← Ch.048 | Ch.050 → |
"Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?" Hoàng Phủ Tấn mặt khẽ chìm xuống.
"Chính là muốn ngươi tái giá với một nữ nhân khác" Tiểu Thiên mang vẻ mặt chờ mong. Oa, trời ạ, Tên cực phẩm hôn quân trước mặt nàng lại không nghĩ ra.
Nàng cao hứng, không hề nhìn ra vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn đang rất không vui.
"Ngươi muốn trẫm lập Như Mộng làm phi?" Trong lòng Hoàng Phủ Tấn không khỏi tức giận, thanh âm lạnh như băng.
Nữ nhân đáng chết này, nói nhiều như vậy, rốt cục là nói đến chuyện này.
"Đúng vậy, ngươi cũng có ý nghĩ này nha." Nghe Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, Tiểu Thiên càng thêm cao hứng đâm lao phải đâm theo lao, "Ta biết trong lòng ngươi cũng muốn như vậy mà, ta muốn giới thiệu cho ngươi một nữ nhân chính là Như Mộng!"
Đáng chết! Niếp Tiểu Thiên! Nàng lại bảo hắn đi cưới nữ nhân khác!
Hoàng Phủ Tấn tức giận từ trên người nàng lật người ngồi dậy, không ai chú ý tới vẻ mất mát đầy khóe mắt hắn.
"Hoàng thượng, hoàng thượng, làm sao vậy." Nàng vẫn không hề nhìn thấy vẻ tức tối trên mặt Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên còn liên tục hỏi không ngừng.
"Niếp Tiểu Thiên, trẫm hỏi một lần nữa, ngươi muốn trẫm lập Như Mộng làm phi?"
"Đúng.... . Đúng vậy a." Hoàng Phủ Tấn trong mắt lạnh như băng Tiểu Thiên cuối cùng là chú ý tới, nuốt một ngụm nước bọt, nàng gật đầu một cái.
Xảy...... Xảy ra chuyện gì? Hôn quân dường như rất tức giận?
"Niếp Tiểu Thiên!" Hoàng Phủ Tấn cắn răng, vốn định đè nén, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được rống lên, "Chuyện của trẫm không cần ngươi quan tâm!"
"Không phải, hoàng thượng à, ta không có quản chuyện của ngươi, ta cảm thấy Như Mộng cô nương kia tốt hơn Thủy Linh nhiều, ngươi xem nàng, vừa ra giá thì đã 2 vạn lượng bạc đó, ngươi nghĩ đi, điều này rõ là có nhiều người muốn nàng ta, ngươi xem, nói thế nào chúng ta cũng là vợ chồng, ta đương nhiên là phải giới thiệu trước cho ngươi, đúng không?"
Hỏng bét...... Nguy rồi, sắc mặt của hôn quân tại sao càng ngày càng khó coi vậy? Không thể nào, loại cực phẩm mỹ nữ giới thiệu cho hắn, hắn còn mặt đen cái gì? Không phải là cũng cảm kích ông trời để cho hắn cưới như vậy là quá tốt sao?
"Niếp Tiểu Thiên, trẫm nói, chuyện của trẫm không cần ngươi lo!" Hoàng Phủ Tấn cả giận, tâm chìm xuống, nữ nhân đáng chết này, tại sao lại dễ dàng đem hắn giao cho nữ nhân khác, nàng lại có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy!
Từ trên giường lật người xuống, hắn định rời đi, lại bị nữ nhân này chọc tức vị hoàng đế này như hắn mà.
*****
"Uy, uy, uy, hoàng thượng, đừng đi mà, chuyện của ta vẫn chưa nói xong mà." Tiểu Thiên liên tục không ngừng theo sát sau lưng Hoàng Phủ Tấn, thật vất vả mới có cơ hội ở cùng hôn quân một chỗ, sao nàng lại có thể bỏ qua như vậy.
"Niếp Tiểu Thiên, muốn trẫm lập Như Mộng làm phi, ngươi đừng có mơ!" Hoàng Phủ Tấn càng nói lại càng nổi giận, hắn bây giờ thậm chí có một xung động muốn bóp chết nữ nhân trước mắt này.
".... . Tại sao?"
"Bởi vì......" Hoàng Phủ Tấn cũng không biết nên trả lời thế nào, tóm lại, hắn không thích nữ nhân này đem hắn giao cho người khác, "Bởi vì trẫm không muốn lập nàng ta làm phi!"
