← Ch.049 | Ch.051 → |
"Trẫm muốn ngươi thị tẩm!" Giọng nói cứng rắn, tay Hoàng Phủ Tấn thô lỗ xé y phục Tiểu Thiên ra, tựa như lần trước như vậy, không hề có chút ý định thương hoa tiếc ngọc.
"Tránh ra, ta không muốn thị tẩm!" Tiểu Thiên cố gắng muốn đẩy ra Hoàng Phủ Tấn, nhưng hôm nay khí lực Hoàng Phủ Tấn, tựa hồ so thường ngày lớn hơn rất nhiều, nàng làm sao cũng đẩy không ra.
"Cũng không phải do ngươi!" Lúc này, y phục của Tiểu Thiên đã bị Hoàng Phủ Tấn xé thành từng mảnh, chỉ còn lại một cái yếm che thân thể, "Niếp Tiểu Thiên, nam nhân khác ngươi cũng phục vụ, trẫm là trượng phu của ngươi, ngươi không phải cũng nên phục vụ trẫm sao?"
(QH: Anh này luôn nói như thế, ai dám yêu mới lạ.... )
"Hoàng Phủ Tấn, ngươi không phải là chê ta bẩn thỉu sao? Ngươi không phải là chê ta ai cũng có thể làm chồng sao, tại sao ngươi còn không buông tha ta, tại sao không phế bỏ ta!" Nàng nổi giận kêu lên, đầy bụng ủy khuất vào lúc này thổ lộ hoàn toàn, nước mắt của nàng tràn đầy khuôn mặt.
Hoàng Phủ Tấn một chút cũng không có để ý tới, "Phế bỏ ngươi?" Hắn cười một tiếng lạnh như băng, "Muốn đi tìm tên gian phu đó hay sao? Niếp Tiểu Thiên, trẫm ngươi nói cho biết, trẫm không muốn ngươi, nam nhân khác cũng đừng hòng lấy được, cho dù chết, cũng phải chết ở trước mặt trẫm, ta không muốn giống như phụ hoàng"
Vừa nói đến chuyện này, hận ý trong hắn càng thêm tăng, thống hận đối với hắn mẫu thân toàn bộ đều dời đến trên người Tiểu Thiên, hắn thô bạo giữ chặt của hai tay Tiểu Thiên, những nụ hôn lại rơi xuống một lần nữa. Hắn thống hận toàn bộ nữ nhân muốn tái giá giống như mẫu thân của hắn, hắn giữ chặt 2 tay Tiểu Thiên, một lần nữa hôn nàng.
Trong đầu thoáng qua, tất cả đều là hình ảnh mười năm trước kia, để cho hắn muốn quên rồi lại vẫn không có cách nào quên được.
Phụ hoàng tự sát ngay trước mặt của hắn, mà mẫu hậu của hắn lại cùng nam nhân khác chạy trốn, nữ nhân không biết xấu hổ, có thai cùng nam nhân khác, nữ nhân đều là đê tiện, nam nhân cũng sẽ đối xử đê tiện như vậy!
Càng nghĩ tới, lửa giận trong mắt Hoàng Phủ Tấn càng thêm cháy hừng hực, cho dù, trong mắt của hắn vẻ mặt này khó nén nhưng đau đớn rõ ràng đã bán đứng hắn.
Tiểu Thiên bởi những lời này của Hoàng Phủ Tấn mà ngưng phản kháng, nàng đem tầm mắt chuyển sang Hoàng Phủ Tấn, cho dù hắn lúc này có nhiều hung ác, có nhiều thô bạo, nhưng vẻ đau đớn trong mắt hắn lại khiến nàng đau lòng.
Hoàng Phủ Tấn cứ như vậy hôn nàng, bá đạo không để người khác kháng cự, giống như là đang phát tiết một cảm xúc đè nén nơi đáy lòng hắn đã lâu, ngay lúc này muốn bộc phát ra, ngay cả, bên trong những nụ hôn này, Tiểu Thiên cũng có thể nếm đượcn ổi đau đớn khi bị bỏ rơi.
Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người, chỉ có thể ngây ngốc để cho Hoàng Phủ Tấn hôn, cho đến khi khóe miệng của nàng nếm mùi vị mặn mặn, nàng mới phục hồi tinh thần, khiến cho nàng kinh ngạc, Hoàng Phủ Tấn thế nhưng lại khóc, khóc ở trước mặt nàng
*****
Tiểu Thiên không biết lúc này mình còn có thể làm những gì, nếu dùng những nụ hôn như vậy thật sự có thể xoa dịu đau đớn mà hắn đã chịu đựng mười năm qua, nàng phát hiện mình thật sựcam tâm tình nguyện, để cho hắn hôn, nàng muốn đưa tay, vuốt lên chân mày đang nhíu chặt của hắn.
"Ách......" Có lẽ là bởi vì khẩn trương, vì không ăn cơm, nàng vốn là đã đỡ đau bụng nhưng vào lúc này lại đau, đau đến nàng kêu rên lên tiếng.
Điểm này, Hoàng Phủ Tấn cũng chú ý tới.
Lý trí trở lại, hắn thấy thống khổ trên mặt Tiểu Thiên, tim của hắn lại nhói lên một lần nữa.
Mới vừa rồi, mình tại sao lại mất đi lý trí như thế, quá mức...... Ngay cả thiếu chút nữa cường...... cường bạo nàng.
Thấy Tiểu Thiên thống khổ co rúc ở trên giường, lòng Hoàng Phủ Tấn mềm xuống, lật người ngồi cạnh nàng, mặc dù rất không tự nhiên, nhưng khẩu khí cứng rắn mở miệng nói: "Ngươi làm sao vậy?"
"Không có...... Không có sao." Nàng quật cường không cầu cứu hắn, nàng cắn môi, lắc đầu một cái.
"Thế nào? Có phải dạ dày lại đau?" Thanh âm Hoàng Phủ Tấn lại trở nên nhu hòa, nhìn thân thể nàng co rúc nằm ở trên giường, Hoàng Phủ Tấn mất đi lý trí vào lúc này lại trở lại bình thường, đau lòng lại một lần nữa thay thế lửa giận.
"Không...... Chuyện không liên quan ngươi." Tiểu Thiên quật cường đẩy tay Hoàng Phủ Tấn đưa tới, cho dù lúc này đau bụng nàng lại một lần nữa chảy lệ, nàng khóc càng thêm bởi vì câu nói kia của Hoàng Phủ Tấn "Trẫm không muốn ngươi, nam nhân khác cũng đừng hòng lấy được, cho dù chết, cũng phải chết ở trước mặt trẫm.", Hắn không muốn nàng, lại càng không nên trói nàng ở bên người làm gì?
"Niếp Tiểu Thiên, ngươi đừng ỷ thế làm cho trẫm tức giận!" Mặt Hoàng Phủ Tấn lạnh đi, mặc dù khẩu khí cứng rắn không có bất cứ tia cảm tình nào, nhưng ánh mắt lo lắng đã bán đứng hắn lúc này.
Tiểu Thiên không hề chú ý tới, nàng chỉ biết là Hoàng Phủ Tấn xem thường nàng, xem thường những ả dâm phụ!
"Hoàng...... Hoàng Phủ Tấn, ngươi bây giờ...... Hiện tại, ngươi không muốn ta, cho dù ta chết, cũng muốn chết ở trước mặt của ngươi, quả...... Quả nhiên là............ Miệng vàng lời ngọc, ta...... Ách......" Đáng chết, ước gì người đau chết không phải là nàng!
*****
"Niếp Tiểu Thiên, ngươi, tên ngu ngốc này!" Hoàng Phủ Tấn đưa tay lau cho nàng bởi vì đau đớn mà toát ra mồ hôi lạnh, đem nàng từ trên giường bế lên, "Trẫm đưa ngươi đi tìm thái y, chờ hắn tới đây, không biết phải chờ tới lúc nào." Vừa nói, ôm lấy nàng hướng cửa chạy ra.
"Hoàng...... Hoàng Phủ Tấn, ta không muốn...... Không cần ngươi phải lo, ngươi...... Ngươi, tên khốn kiếp này! 555
" Rốt cục nàng không nhịn được cứ khóc mãi, đầy bụng ủy khuất, mặt tràn đầy nước mắt, "Ngươi...... Ngươi tại sao nói ta bẩn thỉu, ngươi...... Tại sao mắng ta là gian phụ, ngươi...... Chính ngươi còn...... Còn không phải là cùng...... Cùng nhiều người như vậy có...... Có quan hệ, còn...... Còn không dừng lại một...... Một quan hệ!"
"Ngươi, tên ngu ngốc này, bệnh thành như vậy, vẫn còn muốn chỉ trích trẫm!" Hoàng Phủ Tấn ôm nàng, chạy thẳng về hướng Thái Y Viện, đầu nữ nhân này rốt cuộc làm bằng gì, tựa hồ mắng chửi người đối với nàng mà nói so mạng nhỏ còn quan trọng hơn.
"Ngươi...... Ngươi mới...... Ngu...... 555
Đau chết đi." Thật sự là đau đến không có cách nào, nàng nắm cánh tay Hoàng Phủ Tấn khóc.
(555 = hu hu)
"Đừng sợ, sắp đến rồi." Hoàng Phủ Tấn cúi đầu nhìn nàng, ôn nhu nói.
"Ta...... không cần ngươi...... Ngươi, cái tên hôn quân này...... !" Mặc dù nói như vậy, nhưng nàng vẫn nắm chặt cánh tay Hoàng Phủ Tấn không buông.
"Còn dám nói chuyện!"
"Ta...... Ta...... Ngươi, tên hôn quân này, lại...... Lại...... Đối với ta dữ như vậy, đợi...... Chờ ta tốt hơn, ta sẽ...... Sẽ đi tìm tên gian...... Gian phu gì đó!"
"Ngươi dám!" Hoàng Phủ Tấn trong mắt mang theo vài phần cảnh cáo, hắn ngược lại muốn nhìn xem nàng có gan đi tìm tên gian phu đó không!
"Ta...... Ta sao lại ko dám!"
"Niếp Tiểu Thiên, ngươi không câm miệng, trẫm đem ngươi ném xuống đất, không mang ngươi đi tìm ngự y nữa!" Nhìn nàng trong ngực, hắn tức giận đến giơ chân, cho dù đau thành như vậy, còn muốn làm hắn tức, Hoàng Phủ Tấn trong lúc nhất thời bất đắc dĩ, thật không biết nên làm sao với nàng nữa.
"555
Ngươi thật ưác độc!" Nghe Hoàng Phủ Tấn vừa nói như thế, nàng lập tức đưa tay nắm thật chặt cánh tay Hoàng Phủ Tấn không buông, nàng cũng không muốn bị đau chết thật a, "Ta là thê tử duy nhất của ngươi, làm sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?"
Vừa nói đến quan hệ này, Tiểu Thiên ngay cả lời nói đều ko kiêng dè.
Mà Hoàng Phủ Tấn bởi vì câu nói kia của nàng "Thê tử duy nhất " mà không tự chủ khóe miệng nhếch lên, mặc dù bị nàng làm tức gần chết, nhưng chỉ bởi một câu nói này của nàng, tức giận trong lòng hắn dường như kìm lại.
*****
Cúi đầu nhìn nàng, Hoàng Phủ Tấn mang theo cưng chìều mở miệng nói: "Vậy thì ngoan ngoãn đừng nói chuyện, trẫm mang ngươi đi tìm thái y!"
Động tác dưới chân Hoàng Phủ Tấn thủy chung không hề chậm lại, mà là càng thêm nhanh một chút.
"Đươc." Nàng nghe lời gật đầu, nghe Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, nàng ngược lại thở phào nhẹ nhõm, nàng đau đến mức sắp mất nửa cái mạng, bây giờ không phải là lúc cùng hôn quân tức giận, mặc dù nàng còn rất giận hắn, nhưng không thể lấy mạng nhỏ ra để đùa giỡn.
Dạ dày co rút đau đớn, nàng tựa vào trong ngực Hoàng Phủ Tấn, cắn chặt môi dưới, trong dạ dày cảm giác đau đớn tăng lên khiến cho nàng dựa vào Hoàng Phủ Tấn chặt hơn chút nữa, đôi môi bị nàng cắn, mang theo chút máu nhàn nhạt sưng đỏ.
Hoàng Phủ Tấn cúi đầu, nhìn tiểu nữ nhân tựa vào ngực hắn an tĩnh dị thường, hắn đột nhiên cảm thấy bất đắc dĩ.
Nhìn nàng hiện tại an phận tựa vào trong ngực hắn như vậy, đoán chừng là thật sự lo lắng hắn sẽ đem nàng bỏ ở nơi này.
Tên ngu ngốc này! Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua vẻ cưng chìu, nở nụ cười.
Lo lắng dạ dày nàng vô cùng đau đớn, tốc độ dưới chân Hoàng Phủ Tấn vẫn không hề chậm lại, rất nhanh, liền đến Thái Y Viện.
