← Ch.052 | Ch.054 → |
Tiểu Thiên xoa xoa trán đầy mồ hôi lạnh, liếc mắt nhìn trong tay hắn ôi bào ngư!!!, nàng trong lòng cho nó mặc niệm vài phút.
"Không...... Không cười." Thức thời lắc đầu một cái, nàng cũng không hy vọng kết quả nàng sẽ giống như con bào ngư mặc hắn bóp chặt trong tay, bóp nát bấy! Nhưng...... Nhưng hôn quân này thật...... Thật sự đáng yêu nha.
"Niếp Tiểu Thiên, ngươi còn cười!" Hoàng Phủ Tấn mặt đen thui.
"Hoàng...... Hoàng thượng, cẩn thận, đừng lộn xộn!" Nhìn Hoàng Phủ Tấn giận đến muốn cầm đao, Tiểu Thiên lập tức thức thời ngậm miệng lại, ôi mẹ ơi, không cười là được chứ gì, hôn quân này lại còn muốn động đao a.
"Đi nhóm lửa đi." Hoàng Phủ Tấn mặt đen lại, ném con bào ngư ở trong tay, đáng chết, mì này rốt cuộc nấu thế nào???
"A, a, dạ, Hoàng thượng!" Nàng lập tức gật gật đầu, đi tới trước bếp lò, nắm công cụ bắt đầu nổi lửa.
Cái phòng bếp này phải nói là có khuyết điểm đi, khuyết điểm duy nhất là phải thổi lửa để nấu một tô mì.
Thật vất vả đem lửa nhóm lên, nàng nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn thủy chung nhìn chằm chằm những gia vị trước mắt đến ngẩn cả người.
"Hoàng thượng, lửa cháy rồi, có thể bắt đầu nấu." Nàng mở miệng nhắc nhở hắn, nàng rất muốn biết, tên hôn quân này rốt cuộc làm thế nào nấu một tô mì.
Nàng từ lò bếp sau đi ra, đứng ở bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, cố làm vô tội mở miệng nói: "Hoàng thượng, ngài mau làm đi, ta chết đói."
Hừ hừ! ta xem ngươi làm sao nấu. Ngươi không phải là rất phách lối sao? Ngươi nấu đi, ngươi nấu đi!
Tiểu Thiên trong mắt mang theo khiêu khích rõ ràng, để cho Hoàng Phủ Tấn nheo lại cặp mắt.
"Niếp Tiểu Thiên!" Ném món ăn trong tay sang một bên, hắn một tay ôm lấy nàng vào trong ngực, cúi đầu, nhìn về phía nàng, trong mắt mang theo vài phần cảnh cáo, "Còn dám để cho Trẫm thấy ánh mắt khiêu khích này, Trẫm đem ngươi cùng nấu!"
"Dạ, dạ, Hoàng thượng, ta sai rồi, ta thật sai rồi." Nuốt một ngụm nước bọt, nàng rụt cổ, đàng hoàng thừa nhận sai lầm, hôn quân này đích thực thực tính có thể đạt tới 0. 8 trở lên, một khi hắn thẹn quá thành giận, không làm được thì sẽ đem nàng ném vào nồi, nàng hiện tại ngàn vạn không thể lấy chính mình làm thí nghiệm, đi khảo nghiệm sự nhẫn nại của hắn.
*****
Thấy sắc mặt Hoàng Phủ Tấn khẽ chuyển biến tốt, Tiểu Thiên từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn chạy ra ngoài, "Ha ha, Hoàng thượng, ngài là Hoàng thượng nha, làm sao có thể nấu được."
Nói thật, nàng thật đúng là không dám để cho hôn quân nấu, còn nữa, hôn quân nấu xong, nàng có thể không ăn sao? Nếu nàng không ăn, không biết hắn sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với nàng đây.
Nghĩ như vậy, nàng lập tức vọt tới trước bếp lò, bắt đầu động thủ.
