← Ch.165 | Ch.167 → |
Đêm thu dần lạnh đi, ve mùa đông trở nên thê lương bi ai.
Bởi vì Ngụy Nghiêm bị Lý gia buộc tội cấu kết với loạn đảng, liền cáo ốm không lên triều.
Ánh trăng rắc một lớp sương trắng trên con đường lát đá trong sân, như thể tuyết đầu mùa vừa mới rơi xuống.
Cửa sổ thư phòng lộ ra chút ánh sáng, một người hầu cận xuyên qua tầng tầng lớp lớp dũng tướng thường xuyên canh giữ bên ngoài viện, đẩy cửa bước vào nói với lão giả đang ngồi đánh cờ trên bàn thấp, nói: "Tướng gia, có khách quý tới."
Ngụy Nghiêm đang đánh cờ bị cắt ngang, hơi nhíu mi chất đầy nếp nhăn, mắt vừa nhấc lên liền phản chiếu ngọn nến bên cạnh bàn cờ, không giận tự uy: "Không phải lão phu đã nói, ai đến cũng không gặp sao?"
Người hầu cận nâng một vật bằng hai tay, để ông ta xem qua.
Là một chiếc nhẫn ngọc bích chạm hoa văn rồng.
Đây là vật mà hoàng đế đeo.
Ngụy Nghiêm chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý, lúc này ông ta đã nhớ tới vị trí muốn hạ quân cờ, ngón trỏ và ngón giữa già nua gầy guộc vân vê cờ đen đã rơi vào bàn cờ, cuộc giao tranh của cả ván cờ lập tức đảo ngược tình thế.
Ông ta nói: "Học cùng với lão đầu Lý gia kia nhiều năm như vậy, vẫn không giữ được nửa phần bình tĩnh."
Người hầu cận không dám đáp lời, chờ ông ta tiếp tục phân phó.
Ngụy Nghiêm nói: "Hắn đã tới, liền để hắn vào đây đi."
Một lúc sau, Tề Thăng đã đổi sang thương phục phất áo choàng rộng lớn xuất hiện bên ngoài thư phòng của Ngụy Nghiêm.
Hắn ta muốn vào thư phòng, nhưng những dũng tướng trong sân lại đưa kích chặn ra hiệu hắn ta không được tiến về phía trước.
Tề Thăng lẳng lặng đứng đó một lúc, sắc mặt khó coi, nghĩ đến chuyện Lý gia định làm gì, lúc này cũng không lo được thể diện, giống như mười mấy năm qua cúi thấp đầu trước mặt Ngụy Nghiêm bao nhiêu lần, trực tiếp che mặt khóc òa lên: "Thừa tướng cứu trẫm! Lý gia của hắn muốn phế bỏ trẫm, lập quân chủ khác!"
Trong thư phòng không ai lên tiếng, xuyên qua bóng người đổ trên cửa lụa, Tề Thăng có thể biết được Ngụy Nghiêm đang đánh cờ một mình.
Tề Thăng âm thầm nghiến răng, tiếp tục than thở khóc lóc khẩn cầu: "Thừa tướng, trẫm sẽ nghe lời, lúc trước cũng vì trẫm bị Lý gia kia lừa gạt, trẫm biết, chỉ có Thừa tướng mới một lòng muốn tốt cho trẫm. Lý gia hắn còn muốn mưu hại Thừa tướng cấu kết loạn đảng, trẫm cũng sẽ lấy lại công đạo cho Thừa tướng!"
Những lời Tề Thăng nghĩ đều là hữu ích, hắn ta đều nói hết, nhưng bóng người trong thư phòng dường như không nghe thấy.
Lúc này Tề Thăng mới thật sự cảm thấy sợ hãi, nghĩ đến việc mình sẽ bị đuổi khỏi hoàng vị, thậm chí sẽ bị âm thầm xử tử, cũng không thèm nói lời tốt đẹp, chỉ biết nghẹn ngào rơi nước mắt.
