← Ch.113 | Ch.115 → |
Tạ Chinh khẽ mỉm cười một cái, hỏi ngược lại nàng: "Ta có thể nói với ai?"
Phàn Tiểu Linh nghĩ cũng phải, hắn bị mình đá vào mặt chìm xuống dưới sông mà vẫn không đứng dậy, hắn cũng rất mất mặt.
Nàng liếc hắn một cái, hung dữ nói: "Dù sao cũng không được phép nói ra."
Sau nhiều lần cam đoan, Tạ Chinh đưa con cá qua: "Ăn cá đi."
Nàng nhìn con cá nướng trên tay hắn đã cháy nâu, tỏa mùi thơm phức, kiên cường giận dỗi nói: "Ta không đói", nhưng bụng cồn cào kêu lên một tiếng.
Nhiệt độ trên mặt Phàn Tiểu Linh vốn rất vất vả mới hạ xuống, bây giờ lại tăng lên.
Tạ Chinh cố nén khóe miệng cong lên, cho bậc thang tới: "Ta nướng nhiều quá, ăn không hết."
Lúc này nếu còn tiếp tục ngoan cố sẽ tự chuốc lấy hổ thẹn, Phàn Tiểu Linh bi phẫn vươn móng vuốt nhận lấy con cá kia, vò mẻ không sợ rơi, nói: "Chuyện này cũng không được phép nói ra."
Tạ Chinh cố nén cười đáp "Được".
Ở bên ngoài hoang dã không có gia vị, phần lớn thịt rừng nướng đều chỉ nghe mùi thơm, nhưng lại có vị nhạt hoặc thậm chí có mùi tanh, nhưng cá do Tạ Chinh nướng không những không tanh mà còn có vị chua cay thoang thoảng.
Phàn Tiểu Linh cắn hai miếng, nghi hoặc hỏi: "Huynh còn mang theo gia vị?"
Tạ Chinh nhặt những quả mọng chưa dùng hết để bên đống lửa cho nàng xem: "Những quả dại này có vị chua và vị cay."
Phàn Tiểu Linh nhỏ giọng thì thầm: "Vậy mà huynh lại nếm thử từng món hái trở về sao?"
Thính lực của Tạ Chinh cực tốt, nghe vậy chỉ nhếch khóe môi cười, tiếp tục cụp mắt nhặt xương cá trong tay, nói: "Ta năm mười ba tuổi đã tòng quân, bắt đầu từ một tiểu binh trong quân tiên phong đi lên, cho tới nay đã qua tám năm. Giống như trước khi nàng lên ngọn núi này, trong quân không phải lúc nào cũng có thức ăn. Khi đói bụng nhất, rễ cỏ vỏ cây đều là mỹ vị để no bụng, quả dại hiển nhiên cũng từng ăn qua, có thể ăn được, đều nhớ kỹ hương vị, không thể ăn được, sau khi chứng kiến đồng đội bị c. h. ế. t do trúng độc, đương nhiên sẽ không động vào nữa."
Phàn Tiểu Linh nghe hắn nói về những chuyện cũ, ăn cá lại cảm thấy có chút vô vị, vì vậy nàng ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn hắn một chút.
Lúc đầu khi nàng vừa mới biết hắn là Vũ An hầu, nàng cảm thấy rằng hắn ở rất xa nàng, bọn họ giống như những người ở hai thế giới không thể gặp nhau.
Đến lúc này mới phát hiện, đằng sau thân phận ấy không chỉ có vinh quang mà còn có cả những nỗi đau người khác chưa từng nếm trải.
Nàng đã tự mình trải nghiệm sự tàn khốc của chiến trường.
Hắn tòng quân năm mười ba tuổi, tuổi đó còn nhỏ hơn cả Võ Tam Cân, những năm qua hắn đã phấn đấu hết mình, chỉ có bản thân hắn mới biết đủ loại chua xót trong đó.
Cảm xúc phức tạp tràn ngập trong lòng, Phàn Tiểu Linh cúi đầu, cũng buồn phiền yên lặng nhặt xương cá.
Một con cá đã được nhặt hết xương bọc trong một chiếc lá chuối sạch đưa tới cho Nàng, Tạ Chinh cầm lấy con cá trong tay nàng, nói: "Ăn con cá đã nhặt xong này đi."
Phàn Tiểu Linh cầm một mảnh lá chuối nhỏ đã được cắt ra, nhưng lại chậm chạp không bắt đầu.
