← Ch.147 | Ch.149 → |
Hôm sau khi Phàn Tiểu Linh thức dậy, mắt của nàng không ngoài dự liệu mà bị sưng lên.
Tạ Ngũ nhìn thấy nàng thì sửng sốt: "Đô úy, cái này ngài..."
Phàn Tiểu Linh nói dối mà không chớp mắt: "Muỗi vào ban đêm rất nhiều, khóe mắt đều phải nhìn chằm chằm."
Tạ Ngũ há to miệng, nhưng cuối cùng lại ngậm lại, chỉ ậm ừ phụ họa một tiếng: "Muỗi khá là nhiều."
Phàn Tiểu Linh không buộc đôi bao cổ tay da hươu lúc trước Tạ Chinh đã đưa cho nàng, một tay tự cài cho đôi bao giáp sắt nguyên bộ lên cánh tay, nói: "Ngươi thay ta tuyển ra mấy người trong mấy chục người kia, đưa tới bên cạnh Trường Ninh đi, giao cho Tiểu Thất trông coi, để bọn họ đưa Trường Ninh và Triệu đại nương trở về Tế châu."
Tạ Ngũ tinh tường ý thức được cái gì: "Đô úy là sợ Trường Ninh cô nương gặp nguy hiểm?"
Phàn Tiểu Linh không giấu giếm Tạ Ngũ, nhưng nàng cũng không nói nhiều, chỉ nói: "Đề phòng rắc rối có thể xuất hiện."
Dù là Ngụy Nghiêm hay hoàng đế, đều coi nàng là cái gai trong mắt.
Phàn Tiểu Linh không sợ bọn họ đối phó với mình, chỉ sợ bọn họ đê hèn xuống tay với Trường Ninh.
Một khi nàng đã ở trên chiến trường, sẽ không cách nào phân thân, hiện tại Tế châu vẫn là địa bàn của Hạ Kính Nguyên, nàng đưa Trường Ninh và Triệu đại nương về Tế châu, đối với bọn họ là tương đối an toàn.
Tạ Ngũ nhận được lời này của nàng, cũng không chút dấu vết gì mà đi xuống để sắp xếp.
Lại ra chiến trường, thân là chủ tướng của quân tiên phong, trong lòng Phàn Tiểu Linh ngược lại cũng không có bao nhiêu sợ hãi, chỉ là càng thêm nặng nề.
Nhiều người đã giao phó tính mạng cho nàng, nàng cũng muốn đánh thắng trận chiến này, cũng muốn cho những tiểu binh mà nàng không nhớ rõ tên có thể sống sót trở về.
Mấy vạn đại quân bao vây bốn phía thành Sùng châu đến gắt gao.
Phàn Tiểu Linh phụ trách tấn công cửa thành phía đông, kỵ binh và bộ binh dưới trướng này đã trải qua đoạn thời gian thao luyện này cùng với các trận chiến quy mô nhỏ, hiện đã phối hợp hết sức ăn ý.
Nhưng khi nàng dẫn quân tiên phong tiến gần đến cửa thành phía đông, cũng đã nằm trong tầm b. ắ. n của cung tên phản tặc, nhóm tiểu tốt trên cửa thành Sùng châu lại có vẻ rất vụng về, miễn cưỡng có mấy tên đang thử b. ắ. n tên, nhưng ngay cả cung tên đều không thể kéo ra được.
Đằng sau những tiểu tốt đó, có một số quân binh dáng người cao to hơn vung roi đánh vào bọn họ, thậm chí có tiểu tốt trực tiếp quỳ xuống, như thể đang cầu xin.
Phàn Tiểu Linh đang ngồi trên một con ngựa đang phi nước đại, nhìn lầu thành ở đối diện, trong đáy mắt hiện lên tia hoang mang.
Cung thủ phía sau nàng nhìn thấy đã đến tầm b. ắ. n của lầu thành, tiểu tướng trong đám cung thủ lúc này mới hét lớn một tiếng: "Bắn tên!"