Hắn ta cũng không biết cửa thư phòng đã mở ra từ lúc nào, cho đến khi giọng nói trầm ấm uy nghiêm của Ngụy Nghiêm xuyên qua cơn gió lạnh đêm thu truyền đến màng nhĩ hắn ta: "Bệ hạ là thiên tử cao quý, nên có dáng vẻ của thiên tử."
Tề Thăng vội ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Ngụy Nghiêm đang chắp tay sau lưng đứng ở cửa thư phòng, chỉ mặc một thân áo vải bình thường, nhưng lại có tư thế lâm uyên trì nhạc*, vội vàng như chó nhà có tang vẩy đuôi mừng chủ, nói: "Thừa tướng cứu trẫm..."
*lâm uyên trì nhạc: tư cách đạo đức sâu như vực thẳm và cao như núi
Ngụy Nghiêm lạnh giọng cắt ngang: "Là phản tặc tiến vào thành, hay là Lý Tuy bức thoái vị?"
Lý Tuy chính là tên của Lý Thái phó.
Tề Thăng không nói được lời nào, sợ hãi Ngụy Nghiêm nhiều năm như vậy dường như thật sự đã trở thành bản năng khắc cốt ghi tâm của hắn ta.
"Hoàng thành vẫn còn, hoàng cung an ổn, bệ hạ sợ cái gì?"
Ngụy Nghiêm tiếp tục hỏi, âm thanh của ông ta không cao nhưng lại khiến Tề Thăng cảm thấy khó thở.
Nhưng có lời nói này của ông ta, Tề Thăng coi như đã nhẹ nhõm một nửa.
Hắn ta tiếp tục làm bộ dáng đứa trẻ hoảng loạn, luống cuống nhìn Ngụy Nghiêm: "Phải... là... tối nay trẫm thất lễ."
Ngụy Nghiêm xoay người đóng cửa lại: "Đã như vậy, bệ hạ cũng nên hồi cung."
Tề Thăng hô to: "Thừa tướng!"
Người hầu cận tiến lên, cung kính làm động tác "Mời" với Tề Thăng, nhưng tư thế lại lộ ra sự cứng rắn.
Tề Thăng nhìn chằm chằm cánh cửa thư phòng đóng kín, nói tiếp: "Mười bảy năm trước chính là Thừa tướng cho trẫm lên ngôi hoàng vị, trẫm biết, chỉ có Thứa tướng mới mãi có lòng trung với trẫm, đời này của trẫm, chỉ tin tưởng vào Thừa tướng."
Ngoài sân đã không còn nghe thấy âm thanh của Tề Thăng, hình như đã bị người hầu cận dẫn đi xa, Ngụy Nghiêm đang ngồi trước bàn đánh cờ, đôi mắt xưa nay vốn đã sâu không thấy đáy, hiếm khi lộ ra một nỗi căm hận sâu tận xương tủy.
Không biết là đang căm hận Tề Thăng, hay là đang căm hận cái miệng đầy lời nói dối cực kỳ giống một vị cố nhân nào đó.
Sau một lúc lâu, cuối cùng ông ta mới mở miệng: "Nếu Lý gia đã muốn Hoàng trưởng tôn xuất hiện trước mặt thế nhân, vậy thì đưa một mồi câu từ trong địa lao ra đi, nếu thật sự là hậu nhân của Thái tử Thừa Đức, sẽ không thờ ơ với điều này."
-
Gần đây Tạ Chinh rất bận rộn, Phàn Tiểu Linh ở trong quân vẫn thường không gặp được hắn.
Thỉnh thoảng nàng còn nói bóng nói gió với Đường Bồi Nghĩa để nghe ngóng, nhưng Đường Bồi Nghĩa cũng nói không biết, bất quá ánh mắt nhìn tới nàng, đều khiến Phàn Tiểu Linh cảm thấy không quá thoải mái, cũng không tiện hỏi nhiều thêm.
Các tướng sĩ có công phải vào kinh để nhận phong, hôm nay đại quân đang chuẩn bị sự vụ để vào kinh, Đường Bồi Nghĩa và Hà phó tướng bận rộn với những việc này, Phàn Tiểu Linh cũng rất vui khi được nghỉ ngơi.
