← Ch.051 | Ch.053 → |
"Ngươi....... ngươi làm?" Nàng không dám tin lặp lại lần nữa.
Mẹ ơi, lại không nói hôn quân này là thiện tâm đại phát hay là bị quỷ ca ôn nhu nhập thân rồi, dù sao tính khí hôn quân vốn là âm tình bất định, nhưng mấu chốt chính là, hôn quân làm cho nàng ăn? Phải biết rằng, vị lão đại này luôn được cung nữ thái giám hầu hạ từ nhỏ cho tới lớn nha. Đoán chừng hắn đã lớn như thế này, ngay cả phòng bếp đi hướng nào, mặt mũi ra sao còn không biết. Những thứ gạo củi dầu muối tương dấm trà, hắn biết không? Cái gì đó mà hắn làm ra có thể ăn không? Nàng cũng không muốn đồ ăn lão đại làm ra trực tiếp làm cho nàng ăn xong rồi nôn tại chỗ nha.
Trực tiếp cố gắng nuốt thì cũng không có gì để nói đi, kinh khủng hơn chính là, đến lúc đó ăn xong lại sống không được mà chết cũng không xong, không thì làm cái dạ dày của nàng đau trở lại, làm cho nàng thêm một lần nữa đau đến chết đi sống lại, lúc đó nàng thực sự không có cách nào lăn lộn.
Nghĩ tới đây, nàng hung hăng rùng mình một cái, trong mắt xuất hiện lo lắng hoảng sợ.
Hoàng Phủ Tấn nhìn vẻ mặt Tiểu Thiên không ngừng biến đổi, lúc thì kinh ngạc, lúc thì khổ não, cuối cùng lại bày ra cho hắn thấy là một ánh mắt hoảng sợ, cứ như là hắn đi làm độc dược cho nàng ăn vậy.
"Niếp Tiểu Thiên, vẻ mặt này của ngươi là có gì đây?" Sưng mặt lên không vui, Hoàng Phủ Tấn mở miệng hỏi.
Âm thanh Hoàng Phủ Tấn khiến cho Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, nàng mới vừa rồi vẫn còn hoảng sợ, "Hoàng............Hoàng thượng, ngài biết làm sao?" Nàng lấy dũng khí hỏi cái vấn đề này, nàng thề, nàng tuyệt đối không phải đang hoài nghi năng lực của Hoàng đế lão đại!
Được rồi được rồi, nàng thừa nhận, nàng đúng là hoài nghi năng lực của hắn, những thứ khác không nói, còn năng lực nấu cơm, nàng thực đúng là có chút hoài nghi. Hắn là Hoàng đế nha, đây là một thân phận như thế nào a, không hề tầm thường, tuyệt đối sẽ không thể như một thân phận có thể biết nấu cơm.
"Trẫm dĩ nhiên............" Âm thanh Hoàng Phủ Tấn bị chặn lại trong cổ họng.
Niếp Tiểu Thiên nói lời này khiến hắn suy nghĩ lại vấn đề, nói thật, hắn ngay cả ngự thiện phòng là hình dạng gì cũng không biết, càng không cần phải nói đến chuyện xuống bếp.
Hắn vừa nãy là nghĩ gì a, làm sao lại cùng nữ nhân này nói mình đi nấu cho nàng ăn? Là lo lắng cho bệnh tình của nàng đến hồ đồ rồi?
Khó trách nữ nhân này lại trưng cái vẻ mặt hoảng sợ đó ra cho hắn xem, khó trách nàng còn không ngừng lạnh run, nàng đang hoài nghi năng lực của hắn.
Đáng chết nữ nhân ngu ngốc này, thế nhưng lại dám hoài nghi năng lực của hắn!
*****
"Trẫm dĩ nhiên sẽ làm được!" Cuối cùng, ngay trước mặt Tiểu Thiên hắn cho ra một đáp án như vậy. Hắn cũng không tin, đường đường là một Hoàng đế, thiên hạ còn quản được, xá gì một bữa cơm?
Hắn làm sao có thể để nữ nhân này xem thường.
"Thật.............. thật sao?" Tiểu Thiên vẫn không yên lòng nuốt một ngụm nước bọt, mở miệng hỏi.