"Không muốn lập nàng ấy làm phi?" Tiểu Thiên suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không thông, đẹp như vậy, mang nữ nhân cho hắn, sao hắn lại không muốn chứ?
Không muốn lập Như Mộng làm phi, chẳng lẽ......
"A ta biết rồi." Tiểu Thiên làm ra dáng vẻ như chơt hiểu.
"Ngươi biết?" Trên mặt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một tia mất tự nhiên, rồi lại mang theo một tia hơi nhỏ xao động, cho đến khi Tiểu Thiên nói xong, để ặt của hắn đen toàn tập.
Chỉ thấy Tiểu Thiên đưa tay, vỗ vỗ bả vai Hoàng Phủ Tấn, nói: "Ngươi không muốn lập nàng ấy làm phi, là muốn lập nàng ấy làm hậu có phải không? Ai, sao ta lại không nghĩ ra chứ, nữ nhân đẹp như vậy, chỉ cho nàng làm phi quả thật ủy khuất cho nàng. Ngươi sớm nói, ngươi sớm nói, ta sẽ hiểu, yên tâm đi, ta cũng không phải là người hẹp hòi, ngươi muốn lập nàng làm hậu có đúng không? Không sao, ta không ngại, ta đây không làm hoàng hậu có thể để cho nàng."
Tiểu Thiên nói rất rộng rãi, vốn tưởng rằng Hoàng Phủ Tấn sẽ cảm kích nàng, tha thứ nàng, cùng ủng hộ, nhưng không có nghĩ đến mặt Hoàng Phủ Tấn càng ngày càng đen, đến cuối cùng đã không có cách nào, chỉ có thể dùng "mặt Bao công " để hình dung hắn.
Sao...... Chuyện gì xảy ra? Hôn quân tại sao lại xuất hiện loại vẻ mặt này? Có phải nàng nói sai cái gì?
A, đúng rồi, nhất định là, lo lắng hoàng tổ mẫu bên kia giao phó không tốt, chuyện này còn không đơn giản sao!
Nuốt một ngụm nước bọt, nàng không nhìn Hoàng Phủ Tấn trên mặt lộ ít gân xanh, tiếp tục nói: "Hoàng thượng, ngươi yên tâm đi, nếu ngươi lo lắng hoàng tổ mẫu sẽ phản đối, ta sẽ nói chuyện cùng lão nhân gia, dù sao ta đây không thích hợp làm hoàng hậu, không bằng đem tặng cho người thích hợp, không phải là tốt hơn sao? Ngài nói đúng không? Đỡ cho ngươi cả ngày nhìn ta không vừa mắt, thậm chí còn chê ta chướng mắt."
*****
Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng không nói gì, mỗi một câu của nàng cũng làm cho lòng hắn mang theo một trận mất mát, ánh mắt dần dần lạnh như băng.
Chỉ thấy hắn lạnh lùng cười một tiếng, trong tiếng cười mang theo vài phần bi thương, "Trẫm thật nên cảm tạ ông trời, đã cho trẫm một hoàng hậu tốt như vậy."
"Đúng, đúng, những lời này của ngươi cuối cùng cũng nghe giống tiếng người." Nàng không nhìn thấy trong mắt Hoàng Phủ Tấn đầy vẻ bi thương, nghe Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, nàng liên tục không ngừng lên tiếng phụ họa nói, "Hoàng thượng, cho nên ngươi về sau ngàn vạn lần không thể bởi ta không là hoàng hậu liền đối xử với ta không tốt, dĩ nhiên, mặc dù ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng đối tốt với ta, nhưng, ngươi cùng Như Mộng – chuyện tốt này là ta tạo thành, cho nên ngươi...... Ngươi về sau nên đối...... đối tốt với ta 1 chút." Nàng rốt cục cũng chú ý tới vẻ lạnh như băng trong mắt Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên nhắm mắt nói câu cuối cùng kia, cuối cùng lá gan nhỏ bé của nàng cũng nói xong.
"Phải không?" Hoàng Phủ Tấn cười chua xót một tiếng, tầm mắt chuyển sang Tiểu Thiên, "Vậy ngươi nói cho trẫm biết, trẫm báo đáp cho ngươi như thế nào đây, hỡi Hoàng hậu nương nương?"