Đêm đó, nàng đang ngủ trong phòng thì cảm giác có người tới gần, vội vàng bình tĩnh điều chỉnh hô hấp, khi người đó sắp chạm vào giường, nàng liền nắm lấy cổ tay đối phương bẻ ngược lại, vừa định đè người lên giường để kiềm chế hành động, lại bị đối phương ôm lấy cong gối kéo một cái, trọng tâm của nàng cũng không vững mà ngã theo.
Tạ Chinh ôm người vào trong n. g. ự. c liền không buông tay, trong giọng nói mang theo một tia mệt mỏi và khen ngợi: "Tính cảnh giác rất tốt."
Khi Phàn Tiểu Linh bị người bóp chặt thắt lưng liền nháy mắt đoán được là hắn, nàng cũng giãy giụa hai lần cũng không thoát ra được, liền dùng khuỷu tay đụng vào n. g. ự. c hắn, hỏi: "Hai ngày nay huynh đi đâu?"
Nghe được câu hỏi của nàng, Tạ Chinh trong bóng tối mở to mi mắt: "Nàng đi tìm ta hả?"
Hiện tại hắn có hai chỗ dừng chân ở Tế châu, một là quân doanh, một là phủ thành chủ.
Sau khi hai người hòa giải, ngoại trừ sự vụ, Phàn Tiểu Linh rất ít khi chủ động đi tìm hắn, bây giờ nghe hắn hỏi như vậy, trên mặt nàng có chút bất đắc dĩ, nói: "Thấy mấy ngày rồi không gặp được huynh, nên thuận miệng hỏi một chút thôi."
Tạ Chinh không có chỉ ra, hôn trộm trên mặt nàng hai cái rồi mới buông tay ra, nói: "Có một số việc cần xử lý, ta đi triệu tập nhân thủ sắp xếp lại một phen."
Phàn Tiểu Linh hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Tạ Chinh vừa tháo xiêm y nàng vừa nói: "Có tin tức từ kinh thành truyền đến, vẫn còn có thuộc hạ năm đó đi theo ngoại tổ phụ nàng vận chuyển lương thực chưa chết, bất quá vẫn luôn bị khống chế trong tay Ngụy Nghiêm."
Phàn Tiểu Linh vừa nghe chuyện liên quan đến việc vận chuyển lương thực năm đó thì bị phân tâm, chờ đến khi đầu vai cảm thấy mát lạnh, mới kịp ý thức được Tạ Chinh đang làm gì, vội vàng vỗ vào mu bàn tay hắn một cái, quát khẽ nói: "Huynh đang làm gì!"
Tạ Chinh bị cái tát này liền thấy oan uổng, hắn đặt một hộp sắt nhỏ vào tay Phàn Tiểu Linh: "Ta đã sai người tìm loại thuốc mỡ xóa sẹo này cho nàng, đặc biệt lấy ra thoa cho nàng."
Phàn Tiểu Linh trừng mắt, nhưng vẫn dữ dằn: "Đưa thuốc mỡ cho ta để ta tự thoa, huynh không nói một lời liền cởi xiêm y của ta là có ý gì?"
Hai ngày qua, vì để an bài cho thuộc hạ hồi kinh đi thăm dò thực hư, Tạ Chinh đích thân trở về Huy châu một chuyến, ngày đêm đi đường vốn đã mệt mỏi, đến Tế châu lại mò đến chỗ của nàng chỉ vì muốn đưa thuốc mỡ đến cho nàng, rồi ở bên cạnh nàng đang ngủ muốn ngủ bù một chút.
Những ngày này mỗi khi tâm tình của hắn rối loạn như ma, chỉ khi ở bên cạnh nàng mới có thể bình tĩnh lại.
