← Ch.002 | Ch.004 → |
Tay Hoàng Phủ Tấn một lần nữa bị Tỉêu Thiên túm xuống, nhìn Tiểu Thiên khi thì cau mày, khi thì thở dài, khi thì lại mang một vẻ mặt vô tội, tiếp theo bộ dạng cam chịu, Hoàng Phủ Tấn cũng không biết phải nói cái gì.
Tiện nữ nhân này tại sao sau khi chịu mấy bản tử thì tính tình lại đại biến như vậy, dường như hoàn toàn thay đổi thành người khác, một Niếp Tỉêu Thiên trước đây chỉ biết vâng vâng dạ dạ sau khi chịu đòn dám đối với hắn xuất ngôn bừa bãi, nói chuyện thô tục không chịu nổi, mắng hắn lại mắng có đến mười phần khí lực, không có một dấu hiệu nào là của người vừa bị đánh mấy bản tử, hắn thực hoài nghi nữ nhân trước mắt này có phải là người hắn vừa lấy làm hoàng hậu Niếp Tiểu Thiên hay không.
Hoàng Phủ Tấn sửng sốt, Thái Hoàng thái hậu cũng sửng sốt, toàn bộ Vân Tiêu cung lâm vào một mảnh yên tĩnh, không khí ấy kéo dài đến khi Tỉêu Thiên mở miệng hỏi khiến ọi người phun huyết, đem sự yên tĩnh của Vân Tiêu cung một lần nữa đánh vỡ.
Sau khi cam chịu số phận, Tiểu Thiên một lần nữa thở dài, vô cùng cẩn thận mà nhìn Hoàng Phủ Tấn, haizz, nếu biết đã làm chuyện xấu, không thể quá kiêu ngạo được, mặc dù chuyện xấu này vốn là do hoàng hậu thật sự kia, nhưng tên bạo quân này cũng không biết nàng đã sớm không còn nữa rồi, cam chịu đi, cam chịu đi, đắc tội với cẩu hoàng đế, người xui xẻo là chính mình.
"Cái kia... Hoàng thượng là sao?"
Tiểu Thiên mở miệng làm cho hồn phách của Hoàng Phủ Tấn quay trở lại, nhưng sắc mặt xanh mét cũng không thay đổi chút nào.
Thấy trong mắt Tỉêu Thiên hiện lên rõ ánh nhìn xa lạ, tâm lý Hoàng Phủ Tấn hiện lên một tia nghi hoặc, tiện nữ nhân này thực không nhận ra hắn? Nàng đang giả ngu hay vì bị hắn đẩy từ trên giường xuống đụng phải cái gì mất trí nhớ rồi?
Không tiếp tục tự hỏi vấn đề này, Hoàng Phủ Tấn muốn biết Tiểu Thiên tiếp theo muốn nói cái gì, lạnh lùng nhìn nàng liếc mắt một cái, mở miệng nói: "Chuyện gì?"
"Ta... Ta muốn biết, cái kia... Cái kia gian phu là ai hả?" Tiểu thiên hỏi rất thành tâm, hoàng đế này là một nam nhân vừa có quyền thế lại rất đẹp trai, hoàng hậu lại muốn hồng hạnh xuất tường, như vậy chắc chắn nam nhân kia so với hoàng đế khẳng định là có mị lực hơn, ít nhất chắc hẳn so với hoàng đế đẹp trai hơn nhiều. Cho nên, nàng nhất định phải hỏi rõ ràng mới được, lỡ như một ngày nào đó không may mắn gặp được một nam nhân đẹp trai, tiến lên bắt chuyện, cuối cùng mới biết hắn chính là gian phu kia, tên bạo quân này nhất định sẽ vặt cổ của nàng.
Nàng đã đủ xui xẻo rồi, cũng không muốn vì một chút chuyện nhỏ này mà vứt bỏ mạng nhỏ.
*****
Vấn đề Tiểu Thiên hỏi một lần nữa làm mặt Hoàng Phủ Tấn trở nên xanh mét, "Niếp Tiểu Thiên!" Hắn hướng nàng rống lên, "Gian phu là ai, ngươi còn dám hỏi Trẫm?"
