← Ch.115 | Ch.117 → |
Giữa tiếng xe lộc cộc lăn bánh, Phàn Tiểu Linh im lặng một lúc lâu mới hỏi: "Nếu cháu ở lại trong quân, về sau sẽ phải g. i. ế. c rất nhiều người, đúng không?"
Nàng ngước mắt lên, con ngươi phản chiếu bầu trời cùng sông núi ngoài cửa sổ xe, nhiều thêm vài phần tĩnh lặng: "Lão tiên sinh, kỳ thật cháu không thích g. i. ế. c người chút nào."
"Hôm qua ở trên chiến trường, cháu nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt hoảng loạn sợ hãi, bọn họ tựa như bí ngô trên cánh đồng mặc người c. h. é. m giết. Trường Tín vương mưu phản, cuộc chiến này đánh tới bây giờ, nhưng người c. h. ế. t nhiều nhất lại là tiểu tốt phía dưới. Bọn họ cũng không phải tự nguyện ra chiến trường, nhưng nếu trên đường đào binh sẽ bị xử tử ngay lập tức, thê nhi phụ mẫu cũng ở tại thành Sùng châu, cho nên không có đường thoát."
"Cháu biết phản tặc đáng chết, nhưng đối mặt trên chiến trường thế nhưng lại là từng gương mặt mờ mịt sợ hãi, cháu không thể xuống tay được."
"Bọn họ cũng là người Đại Dận, nếu không có cuộc chiến này, bọn họ cũng như những bách tính bình thường, hoặc là ở trên đồng ruộng trồng trọt, hoặc là lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm để bán hàng kiếm bạc về phụ giúp gia đình."
"Khi cháu nhìn thấy bọn họ, liền nghĩ đến bởi vì Lư Thành bị bao vây, người trong dân chúng đã bị phủ Tế châu bắt đi sung quân. Có thể bọn họ cũng giống như thế, như sâu như kiến phải c. h. ế. t trên chiến trường."
Đào Thái phó có chút ngoài ý muốn nhìn nàng, nói: "Suy nghĩ của ngươi không sai, dã tâm của những người địa vị cao, dựa vào cái gì mà bất nhân như thế, xem người trong thiên hạ như chó rơm*? Nhưng đã có kẻ bất nhân, nếu như không ngăn cản bọn họ, chỉ mặc kệ có phải sẽ ủ thành tai họa lớn hơn hay không?"
*chó rơm (sô cẩu): Con chó bện bằng rơm. Thứ đồ chơi vô giá trị. Chỉ muôn vật ở đời (theo quan niệm của Lão tử). Theo Đạo Đức Kinh: "Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu: Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm.
Thấy Phàn Tiểu Linh có vẻ khó hiểu, ông ấy hỏi: "Nha đầu, ngươi nói cho ta biết, tại sao đêm mưa hôm đó ngươi lại băng ngang Vu Lĩnh đi chặn g. i. ế. c ba trinh sát kia?"
Phàn Tiểu Linh mím môi nói: "Ngài đã từng nói qua, nếu như bọn họ mang tin tức trở về, gặp họa chính là toàn bộ bách tính Lư thành."
Đào Thái phó gật đầu: "Ngươi g. i. ế. c ba tên trinh sát kia là vì cho rằng sự sinh tử của bọn họ sẽ liên quan đến sinh tử của toàn bộ bách tính Lư thành. Nhưng trận chiến với phản tặc này chẳng phải cũng vì bách tính trong thiên hạ sao? Trướng Tín vương tạo phản, bao nhiêu bách tính xung quanh Sùng châu phải trôi dạt khắp nơi? Nếu như cứ mặc kệ để cho ông ta lớn mạnh thêm, sau này tiếp tục chỉ huy xuống phía nam, lại phải có bao nhiêu bách tính sẽ tiếp tục gánh chịu nỗi khổ chiến loạn này?"
"Ngươi chặn g. i. ế. c trinh sát chỉ là vì cứu quân binh và bách tính Lư thành. Đại quân của triều đình c. h. é. m g. i. ế. c Trường Tín vương, cũng chỉ là vì cứu bách tính thiên hạ."
