← Ch.208 | Ch.210 → |
Xa xa truyền đến tiếng áo giáp va chạm, trùng trùng điệp điệp tựa như hải triều.
Khi đám người quay đầu nhìn lại, liền thấy được đại quân giương lá cờ chữ 'Tạ' từ mấy đầu con phố dài bên ngoài Ngọ môn như thủy triều tuôn vào phía dưới quảng trường Ngọ môn, nhóm Kim Ngô vệ đứng phía cao trên cửa thành, tầm nhìn càng bao quát rộng lớn hơn, nhìn đội quân vô tận trên mấy đầu con phố dài đó, cơ hồ trong nháy mắt liền tái mặt.
Đây vẫn chỉ là đại quân có thể nhìn thấy, không biết có bao nhiêu người chặn cửa thành bên ngoài còn chưa tiến vào thành, đây thật sự là thiên quân vạn mã!
Thẩm Thận từ lo lắng chuyển thành vui mừng, nhìn về phía Tạ Chinh: "Cửu Hành, huynh đã sớm chuẩn bị xong rồi?"
Tạ Chinh không trả lời, nhưng một nam nhân tuấn nhã trong một thân áo bào cẩm tú trắng phối với áo lồng chồn tuyết trắng tay đong đưa quạt lông vũ từ trong đội quân đi ra, điều đầu tiên hắn ta nói khi nhìn thấy Tạ Chinh đó là: "Đã đợi ngươi cả nửa đêm đều không thấy tín hiệu của ngươi, ta còn tưởng ngươi ở trong thành đã bị tận diệt rồi nữa!"
Lập tức lại khép quạt lông ôm quyền nhàn nhạt nói với Thẩm Thận: "Thẩm huynh, thật là đã nhiều năm không gặp."
Thẩm Thận được mô tả chật vật, giờ khắc này lại không thể nhịn được cười: "Công Tôn huynh!"
Tạ Chinh hờ hững liếc nhìn Công Tôn Ngân: "Ngươi muốn vội vào thành để xem náo nhiệt sao?"
Công Tôn Ngân không tức giận khi Tạ Chinh trả lời, hắn ta ôm quyền với Phàn Tiểu Linh, nói: "Phàn tướng quân."
Phàn Tiểu Linh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Công Tôn tiên sinh? Ngài vẫn luôn ở ngoài thành?"
Đám người Đường Bồi Nghĩa và Hạ Tu Quân cũng chấn kinh đến tột cùng.
Lúc này Đường Bồi Nghĩa lập tức cười nói: "Ta vừa mới nói Hầu gia chúng ta dụng binh như thần, sao có thể bại trong tay lão tặc Ngụy Nghiêm!"
Ông ta hét lên gọi hàng với Ngụy Nghiêm: "Lão tặc, nhanh để người của ngươi bó tay chịu trói đi!"
Hạ Tu Quân cũng đang cười, chỉ là thương thế của hắn ta nghiêm trọng hơn, cười một tiếng liền khiến cho lục phủ ngũ tạng cũng đau nhức theo, chỉ có thể thu lại chút ý cười.
Công Tôn Ngân khẽ gật đầu với Phàn Tiểu Linh, thấy trên người trên mặt nàng đều là máu, nhíu mày nói: "Xem ra, đêm qua trong thành đã xảy ra ác chiến."
Đại quân vẫn như thủy triều tuôn xuống phía dưới quảng trường, phía bên bọn nàng trò chuyện cười nói vui vẻ, nhưng những Kim Ngô vệ trên cửa thành và tướng sĩ Ngũ quân doanh lại không dễ chịu lắm, dù trên tay vẫn còn đang cằm cung tiễn, nhưng trông ai cũng hoảng hốt.
Đây không còn là vấn đề chênh lệch quân số nữa, một đám binh lính chỉ thao luyện trong đại doanh ở ngoại ô kinh thành, đối đầu với Tạ gia quân đã uống qua m. á. u Hồ Lỗ* trên chiến trường tây bắc, không cần phải giao phong, chỉ ở xa đối đầu như vậy, cũng đã bị sát khí lóe ra từ thiên quân vạn mã ở phía dưới trấn áp.
*Hồ Lỗ (hồ: tức quân Hồ đột, lỗ: kẻ địch)
Mấy tên phụ tá đi theo Ngụy Nghiêm cũng tràn đầy hoảng sợ, chỉ có Ngụy Nghiêm vẫn bình tĩnh như cũ, xuyên qua đám người lặng lẽ nhìn bóng lưng Tạ Chinh.
