← Ch.083 | Ch.085 → |
Việc Thành Thụy để mất dấu kẻ kia trong lúc truy đuổi khiến không khí tại Đường Viên trở nên khẩn trương hơn. Người nọ thân thủ lưu loát, võ công cao cường, đối với địa hình Phương phủ lại nắm rõ trong lòng bàn tay, có lẽ hắn không phải là người từ bên ngoài đột nhập vào phủ, nhưng nếu quả thực như vậy thì...liệu có thể là ai đây? Phương Sở Đình suy nghĩ một hồi, đem hết thảy mọi người trong Phương gia đặt vào nghi vấn nhưng vẫn không thể tìm ra một chút manh mối.
Đối với tình hình khẩn trương trước mặt, Nhâm cô chỉ có thể làm ra vẻ thoải mái an ủi mọi người, "Thiếu gia, thiếu phu nhân, Từ Nhâm ta có thể bảo hộ tốt cho tiểu thiếu gia, thỉnh hai vị yên tâm"
Như thế nào mới có thể bảo hộ tốt? Ngay cả Thành Thụy cũng không thể đuổi kịp hắn, hơn nữa ta ngoài sáng, địch trong tối, chuyện này không thể không hoang mang lo sợ. Trong lúc nhất thời Hải Đường cũng không biết phải làm sao, nàng hướng ánh mắt nhìn về phía Sở Đình, chỉ thấy hắn mày cau mi nhíu, đôi môi mím chặt, một thân trường bào ngồi ngay ngắn trên ghế, nửa lời cũng không nói.
"Thiếu gia, tuy rằng ta không nhận dạng rõ thân ảnh của người nọ nhưng vẫn lưu lại chút ấn tượng. Người kia vóc dáng không cao, thân hình không mập cũng không gầy, hãy cho ta thời gian, nhất định ta sẽ tìm ra", Thành Thụy cố gắng nhớ lại bộ dạng của người kia, mặc dù cách khá xa nhưng đại khái vẫn có thể nắm rõ vài điểm nhận dạng.
"Được rồi! Thành Thụy, ngươi vẫn như trước quan sát chặt chẽ nội tình trong phủ, nhớ phải hết sức cẩn thận. Hôm nay hắn đã đánh rắn động cỏ, ta nghĩ sắp tới hắn sẽ không tái xuất hiện trước mặt chúng ta. Ngươi thật sự cho rằng thân ảnh kia rất quen mắt?"
"Đúng vậy, nhưng ta lại không nhớ đã gặp qua ở nơi nào", Thành Thụy cố gắng hồi tưởng lại tình huống lúc đó, phải công nhận rằng thân thủ người nọ quá nhanh, ngay cả chính mình cũng không cách nào phán đoán đúng hướng hành động của hắn.
"Được rồi, trước mắt cứ tiến hành như vậy". Nhìn Thành Thụy bước ra cửa, Sở Đình sau một lúc cân nhắc liền nói với Nhâm cô, "Nhâm cô, ta giao Đô Đô cho người, còn phải làm phiền người nhiều"
"Thiếu gia, lời này nói ra thật xa lạ, đấy chính là trách nhiệm của ta", Nhâm cô mỉm cười hòa ái nhìn Sở Đình, không cần thiếu gia nhắc nhở, bản thân nàng cũng có thể đánh giá được tình hình trọng yếu ra sao.
Người nọ tựa như chỉ thoáng xuất hiện ở chốn nhân gian rồi biến mất, hết thảy lại trở về bình thường. Nhâm cô vẫn như trước dẫn Đô Đô theo đường cũ để đi đến lớp học, nàng cẩn thận quan sát từng người tiếp cận qua Đô Đô nhưng vẫn không thấy phát sinh chuyện gì khác thường. Thành Thụy trở về bảo vệ biệt viện, một mặt bảo hộ tiểu thiếu gia, một mặt tuần tra trong phủ để tìm kiếm tấm lưng quen thuộc của người nọ nhưng không thu hoạch được gì. Hắn che dấu thân phận quá kín đáo!