Hoàng Phủ Tấn cũng không phản đối, cũng không mở miệng, chẳng qua là đứng bên cạnh nàng nhìn nàng bận rộn, lại muốn nổi lửa, lại muốn chạy đến nấu mì, nhìn thân ảnh nhỏ bé ở trước mặt hắn không ngừng lúc ẩn lúc hiện, trên trán toát ra một chút mồ hôi hột, lại dẫn hơi thở nhẹ.
"Dừng lại!" Hoàng Phủ Tấn ở cạnh nàng nhất thời giữ nàng lại.
"Có chuyện gì sao? Hoàng thượng?"
"Lau mồ hôi đi, nếu không gió thổi vào sẽ lại bị cảm đó." Vừa nói vừa dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán nàng, hành động như vậy của hắn làm Tiểu Thiên đột nhiên có cảm giác giống một đôi vợ chồng bình thường, khóe miệng của nàng lại một lần nữa ở trong lúc lơ đãng khẽ nâng lên.
"Ngươi lại cười cái gì?"
"Không có, không có gì." Nàng chột dạ lắc đầu một cái, trên mặt thoáng qua một tia đỏ ửng, chẳng qua là nụ cười trên mặt vẫn không biến mất.
"Đừng cười ngây ngô nữa, nấu nhanh lên một chút đi, Trẫm cũng đói bụng." Tức giận đẩy nàng một cái, Hoàng Phủ Tấn mở miệng nói.
"Ngươi...... Ngươi cũng đói bụng?" Tiểu Thiên liếc Hoàng Phủ Tấn một cái, hắn có ý gì, không phải là muốn nàng làm cho hắn một phần chứ.
"Ừ, Trẫm đói bụng, nấu nhanh đi!" Hoàng Phủ Tấn ngồi xuống ghế.
"Ngươi đói bụng tại sao muốn ta đi nấu?"
"Bởi vì Trẫm không biết nấu!" Hoàng Phủ Tấn bật thốt lên, chợt ý thức được lỡ miệng, trên mặt thoáng qua rõ ràng mất tự nhiên.
Tiểu Thiên che miệng cười. Hôn quân này, rốt cục cũng thừa nhận.
"Niếp Tiểu Thiên, đừng cười, nấu nhanh đi!" Hoàng Phủ Tấn rống lớn, đáng chết nữ nhân này, hắn không phải đã đối với nàng quá tốt rồi chứ.
*****
Hắn thật không nên quá thiện tâm đưa nàng tới Thái Y Viện, sớm biết như vậy, không bằng để cho nàng đau chết ở Thái Y Viện, không đến phiên nàng ở đây cười nhạo hắn.
"A, a, dạ, ta nấu, ta lập tức nấu!" Thấy con cọp nổi đóa, Tiểu Thiên lập tức thu nụ cười trên mặt, nhưng nét cười trong mắt lại không thể xóa đi.
Hoàng Phủ Tấn tức giận, nhưng cũng không có cách nào, hắn cũng không thể đem nữ nhân ngốc này ném ra khỏi phòng bếp.
Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ thở dài, ngồi vào một bên, nhìn Tiểu Thiên qua lại bận rộn.
Nhìn nàng nấu mì, động tác rất thuần thục, giống như đã làm rất nhiều lần.
Hắn đột nhiên phát hiện, ngồi nhìn nàng bận rộn, cảm giác thật thoải mái, một loại cảm giác giống như gia đình dân chúng bình thường.
Ý thức được bản thân đột nhiên xuất hiện ý tưởng kì quái, Hoàng Phủ Tấn nhíu mày, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì thế này?
Hắn không biết mình sửng sốt bao lâu, cho đến Tiểu Thiên kia đắc ý ghé vào tai hắn.
"Được rồi, Hoàng thượng, đã có thể ăn." Tiểu Thiên đứng trước mặt Hoàng Phủ Tấn, nhìn hắn đột nhiên thất thần, cũng không biết hôn quân này đang có ý đồ gì.
Hoàng Phủ Tấn phục hồi tinh thần lại, trong mắt thoáng qua một tia mất tự nhiên, "Làm xong rồi?"