"Ta đây không biết đương nhiên phải hỏi chứ." Cau mi lại, Tiểu Thiên trả lời với vẻ mặt vô tội, nếu nàng biết, còn dám hỏi ra khỏi miệng sao?
"Ngươi..." Hoàng Phủ Tấn chán nản, dâm phụ chết tiệt, rốt cuộc nàng đã có quan hệ với biết bao nam nhân, nàng còn có thể chẳng biết xấu hổ nói chính mình không biết gian phu là ai? Nàng còn dám làm trò trước măt hắn hỏi gian phu là ai?
"Ngươi dâm phụ này!"
Ba ——
Hoàng Phủ Tấn vừa nói dứt lời, một cái tát cũng giáng xuống trên mặt Tỉêu Thiên, hành động của Hoàng Phủ Tấn khiến cho Thái hoàng thái hậu kinh ngạc đến không nói nên lời, đồng thời, khơi dậy sự tức giận trong lòng Tiểu Thiên.
"Hôn quân, tên súc sinh nhà ngươi lại vừa đánh ta!" Tiểu Thiên rất muốn tiến lên đánh cho Hoàng Phủ Tấn một trận, thế nhưng chưa làm được đã bị Thái Hoàng thái hậu ngăn lại.
"Thái Hoàng thái hậu, người buông ta ra!" Không nghĩ muốn sử dụng bạo lực với một lão nhân, Tiểu Thiên chỉ có thể tận dùng hết sức thoát khỏi sự kềm cặp của Thái hoàng thái hậu.
"Thiên Thiên, ngươi bình tĩnh lại một chút đi, Tấn nhi là hoàng đế, ngươi làm sao có thể đánh hắn được."
"Thái Hoàng thái hậu, người có lầm hay không hả, tên hôn quân không biết xấu hổ này có thể đánh nữ nhân, tại sao ta lại không thể đánh hắn!" Vừa nói, vừa tiến lên trước mặt Hoàng Phủ Tấn.
Chết tiệt, khí lực của lão thái thái này sao có thể lớn như vậy.
"Niếp Tiểu Thiên, ngươi dám mắng Trẫm súc sinh!" Hoàng Phủ Tấn cắn chặt hàm răng, nếu không phải hoàng tổ mẫu bên cạnh ngăn nàng lại, hắn lúc này nhất định đã ném nàng ra ngoài điện.
"Ta mắng ngươi súc sinh thì làm sao? Ta còn muốn đánh nhau với ngươi đây!" Tiểu Thiên tức giận đến nổi trận lôi đình, năm lần bảy lượt nghĩ muốn tiến lên, lại bị Thái Hoàng thái hậu giữ chặt, " Chết tiệt, thức ăn trong hoàng cung có phải đều tốt quá hay không, một lão nhân gia tại sao lại có khí lực lớn như vậy?" Dưới cơn thịnh nộ, Tiểu Thiên trở nên khẩu trạch bất ngôn (nói không lựa lời).
"Niếp Tiểu Thiên, ngươi dám nói chuyện như vậy với Hoàng tổ mẫu!"
" Hôn quân nhà ngươi, câm miệng chó của ngươi lại, lão nương ta đời này ghét nhất loại nam nhân đánh nữ nhân, ngươi cẩu hoàng đế đã đánh ta lại còn thừa dịp ta không chú ý mà đánh lén ta, ngươi..."
"Người đâu, đem hoàng hậu kéo xuống!" Tiểu Thiên nói còn chưa xong, đã bị một tiếng của Thái Hoàng thái hậu cắt đứt.
"Ngươi... Ngươi..." Vẻ mặt thống khổ gần như sắp chết, Tiểu Thiên đấm ngực, chỉ vào Thái Hoàng thái hậu khóc rống lên, "Ô oa quả nhiên vẫn là thương người của mình hơn, cẩu hoàng đế này khi dễ ta, người lão thái thái này còn giúp hắn cùng nhau khi dễ ta, ta thực là một hoàng hậu bất hạnh mà, 555
"
Nước mắt nước mũi thống khổ tố cáo hành vi phạm tội của Thái hoàng thái hậu, vẻ mặt của Tỉêu Thiên khiến Thái hoàng thái hậu đau lòng hơi lơi lỏng lực đạo ở hai tay để nàng ngồi xổm trên mặt đất khóc.