Những mũi tên như châu chấu bay về hướng cửa thành của phản tặc đ. â. m vào nhóm tiểu tốt, tiếng kêu gào nổi lên khắp nơi, một nhóm tiểu tốt mặc quân phục Sùng châu chạy điên cuồng trên hành lang hẹp lầu thành, thậm chí không biết còn nhờ mái tường chắn làm nơi ẩn nấp tạm thời.
Trên cửa thành có người kiệt sức khóc lớn: "Đừng b. ắ. n tên, chúng ta đều là bách tính trong thành..."
Khoảnh khắc tiếp theo, người đang kêu khóc đã bị quân binh Sùng châu phía sau lưng cực kỳ hung ác c. h. ặ. t đ. ầ. u xuống.
Nhưng những quân binh Sùng châu trông coi bách tính tựa hồ chỉ là số ít, trên của thành càng ngày càng nhiều người không để ý tới áp lực của quân binh Sùng châu kia, khóc lóc nói bọn họ không phải là quân Sùng châu, chỉ là bách tính trong thành bị bắt đến cho đủ quân số.
Phàn Tiểu Linh ghì chặt dây cương, chiến mã nàng đang ngồi hí lên một tiếng, vó trước giơ cao, nàng ra hiệu phía sau dừng b. ắ. n tên, hô to: "Bắn vào bọn quân binh Sùng châu đứng ở hàng sau đi!"
Tạ Ngũ đi theo bên cạnh nàng, vừa bảo vệ nàng chặt chẽ, lại kiêm luôn chức quan cầm cờ, lập tức cưỡi ngựa giương cờ hiệu.
Tiếng la hét trên chiến trường rất lớn, rất khó mà nghe rõ được lệnh hành quân, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng cờ hiệu.
Các cung thủ phía sau không còn b. ắ. n tên trên diện rộng nữa, nhắm vào những quân binh có thân hình cường tráng kia mà giương cung.
Bởi vì hầu hết những người lấp đầy các lỗ châu mai trên cửa thành đều là bách tính không có kinh nghiệm chiến đấu, Phàn Tiểu Linh đã dẫn dắt đội quân tinh nhuệ vượt qua phạm vi cung tên nguy hiểm nhất mà hầu như không tốn sức.
Đến dưới chân tường thành, sau khi dựng thang mây vào lỗ châu mai trên tường thành, những quân binh Sùng châu thật sự tựa hồ cũng hoảng sợ, vội vã không ngừng quất roi vào những bách tính bình thường để bọn họ nhấc đá lên đẩy xuống.
Phàn Tiểu Linh dựa vào chân tường cố gắng tránh đá hòn đá gỗ lăn, đi lên gọi đầu hàng: "Bách tính trên cửa thành Sùng châu nghe đây, mọi người đều là bị ép buộc, sau khi thành bị phá triều đình sẽ không trị tội các người, khí số phản tặc đã hết, các người trợ giúp đại quân g. i. ế. c địch, sau khi phá thành sẽ luận công ban thưởng!"
Bách tính bị ép lên lầu thành vốn là bị dùng đao ép đi lên, bọn họ không dám phản kháng chống lại bọn quân binh Sùng châu kia, thứ nhất là vì sợ đám quan binh trong thành quấy phá, thứ hai là đại quân ngoài thành đã áp sát, bọn họ cũng không biết chính bản thân mình có thể bị xem là phản tặc mà bị xử tử hay không.
Sau khi có lời kia của Phàn Tiểu Linh, mặc dù hầu hết bách tính bình thường vẫn còn nhát gan, nhưng cũng có hán tử sục sôi hét lớn đoạt thấy đao kiếm của quân binh phản tặc, nhào đến trên người đối phương.
Lúc trên cửa thành loạn tùng phèo, quân Tế châu bên dưới cửa thành càng dễ dàng leo lên thang mây tấn công.
