Vay nóng Homecredit

Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 001

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 001
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Shopee


"Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi". Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn.

"Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?" Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ.

"Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà". Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng.

"Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi". Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay.

"Cẩn thận một chút!".

"Biết rồi mà, mẹ". Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan.

Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: "Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể làm bác sỹ đến tận bây giờ".

Tiểu Thiên từ trong nhà chạy ra, tay kéo hành lý. Bởi vì đang trong giờ cao điểm, ngay cả một chiếc xe cũng không thể bắt được, nàng không thể làm gì khác hơn ngoài cách chạy bộ trên đoạn đường đến phi trường.

"Chạy không nổi rồi, chạy không nổi rồi". (Nguyên văn đoạn này là: "Cản ko nổi rồi, cản ko nổi rồi", nhưng e muốn đổi thành "chạy". )

Ngay lúc nàng như một con ruồi không đầu đấu đá lung tung, vừa vặn đụng ngay vào một lão bà đang tập tễnh đi ngược lại.

"Xin lỗi, xin lỗi". Tiểu Thiên kính trọng hướng bà lão xin lỗi.

Lão nhân trang phục rất quái lạ, như thể đang đi cosplay, cách ăn mặc thật giống như một người cổ.

Nhìn Tiểu Thiên, lão nhân trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, đột nhiên nói: "Này cô nương, cô có số làm hoàng hậu đó nha". Không để ý tới Tiểu Thiên, lão nhân lách qua con đường nhỏ, bước chân tập tễnh rời đi, trong miệng không ngừng nhắc: "Số mệnh hoàng hậu nha, tiểu cô nương nắm cho thật chặt nha.".

"Bà bà này thật là kỳ quái, mình mà có số làm hoàng hậu?". Tiểu Thiên không tin mà chỉ chỉ chính mình, lập tức nở nụ cười."Nếu mình thật sự có số làm hoàng hậu, vậy nhất định là sinh sai niên đại rồi". Lắc đầu, nàng kéo hành lý bên người, nhìn một chút.

"Ai nha, ta trễ má ơi, muộn lắm rồi". Nhấc hành lý lên, nàng sử dụng tốc độ nhanh nhất chạy đến phi trường.

Lần này phí du lịch là bệnh viện chi ra, đuổi không kịp phi cơ thì phải tự xuất tiền túi nha.

Quan trọng nhất là, mục đích du lịch Ly đảo, thánh địa để phát triển tình yêu, nàng cũng muốn thừa cơ hội lần này, tốt nhất lừa một soái ca, mang về đưa ẹ già làm con rể.

"May quá, ôi chao, đến rồi, đến rồi". Nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc đang đứng trước bàn đăng ký, Tiểu Thiên nặng nề mà hít thở, mẹ ơi, thiếu chút nữa nàng chạy đến tắt thở rồi.

*****

Ly đảo, núi Tình Nhân.

Núi Tình Nhân tại Ly đảo vốn là một địa điểm rất nổi tiếng, có rất nhiều người đến đây tìm kiếm kích thích, nhảy xuống mấy chục thước sâu phía dưới, hưởng thụ cảm giác phóng túng nhất thời.

"Niếp Tiểu Thiên, con đi nhanh như vậy để làm gì?" Phía sau vang lên thanh âm của cha nàng Niếp Đình, môt bác sỹ trưởng khoa Ngoại đức cao, vọng trọng.

"Ai nha, cha, cha đừng mang cả họ lẫn tên ra để gọi con có được không, nói không chừng mọi người còn tưởng rằng cha gọi Niếp Tiểu Thiến giống như gọi Thiện nữ u hồn (tên của một bộ phim). Tiểu Thiên bực mình mà mím miệng, cha ơi là cha, tên gì không đặt, hết lần này đến lần khác gọi nàng Niếp Tiểu Thiên, nghe cứ như là Niếp Tiểu Thiến. Gọi tên là đã đủ lắm rồi, lão nhân này hôm nay còn mang cả họ lẫn tên ra gọi nàng. (Niếp Tiểu Thiến, nhân vật trong phim Thiện Nữ U Hồn. , đây là phim ma ta hok xem nên hok biết nội dung, ta sợ ma aaa)

"Nếu con xinh đẹp được như Niếp Tiểu Thiến, vậy càng tốt chứ sao". Niếp Đình đi tới bên cạnh Tiểu Thiên, nở nụ cười.

