← Ch.04 | Ch.06 → |
Thân mình nho nhỏ quỳ trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi gằm, ánh mặt trời từ ngay phía trước chiếu xuống, tạo thành một chút bóng quanh thân nàng, tóc dài buộc cao rủ xuống đất, tay áo rông màu tối đang run rẩy.
"Ngươi ngẩng đầu lên, trẫm muốn nhìn xem ngươi! Là trẫm nhìn lầm rồi sao?"
Trước mắt là kim bào màu vàng óng, nam nhân thành thục thúc giục.
Nội tâm nàng một trận nổi giận, rất muốn xông lên dùng võ công sư phụ dạy đem lão nhân này đánh thành bánh bạo!
Nếu là bình thường, nàng không nói hai lời đã là một trận hành hung, nhưng nàng mười hai tuổi, đã muốn hiểu được thế gian hiểm ác, nam nhân trước mắt là Thiên Tử, so với nàng còn muốn tùy hứng hơn, lại là một đại sắc lang, hậu cung nữ nhân nhiều không đếm xuể.
Vừa rồi nhìn thoáng qua như vậy, đối mặt nhau, hắn là quay lưng về phía mặt trời, nàng nhìn không rõ, chỉ biết hắn có râu, nhưng râu này cảm giác thân thiết giống lão cha cũng không có! Nàng khi đùa dai thích buộc râu lão cha, nhưng mà hiện tại nàng ngay cả nghĩ chạm vào người này cũng không nghĩ!
Nàng chỉ thích sư phụ...... Khóe mắt miết đến đống sách nằm tán loạn. Này đều là quy chế pháp luật các nơi, nàng đặc biệt mang đến cho sư phụ nghe, về sau rời bến làm hải tặc thuận tiện hơn, cho nên nàng đối những thứ này luôn rất hứng thú!
"Như thế nào không có nghe trẫm nói chuyện? Mau ngẩng đầu lên a!"
Thấy một đôi tay nam nhân tiến vào trong tầm mắt, muốn nâng nàng dậy, nàng theo bản năng quỳ lui ra phía sau vài bước. Không ngẩng đầu không ngẩng đầu......
"Hoàng Thượng?" Có người bước nhanh đến.
Sư phụ! Nàng trên mặt vui vẻ, lòng bàn tay không khỏi dùng sức nắm thành quyền.
Cung thân vương từ trên đầu nàng nhạ một tiếng:
"Này không phải tiểu công tử Bàng phủ sao?"
"Tiểu công tử?"
"Đúng vậy, hắn là ấu tử Bàng Hà của lão Thái Phó, tính tình phá hư, thường xuyên hồ nháo...... Hoàng Thượng, hắn có bất kính, thỉnh nể mặt lão Thái Phó tha cho hắn đi."
Thanh âm trên đỉnh đầu nàng vẫn trầm mặc, trầm mặc đến nàng sắp rối tung, chủ nhân kim bào mới chậm rãi mở miệng:
"Bàng Hà? Trẫm cũng không biết ấu tử lão Thái Phó lại...... quốc sắc thiên hương như vậy......"
Cung thân vương lãng cười một tiếng:
"Đứa nhỏ này, tướng mạo ngày thường hảo, hoàng đệ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cũng nghĩ hắn là nữ tử, nhưng nữ tử nhà ai lại thô tục như vậy? Hắn tuổi nhỏ nhiều bệnh, có thể nay mai phải đi, cho nên lão Thái Phó luôn luôn dung túng hắn."
Bàng Hà thấy giày sư phụ dừng ở trước mặt, nàng vẫn xem vẫn nhìn, cho đến khi thấy một giọt lại một giọt nước rơi xuống đất, lúc này mới phát hiện nàng đã đầy mặt mồ hôi.
"Nói như vậy, nữ tử Bàng phủ cũng nên mỹ mạo như thế này mới đúng."
Cung thân vương cười một tiếng:
"Lão Thái Phó gia giáo thậm nghiêm, nữ tử trong nhà tuyệt không ra khỏi phòng, hoàng đệ còn trẻ, đối những chuyện này còn không có hứng thú, chưa từng chú ý qua." Tạm dừng trong chốc lát, lại nói: "Nhưng nghĩ lại, lão Thái Phó có hài tử như vậy, những đứa nhỏ khác chắc hẳn cũng không kém lắm."
Sư phụ!
Bàng Hà tuy rằng bình thường thích giá họa người khác, nhưng đối với chuyện lớn cũng sẽ không lấy ra vui đùa! Lão nhân râu xồm này suy nghĩ cái gì nàng cũng rõ ràng! Sư phụ làm vậy chẳng phải là khiến cho những đường tỉ, biểu muội khác phải gả đi sao?
Nàng luôn luôn không sợ trời không sợ đất, cho dù đắc tội người nàng xem không vừa mắt cũng không sợ. Nhưng là lần này...... lần này......