"Ừm?" Tiểu Thiên bởi vì những lời này của Hoàng Phủ Tấn mà ngây ngẩn cả người, càng thêm bởi vì vẻ bi thương rõ ràngtrong mắt Hoàng Phủ Tấn, nàng trong lúc nhất thời đọc không hiểu ý tứ trong mắt của hắn, cũng không hiểu hắn tại sao lại xuất hiện vẻ mặt như thế.
"Trẫm nói trẫm nên làm gì để báo đáp ngươi đây?" Hoàng Phủ Tấn tiến lên một bước để sát vào nàng, dọa cho nàng sợ, theo bản năng lui lại mấy bước.
"Ta......" cái nhìn kia trong mắtHoàng Phủ Tấn ... Thần sắc của hắn làm cho nàng sợ hãi, làm cho nàng không biết nên nói gì.
"Niếp Tiểu Thiên, trẫm chưa từng biết hoàng hậu của trẫm còn có thể hào phóng đến như vậy, chẳng những tìm nữ nhân cho trẫm, còn hơn thế nữa ngay cả ngôi hoàng hâu cũng có thể đem nhường lại." Hoàng Phủ Tấn mỗi một câu nói, liền tiến tới gần Tiểu Thiên một bước, cho đến khi đem nàng ép tới góc tường.
"Ta......" Tiểu Thiên thế nhưng phát hiện nàng lúc này thậm chí ngay cả một câu phản bác đều nói không ra được, chỉ vì vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn lúc này làm cho nàng không khỏi bi thương.
Lại chỉ thấykhóe miệng Hoàng Phủ Tấn khẽ nhếch lên đầy giễu cợt, trong mắt còn mang theo vài phần khinh bỉ, "Thế nào? Gấp như vậy muốn đem ngôi hoàng hậu nhường lại, là muốn cùng người yêu của nàng bên nhau, nàng sợ cô đơn lắm sao?" Hoàng Phủ Tấn giận đến bắt đầu không kiềm chế được lời nói, cũng không để ý những lời nói ra này có thể tổn thương người khác.
*****
Tiểu Thiên bởi vì những lời này của hắn mà ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy trong mắt Hoàng Phủ Tấn rõ ràng khinh bỉ cùng giễu cợt, lòng của nàng hung hăng tức giận.
Cắn môi dưới, nàng cố gắng để ình thoạt nhìn không sao, ngay cả dáng vẻ, nhưng, nước mắt ở trong hốc mắt kìm nén không để trào ra.
Hít sâu một hơi, nàng bình tĩnh nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, mở miệng nói: "Ta ngày ngày luôn nghĩ tới có thể cùng người ta yêu bên nhau, ta còn xứng làm hoàng hậu của ngươi sao?" Lời này của Tiểu Thiên rõ ràng mang theo mùi vị giận dỗi, "Không phải là ta hào phóng, mà là ta cảm thấy ta nên thức thời một chút nhường lại ngôi hoàng hậu này, tặng một nữ nhân tốt cho hoàng thượng, về phần ta......" Nàng nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn lần nữa, lạnh lùng cười một tiếng, "Là muốn cùng người yêu bên nhau, còn cô đơn chờ đợi là chuyện của ta."
Nói xong, nàng vòng qua Hoàng Phủ Tấn, chuẩn bị rời đi, hiện tại hai người đứng tư thế tạo cho nàng có cảm giác bị áp bách.
Huống chi, câu nói mới vừa rồi Hoàng Phủ Tấn, làm cho lòng nàng không có kịp sự chuẩn bị!
Hôn quân đáng chết này, trong tiềm thức của hắn, hoàn toàn nghĩ nàng muốn cùng ở người khác, nếu như vậy, nàng, ngôi vị hoàng hậu này còn có ý nghĩa gì nữa.
"Niếp Tiểu Thiên!" Hoàng Phủ Tấn đưa tay, dùng sức giữ nàng lại, bởi lửa giận trong lòng khó có thể áp chế mà gia tăng, Tiểu Thiên đau đến mức nhíu mày, nhưng nàng vì trong lòng tức giận, mà quật cường không chịu mở miệng.
Hoàng Phủ Tấn trên tay một dùng sức, đem nàng hướng bên cạnh mình lôi tới, tay bóp chặt cằm nàng, hốc mắt bởi vì tức giận mà phiếm hồng.
"Ngươi rất cô đơn phải không?" Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng cười một tiếng, tay nâng cằm nàng, một cái tay khác vòng ở hông của nàng, để cho nàng một chút phản kháng cũng không có.