Khi Phàn Tiểu Linh leo lên, nàng như c. h. é. m dưa thái rau c. h. é. m đổ mấy tên tiểu tốt Sùng châu, mắt thấy số lượng phía sau trên lầu thành ít đến đáng thương, liền ý thức được đại sự không ổn, quét nhìn một vòng, nhìn thấy một người có dáng vẻ như tướng lĩnh đang lúc muốn chạy, Phàn Tiểu Linh đã c. h. é. m mấy tên tiểu tốt cản đường, còn chưa đến gần, thanh đại đao thiết đen dài tám thước đã bay tới. Tên tướng lĩnh bị đ. â. m vào bắp chân, kêu lên đau đớn, cố gắng đẩy thanh đại đao trên chân ra, nhưng khi chạm vào vết thương lại càng đau hơn.
Chốc lát này, Phàn Tiểu Linh đã đuổi theo kịp, nàng giẫm một chân lên chân bị thương của tên tướng lĩnh, tay kia nhặt lấy mạch đao, hỏi: "Trưởng tử Trường Tín vương ở đâu?"
Tên tiểu tướng kia đau đớn kêu gào lên: "Chân... chân của ta..."
Phàn Tiểu Linh thả lỏng lực đạo, lạnh lùng quát: "Nói!"
Mắt thấy thành Sùng châu đã bị phá, tên tiểu tướng không quan tâm đến bất kỳ gì khác nữa, nói thẳng ra: "Đêm qua đại công tử đã ra khỏi cửa thành."
Sắc mặt của Phàn Tiểu Linh đại biến, chỉ mũi mạch đao vào thẳng cổ hắn ta, quát: "Ngươi nói láo!"
Tên tiểu tướng liên tục cầu xin tha thứ: "Cô nãi nãi a, ta không có nói láo, ngươi nhìn xem trong thành này còn lại bao nhiêu binh lính, không thể là giả chứ?"
Đây là sự thật, cửa thành đông là cửa chính của của thành Sùng châu, binh lính là bách tính bình thường mặc quân phục mới tăng thêm miễn cưỡng mới đừng đứng đầy các đầu tường, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Vẻ mặt Phàn Tiểu Linh trở nên khó coi, nói: "Bốn cửa thành lớn đều có trọng binh trấn giữ, phản tặc trong thành sao có thể ra khỏi thành?"
Tên tiểu tướng cầu xin: "Đại quân trong thành tối hôm qua rút đi cửa tây, quân canh giữ ở cửa tây đêm qua hiện đang ở đâu, ta cũng không biết!"
Phàn Tiểu Linh biết từ miệng tên tiểu tướng phản tặc này không thể hỏi ra được thứ gì, vì vậy để cho người trói hắn ta, lại nhanh chóng phái trinh sát đi báo tin cho Đường Bồi Nghĩa.
Đêm qua phản tặc từ cửa thành tây chạy đi mà không làm ra chút động tĩnh nào, đây không phải chuyện nhỏ.
Bên ngoài bốn cửa thành lớn, đồn trú năm ngàn binh mã bao gồm cung tiễn và máy b. ắ. n đá đóng ở xa đều có tầm b. ắ. n xa.
Trưởng tử của Trường tín vương muốn dẫn đội quân chạy đi, trừ phi là phi thiên độn địa.
Tâm trí Phàn Tiểu Linh dường như tản ra như một mớ hỗn độn, nàng bảo Tạ Ngũ trông chừng cửa thành bên này, ra nghiêm lệnh quân Tế châu vào thành không được quấy rối bách tính trong thành, bản thân nàng thì nắm lấy một tên tiểu tốt Sùng châu để dẫn đường, mang người đi tới phủ Trường Tín vương.
Khi đến phủ Trường Tín vương, phát hiện trong phủ chỉ còn lại vài hạ nhân, Phàn Tiểu Linh tra hỏi mấy người, đều nói đêm qua Tùy Nguyên Hoài đã bỏ trốn.