"Cho dù căn bệnh lâu dài của triều đình đến nay vẫn chữa khỏi, vậy cũng đến lúc phải thay đổi rồi, tranh đấu với Ngụy tặc thì phải tranh đấu trên quan trường, mà không phải làm dấy lên chiến sự, đẩy bách tính vào tai ương. Ăn không đủ no mặc không đủ ấm so với không có ăn không có mặc, cái nào nặng cái nào nhẹ, nha đầu, ngươi có hiểu chưa?"
Phàn Tiểu Linh nghe được những lời này, chỉ cảm thấy trái tim mình càng thêm thắt lại.
Đào Thái phó tiếp tục nói: "Đội quân trong tay Trường Tín vương chính là thanh đao để cho ông ta xuôi xuống phía nam, nếu không nỡ bẻ gãy thanh đao kia, chính là càng có nhiều những vong hồn vô tội phải c. h. ế. t dưới lưỡi đao đó."
"Từ xưa đến nay, không có trận chiến nào mà không đổ m. á. u và c. h. ế. t chóc."
"Có vô số thi cốt trung nghĩa vùi trong cát vàng trên chiến trường, có đếm cũng không hết, cũng có những mạng người oan uổng bị ép c. h. ế. t trên chiến trường như lời ngươi đã nói, nhưng chỉ có xương cốt trung nghĩa kia mới có thể ngăn cản được những kẻ bất nhân trong các triều đại, thiên hạ chia năm xẻ bảy, mới có thể nghênh đón được an yên lần nữa."
"Binh pháp kỳ mưu, cũng không phải dùng để g. i. ế. c người, mà là để kết thúc chiến tranh với càng ít thương vong càng tốt."
Phàn Tiểu Linh từ trên giường xe ngựa đứng lên, quỳ xuống, trịnh trọng vái chào Đào Thái phó: "Tiểu Linh đa tạ tiên sinh dạy bảo."
Đào Thái phó cười nhìn nàng: "Ngươi đứa nha đầu này, vẫn chỉ muốn gọi lão phu một tiếng tiên sinh thôi sao?"
Phàn Tiểu Linh tại chỗ dập đầu ba lần, bưng tách trà bằng gỗ đưa cho Đào Thái phó: "Lão sư."
Đào Thái phó nhận lấy chén trà, ý cười nơi nếp nhăn khóe mắt càng sâu, nói: "Nha đầu ngươi hợp mắt lão phu, lão phu cũng nguyện ý thu ngươi làm nghĩa nữ, về sau gọi một tiếng nghĩa phụ đi."
Phàn Tiểu Linh lại kêu một tiếng: "Nghĩa phụ."
Lần này trên mặt Đào Thái phó thật sự lộ ra nụ cười, nhấp một ngụm trà liền đặt xuống nói: "Nếu đã là nữ nhi của lão phu, lão phu thay con lấy một chữ, con sinh năm dần, tựa như hổ, cái tên 'Tiểu Linh' này đoan chính ấm áp, sẽ kìm hãm nhuệ khí của con, cũng không phải chuyện tốt, chỉ có như gan như hổ, nếu như sau này ra chiến trường cũng không phải chuyện tốt, lấy chữ 'Sơn Quân' thì như thế nào?"
Phàn Tiểu Linh khó hiểu hỏi: "Có nghĩa là quân tử trong núi sao?"
Đào Thái phó vuốt râu cười nói: "Chỉ bằng dịch theo mặt chữ cũng là ý này. Nhưng sơn quân*, cũng có nghĩa là mãnh hổ trong núi."
*sơn quân: chúa tể rừng núi, ý chỉ con hổ
Từ xưa đến nay chỉ có nam tử mới được trưởng bối chọn chữ cho, thậm chí có những nữ tử đến khi xuất giá mới có một cái tên riêng, trước khi xuất giá liền căn cứ theo dòng họ gia phả mà gọi nương thứ mấy.
Đào Thái phó dụng tâm lấy tên chữ cho nàng, tất nhiên Phàn Tiểu Linh rất cảm kích, khẩn thiết nói: "Tạ nghĩa phụ đã lấy chữ cho."
Trường Ninh chớp chớp đôi mắt nho đen to tròn: "Ninh Ninh cũng muốn!"
Đào Thái phó lắc đầu bật cười: "Đứa bé như ngươi còn quá nhỏ, lại chờ mấy năm đi."
Trường Ninh bĩu môi không quá vui vẻ, vươn ngón út nói: "Vậy chúng ta ngoéo tay đi, không được lừa Ninh Ninh."