"Ừ, đã làm xong." Tiểu Thiên bưng đến trước mặt Hoàng Phủ Tấn, "Hoàng thượng, ngươi nếm thử xem tài nấu nướng của ta như thế nào?"
Nàng ở trước mặt Hoàng Phủ Tấn ngồi xuống, đột nhiên rất mong đợi Hoàng Phủ Tấn đánh giá xem thức ăn nàng làm.
Hoàng Phủ Tấn nhìn bộ dạng mong đợi của nàng, lại nhìn tô mì trước mặt thoạt nghe mùi vị không tệ, đưa tay nhận lấy chiếc đũa Tiểu Thiên đưa tới, gắp một miếng, động tác ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Tiểu Thiên một cái.
Thật không nghĩ tới này nha đầu chết tiệt kia tài nấu nướng thật đúng là không tệ, hắn cho rằng nữ nhân này trừ cả ngày nàng cãi cọ, đánh giết, hoặc là đi dạo chơi kỹ viện ở ngoài, sẽ không có ưu điểm gì.
Nhưng tô mì này lại khiến cho hắn không khỏi động tâm.
Nghĩ tới đây, hắn nhíu mày, hắn ngu sao? Hắn đời này chẳng phải chưa từng ăn qua những món ngon do ngự trù nấu, tại sao hắn lại động tâm? Chân mày Hoàng Phủ Tấn lại nhíu lại một lần nữa.
Nhìn mày Hoàng Phủ Tấn nhíu chặt như vậy, trong lòng Tiểu Thiên thoáng qua một tia nhàn nhạt mất mát, nhưng biểu hiện cũng không rõ ràng.
*****
"Uy, uy, mặc dù tài nấu nướng của ta không được như ngự trù, nhưng ngươi cũng không cần nhíu mày như vậy, khó ăn lắm sao?" Thu hết cảm giác mất mát vào lòng, Tiểu Thiên nhíu mày.
Hoàng Phủ Tấn bị nàng kéo trở lại, nghe được trong lời nói Tiểu Thiên mang theo nhàn nhạt mất mát, Hoàng Phủ nhìn nàng không nói gì, hắn suy đoán, không biết nữ nhân trước mắt này rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
"Được rồi, được rồi, ăn không ngon, thì ăn không ngon, dù sao ta thừa nhận ta làm không bằng ngự trù." Cúi đầu, Tiểu Thiên thừa nhận, khẩu vị tên hôn quân này tám phần là bị bọn ngự trù nuông chiều rồi, tuy nói tài nấu nướng của nàng không được như ngự trù nhưng không đến mức kém đến nổi để cho hôn quân này cau mày vậy chứ.
Hừ! Đáng chết, nói gì cũng là nấu đồ cho nàng ăn, cuối cùng, không chỉ muốn chính nàng nấu, còn phải phục vụ hắn-Hoàng đế lão Đại, nấu cho hắn ăn.
Nhìn bộ dạng cực độ khó chịu này củanàng, Hoàng Phủ Tấn tức giận mở miệng nói: "Niếp Tiểu Thiên, Trẫm có lúc nào nói đồ ngươi làm ăn không ngon không?"
"Vậy vẻ mặt ngươi......" Tiểu Thiên vốn là muốn nói nhìn vẻ mặt của hắn cũng đủ để biết, nhưng ngay sau đó nàng phát hiện, "Ngươi...... Ý của ngươi là nói ta nấu ngon?" Khóe miệng Tiểu Thiên vì thế mà hơi cong lên.
Hoàng Phủ Tấn nhìn thấy trên mặt nàng tràn đầy nụ cười, trong lòng hắn cũng không khỏi vui vẻ.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười ôn hòa, hắn hướng về phía Tiểu Thiên gật đầu một cái, "Ừm, ăn rất ngon."
"Thật...... Có thật không?" Tiểu Thiên có chút không dám tin, hôn quân thế nhưng khen đồ của nàng làm ngon?
Đây là lần đầu tiên hôn quân khen nàng đó nha. Tiểu Thiên trong mắt thoáng qua nụ cười khó nén, khóe miệng Hoàng Phủ Tấn giương lên. Nữ nhân ngốc này vì một câu khích lệ đơn giản, liền cao hứng thành như vậy.