Lão thiên a, xin tha thứ cho nàng, nàng thật sự hoài nghi năng lực của vị Thiên tử này, dù sao mạng nhỏ quan trọng hơn, nàng không muốn "ngủm" vì một bữa cơm nha.
"Ngươi mau buông ra, đừng có đeo lên người Trẫm nữa!" Tức giận liếc cái người còn đang dùng cả tay chân "treo" trên người mình, nàng ngược lại còn bám chặt hơn nữa, "Trẫm đến phòng bếp!" Hắn nói những lời này xong có chút mất tự nhiên.
"A, a, được!" Gật đầu một cái, nàng buông lỏng hai chân quấn trên người Hoàng Phủ Tấn cùng với hai tay đang quấn lấy cổ hắn, trèo từ trên người Hoàng Phủ Tấn xuống.
"Tốt lắm, ngươi chờ ở đây đi!" Lại lạnh lùng nhìn nàng một cái, Hoàng Phủ Tấn xoay người rời đi.
"Khoan đã!" Cuối cùng, Tiểu Thiên vẫn là không yên lòng kéo Hoàng Phủ Tấn lại.
"Đang làm gì đó?"
"Hoàng thượng, hay là ta đi cùng với ngươi nha!" Nói thật, nàng thật rất lo lắng hôn quân này, trước không nói liệu hắn có khả năng nấu cơm không, đến lúc không làm được lại đem phòng bếp của Thái Y viện đốt đi, nàng chắc chắn sẽ bị những thái y ở đây thống hận một thời gian thật dài a.
"Niếp Tiểu Thiên, ngươi vẫn cứ hoài nghi Trẫm?" Hoàng Phủ Tấn nheo mắt lại, nữ nhân này trong mắt rõ ràng lo lắng hắn sẽ đốt phòng bếp Thái Y viện.
"Không có, tuyệt đối không có!" Đầu Tiểu Thiên lập tức dao động giống như trống bỏi, vì để cho Hoàng Phủ Tấn tin tưởng nàng không có xem thường hắn, Tiểu Thiên tiếp tục nói: "Hoàng thượng, là như vầy, ta cảm thấy cái này............. Một mình ta đợi ở đây rất đáng sợ, chỉ muốn đi cùng ngài" Nàng thuận miệng tìm lí do.
"Phải không?" Hoàng Phủ Tấn mặc dù không quá tin tưởng lời nàng nói, nhưng nhớ đến trước kia nàng không dám ngủ một mình, hắn cũng bán tín bán nghi.
"Dạ, đúng vậy Hoàng thượng, ngài để cho ta đi cùng với ngài nha." Tiểu Thiên trong mắt mang theo thỉnh cầu, nàng cũng không hi vọng lão đại này đem muối thành đường, dấm thành rượu, ..... Lúc đó không nói ăn xong liệu có "ngủm" không, nhưng đau bụng là chắc chắn.
*****
Hoàng Phủ Tấn trầm mặc nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu một cái, "Được, ngươi đi cùng Trẫm".
"Vâng, vâng, cám ơn Hoàng thượng, cám ơn Hoàng thượng." Thấy Hoàng Phủ Tấn đồng ý, Tiểu Thiên mặt mày hớn hở.
"Đi thôi!" Miễn cưỡng nhìn nàng một cái, Hoàng Phủ Tấn xoay người, đi tới phòng bếp.
Bởi vì cả tòa Thái Y viện rất lớn, kích thước tương đương với bệnh viện Trung ương ở thế kỉ 21. Vì vậy, phòng bếp Thái Y viện cách gian phòng Tiểu Thiên vừa ở một khoảng khá xa.
Dọc theo đường đi, Tiểu Thiên đi sau lưng Hoàng Phủ Tấn không nói gì, nàng nhìn chăm chú vào bóng lưng cao to của hắn. Ở nơi này, trong bóng đêm, bóng lưng hắn mang theo nhàn nhạt cô tịch, ánh trăng kéo dài bóng lưng làm cho cả người hắn thoạt nhìn càng thêm cô tịch, càng khiến người đau lòng.
Tên hôn quân này thật ra cũng không phải rất xấu, nhìn chuyện tối nay xem, tất cả mọi người đều đi ngủ, hắn đường đường là một Hoàng đế lại tự mình tới chiếu cố nàng, thậm chí còn tính toán tự nấu đồ ăn cho nàng. Mặc dù nàng không biết hắn làm rốt cuộc có ăn được hay không, nhưng ít nhất hắn cũng có lòng không phải sao?
