← Ch.145 | Ch.147 → |
Công Tôn Ngân nghe tin viên thái giám tuyên chỉ kia hoảng hốt rời khỏi Khang thành, hắn ta vội vàng đến tìm Tạ Chinh, vừa vào thư phòng liền nói: "Viên thái giám tuyên chỉ kia là nghĩa tử của ngự tiền tổng quản Vương Hỉ, lần này ông ta tới đây chính là phụng mệnh hoàng thương, ngươi cắt đứt một bên tai của ông ta, không thể nghi ngờ là tát vào mặt hoàng thượng, thật là muốn xé mặt với triều đình rồi?"
Tạ Chinh ngồi sau án thư, cánh tay trái dựa vào tay vịn của chiếc ghế đại sư bằng gỗ lê vàng, trên bàn là dư đồ bố tri binh phòng của một phần binh lực triều Đại Dận, hắn nhìn tấm dư đồ, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỏng, nhưng trong mắt lại hiện lên tia hàn khí: "Tiểu hoàng đế hiện giờ vẫn còn đóng vai ngu xuẩn vụng về dưới tay Ngụy Nghiêm, hơn nữa hắn không coi trọng tính mạng của những tướng sĩ đã thay hắn chinh chiến sa trường, nếu có ngày hắn chân chính cầm quyền, ngươi cho rằng hắn sẽ là người lương thiện sao?"
Công Tôn Ngân nhất thời không nói nên lời, trầm mặc một lát, mới thành thật nói: "Bệ hạ bị chiếm lấy hoàng quyền nhiều năm, trước có Ngụy Nghiêm, sau có Lý Thái phó, xét về tâm tính ẩn nhẫn, có thể được coi là nhân tài kiệt xuất trong các triều đại đế vương, nhưng chính là do ẩn nhẫn hơn mười năm, chỉ sợ đối với khát vọng hoàng quyền đã đạt tới cực điểm, trong lòng đã không có chỗ cho sự nhân từ, chỉ còn lại việc thu hồi hoàng quyền mà không từ thủ đoạn."
Tạ Chinh khẽ nhướng mày: "Ngươi xem người từ trước đến nay vẫn luôn chuẩn xác."
Nói xong giơ tay ném cho hắn ta một quyển văn thư thật dày.
Công Tôn Ngân đưa hai tay bắt lấy, hỏi: "Đây là cái gì?"
Tạ Chinh chỉ nói: "Ngươi xem hết sẽ biết."
Công Tôn Ngân mở ra nhìn kỹ, lông mày nhất thời càng nhíu chặt, cuối cùng lộ ra vẻ tức giận, hỏi: "Đây hết thảy đều là thật sao?"
Tạ Chinh đáp: "Để thuyết phục ta ủng hộ hoàng trọng tôn, Triệu Tuân mới đưa chứng cứ đến cho ta.". Chap 𝒎ới l𝓊ô𝙣 có 𝐭ại ⩵ T 𝚁 U 𝙈 T 𝚁 U 𝒀 Ệ N. v𝙣 ⩵
Công Tôn Ngân lật lật chồng văn thư, quai hàm nghiến chặt, tức giận nói: "Hạn hán năm trước, trận lụt ở một vùng Giang Nam vào xuân năm ngoái, đã c. h. ế. t bao nhiêu người? Hai đảng Lý, Ngụy tranh nhau thì cũng thôi đi, người do Lý thái phó phái đi giám sát lại che giấu tình hình tai ương, là muốn c. h. ế. t nhiều người hơn, làm xong bản vạch tội Ngụy Nghiêm, thực chất là do hoàng đế ra lệnh? Năm đó Thái tử Thừa Đức có thể vì ngàn vạn quân dân bỏ mình tại Cẩm châu, hiện tại người đã ngồi trên long ỷ kia, lại vì hoàng quyền không tiếc đem tính mệnh của chục vạn nạn dân lấp lấy dã tâm của mình sao?"
Hai năm trước, Quan Trung và Giang Nam lần lượt xảy ra hạn hán và lũ lụt nghiêm trọng, triều đình phân bổ quỹ cứu trợ thiên tai và gần như cạn kiệt quốc khố, bạc được chuyển qua tay thuộc cấp phía dưới Ngụy Nghiêm, nhưng Lý đảng tốt xấu gì cũng phái người cùng đi giám sát, cuối cùng nạn dân c. h. ế. t vì đói và vì bệnh tật hơn phân nửa!
Người trong thiên hạ vô cùng tức giận, lấy Lý thái phó đứng đầu giới văn nhân ở trên triều đình đã mắng mỏ Ngụy đảng đến cẩu huyết lâm đầu*.