Đào Thái phó hiếm khi thấy thoải mái, ngón tay già nua chạm vào Trường Ninh, cười nói: "Được rồi, lão nhân nợ tiểu nha đầu ngươi một chữ."
Ngoéo tay xong, lúc này Trường Ninh mới hài lòng, cởi giày leo lên ngồi trên giường của xe ngựa, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Hải Đông Thanh thấp thoáng bay trên bầu trời, liền chỉ vào Hải Đông Thanh kích động kêu lên: "Là ưng ưng!"
Phàn Tiểu Linh sợ bé té ngã, nên đưa một tay vịn bé.
Đào Thái phó nói với Phàn Tiểu Linh: "Chắc con cũng biết người học trò kia của ta là ai, con nguyện ý lưu lại trong quân, sau này sẽ để ta nói với hắn sao?"
Phàn Tiểu Linh nói: "Nghĩa phụ, con muốn ở lại trong quân Tế châu."
Đào Thái phó nhướng mi mắt nhăn nheo nhìn sang, hỏi: "Con không đến dưới trướng của hắn, là vì để tránh hiềm nghi?"
Phàn Tiểu Linh nói: "Đó là một trong những nguyên nhân, quân công của binh lính bình thường cũng là từ một đao một kiếm trên chiến trường lập nên, có một số con đường, con muốn thử đi một mình, xem có thể đi được bao xa? "
Đi theo dưới trướng của Tạ Chinh, cho dù hắn thiết diện vô tư cỡ nào, một khi thật sự gặp nguy hiểm, hắn sẽ không để cho nàng đi.
Khi đã quyết định đi theo con đường này, Phàn Tiểu Linh muốn rèn luyện bản thân mình.
Đào Thái phó cười: "Quả nhiên lão phu không nhìn lầm con, vừa vặn trong trận lũ dìm ở Lư thành con đã lập được quân công, ngày đó người lãnh binh đi sửa đập là thủ thành Đường Bồi Nghĩa của Lư thành, người này là trung thần nghĩa sĩ, con đi theo dưới trướng hắn cũng không tính là mai một."
Trong lòng Phàn Tiểu Linh có nhiều cảm xúc lẫn lộn, nói: "Đa tạ nghĩa phụ."
Đào Thái phó cười nói: "Tạ lão phu để làm gì? Con đã có chí khí như vậy, trong lòng lão phu rất an tâm."
Xe ngựa tiếp tục vòng vèo trên đường núi. Phàn Tiểu Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, sau một trận mưa rào, trời quang mây tạnh.
Chim ưng bay ngang bầu trời, tiếng kêu của nó rõ ràng mà lại xa xăm.
-
Tạ Chinh biết được Phàn Tiểu Linh đã tòng quân, lại tham gia vào quân tịch Tế châu, đã là chuyện của hai ngày sau.
Đại quân còn nửa ngày lộ trình mới đến được Sùng châu, nhưng đại quân được phái đi truy kích Tùy Nguyên Thanh đã truyền tin về, Tùy Nguyên Thanh đã trốn về nhà mẹ đẻ của Trường Tín vương phi ở Khang thành, chỉ bằng năm ngàn kỵ binh kia, vô vọng thắng được Khang thành.
Đối với kế hoạch hiện tại, đội quân chỉ có thể được chia thành hai đường.
Quân Tế châu do Hạ Kính Nguyên chỉ huy đã đến thành Sùng châu, hiện tại phản tặc đã bị mắc bẫy vây hãm đến chết, việc thành Sùng châu bị phá chỉ còn là chuyện sớm hay muộn.
Triều đình bên kia vẫn còn kẹp lấy chuyện quân lương và lương thực, Hạ Kính Nguyên là người của Ngụy Nghiêm, lúc này chỉ cần Tạ Chinh phân quyền, tiền bạc và lương thực từ triều đình có thể được phân bổ tới, về phần ai sẽ giành được quân công sau khi lấy được Sùng châu, chính là sự giao tranh giữa Lý gia và Ngụy Nghiêm.
Hơn nữa sau khi hắn phân quyền, tất yếu sẽ bị giày xéo, đi vây Khang thành chính là đường lui tốt nhất.
Tạ Chinh, Công Tôn Ngân cùng một đám mưu sĩ liên tục bàn bạc, vẫn quyết định đi tấn công Khang thành.