Nhưng bây giờ nhìn thấy nàng nhất kinh nhất sạ cảnh giác như vậy, tựa như con hổ con xù lông, ánh mắt hắn nhất thời tối sầm lại, hắn đem người nhấn vào trong lòng hôn một đường từ đầu đến cuối, sau đó mới oán hận cắn lên bả vai nàng một cái: "Nàng khiến ta bị tổn thương."
Lực cắn của hắn cũng không nhỏ, Phàn Tiểu Linh nhe răng trợn mắt một chút, muốn tháo xiêm y của hắn cắn lại.
Hình như hắn tắm xong mới tới đây, trên người không có mùi mồ hôi khó ngửi, ngược lại có xà phòng thoang thoảng, hàm răng nanh sắc nhọn của Phàn Tiểu Linh cắn chặt, đổi lấy là hắn rên lên một tiếng, cả người căng lên như tảng đá.
"Thả ra." Âm thanh của Tạ Chinh đã không đúng lắm.
Đáng tiếc là ban đêm, âm thanh của hắn vốn đã ép thấp, Phàn Tiểu Linh không nghe thấy, nàng bực bội cắn bả vai, chưa hết giận lại nghiến nghiến, hàm hồ nói: "Chỉ cho phép huynh cắn ta thôi sao, huynh người tuổi chó..."
Trong khoảnh khắc tiếp theo, nàng bị Tạ Chinh trực tiếp nhấc bổng lên, hai người đổi vị trí cho nhau.
Hắn không nói một lời, chỉ liếc nhìn nàng một cái, sau đó cúi đầu nóng nảy hôn nàng một cách cuồng nhiệt, luồn một tay vào trong vạt áo vốn đã bị thoát ra của nàng.
Bình thường để thuận tiện ở trong quân, Phàn Tiểu Linh mới bó n. g. ự. c lại, buổi tối khi đi nghỉ ngời, liền cởi đai lưng xuống.
Tạ Chinh không biết thói quen mặc xiêm y của nàng, còn tưởng rằng trong người nàng sẽ có thêm một chiếc nữa, khi bàn tay chai sần không ngờ chạm vào một vật trắng nõn to phồng lại mềm mại, cả hai người đều sững sờ.
Phàn Tiểu Linh theo phản xạ giơ chân lên định đá người, nhưng lại bị Tạ Chinh thuận thế đè chân đó xuống.
Khi hắn vùi đầu vào cổ nàng thở hổn hển, hô hấp của hắn như bốc cháy.
Phàn Tiểu Linh vừa xấu hổ vừa tức giận, thấp giọng quát: "Huynh tránh ra!"
Tạ Chinh không nói gì, nhưng Phàn Tiểu Linh cảm thấy hắn dùng sức nắm một chút, lập tức toàn thân nàng như bốc khói, khiển trách hắn: "Huynh hạ lưu!"
Động tĩnh tiếp theo giống như muốn hủy đi chiếc giường, không biết là chân ai đá phải thành giường, cả chiếc giường có chút lung lay sắp đổ.
Triệu đại nương thức dậy đi tiểu đêm nghe thấy tiếng động trong phòng Phàn Tiểu Linh, gõ cửa hỏi một tiếng: "Tiểu Linh, trong phòng cháu có tiếng gì vậy?"
Phàn Tiểu Linh cay đắng nói: "Trong nhà có chuột, cháu đang đập chuột!"
Triệu đại nương khó hiểu nói: "Đập chuột sao không thắp đèn?"
Phàn Tiểu Linh chỉ có thể tiếp tục bịa chuyện: "Cháu... Thị lực của cháu rất tốt, không cần thắp đèn, chuột đã bị cháu đập c. h. ế. t rồi, đại nương mau trở về phòng ngủ đi."
Triệu đại nương cũng căn dặn nàng sớm đi ngủ, lúc này mới trở về phòng.
Bởi vì hai người vừa mới đọ sức, Phàn Tiểu Linh đã đổ một tầng mồ hôi, hai người tay chân quấn lấy nhau, không ai khuất phục được người nào, khi Phàn Tiểu Linh thở, lồng n. g. ự. c vẫn phập phồng kịch liệt.