Nghĩ tới đây, khóe miệng Tiểu Thiên không tự chủ được nâng lên.
"Hắt xì........" đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, Tiểu Thiên không nhịn được rùng mình một cái, theo lỗ mũi nhột nhạt hắt hơi.
Cúi đầu liếc mắt nhìn mình, nha, dĩ nhiên lại mặc một lớp áo rất phong phanh, trong thời tiết như thế này, không phải là không thể đem nàng chết rét.
Mới vừa lúc theo hôn quân đi ra, một chút cũng không cảm thấy lạnh. Hiện tại phản ứng mới thấy, mùa đông ở cổ đại thật đúng là lạnh hơn bình thường, mỗi trận gió đều lạnh vào tận xương tủy.
Đưa hai tay chà xát cánh tay, cố gắng làm ình ấm áp một chút, đang định đi về phía trước, đúng lúc này, nàng cảm thấy trên người đột nhiên ấm áp, trên vai nàng bỗng dưng xuất hiện thêm một chiếc áo khoát, trên y phục còn lưu lại nhiệt độ của Hoàng Phủ Tấn, bất chợt nàng cảm giác được cả người ấm lên.
Giương mắt, nàng đối mặt với ánh mắt hơi trách cứ của Hoàng Phủ Tấn.
"Hoàng........"
"Đừng để mình bị đông lạnh, Trẫm không có thời gian phục vụ ngươi!" Thanh âm Hoàng Phủ Tấn mang theo tức giận ngắt lời Tiểu Thiên, tay tự nhiên vươn ra, kéo váy nàng chặt một chút.
*****
"Ngươi cũng chưa từng phục vụ ta à." Tiểu Thiên nói rất vô tội, những lời này của hôn quân cứ như hắn là lão đại, lại còn phải thường phục vụ nàng. Chẳng qua những cử chỉ của Hoàng Phủ Tấn làm lòng nàng có chút ấm áp, khóe miệng cũng không tự chủ giương lên.
"Niếp Tiểu Thiên!" Hoàng Phủ Tấn đen mặt lại, nha đầu chết tiệt này tới chỗ nào cũng muốn cùng hắn mạnh miệng.
"Đi thôi, Hoàng thượng, ta đói bụng!" Lập tức dời đề tài, nàng bước lên, kéo Hoàng Phủ Tấn đi về phía trước. Hiện tại, chỗ dựa duy nhất của nàng cũng chỉ có hôn quân này, lúc này cũng không thể đắc tội hắn.
Hoàng Phủ Tấn nhìn đôi tay nhỏ bé đang dắt hắn, mềm mại, nhu nhu, nắm lên rất có cảm giác, trong lúc nhất thời khiến cho Hoàng Phủ Tấn thất thần, cho đến khi thanh âm Tiểu Thiên vang lên, kéo lại suy nghĩ của hắn.
Đáng chết, hắn rốt cuộc bị gì? Thế nhưng lại đơn giản vì một nữ tử dắt tay mà thất thần.
"Hoàng..... Hoàng thượng, này.......... Nơi này chính là phòng bếp của Thái Y viện?"
"Ừ." Hoàng Phủ Tấn gật đầu một cái, hắn không cách nào giải thích ánh mắt tối sầm của Tiểu Thiên lúc này, chẳng lẽ phòng bếp cũng có vấn đề sao?
Có được đáp án khẳng định của Hoàng Phủ Tấn, mắt Tiểu Thiên cũng không chớp.
Oa, ông trời ạ, đây thật là phòng bếp sao? Thái Y viện này cũng quá là phô trương đi? Nhìn cách trang hoàng một chút, nha, so với khách sạn 5 sao còn tốt hơn, thì ra làm thầy thuốc ở cổ đại lại thoải mái như vậy, "Cỗ này so với bệnh viện trung ương cấp bậc là khác xa nhau, ngay cả phòng ăn bác sỹ cũng không thể sang như vậy?" Tiểu Thiên kinh ngạc, không tự chủ đem lời trong lòng nói ra.