"Con gái của cha lớn lên cũng không kém mà". Tiểu Thiên mồm miệng không ngừng phản bác. Mặc dù không thể so với dung mạo của Niếp Tiểu Thiến, nhưng nàng cũng là một đóa hoa đẹp của bệnh viện đấy chứ, những anh chàng bác sỹ trẻ tuổi thầm yêu, trộm mến nàng cũng rất nhiều nha.

"Chuẩn bị có tốt hay chưa?". Tới trước cầu nhảy, Niếp Đình không nói nhiều, lúc này đây đến Ly đảo, coi như là làm cho cuộc sống bận rộn hàng ngày ở bệnh viện có cơ hội được nghỉ ngơi đi.

"Chuẩn bị tốt lắm rồi". Đứng ở bên cạnh Niếp Đình, Tiểu Thiên hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu, nhìn về phía Niếp Đình cười nói: "Cha à, cha cứ yên tâm đi được không, đây chỉ có mấy chục thước cao thôi mà".

"Này nha đầu chết tiệt kia, đừng xem nhẹ cha già chứ". Niếp Đình liếc mắt nhìn nàng một cái, hạ lệnh nói: "nhảy đi".

"Vâng, được". Gật đầu, Tiểu Thiên đi theo phía sau Niếp Đình thả người nhảy. Ngay lúc nàng chuẩn bị kinh hô lên tiếng, trước mắt ngay lập tức tối sầm, nàng có cảm giác linh hồn mình như đang bị hút ra khỏi cơ thể, mắt thấy thân thể của chính mình đang lơ lửng giữa không trung, nhưng bản thân mình lại rời khỏi người từ khi nào.

"Sao, chuyện gì đã xảy ra? Đã thắt dây an toàn rồi mà cũng gặp tai nạn sao? Loại chuyện xui xẻo này nàng cũng đụng phải nữa à?

"Uhm, đầu, đầu đau quá, tại sao lại có thể như vậy, chẳng nhẽ hồn thật sự bị văng ra rồi? Bởi vì khoảng thời gian dài ở giữa khoảng không khí quyển, mới có thể trở nên choáng váng đầu sao?" Nghĩ như vậy, ý thức của nàng dần dần mất đi.

Lúc nàng tỉnh lại, là do bị một trận đau đớn kịch liệt làm cho bừng tỉnh.

Ách, càng thêm xác thực mà nói, cái loại đau đớn này mà nói nhất định là được truyền tới từ mông.

"Ê oa ~ ~ ~ đau nhức nữa, đau quá, đừng đánh nữa. 555 (cứu tôi với) ~ ~ ~ chuyện gì xảy ra vậy, rõ ràng là nàng đang chơi trò nhảy mạo hiểm, không biết làm sao nàng lại bất tỉnh nhân sự, tỉnh lại thì bị đánh.

*****

" Niếp Tiểu Thiên, không nhịn được nữa hả, ngươi không phải rất có khí phách sao? Mới nhẫn nại trong chốc lát, bây giờ đã kêu rên đau đớn rồi". Trên đầu Tiểu Thiên vang lên một thanh âm lạnh lùng như băng. Đang đắm chìm trong đau đớn, nàng không chú ý tới xung quanh có chút gì đó không thích hợp.

