← Ch.082 | Ch.084 → |
Khi Lan thị đến trước mặt Tùy Nguyên Hoài cầu xin lần nữa, người trước nay luôn ăn uống không có khẩu vị ngược lại rất khó có được hứng thú đang dùng bữa, hạ nhân bên cạnh đều nếm thử từng món ăn, sau hắn ta mới động đũa.
Lan thị liếc nhìn những món ăn kỳ lạ trên bàn, liền biết đều là do vị Du di nương kia làm. Người trông như cục bột ấy lại bướng bỉnh một cách đáng ngạc nhiên, trước đây Lan thị đã từng đánh nàng ta, cuối cùng cũng không thể dằn được tính nết của nàng ta.
Bây giờ đột nhiên nàng ta lại muốn lấy lòng Tùy Nguyên Hoài, nói chung cũng đã biết chuyện Du Bảo Nhi sinh bệnh, muốn mượn điều này để đi gặp đứa trẻ kia một chút.
Về phần tòa viện Du di nương đang ở đã bị canh giữ rất chặt chẽ, tin tức làm sao lọt vào đó được, rõ ràng là người trước mặt cố ý làm thế.
Lan thị không khỏi nhíu mày, đến bây giờ bà ta vẫn không hiểu rõ tâm tư của Tùy Nguyên Hoài đối với Du di nương là gì, lúc trước thân thể của hắn ta càng ngày càng sa sút, bà ta sợ vạn nhất có chuyện gì, mới đứng ra tuyển mấy thông phòng thay cho hắn ta.
Tùy Nguyên Hoài hiểu ý tứ đó là gì, trong lòng sinh ra chán ghét, nhưng vì để lại huyết thống, bất quá không thể không lựa chọn người hoài thai lưu giữ dòng dõi.
Đôi khi Lan thị đã nghĩ, có lẽ từ khi đó Tùy Nguyên Hoài bắt đầu không toàn toàn tín nhiệm bà ta nữa.
Nhưng nếu trở lại khi đó một lần nữa, bà ta vẫn sẽ làm như vậy, bà ta là tâm phúc của Thái tử phi, nếu không giữ được Hoàng tôn, vô luận thế nào bà ta cũng muốn để cho Hoàng tôn lưu lại một chút huyết mạch, tiếp tục đại nghiệp báo thù, như thế mới có thể ăn nói với linh hồn của Thái tử phi linh thiêng ở trên trời.
Trong số đám nha hoàn thông phòng trước kia, người xinh đẹp quyến rũ cũng không được Tùy Nguyên Hoài coi trọng, chỉ lựa chọn Du di nương nhút nhát như thỏ, nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Bất quá có lẽ do bị tính nết hỉ nộ thất thường của hắn ta hù dọa, lá gan của Du di nương lại nhỏ, sau khi thị tẩm thì vẫn luôn ngơ ngác, về sau còn bị bệnh nặng một trận, người trong phủ sau lưng đều nghị luận là do Tùy Nguyên Hoài dọa thành bộ dáng như thế.
Tùy Nguyên Hoài xử lý hết những người nghị luận, ngay sau đó cũng muốn xử lý Du di nương, nhưng khi đại phu bắt mạch cho Du di nương thì lại chẩn ra được hỉ mạch.
Lúc này Du di nương mới có thể giữ được một mạng, nhưng sau khi khỏi bệnh, tính tình của nàng ta lại như thể trở thành một người khác, bề ngoài thì ngoan ngoãn nhưng sau lưng lại làm ra rất nhiêu chuyện, tìm được thời cơ bỏ trốn không nói, khi bị bắt trở lại rồi, mặc kệ Tùy Nguyên Hoài phát bao nhiêu lửa giận, nàng ta vẫn tự chiếu cố cho bản thân mình sống thoải mái nhất có thể.
Cho dù đang ốm nghén nặng, nàng ta vẫn tự mò mẫm ăn uống bên trong phòng bếp nhỏ, cho dù là đang bị nhốt cũng phải ăn cũng phải uống, chăm sóc cơ thể, không tự bạc đãi chính mình, đợi khi nhìn được một cơ hội chuẩn xác, nàng ta lại tựa như con thỏ nhảy trốn thoát không còn hình bóng.
Mấy năm trước khi Du di nương mang theo cái thai lớn bảy tháng thành công trốn thoát, chính là vì nàng ta đã dỗ dành được Tùy Nguyên Hoài đến thôn trang giải sầu một thời gian, khi nàng ta tự mình xuống bếp đã bỏ thuốc vào thức ăn, sau khi người ở thôn trang đều bị trúng thuốc, nàng ta mang theo đồ trang sức cùng với nha hoàn tâm phúc và một thị vệ cùng nhau bỏ trốn.