*cẩu huyết lâm đầu: mắng chửi xối xả, té tát
Đó cũng là lần mà Ngụy Nghiêm dưới áp lực của toàn bộ triều đình cùng với người trong thiên hạ, lần đầu tiên thất bại trước mặt Lý Thái phó, đẩy một số đại quan dưới trướng mình ra ngoài nhận tội, chuyện này mới lắng xuống.
Nhưng Ngụy Nghiêm đã mang tiếng xấu trong thiên hạ, không thua gì Mạnh Thúc Viễn năm đó sau trận thảm án Cẩm châu đã bị chỉ trích là đại gian thần.
Thần sắc của Tạ Chinh vô cùng lạnh lùng nói: "Lão đầu Lý gia kia có dã tâm không thua kém Ngụy Nghiêm, nhưng dù sao ông ta cũng xuất thân là văn nhân, lại càng sợ người trong thiên hạ dùng ngòi bút làm vũ khí. Tiểu hoàng đế muốn mượn ông ta để hạ bệ Ngụy Nghiêm, ông ta cũng sẽ lo lắng một ngày nào đó tiểu hoàng để sẽ chỉ đao về phía Lý gia, mới ỷ lại lúc ấy không có quyền thế muốn giữ lại đường lui cho mình."
"Người mà ông ta phái đi giám sát cứu trợ thiên tai, tổng cộng đã viết mười một thư cấp báo mang về kinh thành, các dịch trạm ở châu phủ khắp nơi đều có hồ sơ ghi lại danh sách khoái mã vào kinh, chỉ là trong cung không thu được ghi chép về tình hình cấp báo thiên tai."
Nói đến đây, Công Tôn Ngân còn có gì mà không hiểu nữa.
Cố tình che giấu tình hình thiên tai, cứ thế để hơn một nửa số nạn dân tử thương, bất kể lúc nào đem đi nhắc lại đều là thuộc về đại tội.
Hoàng đế muốn để Lý Thái phó cõng lấy cái nồi nặng nề này, nhưng Lý Thái phó đa mưu túc trí, sai thuộc hạ đưa cấp báo về cho kinh thành, về phần trong cung chưa lấy được cấp báo, sau này sự việc bại lộ, quân thần hai bên ai cũng cho mình đúng, liền tùy theo thế nhân nghĩ như thế nào.
Công Tôn Ngân không thể không hỏi: "Làm thế nào mà Triệu Tuân lấy được những cấp báo do người của Lý Thái phó đưa tới trong cung?"
Tạ Chinh khẽ nhướng mắt: "Ngươi cho rằng ai phụ trách tiểu hoàng đế trong cung?"
Công Tôn Ngân trầm ngâm chốc lát, nói ra một cái tên: "Vương Hỉ?"
Tạ Chinh không nói gì, xem như là ngầm thừa nhận.
Suy nghĩ một chút, Công Tôn Ngân cũng hiểu được các loại lợi ích có liên quan, hoàng quyền sa sút, các thái giám trong cung cũng không thể chỉ mưu đồ cho mình một đường lui.
Vị Vương Hỉ đó làm thái giám tổng quản đã nhiều năm, không đắc tội Ngụy Nghiêm, vẫn được tiểu hoàng đế coi trọng, điều này chứng tỏ ông ta có tâm tư linh lung.
Dùng đại án cứu trợ thiên tai là bước đầu tiên để hạ bệ Ngụy Nghiêm, hoàng đế muốn Lý Thái phó phải cõng lấy oan ức này, Lý Thái phó muốn kéo hoàng đế xuống nước, đưa các cấp báo không được trình lên đến trước mặt tiểu hoàng đế, Vương Hỉ cũng chỉ có thể tự mình đem tất cả các cấp báo giấu đi.
Chỉ cần hoàng đế và Lý Thái phó nhất quán với bên ngoài, không lật tẩy lẫn nhâu, ông ta liền bình an vô sự.
Trong tương lai, khi hoàng đế và Lý thái phó toàn lực đối phó với nhau, ai thắng sẽ giúp người kia, sẽ trăm lợi mà không có một hại.
Nếu vị tiểu hoàng đế chiến thắng, ông ta sẽ hủy bỏ mười một phong thư cấp báo liên quan đến tình hình thiên tai, tội danh chắc chắn sẽ chụp lên đầu của Lý Thái phó.
Lý Thái phó thắng, ông ta sẽ lấy ra mười một phong thư cấp báo kia, chính ông ta lại làm nhân chứng, không thể nghi ngờ đây liền là bằng chứng là tiểu hoàng đế thất đức.
Cho dù cuối cùng là Ngụy Nghiêm thắng, nhưng nếu có thể nhanh chóng đưa ra những bằng chứng này, khôi phục thanh danh cho Ngụy Nghiêm, đem công khai chuyện năm đó tiểu hoàng đế cùng với Lý Thái phó hợp mưu mưu hại Ngụy Nghiêm.