Sắc mặt Tạ Chinh lãnh đạm mà kiên nghị, đảo mắt nhìn quanh lầu cánh nhạn, trầm giọng nói: "Các tướng sĩ theo hai người Lý, Ngụy tạo phản nghe đây, buông bỏ binh khí trong tay các ngươi quy hàng, sẽ được xử lý nhẹ. Nếu còn ngoan cố, sẽ lấy tội mưu phản luận xử!"
Âm thanh tựa như ngọc vỡ, quanh quẩn toàn bộ quảng trường Ngọ môn.
Cho dù là ai cũng đều nhìn ra được, đại thế của Ngụy Nghiêm đã kết thúc.
Một Kim Ngô vệ ném bội đao trong tay xuống, tiếng nện lên trên nền gạch phát ra một tiếng giòn tan, lập tức âm thanh binh khí rơi xuống đất liên tiếp vang lên, tựa như dây hạt châu đứt gãy, hạt thứ nhất rơi xuống, những hạt tiếp theo rốt cuộc không thể giữ được nữa.
Bất quá là trong nháy mắt, những kẻ duy nhất còn ủng hộ Ngụy Nghiêm trên quảng trường Ngọ môn, chỉ còn lại đám tử sĩ do Ngụy phủ nuôi dưỡng.
Công Tôn Ngân khẽ phẩy quạt lông nói: "Thừa tướng, ngài ở địa vị cao đã lâu, nhất định phải biết nên thuận theo thế nào mà làm, việc đã đến nước này, còn muốn vùng vẫy giãy c. h. ế. t sao?"
Ngụy Nghiêm nhìn Tạ Chinh, trong mắt hiện lên rất nhiều phức tạp, cuối cùng chỉ nói một câu: "Là ta coi thường ngươi."
Tạ Chinh lạnh lùng nhìn ông ta, cũng không nói chuyện.
Khi đại quân bao vây đám người của Ngụy Nghiêm, tử sĩ bên cạnh ông ta nâng binh khí lên, ý đồ muốn g. i. ế. c ra một đường màu, nhưng Ngụy Nghiêm khẽ giơ tay, ngăn cản hành động của bọn chúng.
Người bên cạnh gọi ông ta: "Thừa tướng!"
Ngụy Nghiêm chỉ nói: "Là lão phu kém một nước cờ, thua cả cục diện."
Khi thị vệ thiết giáp áp giải Ngụy Nghiêm và tàn dư của Lý đảng tiến vào thiên lao, lúc cữu sanh hai người cơ hồ thoáng gặp qua nhau, nhưng ai cũng không nói thêm câu nào.
Khi một ngọn núi sụp đổ, luôn có một ngọn núi khác sẽ mọc lên.
Ánh nắng vàng rực rỡ của mặt trời tràn ngập hoàng thành, các binh lính phía dưới bắt đầu chữa trị cho thương binh và thu dọn chiến trường, các tướng lĩnh bị thương như Đường Bồi Nghĩa và Hạ Tu Quân cũng được khiêng đến thái y viện gần đó để chữa trị.
Sự đẫm m. á. u và hỗn loạn của đêm nay dường như đã phai nhạt trong ánh ban mai mờ ảo, chỉ còn lại mặt đất và những cung điện bị hỏa lực b. ắ. n phá còn lưu lại vết cháy sém, phảng phất như vẽ lên những vết sẹo trên hoàng thành mỹ lệ này. Tạ Chinh lẳng lặng đứng giữa trời đất, lông mi thật dài khẽ rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Cuối chân trời là một đám mây ban mai yên bình, gió thổi vào mặt có vẻ dịu dàng hơn một chút, thổi tung mái tóc rối loạn bên tai của Phàn Tiểu Linh, nàng quay đầu nhìn Tạ Chinh: "Chúng ta thắng rồi đúng không?"
Tạ Chinh khẽ "ừm" một tiếng, ngẩng đầu ngước nhìn cung điện nguy nga tráng lệ trước mặt, một tia sáng rơi xuống hàng mi dày, nhưng màu mắt vẫn thâm trầm như cũ.
Hết thảy mọi thứ đều đã kết thúc.
Công Tôn Ngân như đi dạo bước tới hỏi: "Phải xử trí Ngụy Nghiêm như thế nào?"
Tạ Chinh trả lời: "Giam giữ lại trước."
Hắn không còn tâm trí ở lại đây, mệt mỏi vì chiến đấu cả đêm, hắn siết c. h. ặ. t t. a. y Phàn Tiểu Linh, nói với Công Tôn Ngân: "Nơi này liền giao lại cho ngươi."