Mọi người trong Đường Viên cũng không dám lơi lỏng. Trầm nhũ mẫu cùng Nhâm cô bắt đầu luân phiên túc trực ban đêm để phòng ngừa phát sinh sơ suất. Đương lúc Đường Viên khẩn trương đến từng hơi thở thì một vị khách "không mời mà đến" đột ngột xuất hiện khiến mọi người vô cùng sửng sốt.
Chạng vạng, Sở Đình cùng Sở Các rời Đường Viên đến tìm lão gia thương nghị vài chuyện. Hai người vừa rời đi thì Tần di nương liền xông vào. Theo lẽ thường, bên người Tần di nương luôn mang theo vài nha hoàn tâm phúc, vậy mà hiện tại nàng chỉ một thân một mình tiến vào phòng khiến mọi người cảm thấy có chút khó hiểu.
Vân Nhi dâng trà, nàng quan sát một chút rồi lui ra ngoài đóng cửa, bên trong chỉ lưu lại Hải Đường cùng Tần di nương mặt đối mặt ngồi trong tiền viện.
Hải Đường dùng ánh mắt âm thầm đánh giá nữ nhân trước mặt. Nàng quả thật không có khí chất, toàn thân trên dưới khá quái dị. Lỗ tai, bàn tay đeo những thứ trang sức nổi bật, trên tóc và cổ cũng thế. Hải Đường thật không hiểu, tại sao nữ nhân cổ đại lại chuộng những thứ trang sức nặng nề như thế, chẳng lẽ các nàng không cảm thấy mệt mỏi hay sao?
"Di nương, mời dùng trà. Không biết tại sao đêm nay người lại có nhã hứng đến thăm Đường Viên của ta?", Hải Đường khách sáo mở lời chiếm thế chủ động, nàng nhìn nữ nhân kia nâng tách trà lên rồi chính mình cũng nâng tách trà nhẹ thổi.
"Đại thiếu phu nhân, ta biết hiện tại ngươi rất bận rộn nên cũng không vòng vo làm gì. Hôm nay ta đến đây là có chuyện muốn hỏi ngươi", Tần di nương uống vài ngụm nước trà thanh cổ họng, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Hải Đường.
"Hải Đường xin nghe"
"Nghe bọn hạ nhân nói gần đây Sở Các thường xuyên ghé thăm Đường Viên?"
Nguyên lai là chuyện này, nàng có chút ngạc nhiên. Hai huynh đệ qua lại thân tình cũng là chuyện tốt, không hiểu nữ nhân này thật sự muốn gì, "Đúng vậy, tam thúc thường đến tìm tướng công của ta"
Nghe Hải Đường trả lời như thế, nét mặt Tần di nương thoáng chút phẫn nộ nhưng lập tức khôi phục vẻ tươi cười như trước, "Đại thiếu phu nhân, người có biết bọn họ đàm đạo những vấn đề gì không?"
"Điều này ta cũng không rõ lắm, bất quá ta nghĩ bọn họ cũng chỉ đàm đạo những chủ đề xoay quanh lĩnh vực thi từ ca phú mà thôi"
"Vậy sao, ta có chút nghi ngờ. Đại thiếu gia nhà chúng ta ngay cả Tam Giáp cũng không đạt được, chỉ có mỗi danh tiến sĩ, Sở Các việc gì phải đến thỉnh vấn hắn?". Khi nói những lời này, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, đôi môi lẫn ánh mắt hiện rõ sự châm biếm
Hải Đường cúi đầu mỉm cười, "Tần di nương, ta chỉ là nữ nhân thấp hèn, có những vấn đề thế sự thật sự không hiểu được. Bất quá...ta nhớ rõ tướng công đã từng nói qua: Tam nhân đồng hành tất hữu ngã lão sư (ba người cùng đi đường thì chắc chắn có một kẻ là thầy của ta), chuyện này di nương cũng không nên quản"
"Ngươi! Hừ, đại thiếu phu nhân, Sở Các nhà ta đường hoàng đĩnh đạc, người làm nương như ta không phải là quá lo lắng. Đàm đạo thi từ, bàn luận nghị sự vốn là chuyện tốt, nhưng ta chỉ sợ hắn nghị sự không học lại học một ít thói ăn chơi đàng điếm đề Sở Các nhà ta bỏ bê bài vở"
Nghe Tần di nương nói thế, nàng chẳng những không giận mà còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, "Di nương nói rất có đạo lý. Ăn chơi đàng điếm quả thật là cung cách của tướng công nhà ta, chỉ là Lý Bạch vốn ca ngợi "thi tửu song tiên". Di nương hẳn đã nghe qua?"