"Hoàng Thượng nên trở về cung đi." Có một thanh âm khác truyền đến.
Nàng nhớ đây là thanh âm của Ung thân vương. Nàng từng cùng sư phụ gặp qua Ung thân vương, chưa nói chuyện, bởi vì Ung thân vương căn bản là không để ý đến nàng theo đuôi.
"Ngươi có thấy qua đứa nhỏ này của lão Thái Phó?" Hoàng Thượng chợt hỏi.
"Gặp qua." Ung thân vương nói: "Nghe nói là ấu tử của lão Thái Phó, hoàng đệ từng ở kinh sư gặp qua hắn một lần, lúc ấy hắn ở lầu hai tửu lâu cầm dưa hấu đập trọng thương người qua đường, cuối cùng người Bàng gia phải bồi thường cho người ta."
"Lão Thái Phó dạy dỗ đứa nhỏ như vậy?"
Trưởng Tôn Lệ tự tại cười nói:
"Chính là vì vậy, không ai dám hướng thiên kim Bàng phủ cầu hôn, có cậu em vợ thế này khá vất vả."
Ung thân vương lại nói: "Hoàng Thượng nên trở về cung."
"Ngươi ngẩng đầu lên, để trẫm nhìn một cái."
Sư phụ!
"Hay là Hoàng Thượng có ý với nam nhân?" Ung thân vương đột nhiên nói: "Thiên triều không có nam phong, cho nên không thể ban thưởng chức quan cho hắn, nếu Hoàng Thượng thích, liền cùng lão Thái Phó nói qua...... Này cũng không được a, nam phong có thể có, nhưng đây cũng không phải là chuyện tốt. Lão Thái Phó từ khi phụ hoàng còn tại thế, chính là Thiên triều thánh nho thế nhân kính ngưỡng, nay con duy nhất của hắn thành đồ chơi của Hoàng Thượng, việc này nếu truyền ra, Bàng phủ không có mặt mũi là tất nhiên, Hoàng Thượng cũng sẽ không thể lưu danh thánh hiền......" Lời nói trầm xuống, hình như có vài phần buồn rầu cùng phiền chán.
Nàng trừng lớn mắt. Ung thân vương này, là đang nói giúp nàng?
Nàng liếc đến Trưởng Tôn Lệ đang đứng bên cạnh, tay hắn chỉ giật giật, ở trong tầm mắt của nàng chậm rãi nắm thành quyền.
Tay nàng cũng đi theo nắm thành quyền, dùng lực đặt trên bụng chính mình.
Lập tức, nàng nôn một tiếng –
Ồ ồ, cơm sáng, cơm trưa, toàn bộ phun ra.
Hôm nay là sinh nhật sư phụ, cho nên nàng ăn đặc biệt nhiều, nàng đem đồ ăn toàn bộ nhổ ra, phun đến ra cả mật xanh mật vàng.
Nhất định phải phun đến hù chết lão Hoàng đế!
Sư phụ bị dính cũng không nói, ngay cả chủ nhân kim bào vàng óng kia cũng bị phun đến, dính vào giày.
Nàng thấy kim bào kia liên tục lui về phía sau vài bước, phát ra thanh âm chán ghét.
"Đứa nhỏ này......" Trưởng Tôn Lệ nhíu mày, nhưng vẫn không di chuyển.
Nàng lau mặt, biến thành đầy mặt uế vật, trong tình trạng tanh tưởi ấy, nàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn về phía lão nhân làm người ta chán ghét kia.
Phè phỡn rồi nên tăng tốc độ, 2 chương/ngày. Nhanh nhanh xử xong bộ này để còn chuyển sang bộ khác =]].
Trưởng Tôn Lệ vội vàng đẩy cửa mà vào.
Mũ da của hắn tùy ý để trên bàn, lễ bào không kịp thay ra, liền đi đến bên giường.
"Cần Chi...... Cần Chi, ta biết ngươi không ngủ, mở mắt ra." Thanh âm hắn có chút nghiêm khắc, nhưng động tác cũng rất mềm nhẹ.
Hắn vén lên áo bào, ngồi ở cạnh giường, cẩn thận đem nàng cùng chăn bông ôm vào trong lòng.
Lòng bàn tay ấm áp khô ráo xoa lên mặt nàng, nàng mơ mơ màng màng mở mắt, mắt phượng nhất thời đỏ bừng –
"Sư phụ, ta hại chết người!" Nàng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, khóc lớn nói: "Ta hại chết người!"
"Ngươi làm sao mà hại chết người, ngươi không hại chính mình thì tốt rồi." Trưởng Tôn Lệ vén mái tóc đẫm mồ hôi lên, chạm vào gương mặt lúc nóng lúc lạnh của nàng.
"Tỷ tỷ bị ta hại chết, kế tiếp đến phiên ta –" Nàng khóc nói.