Phàn Tiểu Linh không tìm thấy Du Thiển Thiển và Du Bảo Nhi, lại tra hỏi thêm một ít hạ nhân, mới biết mấy tháng trước, Tùy Nguyên Hoài đã mang theo một đôi mẫu tử, nữ nhân kia cũng xác thật là họ Du, nhưng tên gọi cụ thể là gì bọn họ cũng không rõ, chỉ biết nữ nhân kia là thị thiếp của Tùy Nguyên Hoài, còn đứa bé kia là do nàng ta hạ sinh được sau khi chạy trốn.
Sau khi hỏi được kết quả như vậy, Phàn Tiểu Linh im lặng một lúc không lên tiếng.
Sau khi tỉnh táo lại, nàng để binh lính dưới trướng đem bắt người trong phủ Trường Tín vương giam lại trước, còn nàng thì ngồi trong phòng phát ngốc hồi lâu.
Là nàng chậm chạp, từ sau khi Trường Ninh nói gặp được Du Bảo Nhi ở phủ Trường Tín vương, nàng nên nghĩ đến thân phận của Du Thiển Thiển hẳn là không đơn giản.
Mặc dù nàng quen biết với Du Thiển Thiển không lâu, nhưng có thể nhìn ra Du Thiển Thiển là một người rất quyết đoán, nếu đã từng bỏ trốn, nàng ta chắc chắn sẽ không tình nguyện làm thiếp của Tùy Nguyên Hoài.
Rắc rối bây giờ là cả nàng ta và Du Bảo Nhi đều đã bị Tùy Nguyên Hoài bắt giữ, tất cả hạ nhân trong phủ Trường Tín vương đều biết hắn ta có một nhi tử.
Phàn Tiểu Linh lo lắng rằng sau khi Tùy Nguyên Hoài bị sa lưới, Du Bảo Nhi cũng sẽ bị liên lụy.
Tạo phản là phải tru di cửu tộc.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cắt đứt dòng suy nghĩ của Phàn Tiểu Linh.
"Đô úy, Đường tướng quân đã dẫn đại quân vào thành, khẩn cấp triệu kiến đô úy đến nghị sự."
Là âm thanh của Tạ Ngũ.
Phàn Tiểu Linh nói: "Được, ta sẽ đến đó ngay đây."
-
Chờ khi Phàn Tiểu Linh đi đến phòng nghị sự, không ngoài dự liệu phát hiện không khí trang nghiêm khác thường.
Đường Bồi Nghĩa ngồi trên cùng với khuôn mặt trầm lặng như nước, các tướng lĩnh phía dưới đều cúi đầu, Phàn Tiểu Linh cũng cúi đầu đứng ở hàng cuối cùng.
Nhưng nàng tới muộn, vừa vào cửa đã khiến Đường Bồi Nghĩa chú ý tới, Đường Bồi Nghĩa trực tiếp hỏi nàng: "Phàn đô úy, nghe nói sau khi ngươi phá thành thì đến phủ Trường Tín vương tìm kiếm, có phát hiện cái gì không?"
Phàn Tiểu Linh ra khỏi hàng ôm quyền nói: "Hồi bẩm tướng quân, trong phủ chỉ còn lại hơn một trăm hạ nhân, bọn họ đều nói trưởng tử Trường Tín vương đêm qua đã ra khỏi thành, mạt tướng đã sai người niêm phong phủ Trường Tín vương, tạm thời giam giữ tất cả hạ nhân trong phủ."
Tin tức này hiển nhiên cũng không làm cho sắc mặt Đường Bồi Nghĩa tốt lên chút nào, ông ta phất tay ra hiệu Phàn Tiểu Linh lui xuống.
Ngay khi Phàn Tiểu Linh quay trở lại hàng, Đường Bồi Nghĩa đã lật ngược kỷ án trước mặt, tách trà trên kỷ án và kỷ án cùng đập mạnh xuống đất, mảnh sứ vỡ b. ắ. n ra, mọi người trong phòng đều giật nảy mình, âm thanh nín thở càng ngưng trọng.
Ai cũng biết, chuyện này quá hoang đường.
← Ch. 147 | Ch. 149 → |