"Lý Bạch là trạng nguyên sao? Cái gì là "thi rượu song tiên" ta cũng không hứng thú. Đối với chuyện Sở Các nhà ta, người làm nương như ta chỉ sợ ..."
Hải Đường nghe nói thế liền che miệng cười, "Nguyên lai di nương ngay cả Lý Bạch cũng thấy chướng mắt! Nghĩ đến Tam thiếu gia "đường làm quan rộng mở", di nương thật có phúc a! Ngày sau người chính là nương của Trạng Nguyên nha!"
"Đại thiếu phu nhân đừng nói những lời này nữa, ta chỉ muốn hỏi một câu, từ trước đến nay Đại thiếu gia cùng Sở Các vốn không thân cận, tại sao hiện tại lại như vậy?"
"Tần di nương, bọn họ là huynh đệ, thân cận với nhau là chuyện tốt. Các thế gia chẳng phải luôn mong muốn hài tử hiếu thuận phụ mẫu, huynh đệ tương thân tương ái? Tại sao di nương lại thắc mắc chuyện này, chẳng lẽ người lo lắng một khi tam thúc thân cận tướng công của ta sẽ dẫn đến bê trễ với nương của hắn?"
Nét cười trên mặt Tần di nương biến mất, nàng nhịn không được liền đứng phắt dậy, ngón tay bôi sơn đỏ đến ghê người chỉ thẳng vào mặt Hải Đường, "Phu thê hai ngươi không cần khinh người quá đáng! Đúng vậy, Sở Các nhà ta non dại, hắn là do một tay ta nuôi dưỡng, ngươi đừng mơ tưởng đến việc ly gián mẫu tử chúng ta"
"Di nương, tại sao người lại nói ra những lời này. Chúng ta vốn là người một nhà, ly gián gì chứ, Hải Đường không tiếp thu được chuyện này. Hơn nữa, tình cảm giữa di nương và tam thúc rất tốt, chúng ta làm sao có thể ly gián được mẫu tử hai người?", Hải Đường không chút khách khí đánh thẳng vào điểm yếu của nàng.
Tần di nương hít một hơi thật sâu, nàng ngồi xuống bê tách trà uống liền hai ngụm. Sau khi ổn định cảm xúc, khóe miệng nàng lại nổi lên ý cười, "Đại thiếu phu nhân, lời này ngươi cũng đừng quên, Đô Đô nhà ngươi cùng Hoằng Giáp cũng là huynh đệ"
"Di nương giáo huấn phải đạo, tướng công nhà ta nên là tấm gương cho Đô Đô noi theo", Hải Đường không chút kiêng nể đáp trả lại.
"Ta rất muốn xem thế nào! Sở Các tuy là con thứ nhưng cũng là tôn tử Phương gia, tương lai tiền đồ rộng lớn. Hiện tại các ngươi mượn sức hắn, chẳng lẽ ngày sau cũng muốn hắn trợ giúp một tay sao?"
Tầm mắt thiển cận! Hải Đường mất tính nhẫn nại, "Di nương, lời này quả thật hơi sớm, tam thúc có bao nhiêu năng lực cùng học thức là chuyện của hắn, tại sao chúng ta lại phải mượn sức hắn?"
"Ngươi! Đại thiếu phu nhân, ngươi cũng đừng quá đắc ý, về sau người làm chủ Phương gia cũng không phải là ngươi. Chuyện năm đó ngươi không rõ nhưng ngươi phải biết Đại thiếu gia vốn không muốn kết hôn với ngươi. Nếu không nhờ lão gia cùng lão phu nhân, ngươi có thể dễ dàng bước chân vào Phương gia sao?"
