← Ch.111 | Ch.113 → |
Sư đồ hai người nhiều năm không gặp vì thế đã thắp nến nói chuyện đến khuya, Tạ Chinh muốn đích thân đưa Đào Thái phó trở về chỗ ở, Đào Thái phó nói: "Được rồi, vi sư và ngươi không cần khách khí như vậy, ngươi cũng nên đi nghỉ ngơi đi, vi sư tự mình trở về là được."
Tạ Chinh liền để Tạ Thất tiễn Đào Thái phó trở về, dừng lại một chút nói: "Nếu như nàng ấy biết được là đệ tử nhờ lão sư thu nhận nàng ấy làm nghĩa nữ, chỉ sợ không muốn nhận phần tình này, ngày mai khi nhổ trại đệ tử sẽ sắp xếp cho nàng ấy ngồi chung xe ngựa xuống núi, lúc rảnh rỗi nàng ấy có đọc một ít sách, rất kính trọng người có học, lão sư chỉ điểm nàng ấy vài câu, dỗ dành nàng ấy nhận lão sư làm nghĩa phụ là được."
Nghe hắn tỉ mỉ an bài chu đáo như thế, Đào Thái phó vẫn hơi nhướng mi, hỏi: "Ngươi hao tổn tâm trí như vậy, có đáng hay không?"
Tạ Chinh đã đưa Đào Thái phó đến cửa lều trướng, dựa vào bóng nến, khuôn mặt tuấn tú ẩn trong bóng tối, kiên định nói: "Nàng ấy đáng giá."
Đào Thái phó cười nói: "Được, tùy theo ý ngươi."
Lại hỏi: "Cô nương kia họ tên là gì? Có biết ngày sinh tháng đẻ của nàng ấy không? Đã thu người ta làm nữ nhi, vi sư cũng cần thay nàng ấy chọn một tên chữ."
Tạ Chinh đáp: "Họ Phàn, tên là Tiểu Linh. Năm nay nàng ấy mười sáu tuổi, đại khái sinh vào tháng giêng của năm Khánh Lịch thứ hai."
Hắn không biết chính xác ngày sinh của Phàn Tiểu Linh, lúc ở huyện Thanh Bình hắn đã hỏi chuyện này, nhưng Phàn Tiểu Linh không nói tới.
Sắc mặt của Đào Thái phó nhất thời trở nên cực kỳ đặc sắc, khó trách trước đó Công Tôn Ngân nói đã từng gặp qua Phàn Tiểu Linh, nhưng hắn ta không chịu tiết lộ thêm tin tức cho ông ấy, nguyên lai là ở chỗ này chờ ông ấy!
Tạ Chinh thấy thần sắc của Đào Thái phó khác thường, nhíu mày hỏi: "Nhưng là có gì không ổn?"
Đào Thái phó nhìn hắn, tâm tình phức tạp nói: "Cô nương vi sư gặp được trên trường cũng họ Phàn, tên Tiểu Linh."
Tạ Chinh nhớ lại những gì Phàn Tiểu Linh đã nói qua trước đây, khi đang xây sửa đập lớn nàng đã gặp một lão nhân quái gở rất hiểu biết, ngày nào cũng mắng mỏ học trò của mình, mí mắt của hắn liền giật giật dữ dội.
Toàn bộ đại trướng trong nháy mắt rơi vào yên lặng, sư đồ bọn họ nhìn nhau nhất thời không nói gì.
Sau một lúc, Tạ Chinh mới hỏi: "Trên đường đi lão sư đã bị quan binh Tế châu bắt đi sửa đập lớn ở thượng du?"
Ký ức bị bắt ép đi đào đất đá trên núi thật sự không tốt đẹp lắm, Đào Thái phó cảm thấy mất mặt, chòm râu trên khóe miệng run run, ngược lại nói: "Cô nương kia cũng nói với vi sư, người phu quân cùng nàng ấy hòa ly chính là đi tới cửa ở rể đúng không?"
Ông ấy nheo mắt nhìn Tạ Chinh: "Khi ngươi gặp nạn, cho nên đã ở rể cho nàng ấy sao?"
Tạ Chinh im lặng một lúc, sau đó chậm rãi nói "Vâng".
