a." Thật đáng buồn, đúng thật là Hoàng đế có khả năng đem nàng bắt trở lại.
Ai chấp nhận đi, dù sao trốn cũng không được, hi vọng hôn quân sẽ không mất nhân tính như vậy, sẽ không nghĩ biện pháp hành hạ nàng.
"Nương nương, vậy ngài đi nhanh lên đi, tiếp tục trễ nải, không chừng Hoàng thượng đã đem cả Ngự thư phòng thành một đống lộn xộn."
"A, a, được!" Nghe Phúc Quý nói như vậy, động tác dưới chân Tiểu Thiên nhanh hơn rất nhiều, nàng quả thật có chỗ lo lắng hôn quân kia sẽ đem nàng tiêu diệt.
Càng nghĩ như vậy, tốc độ dưới chân nàng lại càng mau, nhiều lần, nàng muốn trực tiếp dùng Lăng Ba Vi Bộ mang theo Phúc Quý cùng chạy về, nhưng như vậy tựa hồ quá lộ liễu. (chiêu diêu điểm?!. )
Ngự thư phòng ——
"Uy, lần này ngươi tính dạy dỗ vị Hoàng hậu kia thế nào?" Đoạn Ngự trên mặt hứng thú tựa vào bên bàn đọc sách với Hoàng Phủ Tấn cười hỏi.
Hoàng Phủ Tấn giương mắt, nhìn nhìn bộ dạng Đoạn Ngự lúc này vẻ mặt có chút hả hê, hắn lạnh lùng mở miệng nói: "Ngươi rất muốn biết?"
"Không muốn, không muốn." Đoạn Ngự lắc đầu một cái, dù sao hiện tại không vội, chỉ cần hắn an phận đợi ở chỗ này, không bị hoàng đế lão Đại đuổi đi... , ắt hẳn sẽ nhìn thấy hắn dạy dỗ vị hoàng hậu kia thế nào rồi, không phải sao?
Đoạn Ngự nghĩ như vậy, trong mắt lại có chút hả hê xuất hiện lần nữa.
Hoàng Phủ Tấn dĩ nhiên là đoán được ý tưởng trong lòng Đoạn Ngự, hắn liếc nhìn một cái, mở miệng nói: "Làm sao ngươi còn không đi?"
"Đừng nóng vội nha, hai huynh đệ chúng ta thật lâu không có ngồi chung với nhau, muốn cùng ngươi chơi lâu một lát không được sao." Đoạn Ngự côn đồ cười.
" Lúc vào triều, sao ngươi không đến?" Hoàng Phủ Tấn tức giận bẻ gãy lời nói dối của hắn, "Đừng tưởng rằng trẫm không biết ngươi đợi ở chỗ này là muốn làm gì."
*****
"Tấn, đối với ta ngươi đừng luôn lãnh khốc như thế nha, huynh đệ chúng ta là cùng một thể, ngươi như vậy, sẽ làm tâm của ta rất tổn thương." Đoạn Ngự bày ra một bộ dạng bị thương nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn.
"Ngươi đừng ở trước mặt trẫm bày ra loại vẻ mặt ghê tởm này, muốn đợi liền đợi đi." Hoàng Phủ Tấn miễn cưỡng liếc hắn một lần nữa.
Tiểu tử này, không hiểu sao hắn đối với chuyện này lại có hứng thú như vậy.
Lúc hai người bọn họ đang có một cuộc trò chuyện không mấy hợp nhau, Phúc Quý liền mang theo Tiểu Thiên đi vào.
"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương tới."
Hoàng Phủ Tấn cùng Đoạn Ngự đồng thời giương mắt, mặt của hai người hoàn toàn xuất hiện hai loại vẻ mặt bất đồng.
Mày Đoạn Ngự nhích lên, nhìn Hoàng Phủ Tấn bên cạnh một cái, lại nhìn sang Tiểu Thiên phía sau Phúc Quý tiến vào.
Tiểu hoàng hậu này rất thức thời nha, thế nhưng trở nên thành thật như thế, nhưng cùng với người ngày đó nói hắn phong lưu chứ không hạ lưu thật khác rất xa.
"Đã trở lại?" Hoàng Phủ Tấn liếc nhìn, ngoài mặt thoạt nhìn đàng hoàng, đoán chừng trong lòng hắn đã đem nữ nhân này mắng cả mấy trăm lần. Hắn bình tĩnh hỏi, vẻ mặt điềm đạm làm cho Tiểu Thiên không nhìn ra một tia cảm xúc.
"Vâng, vâng, đã trở lại." Thấy Hoàng Phủ Tấn lên tiếng, nàng lập tức thức thời gật gật đầu, ai~, tại sao không khí trong Ngự thư phòng này làm cho người khác cảm thấy ngột ngạt đè nén như vậy.
Đều là do hôn quân này, không nên đem Tầm Hoan Lâu đóng cửa làm gì. Việc này đối với hắn có ích lợi gì sao, địa phương thu thuế tốt như vậy cũng không có, kĩ viện lại đóng cửa, hẳn sẽ có thể làm cho trị an rung chuyển đây.
Hôn quân đáng ghét!
Nhìn vẻ không phục rõ ràng trên mặt Tiểu Thiên, giọng nói Hoàng Phủ Tấn vẫn rất bình thản, cho dù mơ hồ mà mang theo mấy phần lửa giận, "Có lời gì muốn nói cùng trẫm sao?"
"Có!" Lời này của Hoàng Phủ Tấn vừa nói ra, nàng đã nằm trước bàn đọc sách của Hoàng Phủ Tấn rồi, tốc độ nhanh đến mức đủ làm cho hai người Đoạn Ngự cùng Hoàng Phủ Tấn cũng hơi ngẩn ra.
"Được, trẫm cho ngươi cơ hội nói."
"Hoàng thượng, ngươi đóng cửa kỹ viện, không phải là buộc nam nhân đi cưỡng gian (QJ) sao?" Nàng nói xong còn rất vô tội, chớp cặp mắt to, nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Tấn.
"Phốc ——" Câu giải thích vô tội này của nàng làm cho Đoạn Ngự bên cạnh Hoàng Phủ Tấn không giữ chút hình tượng nào bật cười. Ngay đến cả Hoàng Phủ Tấn cũng bởi vì những lời này của nàng mà khóe miệng hơi co quắp.
Cái nữ nhân ngốc này, thật đúng là cái gì cũng nói ra bên ngoài được a.
← Ch. 057 | Ch. 059 → |