Quân Yến châu chuyển hướng đến Khang thành, nhưng quân Tế châu đến chi viện lại phải tiếp tục đến Sùng châu.
Hai ngày này Tạ Chinh quá bận rộn với việc xử lý quân vụ đến mức không dứt ra được, mỗi ngày chỉ có thể nghe thân binh báo cáo hành trình của Phàn Tiểu Linh, biết được trên đường đi Phàn Tiểu Linh hầu như luôn ở trong xe của Đào Thái phó, không phải đi theo học đánh cờ thì là đọc sách, thường xuyên khiến Đào Thái phó tức giận đến dựng râu trừng mắt, nghĩ đến tính tình của lão sư, khóe môi của Tạ Chinh nhếch lên.
Bất quá, ngày hôm đó khi hai quân chia ra, Tạ Chinh vẫn còn đang cùng Công Tôn Ngân thương nghị biện pháp công thành sau khi đến Khang thành, Tạ Ngũ vô cùng lo lắng vội vàng chạy tới: "Hầu gia! Không xong rồi! Phu nhân cùng Đào Thái phó đã theo quân Tế châu đi mất rồi!". ngôn tình hay
Tạ Chinh từ bên trên dư đồ nâng ánh mắt lạnh lùng lên, cau mày hỏi: "Chuyện gì đã xảu ra?"
Tạ Ngũ lấy ra một bức thư đưa cho Tạ Chinh: "Đây là do Đào Thái phó để lại bảo thuộc hạ giao cho Hầu gia."
Tạ Chinh đưa ngón tay thon dài tiếp nhận, sau khi mở ra nhìn xem, trên mặt lập tức phủ một tầng băng sương, trong mắt có thể thấy được lệ khí, lạnh giọng nói: "Chuẩn bị ngựa!"
Công Tôn Ngân nhìn thấy sắc mặt khó coi của hắn, hỏi: "Trong thư viết cái gì?"
Nhưng thân binh đã dắt chiến mã tới, Tạ Chinh liền lên ngựa vung roi rời đi, Công Tôn Ngân chỉ có thể nhặt tờ giấy viết thư mà Tạ Chinh vứt trên mặt đất tự mình đọc, đọc xong liền buông ra cũng khẽ 'tê' một tiếng: "Một già một trẻ này đều muốn chọc hắn tức c. h. ế. t sao?"
Sau đó lại xoa cằm nói: "Bất quá... Thái phó đã biết kết quả trận chiến ở Sùng châu sẽ dẫn đến tranh chấp giữa Ngụy Nghiêm và Lý gia, nhưng vẫn đồng ý cho cô nương kia đi đến Tế châu tòng quân, có lẽ không phải là một điều xấu?"
Nếu như Lý gia thật sự hạ bệ được Hạ Kính Nguyên, Lý gia lại không có người giỏi điều binh khiển tướng, tuyệt đối không dám để binh quyền Tế châu rơi vào tay Tạ Chinh, lúc này nhất định phải có người có thể đảm nhận trọng trách đến ổn định binh quyền Tế châu.
Phàn Tiểu Linh có dũng khí g. i. ế. c c. h. ế. t Thạch Hổ, lại có Đào Thái phó hỗ trợ nàng về binh pháp mưu lược, không chừng thật sự có thể tạo nên một số thành tựu nào đó ở Tế châu.
-
Khi Phàn Tiểu Linh ôm Trường Ninh ngồi trong xe ngựa, đã cảm thấy mí mắt phải của mình vẫn luôn giật giật, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, đưa tay xoa xoa mi tâm.
Đào Thái phó đang chợp mắt bỗng nhiên mở mí mắt lên nói: "Từ giữa trưa đến bây giờ, con vẫn luôn đứng ngồi không yên, có phải là hối hận đã không nói cho hắn biết?"
Phàn Tiểu Linh nói: "Nghĩa phụ đã thay con nói rõ trong thư."
Đào Thái phó cười hừ hai tiếng: "Tính tình của tiểu tử kia giống như cẩu, con cũng đã được biết rõ ràng, nếu như con ở trước mặt trực tiếp nói cho hắn biết, cho dù là trói, hắn cũng phải trói con lại ở cùng một chỗ."
Phàn Tiểu Linh cúi đầu nhìn mũi chân của mình, xấu hổ không nói lời nào.