"Nói hươu nói vượn, đường tỉ của ngươi còn sống. Nhưng thật ra ngươi, cách hô hấp ta dạy ngươi ngươi bỏ đâu hết rồi?"
Nàng khóc thút thít, hô hấp quả thật không xong."Sư phụ...... Tỷ tỷ có phải phải đổi hình nhân lớn hay không?"
"Hôm nay là ngày đường tỉ ngươi được sắc phong, ngươi là đang rủa nàng sao?" Hắn lau đi nước mắt nước mũi của nàng. Mặt đỏ bừng, hơi thở mong manh...... Bộ dáng bênh hoạn yếu ớt này, quả thật làm hắn thấy lo lắng, không có kiêu ngạo ương ngạnh như bình thường, hắn đã có chút phiền não.
"Lão hoàng đế không phải sắp chết sao? Lão bà của hắn đều phải chôn cùng......" Mắt phượng nhỏ lại ngập đầy nước mắt, nghẹn ngào.
"Hoàng Thượng năm nay bất quá mới bốn mươi, làm sao dễ dàng đi như vậy được? Còn nữa, Bàng Ninh Tần trở thành con gái nuôi lão Thái Phó, cam tâm tình nguyện vào cung, không có người bức nàng. Ngươi nghĩ, mỗi người đều giống ngươi sao?"
"...... Kia vì sao...... búp bê trở về tìm ta?" Tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt y bào của hắn.
Trưởng Tôn Lệ ngẩn ra, cầm lại tay nhỏ bé của nàng."Búp bê làm sao trở về......" Theo ánh mắt suy yếu của nàng, nhìn lại chỗ góc tường.
Lúc trước vội vã đến, căn bản không có chú ý kỹ tình huống trong phòng, hiện tại mới phát hiện, góc tường lại có búp bê bị đánh cho nhừ tử.
"...... Ta dùng võ công sư phụ dạy đem nó đập nát......" Nàng thấp giọng, đem mặt vùi vào trong lòng hắn, không muốn lại nhìn thấy hình nhân kia.
Trưởng Tôn Lệ hiếm khi bốc hỏa. Những đứa nhỏ thô lỗ ở Bàng gia này là làm sao vậy? Cho dù ngày thường bất hòa, cũng không nên thừa dịp Bàng Hà nằm trên giường bệnh, dọa chết nàng như vậy!
"Sư phụ, cha ta đâu? Sao lần này không thấy hắn cùng nương ở trước giường ta nói chuyện?"
"Cha ngươi còn tại trong cung, hôm nay là ngày Bàng Ninh Tần vào cung, hắn nhất định phải ở trong đó."
"Vậy sư phụ là đệ đệ lão Hoàng Thượng, vì sao có thể đến?" Nàng thì thào, có điểm nghi hoặc nhìn sư phụ đang mặc lễ phục trong cung.
Hắn hơi hơi cười yếu ớt, không nói cho nàng, hắn từ trong hoàng cung trốn về, một đường trở lại Cung vương phủ, lần đầu tiên chủ động bay qua bức vách kia đến Bàng phủ.
"Nguyên lai sư phụ so với ta cha còn tốt hơn......" Nàng thở dài.
Hắn cười khẽ ra tiếng: "Lời này của ngươi, nếu để cho lão Thái Phó nghe thấy, hắn không che mặt khóc rống mới là lạ."
Nàng rõ ràng mồ hôi ướt đẫm, tay chân cũng lạnh như băng, vì thế, hắn xốc chăn bông, trực tiếp lên giường, để nàng nằm trong lòng hắn, lại lấy chăn bông bao quanh hai người.
Nàng có điểm kinh ngạc cũng có chút phản kháng."Sư phụ, thực nóng......"
"Đây là ngươi tự tìm. Ngươi nếu hết bệnh rồi, tự nhiên không cần phải nóng như vậy." Hắn che đôi mắt nóng bỏng của nàng."Ngươi ngủ tiếp một chút, có thể ngủ bao nhiêu liền ngủ bấy nhiêu, ta ngay tại nơi này, không cần phải sợ hình nhân lại đến tìm ngươi."
"...... Sư phụ, ngươi không thể dạy ta công phu điểm huyệt, có phải hay không?" Nàng nhẹ giọng hỏi, ngay cả hô hấp cũng là thật nhẹ nhàng.
Hắn trầm mặc không nói.
Cái miệng nhỏ nhắn nhịn không được thở dài."Ta cũng không phải ngu ngốc, hiện tại ta thành tiểu quốc cữu, nếu sư phụ thành thân với ta, đó không phải là lật tẩy lời nói dối hôm đó sao? Lừa Hoàng Thượng, là tử tội, đúng không?"
Hắn vẫn là không nói gì.
Nàng thả lỏng, cả người tựa vào trong lòng hắn. Nàng có điểm nghi hoặc, lần này tiếng tim đập của sư phụ không lớn như thường, cùng nàng bình thường rất giống, có chút không xong.