Sau khi cơn giận qua đi, Công Tôn Ngân đột nhiên cảm thấy có mấy phần buồn bã, hắn ta thở dài: "Vũng nước này ở triều Đại Dận, sớm đã đục đến mức không thể nhìn được rồi."
Phe Ngụy đảng có thể là một lũ cẩu quan, nhưng để vì hạ bệ Ngụy Nghiêm, hoàng đế và Lý Thái phó đã dùng tính mạng của chục vạn nạn dân để đổi lấy sự phẫn nộ của lê danh bách tính trong thiên hạ, cũng không phải là thứ tốt đẹp gì.
Hắn ta quay đầu nhìn Tạ Chinh, nói: "Người ngồi trên long ỷ đã thất đức đến như vậy, bây giờ còn dự định động tay chân đến trong quân, ta biết ngươi hẳn là không muốn trung thành với một vị quân chủ như vậy. Nhưng cho dù ngươi hợp tác với Triệu Tuân, ủng hộ hoàng trọng tôn, qua đi chừng mười mấyhai mươi năm, ai nào biết hoàng trọng tôn có thể trở thành bộ dáng tiểu hoàng đế này hay không?" Tạ Chinh chỉ nói: "Ta sẽ không trở thành Ngụy Nghiêm thứ hai."
Công Tôn Ngân nói: "Ta đương nhiên biết chí hướng của ngươi khác với Ngụy Nghiêm, nhưng cho dù ngươi có đi xa về phía tây bắc, sau này không quản chuyện triều chính, chỉ cần trong tay ngươi còn có binh quyền, người ngồi trên long ỷ kia trưởng thành, dù thế nào cũng sẽ nghĩ đến."
Lần này Tạ Chinh thật lâu cũng không lên tiếng.
Công Tôn Ngân đứng yên một hồi, thở dài: "Quên đi, muốn lo lắng lại là chuyện hơn mười mấy năm sau, hiện tại vẫn là..."
"Nếu tân đế có tấm lòng nhân đức yêu dân, đến lúc đó ta trả lại binh quyền, làm người rảnh rỗi tự tại chưa chắc không được. Tạ thị không phải sinh ra liền chấp chưởng binh quyền, chỉ cần có người tiếp tục bảo vệ non sông Đại Dận này, ta giao quyền cũng không thành vấn đề."
Lời nói của Công Tôn Ngân bị người cắt ngang, hắn ta nghiêng đầu nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy một bên gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng cứng rắn như đao của người ngồi trên chiếc ghế bành.
Tạ Chinh hơi cụp mắt xuống: "Nếu hắn lại có đức hạnh của tiểu hoàng đế kia, bất kể ta làm thế nào để đưa hắn lên long ỷ, cũng có thể đá người xuống, lại chọn tân đế khác."
Nghe được lời này, Công Tôn Ngân đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó khẽ cười nói: "Đúng vậy, lúc này mới giống là ngươi."
Hắn ta chuyển đề tài, đột nhiên nói: "Đại trưởng công chúa viết thư cho ta, trong thư có nói tiểu hoàng đế muốn ra tay với Phàn cô nương, nếu Phàn cô nương ở lại Sùng châu sẽ vô cùng bất lợi, nếu không thì ta phái thêm ít người sang bảo vệ Phàn cô nương?"
Trong cổ họng lại nổi lên chút ngứa ngáy, Tạ Chinh mím chặt khóe môi mới nhịn được bản năng muốn ho khan, nói: "Không cần."
Lần này thì thần sắc của Công Tôn Ngân lại trở nên cực kỳ cổ quái.
Vốn tưởng rằng người này nhận được thư của hắn ta mới vội vàng trở về, hiện tại xem ra không phải như vậy?
Hắn ta nghĩ về tin tức mà Tạ Thập Tam đã gửi lại, nói một cách ác ý: "Được rồi, mặc dù Hạ Kính Nguyên không còn ở Sùng châu, nhưng đã đưa học trò đắc ý của mình tới đó, người kia gọi là Trịnh... Trịnh cái gì Văn, nghe nói không chỉ tuấn tú lịch sự, còn văn võ song toàn, mấu chốt là Phàn cô nương ở trấn Lâm An bị tử sĩ của Ngụy Nghiêm truy sát, người kia đã mang binh lính đi cứu giúp Phàn cô nương, từ điểm này mà nói, cũng có thể coi là ân cứu mạng đúng không?"
Cán bút thô lông sói trong tay Tạ Chinh bị ngón tay cái của hắn bẻ gãy, trên mặt vẫn nhìn không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ bình tĩnh thốt ra hai chữ: "Ra ngoài."
Đại khái là do Công Tôn Ngân không hài lòng với phản ứng của hắn, tiếp tục châm ngòi thổi gió: "Ta đang nghĩ, sau này hai người này cùng nhau ra chiến trường, sinh tử chi giao* nhiều vô số kể, có một từ gọi là gì nhỉ? A, lâu ngày sinh tình!"