Động tác nhặt xương cá của Tạ Chinh dừng một chút, ngước mắt nhìn nàng, hỏi: "Làm sao vậy?"
Phàn Tiểu Linh nói: "Ngôn Chính, ta vẫn nên gọi huynh là Ngôn Chính đi, huynh đừng tốt với ta như vậy, huynh đường đường là Hầu gia, là anh hùng cái thế trong lòng bách tính Đại Dận, người phù hợp với huynh, phải là quý nữ thế gia tri thư đạt lễ. Ta chỉ là một nữ tử thô bỉ ở thị trấn biên cảnh còn chưa đọc xong tứ thư, ta không xứng với huynh."
Tạ Chinh cụp mắt xuống, tiếp tục nhặt xương cá, tựa hồ cười nói: "Có thể thiên hạ này nhiều nữ tử như vậy, nhưng ta chỉ phải lòng một mình nàng."
Phàn Tiểu Linh ngơ ngẩn, đây là lần đầu tiên Tạ Chinh thẳng thắn bày tỏ tình cảm với nàng như vậy, tim nàng không tự chủ được đập mạnh vài cái, sau đó cảm giác căng thẳng vô tận dâng lên.
Nàng nói: "Huynh đừng thích ta, huynh quân công hiển hách, tuổi đôi mươi đã được phong hầu, nên cưới một thê tử môn đăng hộ đối với huynh, cả đời sẽ rộng mở sáng sủa, được vạn người ngưỡng mộ."
Tạ Chinh đưa con cá đã nhặt hết xương tới, nói: "Ta ngồi lên được vị trí này chính là dựa vào quân công của mình, không phải dựa vào sự kính ngưỡng của thế nhân. Hơn nữa, dưới gầm trời này, vốn có người tôn trọng ta, cũng có người hận ta. Tôn trọng ta, là bởi vì ta diệt trừ man tộc Bắc Ngất giành lại đất đã mất. Hận ta, chính là sợ ta g. i. ế. c người như ngóe. Nửa đời chinh chiến đổi lấy danh lợi kiếp này, cưới thê còn phải e sợ ánh mắt thế nhân, Vũ An hầu này ta làm cũng không khỏi quá uất ức rồi."
Hắn nhìn chằm chằm vào Phàn Tiểu Linh: "Trước khi gặp được nàng, ta xác thật là muốn cưới cô nương tâm tính kiên cường xuất thân từ thế gia, sẽ tương kính như tân sống với nhau đến hết đời, Nếu như ta tử chiến nơi sa trường, nàng ta sẽ dẫn theo con cái, dựa vào gia nghiệp cũng có thể sống sót thật tốt."
"Sau khi gặp được nàng, ta chưa từng nghĩ tới chuyện tử chiến nơi sa trường, làm sao ta có thể c. h. ế. t được?"
Hắn cười ha ha, hai tay đặt trên gối, nhìn bầu trời đầy sao: "Chờ sau khi đánh giặc xong, ta liền thỉnh tấu đất phong biên cương Liêu Tây, chỉ cần trấn thủ không để man di xuôi nam, kinh thành phân tranh gì đó đều không liên quan gì đến ta, ta lại thỉnh cầu hoàng đế tứ hôn, mang tám kiệu lớn khua chiêng đánh trống cưới nàng về, để cho người trong cả thiên hạ đều biết nàng gả cho ta."
Tinh thần vui vẻ cùng với khí phách thiếu niên trên gương mặt hắn khiến Phàn Tiểu Linh cảm thấy như thể trái tim nàng bị nhét vào một miếng bông ướt, ẩm sì sì*, khiến hốc mắt nàng cảm thấy chua chát.
*ẩm sì sì: rất ẩm
"Nàng chưa từng thấy mặt trời mọc ở Yên Sơn, cũng chưa thấy bãi săn ở Huy châu, đến lúc đó ta sẽ dẫn nàng đi, Liêu Tây lớn như vậy, sẽ không khiến nàng buồn chán."
"Có thể nàng luôn cự tuyệt ta, chính là sợ không xứng đôi với thân phận của ta, rõ ràng ở thời điểm ta không có gì cả, nàng cũng không ngại ở bên ta." Hắn vẫn nhìn vào bầu trời, tựa như tự giễu cười cười: "Cuối cùng cả một đời người, sống không mang theo, c. h. ế. t cũng không mang theo, chẳng qua là bị hư danh nửa đời thao túng, nàng cảm thấy ở giữa ta và nàng có rào cản, kỳ thật đó chẳng là cái gì cả."