"Cả đời làm nam hài, cũng không gì không tốt. Sư phụ, ngươi đoán Hoàng Thượng sẽ chỉ hôn ai cho ngươi?" Nàng có điểm tò mò, nghĩ cô nương nhà nào có khả năng được chỉ hôn cho sư phụ......
Nàng nghe Bàng Báo nói qua, trong kinh sư, có mấy khuê nữ nhà đại thần cầm kỳ thư họa đều biết, đều có khả năng trở thành đối tượng của Cung thân vương hàng xóm, khi đó nàng tránh ở một bên cười trộm, vì vậy hàng xóm đã muốn bị nàng định ra đến đây.
Nàng dù sao coi như là đứa nhỏ, mặc dù cực kì thích Trưởng Tôn Lệ, nhưng đối tình hình chung quy còn có cái hiểu cái không.
Nàng chỉ cảm thấy thật đáng tiếc, nghĩ đến về sau có thêm sư nương, đại khái sẽ không thể theo đuôi sư phụ nữa rồi.
Hắn vào triều, nàng phải đi làm xằng làm bậy; Hắn ở trong thư phòng đọc sách, nàng liền đọc phong tục dân tình các quốc gia; Hắn dạy võ công, nàng liền mồ hôi ướt đẫm đi học; Hắn ngủ, nàng liền ngẫu nhiên trèo tường đi dọa người...... Mấy chuyện thường làm vài năm nay, về sau không bao giờ có thể làm lại đi.
Sư nương không biết có thể bồi sư phụ rời bến hay không? Cũng không thể, chờ nàng đã chết lại ra biển?
Nàng đã quên nàng mới mười hai tuổi, nhưng nam tử bên người cũng đã qua hai mươi, đã hiểu được cảm tình.
Thời điểm nàng nghĩ như vậy, lại có ảo giác, lòng bàn tay sư phụ đang che trên mắt nàng dùng trọng lực áp chế.
Không phải ảo giác! "Đau đau đau, sư phụ sư phụ, ngươi dùng sức mạnh quá......" Miệng nho nhỏ bị người ngăn chặn.
Nàng nhất thời ngốc ngốc.
Hơi thở ngoài miệng là sư phụ, xúc cảm ấm áp cũng là sư phụ, ngay cả lưỡi đều......
Nàng cảm thấy toàn thân đều toát ra khói. Tư tư tư......
Sau lời lẽ ấm áp, lại hôn thân miệng nhỏ nhắn của nàng. Ẩm ướt ngượng ngùng, là sư phụ nước miếng đi? (=. =", nguyên văn a~~)
Nàng cẩn thận hô hấp, liếm liếm môi, phát hiện chính mình có chút thở hổn hển nói:
"Sư phụ...... Ngươi đang làm cái gì?" Kia miệng không ngờ bị hôn một cái.
"Tự nhiên là độ khí cho ngươi."
Thanh âm có chút khàn khàn, cùng hắn ngày thường nói chuyện ôn hòa khác nhau rất lớn. Nàng nói: "Độ khí...... Nguyên lai có biện pháp như vậy a...... Khó trách ta có chút suyễn, sư phụ, ngươi độ khí độ nhiều lắm!"
Nhiệt độ cơ thể sư phụ có phải hay không so với nàng còn cao hơn? Cũng đúng, hai người ở trong chăn bông, thật sự nóng quá.
Qua một lúc, bàn tay che trên mắt nàng mới chậm rãi rời đi, nàng rốt cục có thể nhìn đến sư phụ. Ánh mắt nàng đầu tiên là dừng ở trên môi đỏ mọng của sư phụ, tâm nhảy dựng, môi sư phụ từ trước đến giờ vẫn luôn nhạt nhạt, hiện tại cũng là ẩm ướt hồng hồng......
Là độ khí a! Nàng trong lòng loạn cái gì?
Ánh mắt nàng dời đi, chống lại con ngươi đen mang chút nâu của Trưởng Tôn Lệ. Mắt đen kia bình thường ôn ôn, cho nàng cảm giác an toàn rất lớn, liền ngay cả lúc thiêu búp bê, cũng bởi vì ánh mắt này, nàng cảm thấy thực an tâm. Nhưng giờ phút này, đáy mắt sư phụ có lưu quang mỏng manh bồi hồi, lần đầu tiên nàng cảm thấy nguyên lai sư phụ có một đôi mắt có thể làm người ta nóng lên.
Trong giây lát, cái mũi của nàng bị bắn một cái, nàng hoàn hồn.
"Cần Chi nhớ rõ ta mấy tuổi sao?"
"Hơn hai mươi."
Hắn thay nàng lau mồ hôi, khan khàn nói:
"Tuổi của ngươi so với ta, mặc dù kém bảy tám, nhưng ngươi dù sao còn có bảy phần tính trẻ con, đối cảm tình chưa hiểu rõ hết." Ngữ khí hình như có oán thán.