Hoàng Phủ Tấn mặc dù không hiểu Tiểu Thiên đang nói linh tinh cái gì, dù sao nữ nhân này bình thường cũng làm một chút chuyện khiến hắn không hiểu, chẳng qua có một chuyện hắn xác định được, chính là, nữ nhân này tựa hồ rất hài lòng với phòng bếp của Thái Y viện.
"Phòng bếp này có gì đặc biệt sao?" Hoàng Phủ Tấn nhìn phòng bếp trang hoàng xa hoa một cái, trong mắt mang theo nhàn nhạt nghi ngờ, một phòng bếp nho nhỏ tại sao có thể làm cho nàng xuất hiện vẻ mặt như thế?
Tiểu Thiên liếc hắn, hôn quân này, hắn cũng không biết những khó khăn của dân gian, "Lão đại, ngươi là Hoàng đế, còn là một Hoàng đế giàu đến rửng mỡ, dĩ nhiên nhìn không ra phòng bếp này có gì đặc biệt."
*****
Trời, phòng bếp đơn giản này có thể đủ cho cả một hộ dân bình thường ở. Trong lòng Tiểu Thiên thầm nghĩ.
Nhìn ra trong mắt Tiểu Thiên có phần bất mãn, Hoàng Phủ Tấn cũng lười không để ý tới, "Nhìn đủ chưa? Muốn ăn cái gì nói nhanh một chút, Trẫm không có thời gian cùng ngươi hao tổn!"
"Tùy ngươi đi." Nhìn trong phòng bếp bày món ăn, nhiều tới mức có thể làm một nhà cơm miễn phí. Cuối cùng, nàng còn nói, "Nấu tô mì đi, không cần làm thức ăn khoa trương."
"Ừm." Lạnh lùng đáp một tiếng, Hoàng Phủ Tấn đi tới trước bếp lò, chọn vài món thức ăn, động tác tay đột nhiên dừng lại.
Trong mắt của hắn thoáng qua một tia mất tự nhiên! Đáng chết, mì này nấu thế nào? Hắn ảo não nhíu mày.
Tiểu Thiên đứng bên cạnh hắn, nhìn hắn đột nhiên cau mày, trong lúc nhất thời không có phản ứng kịp: "Hoàng thượng, sao ngươi lại dừng?"
Tiểu Thiên vừa hỏi, vẻ mất tự nhiên trên mặt Hoàng Phủ Tấn càng thêm rõ ràng, hắn làm Hoàng đế nhiều năm như vậy, không chuyện gì có thể làm khó được hắn, giờ hắn lại bị một bát mì làm khổ sở.
"Hoàng thượng?" Nhìn thấy vẻ mất tự nhiên Hoàng trên mặt Phủ Tấn, Tiểu Thiên đột nhiên hiểu được gì đó.
Hôn quân này...... Không phải là không biết làm sao. Ha ha ~~ Vui thật nha, rốt cục để cho nàng tìm được nhược điểm của tên hôn quân này.
Khóe miệng của nàng không ngừng cong lên, mà lại càng lúc càng lớn, thấy mặt Hoàng Phủ Tấn càng thêm mất tự nhiên.
"Ngươi cười cái gì?" Hoàng Phủ Tấn nghiêm mặt mở miệng nói.
"Không có, không có gì." Đè nén không để phải cất tiếng cười to, Tiểu Thiên che miệng, lắc đầu một cái, đơn giản chỉ cần nàng nén cười.
Thì ra tên hôn quân này còn có thể đáng yêu như thế, ha ha cười ngạo rồi, hôn quân này thật đáng yêu, đúng là làm cho người ta thích vô cùng. Đáng tiếc, nàng biết, đáng yêu kéo dài không được bao lâu, hôn quân này lại khôi phục bản tính, loại bản tính cực kì tàn ác!
Quả nhiên ——
"Sao ngươi còn cười!" Hoàng Phủ Tấn rống lớn rồi ra ngoài, thấy trong mắt Tiểu Thiên khó nén nụ cười, hắn liền nổi giận trong bụng. Đáng chết, hắn lại bị nữ nhân này cười nhạo, chỉ bởi vì một bát mì!
Ngón tay siết chặt, bào ngư nát bấy!!!!
← Ch. 051 | Ch. 053 → |