Trước đó Tạ Chinh bị nàng cắn vào bả vai, áo bào cũng bị kéo tán ra, hiện tại hai cánh tay bắt chéo một tay Phàn Tiểu Linh đưa ra sau lưng, ấn nàng vào trong giữa chăn, nơi da thịt hai người chạm nhau dường như đang bốc cháy, huyết nhục dưới da đều bị nóng đến rung động.
Một tay khác của Phàn Tiểu Linh chống vào cằm của hắn, cái gọi là lưỡng bại câu thương, cùng lắm chỉ là như thế này thôi.
Phàn Tiểu Linh nhỏ giọng nói: "Ta sẽ đếm đến một, hai, ba, chúng ta cùng nhau buông tay."
Tạ Chinh khàn giọng trả lời: "Được."
Phàn Tiểu Linh bắt đầu đếm: "Một, hai... ba!"
Sau khi đếm ba tiếng xong, hai người không ai buông người kia ra.
Phàn Tiểu Linh lên án: "Sao huynh không giữ lời!"
Tạ Chinh chỉ nói: "Không phải nàng cũng không buông tay sao?"
Hai người im lặng.
Một lúc sau, Phàn Tiểu Linh lại nói: "Dù sao hai chúng ta cũng phải thỏa hiệp, huynh định muốn như thế này cả đêm hả?"
"... Cũng không phải là không thể."
Lời này vừa nói ra, Phàn Tiểu Linh suýt chút nữa xù lông, hung hăng nói: "Huynh nghĩ hay lắm, muốn lợi dụng ta!"
Âm thanh của Tạ Chinh có chút khàn khàn: "Áo choàng cùng với vạt áo trước của ta đều bị nàng xé rách."
Đôi con ngươi của Phàn Tiểu Linh như sắp bốc hỏa: "Đó là đánh nhau, không phải ta có mưu đồ làm loạn với huynh!"
Không khí yên lặng ước chừng một hai hơi, Tạ Chinh đột nhiên như vò mẻ vỡ vụn, nói: "Thật là ta có mưu đồ với nàng."
Phàn Tiểu Linh sửng sốt một chút, không nghĩ tới hắn hiện tại lại thẳng thắn, lắp bắp nói: "Huynh biết là tốt rồi."
Không ngờ đối phương lại hỏi nàng: "Nàng nói bây giờ làm sao đây?"
Phàn Tiểu Linh trừng mắt nói: "Đương nhiên lập tức buông ta ra, đi ra khỏi phòng của ta."
Nàng chống tay lên hàm dưới của Tạ Chinh, không biết động tác của hắn như thế nào, Phàn Tiểu Linh cảm giác được hắn đột nhiên nghiêng đầu, nàng mất đi kiềm chế hàm dưới của hắn, ngược lại bị hàm răng của hắn cắn mạnh một cái.
Tạ Chinh cúi đầu nhìn nàng nói: "Nằm mơ."
Phàn Tiểu Linh ủ rũ.
Náo loạn lâu như vậy, Tạ Chinh ước chừng cũng mệt mỏi, hắn hôn lên vai nàng hai cái, sau đó mới giúp nàng quấn lại xiêm y, ôm người vào trong ngực, mệt mỏi nói: "Đừng nhúc nhích, để cho ta ôm ngủ một lát thôi, hừng đông ta phải đi, nửa tháng mới trở về."
Khi Phàn Tiểu Linh nghe nói hắn vừa về lại sắp phải rời đi nửa tháng, lửa giận trong lòng nàng liền biến mất, không nhúc nhích nữa, chỉ hỏi: "Muốn đi đâu vậy?"
Tạ Chinh nằm nghiêng, quai hàm đặt trên vai nàng, hít hà khí tức trên người nàng, hàm hồ nói: "Vào kinh một chuyến, mặc kệ tin tức tung ra là thật hay giả, việc có liên quan đến chân tướng đằng sau Cẩm châu, ta nhất định phải đi tra thực hư."
← Ch. 165 | Ch. 167 → |