Đào Thái phó khá bất ngờ liếc nhìn Tạ Chinh, làm sao ông ấy có thể không biết học trò này của mình là người kiêu ngạo như thế nào!
Trước đây ông ấy nghe Tạ Ngũ nói về việc Phàn Tiểu Linh g. i. ế. c Thạch Hổ, vì vậy trong tiềm thức đã nghĩ đến Phàn Tiểu Linh, nhưng phu quân trước của Phàn Tiểu Linh chính là ở rể, với tính tình của Tạ Chinh làm sao có thể đi ở rể cho được?
Hơn nữa Thạch Hổ tốt xấu gì cũng là một mãnh tướng, các tướng lĩnh của quân tiên phong và tả vệ doanh đều bại ở trong tay hắn ta, mặc dù Phàn Tiểu Linh giỏi võ nghệ, nhưng nàng vẫn còn non nớt, làm sao có thể lập được công tích phi thường mức này?
Hơn nữa, cô nương trong miệng Tạ Chinh nói đến rất thông minh thông thấu, còn Phàn Tiểu Linh trong ấn tượng của ông ấy rõ ràng là một cô nương bướng bỉnh khờ khạo.
Như vậy Đào Thái phó mới không đem hai người coi là một, chỉ coi như là trùng họ, không ngờ tới chuyện trên đời này, có đôi khi lại trùng hợp như vậy!
Ông ấy nhìn vẻ thất vọng hiếm thấy giữa hai đầu lông mày của môn sinh đắc ý, vuốt râu ho nhẹ một tiếng: "Nếu đã như vậy, chuyện thay nàng ấy tìm hậu sinh, cứ coi như thôi đi."
Tạ Chinh liếc nhìn Đào Thái phó một chút, Đào Thái phó đọc rõ ràng ý tứ "Lão sư cho rằng đệ tử sẽ tìm người sao" từ trong ánh mắt đó.
Tạ Chinh nói: "Chuyện thu nàng ấy làm nghĩa nữ, vẫn còn phải làm phiền lão sư."
Đào Thái phó lắc đầu thở dài: "Nói đến ngươi cũng không tin, trên đường vi sư gặp phải nha đầu kia, liền cảm giác nàng ấy có thể trở thành người kế tục, mặc dù hơi kém thông minh, nhưng tâm tính khoan dung nhân hậu, ý chí lại kiên định, chỉ cần rèn giũa một chút có thể trở thành người hữu dụng, vi sư có ý thu nàng ấy làm đồ đệ, ngược lại bị nàng ấy liên tục từ chối."
Tạ Chinh nhớ lại cách đây không lâu, Phàn Tiểu Linh đã nói với hắn bằng bộ dáng đồng tình thương cảm, nói lão nhân quái gở kia lẻ loi hiu quạnh, muốn thu nàng làm đồ đệ cũng chỉ vì có chủ ý để nàng nuôi dưỡng khi về già, mà nàng phải vội đi tìm Trường Ninh, không có sức lực để chiếu cố lão nhân tính tình quái gở, lúc đó mới khéo léo cự tuyệt, lão nhân quái gở đó còn vì như thế mà tức giận rất lâu.
Bây giờ lại nghe Đào Thái phó nói về lý do trong đó, liền cảm thấy rất vi diệu.
Đào Thái phó thấy hắn trầm mặc, liền nói: "Lúc đầu bảo nàng ấy bái sư nàng ấy còn không muốn, bây giờ muốn nhận nàng ấy nhận vi sư làm nghĩa phụ, cũng không dám đảm bảo nha đầu kia sẽ đáp ứng."
Tạ Chinh nói: "Làm hết sức mình, nghe theo thiên mệnh."
Đào Thái phó thở dài: "Các ngươi a, chỉ là hai con lừa cứng đầu ở chung một chỗ với nhau mà thôi!"
Tạ Chinh im lặng.
Chờ sau khi Đào Thái phó rời đi, một mình hắn chắp tay sau lưng nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài lều, lâm vào trầm tư.
Tiếng mưa đã tạnh, xa xa những quân trướng được sắp xếp theo quy chế để ra những kẻ hỡ tối om đặt đốm đen nhỏ nhô cao dưới đống lửa trại.
Tạ Ngũ do dự tiến lên nói: "Hầu gia, đã là giờ Tý ba khắc, ngài cũng nên nghỉ ngơi rồi."
