← Ch.070 | Ch.072 → |
Phàn Tiểu Linh thấy Tùy Nguyên Thanh rõ ràng có mâu thuẫn với tên thủ lĩnh sơn phỉ này, hắn ta tựa hồ có mang hôn ước, trong lòng không thể không thầm mắng hắn ta là kẻ bội bạc.
Thủ lĩnh sơn phỉ muốn hắn ta g. i. ế. c mình, nếu như hắn ta không chịu, tên thủ lĩnh sơn phỉ sẽ tự mình động thủ, chuyện nàng cưỡng ép hắn ta cũng bị bại lộ.
Trong một khoảnh khắc, lòng bàn tay của đao chặt xương của Phàn Tiểu Linh không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nàng cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.
Kết quả xấu nhất chính là có người phát hiện thì mình bắt cóc hắn ta, trước khi hắn ta kịp mở miệng nói ra bên trong giếng cạnh có giấu người thì đưa một đao lấy tính mạng của hắn ta, mấy người Trường Ninh vẫn được an toàn.
Nàng chỉ có một mình, đi chân trần không sợ kẻ mang giày, sau khi cướp được ngựa, cũng có chút khả năng chạy thoát.
Tùy Nguyên Thanh ở rất gần Phàn Tiểu Linh, tự nhiên cũng có thể cảm giác được toàn thân nàng căng thẳng, tựa như con mãnh thú săn mồi, chuẩn bị xé xác con mồi.
Nếu nàng thật sự muốn hạ đao, bản thân hắn ta chắc chắn là người xuống hoàng tuyền trước.
Lúc này Tùy Nguyên Thanh cũng không trêu chọc nàng, khẽ cười một tiếng: "Đại ca nghĩ là ta muốn vì Thập Tam nương thủ thân như ngọc, cả đời này chỉ có một mình nàng ấy sao?"
Bọn họ đều là một đám sơn phỉ, làm sao không biết bản chất xấu xa của nam nhân.
Nam nhân mặt thẹo hét lên: "Ta chỉ có một muội tử như vậy, sau này ra sao ta cũng mặc kệ, nhưng ngươi và nàng ấy còn chưa thành thân, đã muốn mang nữ nhân về trại, ngươi xem trại Thanh Phong của ta thành cái gì rồi?"
Tùy Nguyên Thanh nhíu mày, ngữ khí nghe vào lại mang theo mấy phần chân thành: "Ta tiến vào trại Thanh Phong, cùng đại ca kết nghĩa huynh đệ, không dựa vào quan hệ bám váy nữ nhân, Tần Duyên ta là một lãng tử, thật không xứng với Thập Tam nương, không bằng đại ca thay Thập Tam nương chọn một phu quân khác, sau này ta cũng xem Thập Tam nương như muội muội của mình, nếu có ai ức h. i. ế. p nàng ấy, ta sẽ là người đầu tiên không buông tha."
Nam nhân mặt thẹo nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho nên ngươi là chướng mắt muội muội kia của ta?"
Tùy Nguyên Thanh cụp mắt xuống: "Là Tần Duyên ta trời sinh tính tình lãng tử, không xứng là lương nhân của Thập Tam nương. Hôm nay đại ca có thể bức ép ta g. i. ế. c nữ tử này, nhưng ngày sau thì sao? Ta nhìn trúng một người, đại ca liền bức ta g. i. ế. c một người? Cứ thế sẽ chỉ làm tổn hại đến mối quan hệ với đại ca, không bằng hiện tại nói ra tốt hơn."
Nam nhân mặt thẹo tuy rằng có oán giận, nhưng cũng biết Tùy Nguyên Thanh nói không phải là không có lý.
Hắn ta có bộ dáng lãng tử như thế, mới khiến cho Thập Tam nương suýt chút nữa mất hồn, nhưng bản chất của hắn ta trời sinh là như vậy, nhất thời mình có thể ép buộc hắn ta, nhưng có thể ép buộc hắn ta vĩnh viễn sao?