*****
Sau khi nhận được lệnh của Thái hoàng thái hậu bọn thị vệ liền tiến lên, chứng kiến tính tình của Tiểu Thiên, không biết nên làm như thế nào, liếc mắt một cái lại nhìn thấy khuôn mặt đã đen lại của Hoàng Phủ Tấn, còn có đôi mắt rõ ràng đang rất đau lòng của Thái Hoàng thái hậu, bọn thị vệ khó xử đứng yên ở đó, không dám mạo muội hành động.
"Thiên Thiên thông minh, đừng khóc nữa, vốn là hoàng tổ mẫu không đúng, hoàng tổ mẫu không nên giúp đỡ Tấn nhi a." Thái Hoàng thái hậu cúi người xuống, ngồi xổm xuống bên cạnh Tiểu Thiên, một màn trước mặt làm cho sắc mặt Hoàng Phủ Tấn càng thêm tối.
"Hoàng tổ mẫu, ngài cùng dâm phụ này nói chuyện làm gì?" Hoàng Phủ Tấn lớn tiếng rống lên, tầm mắt chuyển hướng đám thị vệ, "Còn không đem nàng ta kéo đi chém?"
"Vâng, Hoàng thượng!"
"Tấn nhi..."
"Hoàng tổ mẫu xin đừng quan tâm chuyện của Tôn nhi." Hoàng Phủ Tấn ánh mắt lạnh lẽo, lần đầu tiên, hắn đối với Thái Hoàng thái hậu xuất hiện vẻ mặt bực mình.
"Ta không đi ra ngoài, không đi ra ngoài." Vô lại mà ngồi dưới đất, Tiểu Thiên ôm bắp đùi Thái Hoàng thái hậu, không cho thị vệ mang đi nàng.
Chuyện này liên quan trực tiếp đến mạng nhỏ, nàng ý thức được rất rõ ràng, thất lễ là nhỏ, mất mạng nhỏ lại là chuyện lớn, mặc dù nàng đã 24 tuổi, "Cao linh" rồi, nhưng lúc cần vô lại nhất định vô lại đáng vô lại, tóm lại mạng nhỏ cao hơn hết thảy.
"Niếp Tiểu Thiên, buông hoàng tổ mẫu ra!" Hoàng Phủ Tấn tiếng hô như sấm minh bàn lại một lần nữa vang lên.
"Ngươi bảo thị vệ đi ra ngoài đi!" Ngồi dưới đất, nháy đôi mắt to đen nhánh, Tiểu Thiên ôm bắp đùi Thái Hoàng thái hậu ôm càng chặt, rất sợ nếu như chính mình buông tay ngay lập tức sẽ bị lôi đi.
"Thiên Thiên..." Hoàng thái hậu cau mày, bà đã là bộ xương già nếu nếu như cứ bị hai vợ chồng bọn họ giày vò, phỏng chừng phải đi gặp hoàng gia gia của chúng rồi.
"Niếp Tiểu Thiên, ngươi rốt cuộc có buông ra không hả!!!"
"Không buông! Không buông! Không buông!" Ngươi muôn thi xem ai nói lớn hơn sao? Ta nhất định sẽ theo đến cùng! Sư tử rống hả? Ta chính là lão đại!
Tóm lại, nàng hôm nay nếu làm cho tên bạo quân này thành công khiến cho nàng thành không có đầu quỷ, nàng nhân tiện đổi tên gọi Niếp Tiểu Thiến!
"Niếp Tiểu Thiên!" Hoàng Phủ Tấn chán nản, nữ nhân này có dũng khí dùng hoàng tổ mẫu uy hiếp hắn, nàng ôm hoàng tổ mẫu chặt như vậy, làm sao lôi nàng đi bây giờ.
Đáng chết!
Hoàng Phủ Tấn cắn răng, trừng mắt nhìn Tiểu Thiên, xem bộ dáng khó xử của Thái Hoàng thái hậu, lại nhìn xuống đất nữ nhân không biết xấu hổ này, Hoàng Phủ Tấn cố nén cỗ lửa giận trong lòng.