Nàng nhăn mi lại."Mới không phải, ta......" Là thật thực thích sư phụ!
Hắn trầm mặc trong chốc lát, thử hỏi:
"Cần Chi, ngươi chờ vài năm, qua vài năm, ta bất động thanh sắc thỉnh chỉ xin đất phong, đến lúc đó, ngươi liền theo ta đi, rời xa hoàng thành, việc này là có chút mạo hiểm, ngươi nguyện ý sao?"
"Di!" Nàng bật thốt lên kêu: "Sư phụ, ta còn có thể làm sư nương sao?"
Biểu tình kinh hỉ của nàng toàn bộ đều thu trông mắt hắn. Miệng hắn khẽ nhếch, nói:
"Ta nghĩ, ngươi đã muốn quên đi."
"Mới không đâu mới không đâu!" Nàng tinh thần."Ta nghe Bàng Báo nói trời đất bao la hoàng đế Lão Tử lớn nhất, sư phụ không có khả năng cùng nam nhân thành thân, hoàng đế lão nhân đến lúc đó đương nhiên biết ta là nữ, lão nhân này thật đáng ghét!"
"Đúng là có điểm chán ghét." Hắn mỉm cười phụ họa.
"Kia đã nói ra rồi! Sư phụ đến lúc đó phải dạy ta công phu điểm huyệt...... Không thể dạy người khác!"
Hắn cười ra tiếng."Đây là tự nhiên."
Nàng nghe vậy, mạnh thở phào, phiền não tích tụ trong long mấy ngày nay nhất thời tan hơn phân nửa. Nàng lại nhìn về phía hắn, nói:
"Sư phụ, ngươi là đệ đệ hoàng đế lão nhân, về sau cũng sẽ có người chôn cùng như vậy sao?"
Hắn cười nói:
"Ngươi tuổi so với ta còn nhỏ, cũng không có làm lụng vất vả, lo lắng người nào đó như ta, ta nhất định đi sơm hơn ngươi. Ngươi yên tâm, ta cũng không muốn có người chôn theo."
Nàng nghe vậy, mặt nhăn mày nhíu, lại nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được nói:
"Đến lúc đó, sư phụ sẽ không tịch mịch sao?"
"Nếu là ta tịch mịch, vậy ngươi liền thiêu những hình nhân kia theo giúp ta đi."
Nàng chớp chớp nhìn hắn, hoàn toàn không thể lý giải sao sư phụ hoàn toàn tự nhiên như vậy khi đề cập đến búp bê kia. Dùng hình nhân chôn cùng có cái gì tốt, hắn lại nói nhẹ nhàng như vậy......
Trưởng Tôn Lệ thấy nàng rốt cục không đổ mồ hôi nữa, nhân tiện nói:
"Ngươi hảo hảo ngủ một giấc, khi tỉnh dậy, thân mình sẽ tốt hơn." Hắn đem nàng thả lại trên giường, xuống giường, lại thay nàng đắp lại chăn, cười nói: "Hiện tại ngươi cũng không còn lực cuốn thành sâu lông."
Nàng nhếch miệng, nhớ tới chính mình yêu nhất ở trên giường sư phụ cuốn thành sâu lông.
"Sư phụ, ta thật sự có thể làm sư nương sao?" Nàng lại hỏi một lần.
"Ân."
Taynhỏ bé theo chăn bông vươn đến."Đập tay hứa hẹn, sư phụ nếu gạt ta sẽ biến thành con lợn béo!"
Hắn bật cười, theo ý nàng, cùng nàng đập tay.
Nàng xem tay nhỏ bé của đánh trên bàn tay to lớn của hắn, có điểm oán giận:
"Khi nào thì tay ta mới có thể lớn như của sư phụ?"
Hắn ha ha cười."Ngươi nếu lớn như vậy, ta có thể sẽ sợ hãi."
"...... Sư phụ, lại độ một lần khí được không? Ta muốn có nhiều khí mới có thể mau mau khỏe lên!" Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng không biết vì sao, khi nàng nói đến độ khí vẫn là mặt đỏ.
Hắn đứng ở bên giường, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó ôn nhu nở nụ cười.
"Tốt. Ngươi vẫn còn nhỏ, không thể độ khí nhiều lắm, đầu óc ngươi sẽ choáng váng." Ngữ khí có điểm tiếc nuối.
Nàng còn không kịp suy nghĩ tiếc nuối này là như thế nào, liền phát hiện ánh mắt lại bị che đi.
Di! Sư phụ như thế nào thích che mắt nàng như vậy? Để nàng xem độ khí như thế nào không được sao? Chẳng lẽ có biện pháp gì bí mật? Thật nhỏ mọn!
Nàng căm giận, cần phải học trộm.