Chỉ là trong lòng cảm thấy bất bình thay cho muội muội, quát: "Thập Tam nương cứu ngươi từ bờ sông, chưa nói đến ân cứu mạng, ngươi cùng nàng có tiếp xúc da thịt, ngươi không cưới Thập Tam nương, xem nàng ấy ở đâu?"
Tùy Nguyên Thanh nhướng mắt: "Đại ca vì để cho ta cưới Thập Tam nương, lại không tiếc dùng phương thức thế tục này nói chuyện?"
Sắc mặt của nam nhân mặt thẹo trông thật khó coi, cũng biết những lời nói của mình không thể chấp nhận được.
Nữ nhi giang hồ không câu nệ tiểu tiết, thật đem chuyện muội muội cứu hắn ta có tiếp xúc da thịt ra nói, truyền đi sẽ làm trò cười cho thiên hạ.
Cuối cùng nam nhân này cũng không làm loạn nữa, vẻ mặt ủ rũ quay đầu ngựa, khẽ quát: "Trở về trại Thanh Phong!"
Một đám tiểu lâu la dưới trướng cũng hùa theo rời đi, chỉ có một số ở lại tại chỗ nịnh nọt Tùy Nguyên Thanh: "Ngũ đương gia quả thật mới là đại trượng phu, trước đó có người nói ngũ đương gia dựa vào việc cưới Thập Tam nương mới lọt được vào mắt xanh của đại đương gia, đại đương gia rõ ràng là nhìn chúng bản lĩnh của ngũ đương gia, muốn đem muội muội gả cho ngũ đương gia. Hôm đó trại Hắc Long tiến đánh chúng ta, ngũ đương gia có thể dùng một kế phá địch..."
Vết thương dưới xương sườn của Tùy Nguyên Thanh còn bị Phàn Tiểu Linh dùng d. a. o đè lên, hắn ta cũng không có tâm tư nghe mấy tiểu lâu la này vỗ m. ô. n. g ngựa, đánh gãy lời của bọn chúng: "Chớ nói bậy, tránh đả thương đến tình cảm của ta cùng với đại ca, đại ca xem ta như huynh đệ, bất quá là vì muốn bảo vệ muội muội là Thập Tam nương bảo vệ mà sốt ruột thôi, trở về trại."
Mấy người được giáo huấn, trên mặt ngượng ngùng, cũng không dám nói lời hợp ý của hắn ta nữa.
Phàn Tiểu Linh vẫn im lặng, lần này nghe bọn chúng nói chuyện, nàng đã hiểu vì sao Tùy Nguyên Thanh lại giao du với những sơn phỉ này.
Hóa ra ngày hôm đó hắn ta bị Ngôn Chính làm bị thương, sau khi nhảy sông chạy trốn được người của trại Thanh Phong cứu được.
Nàng chú ý tới mấy tiểu lâu la vuốt m. ô. n. g ngựa kia, có một người bình tĩnh đi về phía trước, thầm nghĩ người kia chính là người của đại đương gia trại Thanh Phong, Tùy Nguyên Thanh biết hắn ta, cho nên mới cố ý nói những lời đó?
Phàn Tiểu Linh thầm nghĩ tâm nhãn của tên gia hỏa này còn nhiều lỗ hơn ngó sen bình thường.
Tùy Nguyên Thanh bị một đao ấn ngay tim, vẫn y như người bình thường đưa Phàn Tiểu Linh lên ngựa, sau đó cúi đầu thấp giọng hỏi nàng: "Đao này của ngươi đè vào ta, ta không có cách nào lên ngựa, như thế nào mới được?"
Bất kể là hắn ta lên ngựa trước hay là Phàn Tiểu Linh lên ngựa trước, Phàn Tiểu Linh cũng không thể tiếp tục uy h. i. ế. p hắn ta.
Mấy tiểu lâu la chỉ xem như Tùy Nguyên Thanh đang tán tỉnh, trong lòng ngứa ngáy liếc nhìn vài lần, nhưng lại không dám lỗ mãng, thấp giọng nói hai lời thô tục rồi cười trước khi đi về phía trước.
Một tên tiểu lâu la trong đó nói: "Lần này coi như trúng lớn, sau khi về trại có thể nghỉ ngơi một thời gian, lần trước đại đương gia mang chúng ta đi chặn g. i. ế. c tên tiêu sư kia tìm tàng bảo đồ, kết quả lại là giả..."