"Nàng nói ta có thể gặp được cô nương tốt hơn, nàng làm sao biết được, đối với ta mà nói, nàng không phải là cô nương tốt nhất đó sao?"
Phàn Tiểu Linh há to miệng, lại cảm thấy cổ họng khàn khàn đau đớn, lấy tay che mặt, nước mắt tràn ra. Tạ Chinh ngồi dậy, lau nước mắt cho nàng, nói: "Nói với nàng những lời này không phải cố ý làm nàng khóc, chỉ là muốn nói cho nàng biết, ta phải lòng nàng, không là vì cái gì khác, chỉ vì nàng là Phàn Tiểu Linh. Từ nhỏ ta đã mất đi phụ mẫu, trong nhà không có trưởng bối, cũng không có tỷ muội, ngay từ đầu ta không hiểu nhiều lắm về những chuyện nàng đang lo lắng, về sau khi hỏi những người khác, cũng hiểu được lợi hại trong đó."
"Mặc kệ nàng sợ hay không sợ lời nói của thế nhân, sợ hay không sợ tương lai, ta đều giải quyết trước hết thảy. Ta đã cầu xin lão sư của ta thu nhận nàng làm nghĩa nữ, chính là vị Đào lão tiên sinh trước đó dạy nàng đọc sách muốn thu nhận nàng làm đồ đệ, ngài ấy chính là đại nho đương thời, từng giữ chức Thái phó. Cho dù ta không đi cầu xin phần nhân tình kia, ngài ấy cũng rất thích nàng, về sau ngài ấy xem như là người thuộc mẫu gia của nàng. Coi như sau này nàng không gả cho ta, có thân phận là nghĩa nữ của ngài ấy, cũng không ai dám khinh thường nàng."
Nói đến câu cuối cùng, Tạ Chinh cụp mắt xuống, che giấu sự đáng sợ trong mắt.
Nếu như có ngày đó, chung quy chính là sau khi hắn chết.
Hắn đã chết, cũng hy vọng nàng sống được tốt.
Chỉ là hắn không nỡ xa nàng.
Mặt trời duy nhất hắn từng ôm trong đời..
##### Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục#####
Nhưng hắn căm ghét trở thành người giống như mẫu thân của hắn, cho nên, hắn hy vọng nàng sống tốt.
Nàng ở lại nhân gian tỏa ánh sáng và nhiệt huyết của mình, hắn tại địa ngục cũng không cảm thấy lạnh lẽo.
Phàn Tiểu Linh gắt gao cắn chặt môi, nhưng vẫn là không kìm được nức nở mà bật khóc: "Ta không tốt như huynh nghĩ..."
Tạ Chinh giơ tay giúp nàng lau nước mắt trên khóe mắt lăn xuống, nhẹ nhàng nói: "Nàng chính là cô nương thiện lương nhất, cũng dũng cảm nhất mà ta từng thấy trong đời, nàng cho rằng ai cũng có can đảm ra chiến trường sao?"
Khi hắn ôm Phàn Tiểu Linh vào lòng, Phàn Tiểu Linh nằm trên vai hắn vẫn không kìm được tiếng nức nở.
Sau khi phụ mẫu qua đời, nàng mang theo muội muội của mình lẻ loi độc hành, đột nhiên có người xông vào cuộc sống của nàng, nâng niu quý trọng nàng khắp nơi, sau sự hoảng loạn và cảnh giác, bức tường phòng ngự của trái tim vẫn bị phá vỡ, ngoài vui mừng còn có chua xót.
Tạ Chinh vỗ nhẹ lưng nàng và nói: "Thù của phụ mẫu nàng, ta cũng sẽ giúp nàng báo."
Nghe nói việc liên quan đến cái c. h. ế. t của phụ mẫu mình, Phàn Tiểu Linh thẳng người dậy, dùng tay áo lung tung lau mắt và nói: "Thù của phụ mẫu ta, ta sẽ chính tay báo thù cho họ."
Nghĩ đến trước đó đến phủ Tế châu xem qua hồ sơ lại không tìm được manh mối gì, Phàn Tiểu Linh đột nhiên nhìn về phía Tạ Chinh: "Huynh biết ai g. i. ế. c phụ mẫu ta sao?"