Hắn thật sự phải thoả hiệp với nữ nhân này? Nữ nhân làm cho hắn bị cắm sừng lại còn dám ở trước mặt hắn kiêu ngạo như vậy!!!
*****
Ngay lúc Hoàng Phủ Tấn cùng Tiểu Thiên mắt to trừng mắt mắt nhỏ, bọn thị vệ chần chừ không dám tiến lên, Thái Hoàng thái hậu trước mặt một trận xây xẩm, bước chân lảo đảo, ngã xuống đất.
"Hoàng tổ mẫu!" Hoàng Phủ Tấn là người đầu tiên có phản ứng, một tay đẩy Tiểu Thiên sang một bên, đem Thái Hoàng thái hậu ôm lên, hướng mọi người đang ngây ngẩn mà lớn tiếng rống lên, "Đứng trơ ra đó làm gì, mau tuyên thái y!"
Bọn thị vệ bị một rống này của Hoàng Phủ Tấn, hù dọa đến tỉnh táo cả người, tất cả đều không suy nghĩ mà chạy ra ngoài.
Ôm lấy Thái Hoàng thái hậu hướng bên giường đi đến, Hoàng Phủ Tấn trong mắt mang theo vài phần sát khí khó nén, "NiếpTiểu Thiên, nếu hoàng tổ mẫu có xảy ra chuyện gì, Trẫm cho cả nhà ngươi chôn cùng!"
"Ngươi đừng động một cái là hô chém hô giết có được hay không? Ngươi ngoại trừ giết người ra, còn có thể làm cái gì?" Tiểu Thiên miễn cưỡng mà liếc Hoàng Phủ Tấn mắt một cái, một tay đẩy hắn, "Tránh ra, đừng đứng ở chỗ này cản trở ta làm việc."
Ngồi bên người Thái Hoàng thái hậu, thân thủ kéo tay Thái Hoàng thái hậu, Tiểu Thiên khôi phục bộ dáng của một bác sĩ, nghiêm túc xem mạch cho người.
Đứng bên cạnh chứng kiến hết thảy, khiến cho Hoàng Phủ Tấn nhu hoà đi rất nhiều, nhìn nàng xem mạch cho Thái Hoàng thái hậ, rất chuyên nghiệp, rất cẩn thận, khi thì cau mày, khi thì lại lắc đầu, nữ nhân này còn biết cả y thuật?
Nàng rốt cuộc còn che dấu cái gì? Hoàng Phủ Tấn nheo lại hai mắt, bắt đầu đánh giá kỹ Tiểu Thiên.
Bất quá bây giờ không phải lúc lo lắng đến vấn đề này, trọng yếu nhất là, hoàng tổ mẫu không có việc gì.
Một hồi lâu sau, Hoàng Phủ Tấn thấy Tiểu Thiên sắc mặt trầm xuống, chỉ thấy nàng nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, trầm giọng mở miệng nói: "Thái Hoàng thái hậu như thế nào lại bị nội thương nặng như vậy?"
Lời Tiểu Thiên nói làm Hoàng Phủ Tấn ngây ngẩn cả người, "Nội thương? Ngươi nói hoàng tổ mẫu bị nội thương rất nặng? Ngươi không có nhìn lầm?"
Nhìn Hoàng Phủ Tấn trong mắt thể hiện sự khó tin, Tiểu Thiên bực mình mà biết biết miệng, từ bên giường đứng lên, "Quả nhiên là một đứa cháu bất hiếu, ngay cả bà bà bệnh nặng như vậy mà ngươi cũng không biết." khẽ nhếch miệng, nàng châm chọc nói: "Tinh lực của ngươi ngươi đại khái đặt hết ở hậu cung rồi chứ gì?"
"Niếp Tiểu Thiên!" Hoàng Phủ Tấn sắc mặt rất khó xem, nếu những phụ nữ khác trong hậu cung chứng kiến bộ dáng này của Hoàng Phủ Tấn, sớm đã chết ngất, mà một người phụ nữ không biết chữ tử viết như thế nào vẫn bình tĩnh, thản nhiên.
Đúng lúc này, tất cả danh y của thái y viện đều đã đến, nhìn thấy nét mặt của Hoàng Phủ Tấn, các thái y không dám tiến lên.