Phàn Tiểu Linh vốn chỉ tập trung vào Tùy Nguyên Thanh, nhưng khi bỗng nhiên nghe một câu như vậy, lập tức m. á. u toàn thân đều như chảy ngược.
Chặn g. i. ế. c tiêu sư, tàng bảo đồ...
Quan phủ trước đó kết án, cũng không nói phụ mẫu nàng c. h. ế. t vì tàng bảo đồ là do đám sơn phỉ nào ra tay.
Trùng hợp như vậy, phụ mẫu nàng là bị đám người này g. i. ế. c chết?
Nàng khó có thể kiềm chế luồng sát khí toát ra từ người mình.
Tùy Nguyên Thanh thấy nàng im lặng, sát khí đột nhiên tăng lên, lập tức cũng cảnh giác, cho rằng Phàn Tiểu Linh muốn ở đây cho hắn ta một đao mất mạng rồi cưỡi ngựa đào tẩu.
Hắn ta nói: "Giết ta ở đây không phải là một lựa chọn sáng suốt, trừ khi ngươi muốn một thân một mình đối phó với hàng trăm người."
Phàn Tiểu Linh siết chặt chuôi đao, cũng biết đây không phải là lúc hành động theo cảm tính, thù của phụ mẫu về sau vẫn còn có cơ hội để báo, Trường Ninh và Triệu đại nương vẫn ở trong giếng cạn, vì vậy điều quan trọng nhất là dụ những tên sơn phỉ này đi. Nàng suy nghĩ một chút nói: "Cởi kiếm trên người ngươi đưa cho ta, ngươi lên ngựa trước, sau đó lại kéo ta lên."
Tùy Nguyên Thanh cho rằng mình đã thuyết phục được nàng, khóe miệng nhếch lên và làm theo.
Ngay lúc hắn ta nghiêng người để chộp lấy yên ngựa, không ngờ Phàn Tiểu Linh một tay c. h. é. m vào gáy hắn ta, lần trước Tùy Nguyên Thanh đã gặp bất lợi, lần này đã sớm có phòng bị, khi Phàn Tiểu Linh xuống quyền, hắn ta nghiêng người trốn tránh, lại ra tay ngăn trở bàn tay như tia chớp của Phàn Tiểu Linh, dùng sức áp chế, Phàn Tiểu Linh lập tức rên rỉ một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy cả cánh tay nhũn ra, trong lòng biết rõ nhất định đã bị trật khớp.
Tùy Nguyên Thanh nhìn mồ hôi lạnh trên trán của nàng, chậm rãi nói: "Ta sẽ không ở một nơi bị ngã hai lần..."
Đôi mắt hạnh tròn xoe của Phàn Tiểu Linh gắt gao nhìn chằm chằm hắn ta, bên trong có một cỗ ngoan lệ.
Khi Tùy Nguyên Thanh kéo bàn tay bị trật khớp của nàng về phía mình, cố gắng bắt lấy bàn tay khác của nàng, Phàn Tiểu Linh đã đá mạnh vào giữa hai chân hắn ta.
Lần này đến phiên Tùy Nguyên Thanh kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt thống khổ cúi người thấp xuống, cắn răng nói: "Ngươi..."
Hắn ta hiển nhiên không ngờ Phàn Tiểu Linh sẽ làm ra ám chiêu thô bỉ như vậy.
Phàn Tiểu Linh không quan tâm có thô bỉ hay không thô bỉ, tại lúc hắn ta đang cúi thấp người, trực tiếp dùng khuỷu tay đánh mạnh vào gáy hắn ta hai cái, Tùy Nguyên Thanh cảm thấy hai mắt tối sầm, cuối cùng lảo đảo ngã xuống.
Động tĩnh này cũng thu hút mấy tiểu lâu la đi phía trước ngó qua.
Bọn chúng giơ bó được, thấy Phàn Tiểu Linh xách Tùy Nguyên Thanh đã bị ngất đi giống như xách chó chết, tất cả đều ngẩn ngơ.