" Ngươi bị bệnh hả, lúc nào cũng nói chuyện khí phách hả, khí phách có thể làm cơm ăn sao? A, đau quá a, đánh nhẹ nhẹ chút" Tiểu Thiên nắm lấy hai bên ghế dài, bởi vì bị thị vệ đè xuống, nàng không cách nbào nhúc nhích được, nhưng cái thói quen nói chuyện ăn miếng trả miếng không nhịn được nên tiếp tục mở miệng nói: " Nói thì thật dễ dàng, cái mông bị đánh là của ta chứ không phải là của ngươi, ngươi nếu như heo bị ấn xuống như heo rồi đánh thử xem, ô oa

Người nào cầm đại bản xuống tay nặng như vậy, không phải kêu ngươi nhẹ tay rồi sao".

Nàng vô cùng xót thương cho cái mông của nàng đó nha, nơi này rốt cuộc là cái địa phương chỗ quỷ quái nào vậy?.

Ô

Sân thật ra rất lớn nha, hẳn là của một nhà có tiền, nhưng mà chính là sao lại có cảm giác rất cổ điển, nhìn lại...Còn có mấy người kia nữa, không có việc gì lại đi mặc mấy cái trang phục kia đứng làm trò gì? Những người này thật sự kỳ quái.

Hả, phi, phi, phi. Bây giờ mông của nàng đang bị đánh a, nàng lại còn nhìn ngó sân nhà người ta có lớn hay không, cổ điển hay không cổ điển, người có kỳ quái hay không để làm gì.

"Mấy tên chó má chết tiệt kia, tốt nhất đừng để cho lão nương còn sống mà bò ra khỏi đây, nếu không ta nhất định hủy đi khớp xương đầu của ngươi!!! Má ơi cái mông của ta"..

Tiểu Thiên kêu gào hò hét làm cho tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, kể cả chủ nhân của âm thanh lạnh lùng lúc trước, Hoàng Phủ Tấn.

Nàng... Nàng vốn là Hoàng hậu nương nương?

Bên cạnh bọn hạ nhân, chỉ sợ cũng có mình Hoàng Phủ Tấn là bình tĩnh như vậy.

Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên đang bị đặt trên cái ghế dài khóc lóc, kêu trời gọi đất, nữ nhân này là bị đánh rồi đâm ra choáng váng hay sao?

Dám chửi hắn có bệnh? Có dũng khí đem hắn so với heo? Miệng lưỡi đầy lời thô tục, không phải nói cái mông, thì cũng chính là xưng lão nương? Nàng từ nơi nào học được nhiều lời thô tục như vậy.

"Tất cả các người, mấy người chết hết rồi hả, không thấy ta đang bị người ta đánh sao, còn đứng bất động ở đó, không mau lại đây cản bọn họ lại." Ngay lúc Hoàng Phủ Tấn sững sờ không nói nên lời, Tiểu Thiên lại một lần nữa làm ọi người kinh ngạc đến mở tròn hai mắt.

Thế giới đã thay đổi rồi sao, lòng người sao lại nhạt như nước ốc vậy, tại sao nhân tính bây giờ trở nên yếu ớt như vậy, chứng kiến người khác bị đánh cũng không tiến lên giúp đỡ. Cứu tôi với 555

~Mà ở đây, những người khác đều vì những lời nàng nói mà không ngừng toát mồ hôi lạnh.

Hoàng thượng đã hạ lệnh, ai dám tiến lên ngăn cản thị vệ đang thi hành lệnh a? Hoàng hậu nương nương thật là bị đánh đến ngốc rồi sao? Chẳng những bị đánh choáng váng, ngay cả lá gan cũng bị đánh cho lớn lên, có dũng khí ở trước mặt Hoàng thượng hô to gọi nhỏ, nói ra những lời thô tục như vậy.

Hoàng hậu nương nương?