Công Tôn Ngân liếc nhìn thoáng qua người hắn đầy máu, hiếm thấy khi rộng lượng đáp: "Được, nơi này đã có ta, ngươi đã bị thương, mau trở về tìm đại phu đi."
Tạ Thập Nhất khéo léo tìm xe ngựa tới, Tạ Chinh nắm lấy tay Phàn Tiểu Linh lên xe ngựa, những người có mặt gần như đã rời đi, không có nhiều người chú ý đến bọn nàng, ngay cả khi có chú ý tới một màn này, cũng đều là người dưới trướng của Tạ Chinh, sẽ không dám nhìn nhiều nói nhiều.
Có đôi khi Phàn Tiểu Linh tựa hồ phản ứng chậm chạp, sau khi lên xe ngựa vẫn hỏi: "Công Tôn tiên sinh có thể mang theo hai vạn đại quân, hôm qua huynh nói có thể để hắn hành động, chỉ dựa vào một ngày, Công Tôn tiên sinh không có khả năng mang theo hai vạn đại quân nhanh như vậy đã vào kinh, nhất định là buổi sáng đã tới gần kinh thành, trước đó huynh nói tạm thời có chuyện không thể để cho ta biết, có phải là việc này hay không?"
Tạ Thập Nhất đánh xe rất nhanh, khi chiếc xe ngựa xóc nảy, rèm cửa đung đưa, ánh nắng chiếu vào trong xe, Phàn Tiểu Linh còn một thân chật vật, dưới hàng mi dài có ánh vàng nhạt, đôi mắt nàng càng tinh khiết trong trẻo hơn.
Tạ Chinh một tay đặt ở bên người nàng, yên lặng nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy tĩnh mịch, không có trả lời, ngược lại là nâng đồ vật trong tay lên, hỏi Phàn Tiểu Linh: "Đây là cái gì?"
Phàn Tiểu Linh nhìn vật bị m. á. u tươi thấm đẫm thành một cục tròn, lúc này mới cảm thấy xấu hổ, may mắn là trên mặt nàng vẫn còn dính đầy m. á. u và mồ hôi, nhìn cũng đã bẩn lắm rồi, mặt nóng lên cũng có thể che đi được.
Nàng ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, nói: "Tóc."
Hơi thở của Tạ Chinh chẳng biết vì sao lại trở nên nặng nề, hắn nhìn nàng mà không chớp mắt.
Phàn Tiểu Linh cảm thấy thái dương mình có thể bị ánh mắt của hắn thiêu đốt ra một cái lỗ, nàng mấp máy môi, nghĩ đến tâm trạng khi cắt đi nhóm tóc kia, nàng cảm thấy có chút khó xử, nói như vò đã mẻ không sợ rơi: "Ta nghe nói, chỉ có kết tóc mới có thể là phu thê, sau khi ở Tây Uyển phát hiện bị trúng kế, nghĩ muốn đi tìm huynh chung quy cũng là cửu tử nhất sinh, cho nên liền cắt đi một chòm tóc. Mặc dù chúng ta bái thiên địa là giả, nhưng cũng đã bái thiên địa rồi, chỉ là chưa kết tóc thôi. Đời này nếu như thật sự chỉ có thể dài đến như vậy, kết một đoạn tóc, cũng coi như đã là phu thê."
Hơi thở nặng nề của Tạ Chinh phả lên má Phàn Tiểu Linh, hắn trầm giọng hỏi nàng: "Biết là cửu tử nhất sinh, vậy mà vẫn trở về tìm ta, nàng không sợ à?"
Phàn Tiểu Linh nói: "Ta sợ, nhưng kẻ thù của ta ở đó, huynh cũng ở đó, ta làm sao có thể không đến?"
Nàng đưa tay sờ mặt hắn, nghĩ đến mũi tên b. ắ. n lén của Ngụy Nghiêm, trong lòng vẫn còn sót lại nỗi sợ hãi: "Cũng may, là ta đã đến."
Tạ Chinh muốn nói nàng không đến hắn cũng sẽ không có chuyện gì, hắn đẩy nàng ra khỏi chiến trường hoàng thành chỉ là không muốn nàng gặp nguy hiểm, khi thời điểm đang giằng co với Ngụy Nghiêm, hắn cũng sợ Ngụy Nghiêm hoặc Tề Mân có hậu chiêu gì sẽ thất bại trong gang tấc, thế nhưng giờ khắc này cái gì hắn cũng không nói được nên lời.
Trái tim hắn đau đến mức tê dại, tê dại như bị ngâm trong suối nước nóng, hắn cúi đầu, siết c. h. ặ. t t. a. y nàng, hô hấp hơi trầm một tiếng, khi ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt tự dưng trở nên dữ tợn.