Có phải nên nói rằng —— Nàng rất quan tâm đến cái nhìn của hắn hay không?
Nghĩ tới đây, trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một nụ cười.
"Ừ, thật!" Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa nhìn về phía nàng, gật đầu tán thành.
Oa ha ha
Oa ha ha
~ hôn quân khen nàng, lần này nàng đã thành công rồi, ngay cả cái tên chỉ biết rống nàng, mắng nàng, ngày ngày nghĩ tới chém nàng cũng bắt đầu khen nàng.
*****
"Đừng đứng cười ngây ngô nữa, mau tới đây ăn đi!" Hoàng Phủ Tấn tức giận liếc nàng một cái, đưa tay kéo nàng qua, ngồi vào bên cạnh mình, "Còn cười, không ăn liền sẽ đau chết." Hoàng Phủ Tấn vỗ vỗ đầu nàng, nha đầu chết tiệt này, khen nàng mấy câu liền cao hứng thành như vậy.
Hắn không biết, trong lòng mình lúc này đối với vị Hoàng hậu này có bao nhiêu ôn nhu, bao nhiêu cưng chìu.
"A, a, được." Lúc này Tiểu Thiên, tâm tình thật tốt dị thường, giống như là tìm được chổ dựa.
Cầm lên chiếc đũa ăn vài miếng, Tiểu Thiên hài lòng gật đầu một cái, "Ừ, mùi vị quả thật không tệ." Nàng rất thưởng thức tài nấu nướng của mình. Phải nói nàng thật đúng là không có ưu điểm gì, người ta làm thầy thuốc bộ dạng đều lạnh lùng, ai giống bộ dạng "Hộ lý" như nàng, đừng nói là Thiên Sứ, không xưng là ma quỷ đời trước cũng coi là nàng tích đức.
Theo lời nói của phụ mẫu, chính là, không nghĩ ra nàng còn có thể làm thầy thuốc, hơn nữa còn là bác sĩ chút danh tiếng.
Cái này có thể nói là người cực phẩm, là cực phẩm thông minh đi. Hắc hắc ~~ đây là tự giải thich với bản thân mà thôi.
Vì vậy, ở trên người nàng duy nhất có thể tìm được một ưu điểm là tài nấu nướng đoán chừng có thể được xưng tụng chữ "Được".
Hoàng Phủ Tấn nhìn bộ dạng say mê của nàng, tựa hồ đối với mình thật rất hài lòng.
Cuối cùng, hắn không nhịn được mở miệng nói: "Ngươi trước kia đều là ăn đồ mình nấu?" Mắt nhìn Hoàng Phủ Tấn hỏi vấn đề này, mang theo một tia nhàn nhạt đau lòng.
"Đúng vậy a." Ăn thêm một hớp nữa, Tiểu Thiên hàm hồ trả lời, "Ngươi cho rằng giống như lão đại ngươi, ngày ngày một đống người làm vây quanh phục vụ ngươi, ta không có phúc như vậy!"
Tiểu Thiên vừa ăn, vừa trả lời rất chân thật, mặc dù gia đình nàng điều kiện không tồi, còn là thuộc gia đình bác sĩ có truyền thống, nhưng cũng không có tiền mà ngày ngày cả đám người giúp việc vây quanh phục vụ nàng.
Nhưng câu trả lời của nàng làm cho Hoàng Phủ Tấn lại hiểu thành một loại ý nghĩa khác.
Hắn biết Niếp Vân Hạc đối với nàng hai mẹ con như thế nào, đối với Niếp Vân Hạc mà nói, nữ nhi như nàng làm chuyện gì cũng phải tự tay, nghĩ tới, ánh mắt hắn lại mang theo một tia nhàn nhạt khổ sở.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hoàng Phủ Tấn nổi cơn tức giận, lão già Niếp Vân Hạc này, lại đối xử với nàng như vậy!
← Ch. 052 | Ch. 054 → |