Môi ấm áp đặt ở trên miệng nhỏ nhắn của nàng, tiếp theo đầu lưỡi nàng nhẹ nhàng bị đụng chạm...... Mục tiêu của nàng chính là trở thành một Trưởng Tôn Lệ thứ hai, cho nên cần phải tiếp tục học tập.
Đáng tiếc! Nàng cái tay nhỏ bé, đầu lưỡi cũng rất nhỏ, tuyệt đối không thể so với sư phụ, đấu không lại hắn!
Nàng cảm thấy hô hấp không xong, bắt đầu thở hổn hển. Khí này có phải hay không nhiều quá rồi? Nàng cố gắng phả đi, duy trì cân bằng. Sư phụ, khí nhiều lắm –
Ba một tiếng, ánh mắt nàng còn không kịp nhìn thấy ánh sáng, chăn bông ấm áp liền hoàn toàn che trên mặt nàng.
"Hảo hảo ngủ. Ngày mai nếu không khỏe hơn, ta liền đánh mông ngươi!"
"......" Sư phụ, chăn của ngươi đè lên mặt, nhột chết ta.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn là không có kéo chăn xuống, thẳng đến khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại, nàng mới lộ ra một đôi mắt phượng ngập nước.
Búp bê trong góc bị sư phụ mang ra khỏi cửa rồi. Ngón tay nàng nhẹ nhàng chạm vào miệng, lại chạm vào đầu lưỡi, độ khí kiểu này cũng quá chân thật đi, còn có thể tê tê nữa.
Nàng sờ sờ mặt, to tiếng hô, nhưng cùng cảm giác khó chịu khi bị bệnh lúc trước khác hẳn, sư phụ quả nhiên là quý nhân của nàng.
Nàng khó được ngoan ngoãn nằm yên, để chăn bông bao quanh chính mình thật chặt chẽ, không cho cơ thể lại tăng thêm bệnh tình. Loại hành vi nhu thuận thế này, đối nàng mà nói quả thực mới thấy lần đầu.
Nàng phải nhanh chút lớn lên, cùng sư phụ một chỗ, sẽ không phải đối mặt xú lão đầu kia.
"Xèo xèo." Nàng lại lộ ra tiếng cười như chuột, chính là lần này, phát ra tiếng cười có chút suy yếu, làm cho nàng lại thở gấp mấy hơi.
Nàng nhớ tới tỷ tỷ — là đường tỉ trong Bàng phủ chỉ gặp qua vài lần, nay đã là tỉ tỉ kết nghĩa* của nàng. Nàng thích ức hiếp đường huynh biểu đệ Bàng phủ, cũng rất ít chạm vào mấy tỉ muội giống oa nhi này, tuy rằng lão cha cùng sư phụ đều nói tỷ tỷ là tự nguyện, thậm chí, những biểu tỷ muội khác cũng hâm mộ tỷ tỷ có thể vinh hoa cả đời, nhưng trong lòng nàng luôn đối tỷ tỷ thấy có lỗi. (Cha BH nhận BNT làm con nuôi nên BNT cũng coi là chị nuôi của BH. Cơ mà ta thấy để chị nuôi nó kì quá, k lẽ để là tỉ tỉ nuôi =. =")
Bàng Báo nói nàng đủ phá hư, nhưng nàng tưởng nàng còn chưa đủ phá hư, mới có thể canh cánh trong lòng mãi như thế này.
Búp bê biến đi, phải ngủ mơ thấy sư phụ...... Nàng nội tâm mặc niệm, sau đó nặng nề ngủ.
Vừa ra khỏi tẩm lâu, Trưởng Tôn Lệ liền dừng bước, nghiêng tai lắng nghe.
Sắc trời đã tối, sẽ có ai tới?
Người có thể đến hình như chỉ có hắn đi. Hắn từ hoàng cung chạy về vương phủ, lưu lại thị vệ thân tín, biểu hiện giả giống như hắn còn tại hoàng cung, Bàng Hà ở trong mắt người Bàng gia là tiểu bá vương tiêu chuẩn, cũng sẽ có người có cảm tình với hắn như vậy?
Tiếng bước chân nhỏ vụn như vậy rõ ràng là một nam tử kéo vật nặng mà đến......
Trưởng Tôn Lệ ẩn mình trong bóng tối, nheo mắt, nhìn một gã thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi lén lút đi vào trong viện.
Còn kéo theo một đám búp bê.
"Hừ, lúc này không hù chết ngươi mới là lạ!" Thiếu niên có chút lung hùm vai gấu kia thấp rủa.
Đồng tử đen kịt trong mắt khó nén được tức giận.
"Cùng là người Bàng gia, ngươi không biết làm vậy là quá đáng sao?" Thanh âm lãnh cực.
"Ai?" Bàng Báo chấn kinh hết nhìn đông tới nhìn tây, thiếu chút nữa hoài nghi là búp bê chính mình ôm đến đang nói chuyện.