*****
Hoàng Phủ Tấn tầm mắt chuyển hướng bọn họ, ánh mắt lạnh như băng khiến cho người ta phát run, " Còn đứng đó làm gì, không mau lại đây cho Trẫm!"
"Vâng, vâng, Hoàng thượng!" Thái y nơm nớp lo sợ mà đi tới bên giường, kiểm tra thân thể của Thái Hoàng thái hậu, sau khi thái y đến, Tỉêu Thiên bình tĩnh ngồi xuống ghế, hai mắt miễn cưỡng nhìn các ngự y đang rất sợ bị hái đầu..
Chơi với vua như chơi với hổ a!!! Tiểu thiên vô lực mà lắc đầu.
"Thái Hoàng thái hậu thế nào rồi?" Một lúc sau, chỉ nghe thấy Hoàng Phủ Tấn thản nhiên mở miệng nói.
" Hồi bẩm Hoàng thượng, Thái Hoàng thái hậu chỉ là khí huyết không đủ mới có bị té xỉu, cũng không đáng lo ngại!" Đứng đầu thái y viện kinh sợ mà trả lời.
"Khí huyết không đủ? Cũng không đáng lo ngại?" Hoàng Phủ Tấn hai mắt mị lên, trong mắt mang theo tia nguy hiểm làm cho các thái y tiềm thức mà lui ra phía sau vài bước.
"Lý Tĩnh, Trẫm phong ngươi làm người đứng đầu của thái y viện để làm cái gì? Vốn là cho ngươi nói những lời vô ích đó sao?" Hoàng Phủ Tấn giận dữ, thanh âm vang vọng cả Vân Tiêu cung, đám thái y kia cũng quỳ rạp xuống.
"Hoàng thượng bớt giận!"
"Bớt giận?" Hoàng Phủ Tấn một chưởng đập nát cái ghế bên người, chỉ một thoáng, gỗ vụn cũng bay lên, " Nội thương của Thái Hoàng thái hậu là như thế nào?"
"Hoàng thượng!" Lý Tĩnh ngẩng đầu lên, trong mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc cùng hoảng sợ.
Điểm này, Hoàng Phủ Tấn đương nhiên thấy được.
"Các ngươi cảm thấy đầu trên cổ đã ở quá lâu rồi phải không, thật sự nghĩ muốn dời nó đến một địa phương khác?" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo tia sát khí khó nén.
"Xin Hoàng thượng thứ tội!" Các thái y sợ đến dập đầu cuống quýt, thân thể già nua không ngừng run rẩy.
Lúc này, một thanh âm miễn cưỡng từ bên cạnh Hoàng Phủ Tấn truyền tới, "Ngươi ngoài việc giết người, có thể dùng đầu óc hay không?"
Thanh âm không biết sợ này phát ra làm cho Hoàng Phủ Tấn nghiêng đầu đi, chỉ thấy Tiểu Thiên gãi gãi lỗ tai, vẻ mặt hèn mọn mà nhìn chính mình.
Đang muốn phát hỏa, chỉ thấy Tiểu Thiên vẫn như trước trưng ra mặt dày, nhìn Thái hoàng thái hậu trên giường liếc mắt một cái, mở miệng nói: "Nội thương của Thái Hoàng thái hậu là do máu bầm trong cơ thể làm tắc mạch máu, đương nhiên sẽ khiến cho khí huyết không đủ rồi, lời thái y vừa nói cũng không có gì sai."
Lời Tiểu Thiên nói cũng không làm cho sắc mặt Hoàng Phủ Tấn chuyển biến tốt đẹp, "Niếp Tiểu Thiên, ngươi đang giáo huấn Trẫm?"
"Như vậy sao có thể xem là giáo huấn chứ." Tiểu Thiên khẽ cong môi, "Ta chỉ là đang cố hết sức để khiến cho ngươi thông minh hơn một chút thôi, rõ ràng cái gì cũng đều không hiểu, chỉ biết đứng một bên mà mắng thái y." Nói đến đây, Tiểu Thiên khinh thường mà trề trề môi.
← Ch. 002 | Ch. 004 → |