Tiểu Thiên nói cũng không nói lên lời, ngay lúc nàng cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng đối với nhân tính cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng, cây gậy đang đánh vào mông lúc này đột nhiên ngừng lại.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương ba mươi đại bản đã hành hình xong." Khép híp hai mắt lại, ngay lúc Tiểu Thiên vì mình bị đánh mà trầm mặc, thì bên cạnh lại truyền đến một câu nói làm cho nàng đang nằm trên ghế phải nhảy dựng lên.

Hoàng... Hoàng hậu nương nương?

Chắc là không phải đang nói nàng chứ? Tiểu Thiên ngẩng phắt đầu mạnh nâng lên, ngay tới lúc này nàng mới tự mình nhìn thật rõ cảnh vật xung quanh, không chỉ là những đại viện mang đậm hơi hướng cổ đại, trước mặt còn có một đám nam nữ ăn mặc cổ trang như trên TV.

Sao... Chuyện gì đang xảy ra? Đang quay phim sao?

Ý thức được điểm này, Tiểu Thiên bắt đầu nhìn xung quanh, tìm camera.

Không đúng, cũng không phải đang đóng phim. Nàng rõ ràng đang theo cha chơi đùa ở núi Tình Nhân mà, sau đó cảm giác linh hồn như thoát ra khỏi cơ thể, ngay sau đó nàng liền mất đi tri giác, vừa tỉnh thì thấy mông của mình đang bị đánh.

Cô nương này, có chân mệnh hoàng hậu đó nha?

Trong đầu đột nhiên hiện lên những lời mà kì quái lão bà kỳ quái lúc trước đụng phải trên đường từng nói, sắc mặt Tiểu Thiên đột nhiên tái mét.

Không... Sẽ không xui xẻo như vậy chứ, nàng xuyên qua như trong tiểu thuyết viết, nàng thực xui xẻo xuyên qua như vậy sao? Mà còn là xuyên qua trở thành hoàng hậu nữa?

Nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ.

Tiểu Thiên tự an ủi chính mình, nhắm chặt hai mắt một hồi lâu rồi chầm chậm mở ra, nhưng cảnh tượng trước mặt lạị một lần nữa khiến cho nàng thất vọng. NND Con mẹ nó, đứng ở đằng trước vẫn là đám cổ nhân như vậy.

Quên cái mông đang đau đớn, Tiểu Thiên giương mắt, nhìn thị vệ đang đứng bên cạnh, vô cùng cẩn thận mà mở miệng nói: "Ngươi vừa mới gọi Hoàng hậu nương nương phải không... Sẽ không phải là đang gọi ta chứ?"

Không biết tại sao Tiểu Thiên tự nhiên lại hỏi như vậy, tất cả những người có mặt ở đây bao gồm Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa ngây ngẩn cả người.

Xem vẻ mặt của nàng, dường như rất hoài nghi thân phận chính mình bây giờ.

Tiện nữ nhân này lại đang làm cái trò quỷ gì vậy? Hoàng Phủ Tấn hai mắt lạnh xuống, không nói gì, chỉ là nhìn xem Tiểu Thiên tiếp theo muốn làm cái gì. Mới vừa rồi hết thảy đã làm cho hắn chấn kinh lắm rồi, chỉ trong thời điểm gậy ngừng lại, Niếp Tiểu Thiên dường như thay đổi thành một người khác, nữ nhân này đang giả bộ cái gì?

*****

Lúc trước bị nàng hỏi, thị vệ không biết nên trả lời như thế nào. Giờ nhìn ánh mắt chờ mong của Tiểu Thiên, thị vệ khẽ cắn môi, hướng Tiểu Thiên gật đầu, "Đúng vậy, Hoàng hậu nương nương!"

Thị vệ một lần nữa gọi nàng một tiếng, làm cho sắc mặt của nàng một lần nữa xanh mét.

Qua một hồi lâu, nàng mới giật mình lên tiếng, bất chấp cái mông truyền đến từng đợt đau nhức, nàng cả người từ trên ghế đứng lên: "Ta là hoàng hậu???"