Trưởng Tôn Lệ từ trong bóng tối hiện thân. Hắn lạnh lùng nhìn thiếu niên, nói:
"Bàng Hà bệnh nặng, ngươi thân là người Bàng gia, nhưng lại dọa hắn như vậy, còn có tình cảm huynh đệ sao?"
Bàng Báo vừa thấy là Cung thân vương, không khỏi thật sửng sốt. Hắn từ miệng Bàng lão cha biết được tiểu bá vương Bàng Hà này bái thân vương cách vách làm thầy, không biết là vì Cung thân vương dạy Bàng Hà một thân công phu dưỡng sinh hiệu quả, hay là Cung thân vương thật sự là quý nhân của tiểu tử kia, Bàng Hà này hai năm gần đây thân mình là càng ngày càng tốt.
Ánh mắt hắn dừng ở lễ phục hoàng tộc hơi nhăn nhúm trên người Trưởng Tôn Lệ, lại nhìn đến búp bê bị đánh cho nát tươm kia, lập tức hiểu được Cung thân vương mới từ trong phòng Bàng Hà đi ra.
Lúc này, Cung thân vương nên ở trong hoàng cung a!
Chẳng lẽ liền vì một đồ đệ phát bệnh, từ trong hoàng cung tới đây? Bàng Báo khó hiểu, lại thầm mắng tiểu bá vương kia có được vận khí c*t chó, có thể bái người trong hoàng tộc làm thầy!
Nhưng thầm mắng là thầm mắng, một cỗ áp lực vô hình ép tới làm hắn bắt đầu chột dạ. Hắn cố gắng làm cho chính mình chống lại đồng tử màu đen nghiên khắc của Trưởng Tôn Lệ, lại theo bản năng lảng tránh. Không phải nói, Cung thân vương này tính tình rất tốt sao?
Áp lực, rõ ràng là xuất phát từ người này.
Bàng Báo nuốt nuốt nước miếng, nói:
"Cung thân vương không biết, Bàng Hà xưa nay cực phá hư......"
"Dù phá hư cũng không nên dọa hắn như vậy. Mỗi người trong lòng đều có bế tắc, ngươi nếu đem nàng hù chết, ngươi không làm lão Thái Phó thất vọng sao?"
"Thì coi như là chính hắn xui xẻo!" Bàng Báo bật thốt lên."Không có người xem hắn thuận mắt, hắn chết cũng xứng đáng, coi như đại bá bá không có đứa con này đi!"
Một cỗ tức giận lan tràn, Trưởng Tôn Lệ mười ngón đã nắm thành quyền, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc đã bịt kín một tầng băng mỏng.
"Như vậy, ngươi muốn bổn vương ban chết cho ngươi sao?"
Bàng Báo nhất thời bị dọa, hai chân có chút nhũn ra, nhưng ỷ vào ngày thường hổ đảm, không phục hỏi:
"Vì sao?"
"Hừ, bổn vương muốn giết một người, cũng cần có lí do? Nam đinh Bàng gia ngoại trừ lão Thái Phó, tất cả đều là một mớ ác bá chuyên làm xằng làm bậy! Gặp bổn vương không quỳ, thậm chí nói chống đối, ý đồ mưu hại huynh đệ nhà mình, khá lắm Bàng gia nam nhi a! Tiếp tục qua vài năm nữa, chỉ sợ các ngươi ngay cả Hoàng Thượng cũng không để vào mắt!"
Bàng Báo nghe vậy, tâm nhảy dựng, dưới chân thật sự mềm nhũn rồi, không khỏi đan chân quỳ trên mặt đất. Hắn lắp bắp nói:
"Cung thân vương thu Bàng Hà làm đồ đệ, tự nhiên vì hắn nói chuyện...... Này không công bằng......"
Trưởng Tôn Lệ đi đến trước mặt hắn, lãnh mâu phủ nhìn hắn, khóe miệng gợi lên cười lạnh:
"Trên đời này có công bằng sao? Bổn vương là hoàng tộc, mà ngươi không phải, đây là không công bằng; Bổn vương muốn giết người, chỉ cần thỉnh chỉ nói nam đinh Bàng gia gây nên đại họa ngập trời, đến lúc đó ai dám chống bổn vương? Này lại là một cái không công bằng! Bàng Báo, ta luôn luôn không để ý tới Bàng Hà theo các ngươi ở chung, hắn mặc dù tùy hứng, nhưng cũng sẽ không hại chết ngươi, chưa từng mượn tay bổn vương hại ngươi, mà ngươi thì sao?" Trên mặt tuấn tú của hắn đã che giấu không được tức giận, một cước đá về phía Bàng Báo.
Bàng Báo không phải không nghĩ tránh, mà là tránh không được. Hắn ngã về phía sau, đè lên đám búp bê mang đến.