Phàn Tiểu Linh bị ánh mắt của hắn dọa sợ, ngay tại nàng không biết mình lại đắc tội hắn chỗ nào, xe ngựa dừng lại, nàng lảo đảo ngã vào trong n. g. ự. c hắn, ngoài xe truyền đến âm thanh của Tạ Thập Nhất: "Chủ tử, tướng quân, đã đến Hầu phủ."
Tạ Chinh trực tiếp dắt tay Phàn Tiểu Linh ra khỏi xe ngựa, sải bước về phía chính viện.
Thấy tình hình này, Tạ Thập Nhất vốn muốn đi tìm đại phu trong phủ, nhưng bước chân không khỏi chậm lại một chút, xấu hổ cùng khó xử vò đầu bứt tóc.
Đến cùng có nên đi gọi đại phu trong phủ không?
Vừa vào phòng, Tạ Chinh đã một cước đạp cửa đóng lại, Phàn Tiểu Linh bị hắn đẩy ngã xuống giường êm, hắn cách nàng không đến nửa thước, hơi thở của hai người quyện vào nhau, mùi m. á. u tươi trên người hắn kích thích giác quan của Phàn Tiểu Linh, hắn dường như muốn hôn nàng, nhưng hắn đột nhiên lại rời đi, không biết từ nơi nào lấy ra một thanh chủy thủ, từ trên mái tóc dài của hắn cắt ra một đoạn, cùng với chòm tóc đẫm m. á. u tươi của Phàn Tiểu Linh thành một nút thắt.
Giọng hắn trầm khàn: "Kết phát vi phu thê, ân ái lưỡng bất nghi. Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương tư*. Ta đã nghĩ đến đại hôn ngày ấy mới lại cùng nàng kết tóc, nhưng nàng đã đưa cho ta trước, ta sẽ không trả lại."
Phàn Tiểu Linh nhìn đôi lông mày nghiêm nghị của hắn, trong lòng rõ ràng rất vui, nhưng lúc này trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy nghẹn ngào, ánh mắt hơi se lại, trừng mắt nhìn hắn: "Ai cần huynh trả lại?"
Tạ Chinh chỉ nhìn chằm chằm nàng một hồi, sau đó cúi đầu hôn nàng, vừa mãnh liệt vừa triền miên.
Vừa mới qua một trận c. h. é. m giết, m. á. u khắp người còn nóng hổi, thấy nàng liều mạng đến cứu mình, lại nghe nàng hứa hẹn kiếp sau, tình yêu trào dâng trong lồng n. g. ự. c chảy theo dòng m. á. u nóng hổi dịch chuyển toàn thân, lang thang va chạm, thật sự rất cần một chỗ tháo nước.
Trong lúc hỗn loạn, bộ áo giáp nhuốm m. á. u bị ném từ bên ngoài vào gian phòng ao suối nước nóng bên cạnh, trong sương mù dày đặc, khi Phàn Tiểu Linh cầm kim sang dược dựa vào thành ao băng bó bàn tay m. á. u mịt be bét của hắn, một tay khác của hắn siết chặt eo nàng, dòng nước rung động, chân tóc ướt đẫm mồi hôi, nhưng hắn vẫn dùng ánh mắt u ám dày đặc khóa chặt lấy nàng, mắt không nỡ chớp một cái.
Phàn Tiểu Linh quật cường mím chặt môi, đáy mắt phủ một tầng sương mờ, cổ lấm tấm mồ hôi, tay mấy lần suýt nữa rơi băng gạc xuống nước vì run tay.. Hã𝐲 𝑡ì𝘮 đọc 𝑡гang chính ở { T 𝐑UMT𝐑U𝖸Ệ𝖭. V𝖭 }
Cuối cùng, sau khi quấn xong băng gạc cho hắn, hắn ấn lấy phần gáy của nàng để nàng hoàn toàn dựa sát vào trong n. g. ự. c của hắn, động tác phía dưới không chút thương tiếc, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Phàn Tiểu Linh cố gắng chống đỡ đến cùng, cuối cùng kiệt sức chỉ có thể dựa vào vai hắn, chợt nghe thấy hắn khàn khàn thì thầm bên tai nàng: "Tiểu Linh, thê tử của ta."
Máu chảy xuôi bên trong lớp gân mỏng vẫn không ngừng nghỉ, nhưng trong một mảnh ấm áp này, lại đạt được sự yên tĩnh và dịu dàng tột độ.
← Ch. 208 | Ch. 210 → |