Một tiếng thét kinh hãi như vậy làm ọi người ở đây kinh ngạc mở lớn miệng, Hoàng hậu nương nương bị làm sao vậy?

"Đúng vậy... Đúng vậy, nương nương."

Câu trả lời của thị vệ làm cho Tiểu Thiên kích động mà bắt đầu rống to lên, chỉ vào bầu trời đêm mà mắng: "Ngươi có lầm hay không hả, xuyên qua thì cũng đã xuyên qua rồi, nhưng tại sao lại cho ta làm cái gì chó má hoàng hậu, lão nương có gì đắc tội với ngươi rồi? Hả? Để cho ta làm hoàng hậu? Ngươi nghĩ như thế nào lại muốn ta làm một hoàng hậu mà bị đánh đau muốn chết!!!" Tiểu Thiên hướng bầu trời đêm rống lên, nàng không biết, một câu nàng vừa nói đã làm cho tất cả mọi người ở đây âm thầm toát mồ hôi lạnh, hơn thế nữa, đồng thời, lời của nàng làm cho sắc mặt của Hoàng Phủ Tấn đang đứng bên cạnh càng thêm âm trầm.

Tiện nữ nhân không biết xấu hổ, thì ra thật sự không thích làm hoàng hậu, nàng rốt cục nói ra miệng rồi!

Hoàng Phủ Tấn vẻ mặt thực kinh khủng, hai tròng mắt không có một chút độ ấm, lúc này lại càng thêm lạnh như băng. Chung quanh hạ nhân sợ đến run rẩy cả thân thể, chỉ có "đầu sỏ" đã khơi mào mọi sự tình kia tựa hồ không biết rõ ràng tình huống, lại đứng đó mà ngẩng đầu mắng lão Thiên gia (ông Trời).

"Người đâu, đem Niếp Tiểu Thiên tống vào lãnh cung, định ngày xử trảm!" Hoàng Phủ Tấn từ kẽ răng rít lên từng lời không có độ ấm, làm cho Tiểu Thiên vừa mới còn mắng lão Thiên đến sướng cái miệng (nguyên văn: "bất diệc nhạc hồ"* – vui như mở hội) ngây ngẩn cả người, không nói nên lời.

* Có học tập thì còn gì dễ chịu hơn. Có bạn từ phương xa tới thì còn gì vui hơn. Người đời không biết, trong lòng ta không oán hận, đấy là người đức hạnh.

Tử nói, học nhi thời tập chi, bất diệc thuyết hồ. Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ. Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ.

子曰、學而時習之、不亦說乎。有朋自遠方來、不亦樂乎。人不知而不慍、不亦君子乎。"

"Xử... Xử trảm?" Tiểu thiên đem tầm mắt chuyển hướng tới nơi thanh âm vừa mới phát ra, liếc mắt một cái, Tiểu Thiên liền ngây ngẩn cả người.

Rất soái ca a. Vô thức mà nuốt nuốt nước miếng, nàng đã đem mạng nhỏ của mình ném ra đằng sau.

Nam nhân này cao to đẹp trai như vậy, quả thực đúng là bức người khác phạm tội a. Thành Vũ ca ca nếu đem so với nam nhân này, hắn còn không khóc chết mới là lạ.

Chớp hai mắt, Tiểu Thiên hướng Hoàng Phủ tấn nuốt xuống vài lần nước miếng.

Cha à, con rể tương lai của ông nếu có thể đẹp trai như vậy, thật là tốt biết bao. Tiểu Thiên trong lòng âm thầm thở dài.

Trong khi Tiểu Thiên đang nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Tấn rồi không ngừng nuốt nước miếng, Hoàng Phủ Tấn cũng đang nhìn Tiểu Thiên.