"Thái y! Toàn bộ ra hết đây cho trẫm!" Thanh âm của hắn đánh thức thái y, hắn lúc này bẩm sinh là một vị hoàng đế khí thế ảnh hưởng quá lớn, Hoàng Phủ Tấn rống lên để cho tất cả thái y ở Thái Y Viện lập tức tỉnh lại, căng thẳng mặc quần áo tử tế, liền xuất hiện ở trước mặt Hoàng Phủ Tấn.
"Hoàng...... Hoàng thượng!" Thái y nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn xuất hiện ở cửa, kinh ngạc, không nghĩ tới hoàng thượng sẽ đích thân đến Thái Y Viện.
"Lo lắng làm gì? Mau tới đây xem cho hoàng hậu!" Hoàng Phủ Tấn hướng về phía cửa thái y rống lên.
Cảm giác người trong ngực tự nhiên an tĩnh, Hoàng Phủ Tấn lo lắng không thôi.
"Niếp Tiểu Thiên?" Hắn nhẹ giọng kêu.
Trong ngực hắn, Tiểu Thiên một chút phản ứng cũng không có.
"Niếp Tiểu Thiên?" Thấy không có đáp lại, trái tim Hoàng Phủ Tấn nhói lên.
"Niếp Tiểu Thiên, ngươi làm sao vậy?" Hoàng Phủ Tấn nhẹ nhàng lay lay nàng, vẫn như cũ không có phản ứng.
Lúc này, Hoàng Phủ Tấn mới chú ý sắc mặt nàng tái nhợt tựa vào trong ngực hắn, nhắm mắt, đã hôn mê.
Nàng đau đến hôn mê!
"Thiên Thiên! Thiên Thiên!" Hoàng Phủ Tấn cả trái tim nhói lên, sợ hãi, bao phủ toàn thân của hắn, hắn ôm nàng, hai tay mang theo run rẩy.
"Hoàng...... Hoàng thượng......"
"Các ngươi đều là những tên vô dụng, còn đứng ngây ra đó làm gì!" Hốc mắt Hoàng Phủ Tấn khẽ phiếm hồng, hướng về phía thái y rống lên.
"Hoàng thượng, xin để thần xem mạch cho nương nương!" Nói chuyện là thủ lĩnh của Thái Y Viện, thái y Lý Tĩnh, hắn lấy can đảm đi tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn, cũng không chờ Hoàng Phủ Tấn mở miệng, liền đưa tay kéo tay Tiểu Thiên, nâng lên bắt mạch.
Hoàng Phủ Tấn nhìn chằm chằm sắc mặt Lý Tĩnh không nói gì, một lúc lâu sau, cho đến Lý Tĩnh buông lỏng tay Tiểu Thiên, hắn mới mở miệng hỏi: "Như thế nào?"
"Hoàng thượng, xin chớ lo lắng, nương nương chẳng qua là không nào nhịn được cơn đau dạ dày nên mới bất tỉnh, cũng không có gì đáng lo ngại."
"Không có gì đáng lo ngại?" Thanh âm Hoàng Phủ Tấn trầm xuống, "Đau đến hôn mê, còn nói cũng không có gì lo ngại!"
"Hoàng thượng xin bớt giận!" Lý Tĩnh cùng đám người quỳ xuống, " Bệnh đau dạ dày này không thuốc nhưng chỉ cần nương nương ăn cơm đúng giờ, không để cho dạ dày co rút, liền không có gì đáng ngại, nếu như nương nương không phối hợp ăn cơm ..., Thần quả thật không thể chữa." Lý Tĩnh không biết lá gan mình lớn đến mức nào nói ra lời này, khi hắn nói xong toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Hoàng Phủ Tấn cũng biết chuyện này không thể trách thái y, chẳng qua là mình mới vừa rồi thật sự có chút khẩn trương hơi quá, hắn chưa từng nghĩ tới tâm tình của mình sẽ vì nữ nhân này mà mất bình tĩnh, thấy nàng té xỉu trong ngực thì hắn cảm thấy thân thể mình đang run rẩy.
"Các ngươi đứng lên đi." Thanh âm của hắn đã nhẹ rất nhiều.
"Tạ...... Tạ hoàng thượng!" Thái y xoa xoa trán đầy mồ hôi lạnh, mới từ dưới đất đứng lên.