Nỗi lòng Tạ Chinh vẫn còn bối rối, hắn không cảm thấy buồn ngủ chút nào, hắn ra lệnh: "Đến tả vệ doanh bên kia đánh tiếng trước, chuyện nàng g. i. ế. c Thạch Hổ, trước tiên trấn áp xuống."
Tạ Ngũ biết đây là để bảo vệ Phàn Tiểu Linh, nếu sau này Phàn Tiểu Linh không định vào trong quân, chuyện này lại bị công khai ra ngoài, chỉ dẫn đến tai vạ cho nàng.
Hắn ta lập tức ôm quyền nói: "Thuộc hạ hiểu rõ."
Sau khi Tạ Ngũ lui ra, Tạ Chinh sai người dẫn chiến mã của hắn đến, không để cho người đi theo, chỉ một mình cưỡi ngựa lang thang vòng quanh không mục đích trong doanh trại, bất tri bất giác đi đến lều trướng của Phàn Tiểu Linh, hắn lẳng lặng ngồi trên lưng ngựa nhìn một lúc, sau đó mới kéo dây cương, ngồi trên chiến mã toàn thân đen nhánh lông mượt như sa tanh, quay đầu đi vào màn đêm sâu thẳm.
-
Trong lều trướng, Phàn Tiểu Linh giữ nguyên xiêm y nằm ở trên giường, cũng không ngủ được chút nào.
Khi bên ngoài trướng vang lên tiếng vó ngựa, nàng vô thức nín thở, tiếng vó ngựa kia rất khẽ, phảng phất như là sợ quấy rầy đến người khác, cho nên cố gắng thả chậm bước chân.
Dừng một lát lâu, tiếng vó ngựa nhỏ bé kia mới vang lên lần nữa, hiển nhiên là đang rời đi.
Đã hơn nửa đêm, là ai nhàn rỗi đến bên ngoài trướng nhìn nàng?
Ý thức được điều này, Phàn Tiểu Linh cảm thấy khá khó chịu, đủ thứ chuyện trong mấy tháng qua lần lượt hiện lên trong đầu nàng, điều này càng khiến nàng càng cảm thấy khó chịu hơn. Cố gắng trở mình nhiều lần để giảm bớt sự nôn nóng trong lòng, lại suýt chút nữa đánh thức Trường Ninh, nàng xoa xoa mi tâm ngồi dậy, tính ra ngoài đi dạo cho đỡ hơn.
Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, vắt thanh đao chặt xương lên người, lúc ra khỏi lều trướng thì phát hiện có một binh lính xa lạ đang canh giữ nơi ở của mình, nhìn như là đang đứng gác gần đó, nhưng trước đây khu lều trướng này vẫn luôn không có người trông coi.
Phàn Tiểu Linh bắt gặp ánh mắt đối phương, đối phương thoạt đầu ngây ngốc đối diện nhìn nàng, trong mắt nửa kinh hãi lại nửa kính phục, một lúc sau, tựa hồ nhớ tới nhiệm vụ của mình, có tật giật mình vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Phàn Tiểu Linh đoán có lẽ đây là việc làm của Tạ Chinh, đáy lòng không khỏi rối loạn hơn.
Nàng rất quen thuộc với khu doanh trại, không nói lời nào đi đến phía ngoài của doanh trại.
Thân binh kia đích thật là được phái đến để bảo vệ tỷ muội Phàn Tiểu Linh, trước đây vốn là Tạ Ngũ và Tạ Thất phụ trách việc này, nhưng Phàn Tiểu Linh đã quen thuộc với hai người bọn họ, nếu phái hai người họ đến trông coi, Phàn Tiểu Linh có thể nhận ra ngay, Tạ Chinh sợ nàng bực bội, lúc này mới điều thân binh nàng chưa từng gặp đến để canh gác.
-
Sau nửa đêm, mặt trăng hiện ra từ những đám mây đen đã từ từ tản đi.
Trong bóng đêm, những dãy núi tựa như được rắc lên một lớp ánh sáng bạc, không cần đèn đuốc cũng có thể thấy rõ khung cảnh xung quanh.
Phàn Tiểu Linh giẫm lên lớp đất mềm sau cơn mưa, đi theo tiếng nước chảy đến bờ sông.