Tạ Chinh chậm rãi gật đầu.
Phàn Tiểu Linh mím môi hỏi: "Là ai?"
Tạ Chinh phun ra hai chữ: "Ngụy Nghiêm."
Phàn Tiểu Linh sửng sốt một lúc, nhớ lại dân gian đều biết mối quan hệ giữa hắn và Ngụy Nghiêm, hỏi: "Cữu cữu của huynh?"
Vẻ mặt của Tạ Chinh lạnh lùng nói: "Ông ta không xứng."
Sợ sắc mặt của mình sẽ làm Phàn Tiểu Linh sợ hãi, hắn giải thích một lần nữa: "Trước đó ta từng nói qua với nàng, ta có một kẻ thù rất lời hại, đó chính là ông ta."
Phàn Tiểu Linh hiển nhiên có chút nghi hoặc: "Ngụy Nghiêm là tể tướng đương triều, phụ thân của ta chỉ là một áp tiêu, vì sao Ngụy Nghiêm lại muốn g. i. ế. c ngài ấy?"
Tạ Chinh nhìn nàng một lúc, cuối cùng nói sự thật: "Phụ thân của nàng từng làm việc thay cho Ngụy Nghiêm."
Hai mắt của Phàn Tiểu Linh tràn đầy sững sờ, nhưng nhớ lại khi Phàn đại gặp họa, Phàn lão cha đã nói với nàng, phụ thân cũng không phải Phàn Nhị Ngưu, mà khi còn nhỏ đã bị bọn họ bán đi, mười mấy năm sau mới tự mình tìm trở về, tiếp tục dùng thân phận Phàn Nhị Ngưu để sinh sống ở trấn Lâm An, liền cũng rõ ràng những gì Tạ Chinh nói rất có thể là sự thật.
Ngụy Nghiêm làm nhiều chuyện ác, năm xưa phụ thân của nàng cũng đi theo ông ta làm chuyện ác sao?
Trái tim của Phàn Tiểu Linh đột nhiên thắt lại.
Thấy nàng vẫn luôn ngẩn ra, Tạ Chinh tựa hồ đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì, nói: "Châu mục Tế châu Hạ Kính Nguyên cũng làm việc cho Ngụy Nghiêm, nhưng lại chưa bao giờ thịt cá trăm dân muôn họ, ông ta có thể gọi phụ thân của nàng là bằng hữu cũ, có thể là kiểu người cùng chí hướng với phụ thân của nàng."
Hạ Kính Nguyên là vị thanh thiên của toàn bộ Tế châu, có những lời này của Tạ Chinh, đáy lòng Phàn Tiểu Linh cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Nàng hỏi: "Huynh bắt đầu điều tra về chuyện của phụ mẫu ta từ khi nào?"
Tạ Chinh đáp: "Sau khi rời huyện Thanh Bình."
Khi Phàn Tiểu Linh nghĩ đến việc chia tay giữa hai người lúc đó, vẫn cảm thấy có chút áy náy trong lòng, lại nghĩ vừa rồi ở bên bờ sông xấu hổ đạp hắn một cước, càng cảm thấy áy náy hơn, nói: "Về sau ta sẽ không đánh huynh nữa, huynh cũng đừng động một chút lại hôn ta."
Đông tác loay hoay với ngọn lửa của Tạ Chinh dừng lại, nói: "Ra tay đừng nặng như vậy là được."
Phàn Tiểu Linh đầu tiên là sững sờ, sau đó mới nhận ra được ý tứ trong lời nói của hắn, ánh lửa chiếu lên gương mặt có chút đỏ bừng, liếc hắn một cái: "Ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh với huynh!"
Tạ Chinh hơi nhướng đôi mắt phượng, đuôi mắt trời sinh mang theo chút bễ nghễ lại dụ hoặc: "Ta cũng nói nghiêm chỉnh với nàng, khi nào ta hôn nàng, nàng sẽ không đánh ta nữa?"
Phàn Tiểu Linh không kìm được, vung lá chuối không có cá nướng lên ném về phía hắn.
Tạ Chinh nghiêng đầu tránh lá chuối, khẽ mỉm cười.
Phàn Tiểu Linh ngồi ôm gối trước đống lửa tức giận, không muốn để ý đến hắn.
← Ch. 113 | Ch. 115 → |