Tiện nữ nhân thật không biết xấu hổ, bây giờ lại đang làm cái gì? Hết làm đãng phu (phụ nữ dâm đãng, dâm phụ) lại còn muốn giả vờ làm háo sắc sao? Nàng dĩ nhiên không biết xấu hổ mà vừa nhìn hắn vừa nuốt nước miếng như vậy? Vẻ mặt này thực giống như là lần đầu tiên được nhìn thấy nam nhân.

*****

Tầm mắt Tiểu Thiên từ đầu đến cuối đều dừng lại trên mặt Hoàng Phủ Tấn, chiếc mũi thẳng ở giữa đôi mắt sâu thăm thẳm, như thế mang lại cho người ta nhiều cảm giác, đôi mày cau lại lộ ra sát khí, hơn nữa đôi môi kia thực giống như vi mân (đá quý), lộ ra nam nhân ẩn nhẫn tức giận, nhưng cặp mắt không hề mang một chút ấm áp nào kia lại mơ hồ mang một chút ưu thương, ưu thương như vậy làm cho người ta thấy có chút đau lòng.

"Ngươi cao to đẹp trai như vậy, quả thực chính là buộc đàn ông đi tự sát mà." Không có ý thức được thân phận nam nhân trước mặt này, Tiểu Thiên nháy hai mắt, thật không nhịn được mà mở miệng nói.

Lời của nàng làm cho Hoàng Phủ Tấn nao nao, nhưng mày lại càng nhăn chặt hơn, mà hạ nhân ở đây bởi vì những lời nói của Tiểu Thiên mà thiếu chút rớt cằm.

Bọn họ thậm chí hoài nghi, Hoàng hậu nương nương có phải thật sự bị đánh đến choáng váng rồi hay không.

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi muốn làm đãng phu thì đến lãnh cung hảo hảo ở đó vài ngày, đừng ở trước mặt Trẫm giả bộ háo sắc!" Hoàng Phủ Tấn đưa tay nắm lấy cằm của Tiểu Thiên, lực đạo chặt đến nỗi khiến cho hàm dưới của Tiểu Thiên xanh ngắt trong nháy mắt.

"Bỏ ra... Buông tay, đau quá... Đau quá rồi." Tiểu Thiên không ngừng đẩy đôi bàn tay to của Hoàng Phủ Tấn đang giữ cằm của nàng, dùng hết sức lực của bản thân đem đôi bàn tay của hắn hạ xuống.

"Đem Niếp Tiểu Thiên lôi tới lãnh cung." Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa lạnh như băng mở miệng nói.

"Vâng, hoàng thượng!"

Hoàng... Hoàng thượng? Nam nhân đẹp trai này là hoàng đế? Mà nàng vốn là hoàng hậu? Nói cách khác... Nam nhân đẹp trai này là lão công của nàng? Ít nhất thì cũng là lão công của khối thân thể này.

NND (con bà nó), nếu bà đây là lão bà của hắn, thì hắn thực là một bạo quân đáng chết, chẳng những sai người đánh vào mông của nàng, đánh xong lại còn muốn tống nàng vào lãnh cung.

Hắn tưởng rằng nàng Niếp Tiểu Thiên vốn là ăn không ngồi rồi sao? Nói như thế nào nàng cũng là một bác sỹ ngoại khoa thế kỷ 21 đó nha, nàng cứu người, chữa thương, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nàng... Tóm lại một câu, nàng chính là một cô gái tốt đến độ không ai nỡ xuống tay, tên hoàng đế chó má đáng chết này thực sự đối xử với nàng như vậy?

"Tránh ra!" Ngay lúc thị vệ chuẩn bị đem nàng đi, nàng bất thình lình quát lên giận dữ, khiến động tác của thị vệ đột ngột dừng lại.

Hành động của nàng lại càng làm cho Hoàng Phủ Tấn tức giận, tiện nữ nhân đáng chết này, nàng còn dám ở trước mặt hắn lớn tiếng như vậy.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-114)