Núi non trống trải, tiếng côn trùng và tiếng ếch nhái kêu ộp ộp cao thấp trập trùng, bầu không khí sau cơn mưa trong lành không thể tả, sau khi hít một hơi thật sâu, liền cảm thấy nỗi phiền muộn trong lòng đã tiêu tan đi một chút.
Nếu không phải bãi cỏ bị ướt đẫm sau cơn mưa, nàng thật sự muốn nằm xuống dang rộng đôi tay, chìm vào thảm cỏ xanh mềm mại, trút bỏ mọi suy nghĩ vẩn vơ trong lòng vào trong bóng đêm yên bình này.
Trong bụi cỏ cách đó không xa truyền đến âm thanh sột soạt, Phàn Tiểu Linh khẽ giật mình, nhìn kỹ lại, đó là một con chiến mã toàn thân đen nhánh bị trói vào bụi cây, còn có tiếng nước khe khẽ từ bờ sông phía trước truyền đến.
Phàn Tiểu Linh nhận ra chiến mã kia, trong lòng giật mình, quay người muốn trở về, nhưng người bên bờ sông đã phát giác ra.
"Ai?"
Cùng với âm thanh lạnh lùng vừa dứt, mấy viên đá như sao băng đã đập vào người nàng, Phàn Tiểu Linh nhanh chóng lăn lộn tại chỗ để tránh những viên đá gần như có thể đục thủng cơ thể người.
Nàng vừa định chống tay xuống đất đứng dậy, cổ đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, người vừa rồi còn đang ở bên cạnh bờ sông hiện đang đứng trước mặt nàng, nước nhỏ giọt từ trên người chảy xuống, trong tay là thanh đao thép đặt thẳng vào cổ họng nàng.
"Là nàng."
Thấy rõ ràng được khuôn mặt của nàng, ánh mắt tàn khốc của Tạ Chinh mới tản đi, thu hồi thanh đao trong tay, nhìn nàng từ trên xuống dưới, sau đó đưa tay ra dìu nàng, cau mày hỏi: "Có bị thương hay không?"
Phàn Tiểu Linh lắc đầu, không có nắm lấy tay hắn, tự mình ngồi dậy, trong lòng thầm kinh ngạc thán phục tốc độ của hắn.
Nàng đã nhìn thấy hắn g. i. ế. c người, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy tính cảnh giác tựa như dã thú của hắn.
Thanh đao thép đã dời đi, nhưng nàng vẫn cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng.
Cảm giác tính mạng của mình trong giờ khắc kia đều nằm trong tay người khác, thật sự khiến cho trong lòng nàng không khỏi hãi hùng khiếp vía.
Tạ Chinh nói: "Ta tưởng rằng là mật thám của quân địch."
Nàng mặc bộ quân phục tiểu binh, tóc cũng được búi thành một búi nhỏ để thuận tiện, từ một khoảng cách xa trong đêm nhìn lại, thật sự không thể biết được nàng là ai.
Phàn Tiểu Linh thầm nghĩ nếu thật là mật thám của quân địch, ngay cả khi không bị những viên đá đó đập bị thương, cũng không thoát khỏi nhát đao cuối cùng của hắn.
Nàng lúng túng giải thích lý do tại sao mình lại xuất hiện ở đây: "Ban đêm ta không ngủ được, muốn đi ra ngoài giải khuây một chút, tình cờ nhìn nhìn thấy ngựa của huynh, nghĩ chắc là huynh ở bờ sông, lúc này mới định tránh đi trước."
Tạ Chinh chỉ mặc một chiếc quần quân phục, vừa mới từ dưới dòng sông đi lên, toàn thân nước nhỏ giọt chảy xuống, cũng không quan tâm bãi cỏ có ướt hay không, hắn trực tiếp ngồi xuống, mái tóc dài ướt sũng của hắn từ phát quan buộc lên xõa xuống vài sợi, hỗn loạn dán trên mặt, trên vai và trên cổ, tăng thêm một chút khí chất trẻ trung.
Nghe được lời này của Phàn Tiểu Linh, hắn có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng: "Nàng cũng không ngủ được?"