Khi Tùy Nguyên Hoài tỉnh dậy, suýt chút nữa đã đập nát toàn bộ thôn trang, miệng không ngừng mắng bất quá chỉ là một tiện tỳ, nhưng suýt chút nữa đã huy động tất cả nhân mã đi tìm, lần tìm kiếm này chính là năm sáu năm, cuối cùng lại tìm được người ở một địa phương nhỏ như trấn Lâm An.
Lan thị cho rằng sau khi hắn ta bắt được mẫu tử Du di nương trở về, lấy tính khí của hắn ta, đoán chừng sẽ bỏ mẫu mà lưu tử, nhưng hắn ta chỉ tách hai mẫu tử này ra để giam giữ, không đối xử tệ bạc hay tra hỏi bọn họ, ngoại trừ ngẫu nhiên châm chọc khiêu khích vài câu, tựa hồ cũng không làm gì khác, trong lúc nhất thời Lan thị cũng không đoán ra được đến tột cùng là hắn ta đang suy nghĩ cái gì.
Tùy Nguyên Hoài đang dùng cơm, phát giác Lan thị đứng bên cạnh muốn nói rồi lại thôi một lúc lâu, hỏi: "Lan di tìm cô có việc?"
Lan thị không biết có nên nói với hắn ta về chuyện của Du Bảo Nhi vào lúc này có phải là việc sáng suốt hay không, đành nhắm mắt nói: "Bệnh tình của tiểu công tử vẫn không có chuyển biến tốt, nô tỳ nghe Tuân nhi nói lúc Du di nương ở huyện Thanh Bình có quan hệ tốt với Phàn gia, nô tỳ cả gan... Nghĩ đến tiểu nữ nhi Phàn gia vừa đúng lúc có mặt ở trong phủ, nếu không... Tạm thời để con bé đến chỗ tiểu công tử làm bằng hữu chơi đùa, muốn xem bệnh tình của tiểu công tử có thể khá lên hay không."
Tùy Nguyên Hoài không nghĩ tới Trường Ninh còn có thể sống sót trở về, có lẽ là bởi vì hắn ta dùng cơm rất hợp khẩu vị, tâm tình không tệ, nhưng hắn ta lại không muốn để cho nữ nhân kia sớm như ý nguyện gặp lại nhi tử, hắn ta chống cằm suy nghĩ một chút, đột nhiên cười nói: "Lan di đã có chủ ý như thế, cứ đi tìm Thanh đệ là được."
Thời điểm đi ra khỏi cửa phòng, Lan thị vẫn có chút không muốn tin, Tùy Nguyên Hoài của ngày hôm nay dường như dễ nói chuyện hơn nhiều so với ngày xưa?
Tùy Nguyên Thanh mang Trường Ninh trở về phủ Trường Tín vương, chỉ tùy ý ném cho hạ nhân để bọn họ chăm sóc, đừng để đứa trẻ c. h. ế. t đói c. h. ế. t cóng là được, Lan thị lấy danh nghĩa của Tùy Nguyên Hoài nói muốn tìm bằng hữu cho Du Bảo Nhi, Tùy Nguyên Thanh liền đồng ý thậm chí một câu cũng không hỏi nhiều.
Lan thị đi theo bà tử dẫn đến chỗ Trường Ninh, vừa mở cửa nhà kho chứa củi liền phát hiện một tiểu cô nương đang núp ở trong đống cỏ khô, nhìn giống như là rất nhiều ngày không tắm rửa, búi tóc trên đầu bù xù, còn gương mặt cũng rất bẩn thỉu, gò má vẫn còn hơi đỏ vì lạnh, nhưng đôi mắt đen và sáng đến kinh ngạc, nhìn tựa như mắt nai con trong suốt lại cảnh giác đánh giá bọn họ.
Lan thị xuất thân từ trong cung, trong đời bà ta đã từng gặp qua vô số mỹ nhân, khi nhìn thấy tiểu nha đầu này trong chớp mắt chợt cảm thấy kinh ngạc, tiểu cô nương này sau khi trưởng thành sẽ là một mỹ nhân hiếm có. -
Tế Châu.
Phàn Tiểu Linh dùng một cước đá bay mấy tên tặc nhân canh giữ ở địa lao, trong tay là thanh đao chặt xương bằng sắt đen kịt, một đao rơi xuống b. ắ. n ra tia lửa, ổ khóa trên cửa lao liền rơi xuống đất.
Quan binh phía sau đều đang thở dốc đuổi theo: "Cô nương đừng chạy quá nhanh, phía trước có rất nhiều cường đạo..."
Khi nhìn thấy đám tặc nhân nằm ngổn ngang lộn xộn không ngừng rên rỉ, phần sau của câu nói của quan binh liền bị mắc kẹt lại.