Phàn Tiểu Linh không có thời gian để suy nghĩ, vì vậy nhanh chóng mang theo Tùy Nguyên Thanh lên lưng ngựa.
Nàng vốn muốn trực tiếp một đao kết liễu hắn ta ở nơi đây, nhưng lời nói trước đó của Tùy Nguyên Thanh hoàn toàn có đạo lý, thời kỳ nàng toàn thịnh cũng không nhất định thể đối phó được đám sơn phỉ này, hiện tại một tay đã bị trật khớp thì càng nguy hiểm hơn, không bằng mang theo người này, thời khắc mấu chốt có thể dùng hắn ta làm con tin để bảo toàn tính mạng.
Tất cả chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt, đám tiểu lâu la rốt cuộc cũng phản ứng được, hét lớn: "Nữ tử kia bắt cóc ngũ đương gia!"
Một đám người cầm đuốc giơ đao kiếm muốn tiến lên ngăn cản Phàn Tiểu Linh, nhưng Phàn Tiểu Linh đã ở trên lưng ngựa, dùng sức thúc vào bụng ngựa xông ra khỏi ngõ nhỏ, đám tiểu lâu la cũng sợ mất mạng dưới vó ngựa liền tránh ra, đập vào hai bên tường, cuối cùng không thể ngăn nàng lại.
Tiếng động bên này làm cho nam nhân mặt thẹo đang điều khiển ngựa ở phía trước quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong ngọn lửa bay vút trong không trung, một con tuấn mã cường tráng đang cõng hai người trên lưng lao ra khỏi ngõ, người đang cầm cương ngựa chính là một nữ tử.
Nữ tử kia hiển nhiên cũng nhìn thấy hắn ta, khẽ giật mình lùi về sau, vội vàng quay đầu ngựa chạy về con phố dài ngược hướng.
Đám lâu la từ trong ngõ nhỏ đuổi tới la to: "Ngũ đương gia đang ở trong tay nữ tử đó!"
Nam nhân mặt thẹo nhớ lại lúc trước nhìn thấy Tùy Nguyên Thanh, từ đầu đến cuối nữ tử kia đều là bộ dáng không xương dựa vào trong n. g. ự. c hắn ta, nào giống như dáng vẻ của nữ tử nhà lương thiện, lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, liền cưỡi ngựa đuổi theo: "Ngăn nữ tử kia lại!"
Phàn Tiểu Linh dẫn một đám người đuổi ra khỏi trấn Lâm An hơn mười dặm, trong số đám sơn phỉ kia có người giỏi kỵ xạ, một đường đều b. ắ. n tên về phía nàng, Phàn Tiểu Linh dứt khoát đưa Tùy Nguyên Thanh đang ngất đi ra sau ngựa, coi hắn ta như khiên thịt, tên sơn phỉ b. ắ. n tên có chỗ kiêng kị, mũi tên b. ắ. n ra lúc này mới không làm bị thương nàng.
Nhưng con ngựa của nàng chở hai người, chạy không nhanh bằng đám sơn phỉ cưỡi ngựa phía sau, thời gian càng dài, đám sơn phỉ đuổi theo cắn càng chặt, phía sau đường cái cuồn cuộn tiếng vó ngựa cơ hồ hòa với nhịp tim của Phàn Tiểu Linh.
Phàn Tiểu Linh tính toán mấy người Triệu đại nương đã mang theo Trường Ninh chốn khỏi trấn Lâm An, khi đến trước eo núi, chỉ cần ngựa này vẫn tiếp tục chạy về phía trước, dẫn đám sơn phỉ tiếp tục đuổi theo, tạm thời trốn thoát truy đuổi của họ bằng cách nhảy xuống ngựa.
Nàng liếc nhìn tấm khiên thịt người phía sau lưng, nghĩ đến sự hỗn loạn ở huyện Thanh Bình ngày hôm đó và những người dân vô tội đã c. h. ế. t đêm nay, nàng rút con đao chặt xương bên hông ra.