*sinh tử chi giao: mối quan hệ có được qua những cuộc đối mặt với sinh tử, có thể phó thác tính mạng phía sau lưng cho đối phương, ngược lại đối phương cũng thế.
Tạ Chinh đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn ta, Công Tôn Ngân theo bản năng lui về phía sau một bước dài.
Nhưng Tạ Chinh cũng không có tức giận, hắn chỉ nói: "Ba năm rồi ngươi không vào kinh, trưởng công chúa còn có thể biết ngươi hiện tại ở nơi nào, chẳng lẽ là bởi vì người dưới trướng của trưởng công chúa quá có bản lĩnh, hay là ngươi cố ý để cho người nào đó biết hành tung của ngươi?"
Nụ cười như sóng nổi trên mặt Công Tôn Ngân biến mất, hắn ta chỉ có chút ngoài ý muốn nhìn Tạ Chinh nói: "Ngươi có thể dùng cái này đ. â. m ta, xem ra thật đã chọc giận được ngươi rồi."
Sau khi Công Tôn Ngân rời đi, Tạ Chinh mới ném cây bút lông sói gãy trên tay đi.
Mạt cưa mịn và sắc nhọn găm vào đầu ngón tay, sắc mặt hắn vô cảm rút ra, vết đao và vết roi trên lưng vẫn còn đau nhức, nhưng một khắc trước khi nghe Công Tôn Ngân nói nàng sẽ lâu ngày sinh tình với người khác, đáy lòng hắn không trấn áp được cảm giác đau nhói cùng ý muốn hủy diệt trong nháy mắt kia.
Đột nhiên hắn không muốn chờ đợi thêm một khắc nào nữa.
Khi chia tay với nàng, rõ ràng cũng biết nàng là một cô nương tốt như thế, kiếp này không gặp được hắn, cũng sẽ gặp được một hảo nhi lang khác.
Nhưng khi khoảnh khắc đó thật sự đến, hắn mới phát hiện m. á. u trong người đang trào dâng chảy ngược, trong chớp mắt đó trong đầu chỉ có sự ghen tuông vô tận và sát ý bủa vây, nhưng toàn thân hắn lại bình tĩnh đến lạ thường.
Bất quá ngay khi đó, hắn thậm chí còn nghĩ xong việc làm thế nào để người nàng thích c. h. ế. t không một dấu vết.
Khi hắn bình tĩnh lại, cả người chỉ còn lại sự ghét bỏ tột độ, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi lạnh nhớp nháp.
Hắn biết bệnh của mình tựa như càng ngày càng nghiêm trọng, hắn không muốn sống như loại người mà hắn ghét nhất.
Tạ Chinh ngả người ra sau, thả mình trên chiếc ghế bành như người không xương, hai cánh tay che lên trước mắt, che gần hết khuôn mặt, ống tay áo hình mũi tên sẫm màu khiến chiếc hàm dưới mang theo phần bệnh tật của hắn trông nhợt nhạt hơn.
Thân binh do Công Tôn Ngân phân phó đi chuẩn bị binh mã trước khi hắn ta tới đã tiến vào trong phòng, chắp tay quỳ xuống nói: "Hầu gia, xe ngựa áp giải Tùy Nguyên Thanh đã chuẩn bị xong, đại quân đã sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào."
Tạ Chinh âm trầm nói một tiếng: "Lên đường."
Khi Công Tôn Ngân lần nữa chậm chạp nghe được tin, hắn ta liền chạy đến trên cửa thành nhìn đội quân đi xa, cơ hồ tức giận nhảy cao ba thước, tức giận nói: "Khó trách tên Tạ Cửu Hành kia nói không cần phái nhân thủ thêm, hắn đều mang hết đội quân đi, còn phái thêm cái gì?"
-
Sùng châu.
Sau khi Trường Tín vương c. h. ế. t đi, quân Tế Châu đã hai lần giao chiến quy mô nhỏ với phản tặc bên trong Sùng châu, mỗi lần đều là quân Tế Châu chiến thắng, tuy là thắng nhỏ nhưng lại khích lệ sĩ khí.
Sau khi Phàn Tiểu Linh lần nữa tiến vào trong quân trướng để nghe kế hoạch tác chiến, nàng nhận được một mệnh lệnh mới - đội quân tiên phong do nàng chỉ huy sẽ có một trận chiến quy mô lớn.
Không biết Đường Bồi Nghĩa có phải là thấy trở ngại vì lời bàn giao lúc trước của Hạ Kính Nguyên hay không, mà cố ý an bài tướng lĩnh phụ trách tiếp tứng đội quân tiên phong, đúng lúc lại là Trịnh Văn Thường.
← Ch. 145 | Ch. 147 → |