"Vô pháp vô thiên phải có giới hạn, nam đinh Bàng phủ đều nghĩ rằng thiên hạ là của Bàng gia sao? Hay ngươi cho là Bàng gia xuất ra một Bàng Ninh Tần, từ nay về sau các ngươi có chỗ dựa thật vững chắc? Lão Thái Phó là dạy các ngươi như thế nào? Hắn là chờ các ngươi những đứa nhỏ này quậy đến thật sự gặp chuyện không may, tự mình đưa các ngươi đi thỉnh tội sao?"
"Không ai dám đối với ta như vậy......" Còn chưa nói xong, chợt nghe rắc một tiếng, thúc phát kim sức* thế nhưng lại vỡ ra, hắn tóc tai bù xù, lăng lăng nhìn kim sức vỡ vụn kia. (đại khái là một món dùng để quấn tóc trên đầu đi, k biết edit sao nữa)
"Ngươi nói, bổn vương có dám hay không đây?"
Đầu rối tung, Bàng Báo phát hiện chính mình vô cùng có khả năng sẽ chết trong này. Nếu bây giờ hắn chết ở chỗ này, cả Thiên triều cũng không có người vì hắn giải oan.
Bởi vì Cung thân vương có thể một tay che trời, Bàng phủ tuyệt đối đấu không lại. Đột nhiên, gió mạnh thổi qua, làm Bàng Báo rùng mình tỉnh ngộ.
"Cút đi." Trưởng Tôn Lệ lạnh lùng nói: "Đừng để bổn vương lại nhìn thấy ngươi."
Bàng Báo nghe vậy, đôi mắt nhưng lại phủ một tầng sương, vội vàng chật vật đứng lên, hướng bên ngoài viện chạy đi.
"Đem búp bê mang đi."
Bàng Báo ngả một cước, mới kéo theo búp bê, nghiêng ngả lảo đảo chạy khỏi sân viện của Bàng Hà.
Đôi mắt buông xuống, vẫn khó có thể che giấu cơn tức.
Trưởng Tôn Lệ khoanh tay đứng một chỗ, liền duy trì tư thế đó, mặc kệ gió đêm quất vào mặt, thổi loạn tóc dài của hắn, bình tĩnh suy nghĩ. Thẳng đến khi mặt trời ló dạng, hắn mới đến trước mặt tường cao.
Hắn quay đầu nhìn về phía cửa.
"Bàng Hà...... Bàng Hà......" Thanh âm bất đắc dĩ lại ôn nhuyễn, rồi sau đó thở dài một tiếng.
Hắn ngày thường tu dưỡng rất tốt, không hướng dân chúng bình dân tức giận, bởi vì thịnh nộ bên trong, dễ dàng sử dụng quyền thế bản thân chấm dứt tánh mạng một người, nhưng mà hai tháng gần đây, hắn lại liên tục hai lần giận dữ.
Một lần là đêm nay, một lần là vào ngày Hoàng Thượng gặp Bàng Hà.
Bàng Hà không phát hiện, nhưng hắn thấy thần sắc Hoàng Thượng. Thần sắc như vậy...... dục vọng trắng trợn như vậy đúng là đối Bàng Hà!
Hắn vẫn nghĩ, đối Bàng Hà có cưng chiều, có thương yêu, có ưa thích, chờ nàng trưởng thành thú nàng làm phi, như sư như cha như huynh, còn có chút tình cảm nam nữ trong đó, vậy là đủ.
Liền chiếu cố nàng như vậy, đem nàng đặt ở trước mắt mình, đỡ cho hắn một ngày nếu không thấy nàng chủ động chạy tới, còn có thể lo lắng nàng có phải hay không bị bệnh, có phải hay không tâm tư chuyển tới trên người những người khác......
Cho đến đến ngày nào đó, hắn mới phát hiện chính mình có thể vì Bàng Hà, phạm tội khi quân; Vì Bàng Hà mà căm hận Hoàng Thượng; Vì Bàng Hà, hắn làm cho người khác của Bàng gia vào cung; Vì Bàng Hà, hắn nguyện mạo hiểm thử một lần, trở lại đất phong vĩnh viễn không về kinh.
Mà nay lại vì nha đầu kia, lấy quyền thế áp bức người.
Từ bao giờ?
Trưởng Tôn Lệ cười khổ.
Tình cảm nam nữ là phức tạp như vậy, hắn đã bắt đầu leo lên vách đá rồi, nàng lại còn ở ngay chân vách cái hiểu cái không.
Nghĩ đến nàng không theo hắn như vậy, nội tâm hắn là giận dữ không ngừng.
Vách đá này nàng nhất định phải leo, cho dù nàng không muốn, hắn cũng không thể không ép nàng phải leo lên.
Suy nghĩ, hắn lại thở dài một tiếng, thi triển khinh công bay qua tường, ở trong nắng sớm bay trở về tẩm lâu của mình.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |