← Ch.037 | Ch.039 → |
"Đóa nhi, ngươi yên tâm đi, ngươi cho rằng hôn quân kia thật sự rỗi rãnh như vậy, ngày ngày nhìn chằm chằm ta không thả đi sao?" Tiểu Thiên cố gắng an ủi nàng, "Tốt rồi, chúng ta tới Tầm Hoan lâu chơi một lát, nhất định chúng ta sẽ trở lại trước khi hoàng thượng biết, được chưa?" Tiểu Thiên nhao nhao muốn thử, nàng bây giờ là khí thế đều toát ra, nàng cũng không muốn đem tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình cứ bỏ phí trong hoàng cung như vậy.
"Nhưng người làm sao biết lúc nào hoàng thượng sẽ phát hiện chúng ta?" Đóa nhi vô tội mở miệng hỏi. Tiểu thư này đừng có tưởng rằng nàng là tiểu hài tử dễ gạt.
Vấn đề Đóa nhi nói khiến khóe mắt Tiểu Thiên trầm xuống, mẹ nó nha, Đóa nhi này từ lúc nào đã trở nên thông minh như vậy, thế mà cũng bị nàng ta nắm sơ hở.
"Cái đó......" Gãi gãi đầu, Tiểu Thiên không biết trả lời thế nào.
"Dù sao ta cũng biết khi nào thì hoàng thượng sẽ phát hiện ta." Tiểu Thiên chơi xỏ, lại đáp một tiếng, "Thôi, ngươi nhanh tới tài vụ tư lấy tiền lẻ rồi còn đi nữa, không sẽ trễ mất."
"Tiểu thư......"
"Nhanh đi!!!" Một câu nói, Tiểu Thiên cắt đứt hy vọng cuối cùng của Đóa nhi.
"Dạ, tiểu thư!" Cúi thấp đầu, Đóa nhi đành chấp nhận đi vế hướng tài vụ tư.
Một lúc lâu sau, Đóa nhi mới từ tài vụ tư về tới, lắc lắc đầu, bộ mặt ủ mày chau.
"Thế nào, Đóa nhi? Tiền đâu?"
"Ở đây, tiểu thư." Đóa nhi từ trong túi áo móc ra ngân phiếu đưa cho Tiểu Thiên, còn nói: "Tiểu thư, ngài còn muốn đi ra ngoài."
"Đóa nhi, đổi câu khác đi!"
"Tiểu thư, ngài hã yở lại trong cung đi."
Lời của Đóa nhi lại một lần nữa để cho Tiểu Thiên không lời nào để nói, nhưng tiểu nha đầu là càng lúc càng tinh rồi, để cho nàng đổi một câu khác, nàng ta thật đúng là đổi câu, nhưng vẫn là bình mới rượu cũ.
"Đóa nhi, ngươi còn ngăn cản ta nữa, ta liền tức giận, nếu ta tức giận lên thì..., Sau khi ta xuất cung sẽ không trở lại đây nữa đó." Tiểu Thiên cố ý nghiêm mặt, bắt đầu hù dọa Đóa nhi, nàng biết, chỉ cần nàng không trở về cung, nhất định sẽ đem nha đầu này hù chết.
Quả nhiên ——
"A? Tiểu thư, ngài...... Ngài đừng nóng giận, nô tỳ...... Nô tỳ không ngăn cản ngài là được." Đóa nhi vô tội cúi đầu, ôi
Coi như nàng muốn ngăn cản, cũng không ngăn cản được, hiện tại liền mong hoàng thượng đừng phát phát hiện là tốt.
*****
Thật không hiểu nổi trong đầu tiểu thư nghĩ gì nữa, một cô gái mà lúc nào cũng muốn tới kĩ viện, lại còn bừng bừng hăng hái.
"Ừ, như thế mới ngoan." Tiểu Thiên hài lòng vỗ vai Đóa nhi. Thấy dáng vẻ khổ não của Đóa nhi, nàng nói: "Như vậy đi, ngươi ở lại trong cung, đừng đi cùng ta, nếu có người đến tìm ta, thì nói ta đang ngủ, ai cũng sẽ không biết."
"Như vậy được không?"
"Được!" Gật đầu một cái, Tiểu Thiên không cho Đóa nhi chút cơ hội phản bác nào, tiếp tục nói: "Ta đi đây, nhớ nhé, nói ta đang ngủ nha."
"A, ta biết rồi, tiểu thư!" Cắn môi, Đóa nhi không tình nguyện gật gật đầu.
Ôi
Tiểu thư to gan như vậy, nàng không thể làm gì khác hơn là nhận lệnh.
Từ phía sau cung khi đi ra, Tiểu Thiên chợt cảm thấy tràn đầy không khí mới mẻ.
"Không khí quái chướng mịt mù trong hoàng cung đó, cả ngày bị hôn quân làm cho không còn chút nhân khí, lại muốn ta ở nơi quỷ quái đó cả đời, thật đúng là muốn giết chết ta." Nhìn đường phố phồn hoa tấp nập, Tiểu Thiên miễn cưỡng nói.
Như lần trước, Tiểu Thiên tới một quán trà gần đó thay trang phục, một vị thiếu niên thanh thoát mỹ lệ liền xuất hiện trên đường phố thành Kim Lăng.
"Ôi
" Nhìn phong thái nho nhã của chính mình, mĩ mão tựa Phan An, Tiểu Thiên thở dài, "Bị hoàng hậu này, trừ vóc dáng bên ngoài hơi thấp, thật đúng là cực phẩm trong cực phẩm, cùng hôn quân kia rất xứng đôi, thật đáng tiếc
" Tiểu Thiên lại thở dài một lần nữa, phe phẩy cây quạt tiến vào Tầm Hoan lâu.
Tiểu Thiên mới vừa bước vào Tầm Hoan lâu, tới cửa, Lan mụ mụ liền lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười tiến đón, còn giọng nói vui vẻ khiến người ta muốn tự sát, "Ai u, là Quận Vương gia, ngài thật là, hơn một tháng chưa có tới rồi, lão thân cứ tưởng ngài đã chết rồi." Vừa nói, còn vung cái khăn tay nhỏ, giơ lên trên người Tiểu Thiên.
Ôi trời, bà già này cầm khăn vẫy vẫy thật có ý đó, thật khiến người ta phát sặc.
"Khụ khụ......" Che miệng ho khan vài tiếng, Tiểu Thiên thiếu tự nhiên nói: "Lan mụ mụ, Như Mộng đâu?"
"Như Mộng ở đây, xin mời Vương gia!" Lão bà dường như đã biết Tiểu Thiên muốn tìm Như Mộng, nghe Tiểu Thiên nói vậy, liền lập tức đưa nàng tới Mộng Yên các trước kia.
*****
"Chuyện này...... Lan ma ma, Bổn vương có thể tự tới đó, ngươi đừng đi theo." Chịu không nổi mùi phấn son nồng nặc trên người lão bà này, Tiểu Thiên không nhịn được nói.
"Được, được, lão thân đi trước." Bà ta cũng không dám dài dòng, lập tức thức thời lui xuống.
"Lạ thật, sao lão bà này hôm nay nói chuyện dễ nghe vậy chứ? Bà ta cũng không hỏi xem ta có tiền hay không, mà dẫn ta tới chỗ Như Mộng ngay. Như Mộng không phải là bảo bối kiếm tiền của bà ta sao?" Nhìn bóng lưng bà ta đi xa dần, Tiểu Thiên nghi hoặc tự hỏi.
Nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, Tiểu Thiên xoay người, đi về hướng Mộng Yên các.
Mộng Yên các ——
Như Mộng đứng trước cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực ngẩn người nhìn ra xa. Dù cho khóe môi khẽ cười, nhưng chẳng khó để nhận ra trong mắt nàng có một tia ưu thương nhàn nhạt. Đó là một tâm sự khó nói ra.
Đứng ở cửa sổ, Như Mộng trông thấy Tiểu Thiên đi vào trong sân. Đôi môi nở nụ cười lạ lùng, khiến không ai có thể giải thích được.
"Như Mộng cô nương!" Thanh âm của Tiểu Thiên vang lên trước cửa.
Từ trước cửa sổ quay lại, nàng đi tới phía cửa, nhẹ nhàng mở ra.
"Như Mộng yết kiến Vương gia!" Mỉm cười thân mật nói, Như Mộng quay lại bộ dạng ngày đó.
"Như Mộng cô nương chớ đa lễ."
Đi vòng qua Như Mộng, Tiểu Thiên thấy thật khó hiểu. Nơi đây tuy là thanh lâu, nhưng lại khiến Tiểu Thiên có cảm giác thư thái hiếm có. Đó là một loại cảm giác mà trong hoàng cung không thể có. Đây lí do nàng nhất định phải xuất cung tới nơi này.
"Như Mộng cô nương, ngươi ở nơi này thật thoải mái, so với hoàng...... So với nhà của ta, thật sự khiến cho người ta quên đi mọi thứ."
Tiểu Thiên mới chợt ngập ngừng, Như Mộng đã chú ý, nhưng nàng không biểu hiện gì, chỉ tiếp ý nàng, "Vương gia quá khen, nơi thanh lâu này, sao có thể so sánh với Vương Phủ."
"Cũng không thể nói như vậy, thanh lâu cũng có nơi không nhuốm bùn. Mộng Yên các của Như Mộng cô nương thực chẳng khác tiên cảnh."
"Vương gia quá khen." Như Mộng cười nhẹ, điệu bộ bây giờ của nàng ta khó có thể đem so sánh với một cô gái thanh lâu.
"Như Mộng cô nương, cô nương xem, nhìn cô nương thế nào cũng không giống một nữ tử thanh lâu." Ngắm nhìn Như Mộng, Tiểu Thiên nói tự đáy lòng, lại khiến sắc mặt Như Mộng bỗng thay đổi, thoáng một nét thiếu tự nhiên.
*****
"Thật... Thật sao?" Như Mộng chột dạ hỏi, ánh mắt chợt lóe lên. Nhưng Tiểu Thiên không hề để ý dù chỉ một chút.
"Đúng vậy." Tiểu Thiên gật đầu, " Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, những lời này thật hợp với cô nương."
"Đa tạ Vương gia khen tặng." Như Mộng mỉm cười nói. Nghe thấy trong lời nói của Tiểu Thiên không có ý gì khác, nàng ta thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Nữ tử thanh lệ thoát tục như nàng mà lại luân lạc trong phong trần, thật đáng tiếc." Trong mắt Tiểu Thiên hiện ra vaì phần đồng cảm, đáng tiếc là nàng không phải nam nhân, nếu không nàng nhất định lấy Như Mộng. Một cô gái như vậy nên khiến nam nhân đau đớn mới phải.
"Ha ha
" Như Mộng cười khổ, "Số phận trêu ngươi, không thể thay đổi." Nghe vậy, lời nói của Như Mộng có chút bất đắc dĩ.
"Đúng vậy." Tiểu Thiên vì vẻ mặt phiền muộn của Như Mộng mà buồn theo, tâm trạng cũng thay đổi. Nàng vốn cũng không tin chuyện số mệnh, nhưng số mệnh lại trêu đùa nàng như vậy, đem nàng mang đến thời cổ đại này. Không biết đến bao giờ nàng mới được trở về...
Ngự thư phòng ——
Hoàng Phủ Tấn ngồi bên bàn đọc sách phê tấu chương, càng lâu sắc mặt càng thâm trầm, cuối cùng đem tấu chương ném trên đất.
"Nực cười!"
Vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn rất khó chịu, khiến Phúc Quý sợ hãi đến mức lập tức khom người đem số tấu chương kia vội vã nhặt lên. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Hoàng thượng tức giận đến thế.
Làm ở nội thị, hắn không thể tham gia vào chuyện chính sự, trong tấu chương không biết viết cái gì, nhưng đây là từ một quân khu cách sáu trăm dặm vội gửi về, chắc chắn là có liên quan tới Vũ tướng quân.
"Ngươi sao rồi?" Đoạn Ngự xuất hiện ở cửa Ngự thư phòng, trông thấy Phúc Quý vẫn căng thẳng đứng chôn chân bên cạnh, hắn đoán lão hoàng đế này chắc chắn lại nổi giận.
"Tên Niếp Vân Hạc vô dụng đó, mấy ngày trước trẫm hạ lệnh đưa lương thực giao tới quân khu. Vậy mà đến bây giờ hắn vẫn chưa đưa đến. Trẫm thật không biết nuôi cái đồ vô dụng có ích gì nữa!" Hoàng Phủ Tấn giận đến cắn răng nghiến lợi.
"A ~~ Ra là nhạc phụ ngươi chọc tức ngươi." Đoạn Ngự cười nhạo báng, nói.
*****
Nhạc phụ?
Nghe từ này, sắc mặt Hoàng Phủ Tấn càng đen hơn, thiếu chút nữa đã quên mất, Niếp Tiểu Thiên nữ nhân đáng chết đó là do lão già vô dụng kia sinh ra.
Hắn mấy ngày nay không có nhìn thấy nữ nhân đó, hiện tại hắn ngược lại muốn biết, nữ nhân kia đối người cha vô dụng này như thế nào.
"Phúc Quý!"
"Có nô tài!"
"Đến Vũ Phượng Cung gọi hoàng hậu tới cho trẫm."
"Dạ, hoàng thượng!" Khom người hành lễ, Phúc Quý lui xuống.
"Tấn, Niếp Vân Hạc làm việc bất lợi, nhưng không liên quan đến hoàng hậu, ngươi cũng đừng làm khó nàng." Đoạn Ngự mặt cười nhẹ mở miệng nói.
"Ngươi khi nào thì bắt đầu quan tâm tới nữ nhân kia vậy?" Khẩu khí của Hoàng Phủ Tấn mang theo vị giấm chua, hoặc là, chính hắn là không hề hay biết.
"Ngươi cũng đừng vì ta đây mà ghen, ta chỉ nói sự thật mà thôi." Đoạn Ngự cười, vẻ mặt vô hại, bất quá ai cũng nghe được, những lời này là hắn cố ý nói cho Hoàng Phủ Tấn nghe.
"Trẫm ghen?" Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn không tự chủ được vang lên, nhưng trong lòng lại mang theo một sự chột dạ, "Trẫm ghen vì nữ nhân đó sao? Mắt trẫm bị mù sao?"
Hoàng Phủ Tấn càng hết sức che giấu, lại càng để cho Đoạn Ngự cảm thấy vị hoàng đế trước mắt này tuy ngoài mặt nói là không quan tâm nhưng trong lòng lại cực kì để ý hoàng hậu.
Đang muốn mở miệng, đúng lúc thấy Phúc Quý từ ngoài cửa chạy chậm tới, trên mặt hiện rõ sự bối rối.
"Hoàng hậu đâu?" Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng mở miệng nói, nụ cười trong mắt Đoạn Ngự khiến hắn cảm thấy dị thường chướng mắt, làm hắn vô cùng mất tự nhiên.
"Hoàng thượng, nương nương ngài......" Phúc Quý bối rối nhíu mày, xong rồi, Hoàng hậu nương nương lần này đoán chừng không phải chỉ là vấn đề gãy tay gãy chân thôi.
"Nàng thế nào?" Hoàng Phủ Tấn khẩu khí cứng rắn mở miệng nói, nhưng khi nhìn thấy vẻ lo lắng bất an trên mặt của Phúc Quý, trong lòng của hắn không khỏi lo lắng, nữ nhân đó...... Sẽ không lại té bị thương đấy chứ.
"Hoàng...... Hoàng thượng, nương nương ngài ấy...... Nương nương đã đến Tầm Hoan lâu." Phúc Quý cũng không biết mình có can đảm nhìn mặt hoàng thượng khi thốt lên những lời này, hắn biết, hoàng thượng tiếp theo sẽ nổi trận lôi đình.
Quả nhiên ——
"Cái gì?" sSắc mặt Hoàng Phủ Tấn tối sầm trong nháy mắt, "Nàng còn dám đi đến nơi đó?"
← Ch. 037 | Ch. 039 → |