"Di nương, ta đã là thê tử của Sở Đình, chuyện năm đó nhắc lại còn có tác dụng gì?"
Tần di nương nghe xong câu trả lời của Hải Đường liền cười thầm trong bụng, nàng đánh giá nữ nhân trước mặt quả nhiên không biết nông sâu, "Đại thiếu gia nhà chúng ta đã biết lúc trước là lão gia lừa hắn, hiện tại nếu hắn muốn đổi ý...chuyện gì cũng có thể xảy ra"
Hải Đường nghe đến đây bỗng cảm thấy có chút hứng thú, nàng thật muốn biết chuyện năm xưa của mình đã bị nữ nhân này nghĩ thành thế nào, "Tại sao lại là lừa gạt? Di nương nói rõ một chút được không?"
"Đại thiếu phu nhân, hỏi như thế không phải khiến ta trở thành kẻ bất nghĩa sao? Lúc trước lão gia đã ngàn vạn lần dặn dò chúng ta không được để ngươi biết chuyện. Bất quá, chẳng lẽ đại thiếu gia đến bây giờ vẫn chưa nói với ngươi? Ngươi tốt nhất vẫn nên đến hỏi thẳng hắn", Tần di nương vừa nói vừa nhìn Hải Đường chăm chú, ánh mắt chờ mong có trò hay để xem.
"Vậy thì ta đây cũng chẳng thèm hỏi. Tốt xấu gì thì hiện tại ta cũng đã là Phương gia đại thiếu phu nhân. Tướng công đổi ý cũng thế, không đổi ý cũng vậy, tương lai sau này là do hắn quyết định, ta không muốn xen vào". Hải Đường suy xét lời nói của Tần di nương, xem ra chuyện nàng đề cập đến cũng chẳng tốt đẹp gì. Hơn nữa, ngay cả Sở Đình biết thì cũng chỉ là biết vậy thôi, thật hư thế nào phỏng chừng vẫn không rõ ràng.
"Nói thì nói như vậy, nhưng nếu là ta thì ta rất muốn biết xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì"
Hải Đường từ chối đưa ra ý kiến, nàng chỉ nhún vai cười cho qua. Mắt thấy Hải Đường không tiếp lời của mình, Tần di nương có chút không cam lòng, "Theo ta thấy, Đại thiếu gia là vì tiểu thiếu gia nên không nói cho ngươi biết. Nhưng nếu Đô Đô xảy ra chuyện gì không hay, Đại thiếu phu nhân ngươi cũng nên tính trước đường đi a!"
Lời này là có ý gì? Hải Đường sinh cảnh giác, mắt phượng chợt lóe, trong lòng không khỏi cả kinh, "Ví dụ như chuyện gì xảy ra?"
"Chuyện này ta làm sao biết được. Tiểu hài tử ham chơi, chuyện ngoài ý muốn phát sinh cũng không khó", nàng vừa nói vừa nhìn về phía cửa nơi Đô Đô đang chơi đùa.
Hải Đường chăm chú nhìn Tần di nương, nhìn xem rốt cục trong ánh mắt kia ẩn giấu điều gì, không ngờ thần thái người kia vẫn tự nhiên như thường. Tần di nương lảng tránh ánh mắt của nàng, "Được rồi, sắc trời cũng đã muộn. Đại thiếu phu nhân, cẩn thận quan tâm đến hài tử của ngươi a". Tần di nương nói xong cũng không đợi Hải Đường kịp phản ứng, nàng lập tức đi thẳng ra ngoài cửa chính.
Nhâm cô đang bê tách trà đứng ngoài cửa, nàng đang chuẩn bị gõ cửa tiến vào liền bị cước bộ của Tần di nương làm cho bất ngờ. Thân người nàng nhanh chóng nghiêng sang một bên khiến nước trà trong tách sóng sánh. Khi thân ảnh nọ lướt qua, nàng có thể đọc được hận ý trong mắt người kia, chỉ là...hận ý kia từ đâu mà hình thành?
← Ch. 083 | Ch. 085 → |