Phàn Tiểu Linh không để ý đám quan binh phía sau chậm rãi kéo tới, nàng tiến vào trong địa lao tối om, một bên bế đứa bé bị đánh thuốc mê đang bất tỉnh, một bên gọi tên Trường Ninh.
Những ngày này bên trong thành Tế châu đột nhiên phát sinh mấy vụ bắt cóc trẻ con, vụ án bắt cóc này, quan binh xử lý án nói có một nhóm buôn người thừa dịp hỗn loạn đi bắt cóc trẻ con.
Phàn Tiểu Linh lo lắng Trường Ninh cũng là do bị bọn buôn người bắt đi, nàng ôm một tia hy vọng, những ngày này đều một mực đi theo quan binh phá tan mấy sào huyệt của bọn buôn người.
Không tìm thấy được Trường Ninh, nhưng danh tiếng mang đao mổ lợn g. i. ế. c tứ phương của nàng đã lan truyền, mỗi khi một hang ổ bắt cóc trẻ em và nữ nhân đem lừa bán bị tiêu diệt, hầu hết đều do nàng anh dũng g. i. ế. c địch lập công đầu, bất quá nàng không phải là người của quan phủ, quan phủ chỉ có thể thưởng cho nàng từng khoản từng khoản bạc lớn.
Phàn Tiểu Linh nhìn thấy ngân phiếu trong túi càng ngày càng dày thêm, nhưng vẫn không có tin tức gì của Trường Ninh, trong lòng vô cùng nóng ruột.
Sau khi quan phủ thẩm vấn những kẻ buôn người kia, nàng biết được không ít trẻ nhỏ bị bán đến các châu phủ khác nhau, chỉ cần là bé gái phù hợp với Trường Ninh, Phàn Tiểu Linh đều ghi lại tất cả, nàng để một nửa ngân phiếu lại cho Triệu đại nương, một nửa ngân phiếu còn lại giữ ở bên người và cõng theo mấy thanh đao mổ lợn, dự định băng qua một số châu phủ lớn đi tìm Trường Ninh.
Để tiện cho việc tìm người, người của quan phủ đề nghị nàng tìm người vẽ bức tranh của Trường Ninh.
Lúc này Phàn Tiểu Linh mới nhớ tới trong nhà có sẵn bức tranh do thư sinh kia vẽ trong dịp măm mới, nàng còn đóng khung treo trong phòng của nàng và Trường Ninh.
Chờ khi về đến nhà đi tìm, nàng lật tung cả nhà nhưng vẫn không tìm thấy bức tranh kia đâu.
Trước đây, Phàn Tiểu Linh vướng vào rất nhiều chuyện, căn bản không nghĩ tới bức tranh kia, nhưng giờ khắc này bức tranh kia không cánh mà bay, ngược lại đã khiến nàng đột nhiên cảnh giác.
Bức tranh đó không phải do danh họa vẽ, ai lại tới đây trộm đi?
Hơn nữa, trấn Lâm An sau khi bị trại Thanh Phong tàn sát, trên cơ bản là một tòa tử trấn, cơ hồ sẽ không có ai đến trấn này, chỉ có những hạng giá áo túi cơm muốn đến cầu tài, cũng sẽ đến những nhà phú quý nhặt nhạnh chút đồ tốt, sẽ không đến nhìn những nhà bần hàn ở phía tây thành.
Phàn Tiểu Linh càng nghĩ, giật mình phát hiện kẻ duy nhất có khả năng lấy đi bức tranh kia chỉ có tên độc tử đã bị nàng bắt cóc đêm đó, tám phần hắn ta sẽ quay về để chặn những người ẩn nấp trốn trong giếng cạn!
Trong bức tranh có vẽ mình, có Trường Ninh, còn có Ngôn Chính, người ngoài rất dễ hiểu lầm bọn họ là người một nhà.
Sau khi tất cả người của trại Thanh Phong bị sa lưới, chỉ có tên độc tử kia cùng với một nữ phỉ chạy thoát, chẳng lẽ hắn ta lại dựa vào bức tranh kia của bọn họ đi bắt cóc Trường Ninh, ý đồ muốn trả thù mình?
Phàn Tiểu Linh nghĩ đến tên độc tử kia đã không còn chỗ dung thân ở Tế châu, hắn ta vốn là quan binh Sùng châu, không chừng sẽ chạy về Sùng châu.
Biết được phương hướng tìm người, hôm đó nàng liền đi mua một con ngựa, một đường dò hỏi hướng đi đến Sùng châu.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trường Ninh (khoa tay): A tỷ ta có thể dùng một cước đá bay người khác, một đao có thể san bằng đầu của tên bại hoại!
← Ch. 082 | Ch. 084 → |