"Hoàng thượng." Lý Tĩnh lại một lần nữa mở miệng nói: "Thần sẽ giảm đau cho nương nương trước, chờ sau khi nương nương tỉnh lại ăn cơm xong thì sẽ không việc gì."
"Ừ." Hoàng Phủ Tấn gật đầu một cái, đem Tiểu Thiên ôm vào trong Thái Y Viện, đem nàng đặt để lên giường, hắn ngồi xuống bên cạnh nàng.
Một lúc lâu sau, thái y xoa xoa mồ hôi lạnh ở trán, mở miệng tâu: "Hoàng thượng xin yên tâm, nương nương đã không sao."
"Ừ, lui ra đi." Hoàng Phủ Tấn khoát tay áo, đột nhiên cảm thấy nhất thời cơ thể bỗng trên nên vô lực.
*****
"Hoàng...... Hoàng thượng." Lý Tĩnh do dự không dám nói lời nào, dù sao hoàng đế vẫn còn ở nơi này, hắn nào dám cứ như vậy chạy về đi ngủ a.
"Chuyện gì?"
"Ngài...... Không bằng ngài đi nghỉ ngơi đi, thần sẽ để nữ thái y tới đây chăm sóc nương nương."
"Không cần, các ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, trẫm ở đây chăm sóc hoàng hậu là được rồi." Hoàng Phủ Tấn cự tuyệt, để tên ngu ngốc này một mình ở đây, hắn một chút cũng không an tâm.
"Hoàng thượng, ......" Lý Tĩnh có chút khó khăn, nào có một quân vương tự mình đợi ở bên trong Thái Y Viện, thái y bọn họ, sao có thể bỏ lại chủ tử mà đi nghỉ ngơi.
"Trẫm bảo các ngươi đi xuống có nghe không?" Hoàng Phủ Tấn có vẻ không nhịn được.
"Dạ, dạ, thần tuân chỉ!" Lý Tĩnh liên tục không ngừng chắp tay.
Xoay người lui xuống, đi chưa được mấy bước, Lý Tĩnh lại ngừng lại.
"Hoàng thượng."
"Lại có chuyện gì?" Hoàng Phủ Tấn không nhịn được nhíu mày.
"Hoàng thượng, nương nương sau khi tỉnh lại, cần phải ăm cơm ngay!"
"Ừ, trẫm biết." Hoàng Phủ Tấn giơ giơ tay, mở miệng lên tiếng.
Cuối cùng, Lý Tĩnh cùng mấy tên thái y không yên tâm nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, lui xuống.
Trong lòng cũng rất buồn bực, chưa từng thấy hoàng thượng đối xử với nương nương như vậy, hơn nữa vị nương nương này vừa vào cung liền bị hoàng thượng cho vào lãnh cung, ngày ngày đem hoàng thượng giận đến giơ chân Hoàng hậu nương nương.
Nhất là Lý Tĩnh, hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương ở giữa tranh đoán hắn nhiều lần thấy, lần trước ở cung Thanh Âm của Thái Hoàng Thái Hậu thiếu chút nữa đánh nhau, nếu như không phải là Thái Hoàng Thái Hậu che chở, Hoàng hậu nương nương thiếu chút nữa làm quỷ dưới đao rồi.
Nhưng hôm nay, hành động của hoàng thượng khiến cho đám thái y ... Hoàng thượng tự mình ôm Hoàng hậu nương nương tới Thái Y Viện, tự mình lưu lại chăm sóc nàng, hắn là Thiên Tử, người có địa vị cao như vậy lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp, đợi ở bên trong Thái Y Viện, điều này làm sao ko khỏi khiến cho bọn họ kinh ngạc.
Khẩn trương trong mắt hoàng thượng đã sớm vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ, cả hậu cung này, hơn ba ngàn hậu phi, chưa từng có nữ nhân nào được hưởng đãi ngộ như thế này.
Thái y lui xuống đi ra cửa, Hoàng Phủ Tấn nghiêng đầu, thấy Tiểu Thiên hôn mê sắc mặt tái nhợt làm đau lòng người, còn có miệng kia bởi vì chịu đựng đau đớn mà cắn ra máu, đôi môi khẽ mang theo sưng đỏ, Hoàng Phủ Tấn lòng khẩn một chút, tay lướt qua đôi môi nàng bị cắn rách nát, hắn đau lòng nhíu mày.
← Ch. 049 | Ch. 051 → |