Cỗ xe đang di chuyển êm ả đột nhiên dừng lại, Phàn Tiểu Linh ở trong xe lảo đảo, nếu không phải nàng kịp thời che chở cho Trường Ninh, suýt chút nữa đã bị đụng phải trán.
Có tiếng chiến mã hí vang ở bên ngoài.
Đào Thái phó thì không may mắn như vậy, sau ót của ông ấy vừa lúc đập vào thành xe, hùng hùng hổ hổ mắng: "Nhất định là tên tiểu tử thối kia đến rồi!"
Ông ấy vừa dứt lời, rèm xe trước mặt đã bị kéo lên, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Tạ Chinh xuất hiện ở cửa xe, đôi mắt đen láy không biểu lộ chút cảm xúc nào, hắn nhìn chằm chằm vào Phàn Tiểu Linh nói: "Tự mình nàng đi ra ngoài, hay là để ta bế nàng ra."
Đào Thái phó ôm lấy cái ót trách mắng: "Tên nghịch đồ nhà ngươi, đây là muốn g. i. ế. c lão sư của mình sao?"
Đôi mắt đen của Tạ Chinh nhìn về phía ông ấy, khí thế tự phụ của Đào Thái phó trong nháy mắt yếu đi, liền chột dạ chuyển ánh mắt.
Tạ Chinh nói: "Đệ tử cầu lão sư thu nhận người trong lòng của đệ tử làm nghĩa nữ, lão sư lại không nói một lời mang người đi, có phải nên cho đệ tử một lời giải thích hay không?"
Đào Thái phó bĩu môi nói: "Không phải ta đã để lại thư cho ngươi rồi sao?"
Chỉ là ông ấy không nghĩ tới bức thư mà mình dự liệu đêm nay hắn mới có thể đọc được, đã sớm như vậy rơi vào trong tay hắn, còn khiến hắn phải đuổi theo.
Phàn Tiểu Linh trầm mặc hồi lâu đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Chinh nói: "Ta đi cùng huynh một chuyến."
Nàng để Trường Ninh lại trên xe ngựa, nói với Đào Thái phó: "Nghĩa phụ, làm phiền ngài trông chừng Ninh Ninh giúp con."
Trường Ninh nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Chinh, cũng có chút sợ hãi, túm lấy góc áo của Phàn Tiểu Linh không chịu buông, nhỏ giọng gọi: "A tỷ."
Phàn Tiểu Linh xoa đầu bé an ủi: "Đừng sợ, a tỷ đi rồi sẽ trở về."
Nói xong ôm bé đưa cho Đào Thái phó, vừa vén màn xe lên, còn chưa nhảy xuống ngựa, liền bị một bàn tay lớn trực tiếp xách người để lên lưng ngựa.
Khoảnh khắc phía sau lưng chạm vào lồng n. g. ự. c của hắn, Phàn Tiểu Linh liền cảm thấy hơi thở hổn hển của hắn như một con thú hoang đang kìm nén cơn thịnh nộ.
Hắn hung ác kẹp bụng ngựa chạy ra ngoài, bất quá chỉ trong nháy mắt đã bỏ lại quân Tế châu ở phía sau, Phàn Tiểu Linh nhận ra đó là con đường tụ hợp với quân Yến châu, bèn bình tĩnh nói với hắn: "Ta nhất định phải đến Tế châu để tòng quân."
Hắn không mặc chiến giáp, Phàn Tiểu Linh có thể cảm thấy rõ ràng gần như ngay lập tức cơ bắp của hắn liền căng thẳng.
Hắn giật mạnh dây cương, con ngựa hí lên một tiếng rồi dừng lại, nàng bị kéo xuống khỏi lưng ngựa, gắt gao bị vây vào một gốc cây to một người ôm không nổi ở bên cạnh đường.
Lực đạo trên tay hắn bá đạo như vậy, hắn tức giận đến mức đáy mắt lóe lên tia máu, ánh mắt nhìn nàng có chút đỏ, nhưng khi hỏi nàng thì âm thanh lại vân đạm phong khinh, trên mặt mang theo ý cười: "Ta khiến nàng chán ghét như vậy sao? Tình nguyện đến Tế châu tòng quân là muốn tránh xa ta?"
← Ch. 115 | Ch. 117 → |