Bởi vì tư thế hai tay chống đỡ ngồi trên mặt đất, xương quai xanh của hắn càng lộ ra rõ ràng, dưới ánh trăng, nước da của hắn cũng lộ ra vẻ trắng bệch lạnh như băng, khi giọt nước theo lọn tóc rơi xuống đến xương quai xanh, dọc theo vân da căng đầy lưu lại một vết nước, càng xuống phía dưới, là vòng eo gầy hẹp...
Phàn Tiểu Linh đột nhiên cảm thấy hơi nóng mặt, vội vàng dời tầm mắt, sợ hắn hiểu lầm gì đó, nói: "Ban ngày ta đã g. i. ế. c rất nhiều người, trong lòng rất buồn bực."
Từ "cũng" trong lời nói của hắn, rõ ràng là hắn cũng không ngủ được cho nên mới đến đây.
Về phần tại sao hắn không ngủ được, nguyên nhân rất rõ ràng.
Tuy rằng bản thân nàng xác thực bị lời nói của hắn quấy rầy tâm tư đến không buồn ngủ, nhưng rõ ràng là mình đã cự tuyệt người ta, lúc này lại đi thừa nhận bởi vì lời nói của hắn mới ngủ không được, không khỏi cảm thấy là lạ.
Bất quá bởi vì đủ thứ chuyện trên chiến trường, thật sự là một lý do khiến cho tâm tình của nàng không thoải mái.
Tạ Chinh nhớ tới tình cảnh lúc trước khi ở trấn Lâm An, khi nàng g. i. ế. c người, buổi tối sợ hãi ngồi bên cạnh giường hắn, ánh mắt hắn liền mềm nhũn.
Hắn đã sớm từ Tạ Ngũ biết được, ở trên chiến trường, nàng thậm chí còn không thể g. i. ế. c một quân tốt, khi đánh toàn tránh vào những điểm yếu hại của bọn họ, khiến bọn họ không có sức đánh trả là được.
Nàng rõ ràng là có sự sợ hãi đối với sinh tử, nhưng vẫn thay hắn ra chiến trường c. h. é. m giết.
Sao nàng lại dám chứ?
Trái tim hắn như bị thứ gì đó đốt cháy, trong đầu vang lên một giọng nói muốn ôm nàng vào trong lòng, xương ngón tay chống trên mặt đất chìm sâu trong bùn cỏ, nhưng rốt cuộc hắn không dám đi một bước quá giới hạn.
Giống như sâu bọ đang khoan vào trong máu, xương cốt run rẩy nhẫn nhịn, rốt cuộc áp chế lại suy nghĩ đang sôi trào gào thét trong lòng, hắn ép mình bình tĩnh lại, cụp mắt nói: "Thời điểm lần đầu ta đến chiến trường, cũng là một đêm đầy ác mộng."
"Lần thứ hai ra chiến trường g. i. ế. c địch, g. i. ế. c nhiều người hơn lần thứ nhất, đêm đó trằn trọc không ngủ, ra võ trường đánh cọc cả đêm, cuối cùng ngã xuống đất kiệt sức, nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi, cũng không gặp ác mộng gì nữa."
Nhắc tới những chuyện cũ này, khóe miệng hắn nhếch lên một tia giễu cợt, thậm chí không chú ý toàn thân xung quanh đã dâng lên một tầng lệ khí.
Giống như một con ch. ó hoang lưu lạc đầu đường xó chợ, mình đầy thương tích, khi nó cảm nhận được có người đến gần, theo bản năng nó sẽ gầm gừ như răng sủa loạn, như thể cách này mới có thể cứu nó khỏi lần bị tổn thương tiếp theo.
Đỉnh đầu mái tóc ướt đẫm được một bàn tay đặt lên, xuyên qua mái tóc ướt lạnh, hắn có thể cảm nhận được hơi ấm dễ chịu của bàn tay nàng.
Đôi mắt phượng của Tạ Chinh giương lên, trong mắt phản chiếu một vầng trăng bạc tròn trịa, đồng thời cũng phản chiếu mặt mày xán lạn như nắng gắt của Phàn Tiểu Linh.
Nàng nhếch khóe môi, chạm nhẹ vào đầu hắn, nói như dỗ dành một đứa trẻ: "Đều đã qua hết rồi."
← Ch. 111 | Ch. 113 → |