Chỉ là đao chưa kịp đ. â. m xuống, người ở phía sau ngựa theo một đường xóc nảy lúc này đã tỉnh lại, nhìn thấy hàn quang trước mắt, theo bản năng dùng sức ngăn đỡ cánh tay của Phàn Tiểu Linh.
Có bài học hắn ta đánh gãy cánh tay của mình lúc trước, lần này Phàn Tiểu Linh phản ứng rất nhanh, mượn lực đạo của hắn ta khẽ ngã về phía sau, khuỷu tay đánh mạnh vào vết thương trên n. g. ự. c hắn ta.
Tùy Nguyên Thanh bị đau buông lỏng bàn tay siết chặt cổ tay nàng, khi Phàn Tiểu Linh trở tay đ. â. m lần nữa, hắn ta không có thời gian để tránh, vì vậy đã đá vào đầu gối của Phàn Tiểu Linh đang ở trên kiềng.
Thân thể của Phàn Tiểu Linh mất thăng bằng sắp ngã ngựa, nhưng con đao kia cũng chuyển hướng đ. â. m vào m. ô. n. g con ngựa.
Khi Phàn Tiểu Linh bị quăng xuống ngựa, vừa lúc con ngựa hí lên một tiếng đau đớn, sau đó phi nước đại như điên.
Tùy Nguyên Thanh vừa mới tránh được một đao, thiếu chút nữa bị ném xuống ngựa, lúc này lấy tốc độ ngựa điên chạy mà ngã xuống, không c. h. ế. t cũng mất tay mất chân, hắn ta đành phải thầm mắng một tiếng, trước nắm chặt dây cương ổn định thân hình lại trên lưng ngựa.
Mặt đất phủ đầy tuyết dày bằng bàn chân, Phàn Tiểu Linh lăn mấy vòng mới mất đi lựa đạo, không có vết thương nào khác, nhưng bàn tay bị trật khớp của nàng lúc lăn vòng lại bị ép xuống, cả cơ thể đều bị đau, giày trên chân nàng lúc bị ngã ngựa cũng đã bị quẳng đi.
Phàn Tiểu Linh không quan tâm đến lạnh hay đau nhức, vội vàng đứng lên nhặt giày ném xuống bờ sông dưới đường cái, bản thân mình thì lao vào khu rừng phủ đầy tuyết cạnh đường cái.
Chẳng mấy chốc tiếng vó ngựa như sấm đã tới gần, căn bản không ngừng đuổi theo con ngựa đang phi nước.
Tuyết lớn vẫn rơi lả tả trên mặt đất, Phàn Tiểu Linh chậm rãi thở ra một hơi nặng nề.
Nàng ném chiếc giày xuống bờ sông, để khi bọn sơn phi truy đuổi tưởng lầm nàng theo đường sông chạy trốn.
Nàng một mình đi sâu vào trong rừng thông, ngày tuyết chính là sự bất lợi nhất để ẩn nấp, nơi nàng đi qua đều sẽ lưu lại dấu chân trên tuyết, cũng may bây giờ là ban đêm, không có đuốc nhìn, không dễ phát hiện được những dấu chân này.
Mặc dù vậy, Phàn Tiểu Linh vẫn bẻ một cành cây thông, xóa hết dấu chân trên tuyết.
Bây giờ tuyết rơi rất lớn, nàng xóa hết dấu chân, những dấu vết đó chẳng mấy chốc có thể bị tuyết rơi xuống che lấp.
Sau khi xử lý dấu chân trong rừng, Phàn Tiểu Linh mới bỏ cành thông đi, dựa vào sao Bắc Đẩu trên bầu trời để xác định phương hướng tiến về phía trước.
Một chân nàng không có giày, chỉ mang một đôi tất lông cừu, chậm rãi từng bước đi trong tuyết, tất lông cứu rất nhanh ngâm trong nước tuyết, cái lạnh lẽo thấu xương từ lòng bàn chân truyền đến, toàn bộ bàn chân lạnh buốt như mất đi tri giác, khiến môi nàng trắng bệch, không tự chủ được mà run rẩy.
Nhưng Phàn Tiểu Linh không dám dừng lại dù chỉ một khắc.
Trường Ninh vẫn đang đợi nàng.
← Ch. 070 | Ch. 072 → |