"Hoàng Phủ Tấn, ngươi định làm gì?" Bị Hoàng Phủ Tấn ôm vào trong ngực, Tiểu Thiên không vui nhíu mày.
"Trẫm muốn làm gì?" Hoàng Phủ Tấn tay ôm Tiểu Thiên ngang hông mỉm cười nói, để cho nàng cùng mình càng gần sát, hai người chóp mũi khoảng cách không tới một tấc, chỉ cần hai người hơi động, sẽ đụng phải, hơi thở nóng giữa hai chóp mũi.
"Ngươi không phải là rất cô đơn sao? Trẫm đáp ứng ngươi, như thế nào?" Hoàng Phủ Tấn trong mắt lạnh đi, dùng phương thức trừng phạt bá đạo hôn lên môi nàng, đôi môi lạnh như băng, giống như chưa từng có cảm giác ấm áp.
*****
"Hoàng Phủ...... Ngô" nàng vừa lúc muốn mở miệng, Hoàng Phủ Tấn đưa đầu lưỡi tiến vào trong miệng của nàng, đầu lưỡi quấn quanh ở chung một chỗ, để cho trong lòng nàng run lên bần bật, khẩn trương không biết phải làm sao.
"Buông...... Buông ra!" Ngày đó, ở trong ngự thư phòng, phát sinh một màn kia lại một lần nữa, thoáng hiện ở trong đầu của nàng, dọa cho nàng sợ đến tim đập rộn lên, hôm nay, Hoàng Phủ Tấn so với ngày đó, càng khiến cho nàng cảm thấy kinh khủng hơn. Nàng không biết mình rốt cuộc đắc tội với tên hôn quân này ở đâu, chẳng qua là, nàng sợ hắn không biết phải nói làm sao..., cái loại cảm giác đó khiến nàng cảm giác bị khi dễ, làm nhục.
Cho dù nàng rất muốn đem Hoàng Phủ Tấn đẩy ra, nhưng hắn bá đạo, một tay giữ hông nàng, lực đạo càng ngày càng siết chặt, nàng càng giãy dụa, dục hỏa phía dưới của Hoàng Phủ Tấn lại càng nóng.
"Niếp Tiểu Thiên, đừng phản kháng trẫm, ngươi không có bản lãnh đó đâu!" Hoàng Phủ Tấn buông môi của nàng ra, nhưng bên tay đang giữ hông nàng thì không hề có dấu hiệu buông ra.
"Hoàng Phủ Tấn, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Bị Hoàng Phủ Tấn cho làm cho nổi giận, Tiểu Thiên hướng về phía hắn, rống lên, nước mắt không nhịn được chảy xuống.
Vẻ mặt nàng như vậy khiến Hoàng Phủ Tấn hơi sững sờ, nhưng cũng không kéo dài bao lâu.
"Trẫm muốn thế nào?" Khóe miệng Hoàng Phủ Tấn khẽ nhếch lên, cho dù là cười, nhưng cũng không làm cho người ta thấy bất cứ tia cảm tình nào, cười mang theo hơi lạnh thấu xương, "Hoàng hậu của ta rộng lượng như vậy đến ngôi hoàng hậu cũng có thể đem nhường lại, trẫm không phải là nên báo đáp ngươi sao? Để trẫm an ủi ngươi một chút không để ngươi phải cô đơn chờ đợi nữa".
Những lời này, Hoàng Phủ Tấn nói rất hung ác, rất làm người ta đau đớn, nhưng mỗi lần nghĩ đến nữ nhân này đáng chết như thế, đối với ngôi vị hoàng hậu chẳng thèm ngó tới, lại nghĩ đến nàng tất cả đều vì tên gian phu đó, lý trí của hắn đã bị lửa ghen thay thế!
Cúi người, ôm lấy nàng, thô lỗ đem nàng ném lên giường, lúc này Hoàng Phủ Tấn đã sớm bị lửa giận cướp lấy tất cả lý trí.
Tiểu Thiên bởi vì hành động như vậy của Hoàng Phủ Tấn hù dọa ngây ngẩn cả người, dập đầu đến ván giường, đau đến nàng nhíu mày, vốn định đứng dậy, lại bị Hoàng Phủ Tấn đè lên giường.
"Hoàng Phủ Tấn, ngươi làm gì?" Bị Hoàng Phủ Tấn đè, ở phía dưới không thể nhúc nhích, Tiểu Thiên hô lên thất thanh.
← Ch. 048 | Ch. 050 → |