Vay nóng Tinvay

Truyện:Hải Đường Nhàn Thê - Chương 070

Hải Đường Nhàn Thê
Trọn bộ 137 chương
Chương 070
0.00
(0 votes)


Chương (1-137)

Siêu sale Lazada


Trên xe ngựa, Tiểu Tam vừa giúp Tiểu Ngũ cầm máu vừa nhìn trộm Sở Đình đang ôm Hải Đường. Phương Sở Đình mặt xám như tro, hắn đem Hải Đường đang hôn mê gắt gao ôm vào lòng, cẩn thận giúp nàng lau khô bùn đất trên mặt. Sau đó, hắn chôn mặt vào cổ Hải Đường, bờ vai run run kia đã tiết lộ tâm tình của hắn vào giây phút này.

Tiểu Tam thở dài một hơi, quả nhiên phu nhân là bảo vật trong lòng công tử! Nàng chịu đựng chua xót trong lòng, cố gắng trấn tĩnh rồi tiếp tục cầm máu bôi thuốc cho Tiểu Ngũ. Chỉ là máu không ngừng tuôn chảy, không cách nào cầm lại được.

Vừa đem Hải Đường đặt lên giường, nàng liền tỉnh. Sau khi tỉnh lại, nàng trước tiên giữ chặt tay Sở Đình mà hỏi, "Tiểu Ngũ đâu? Nàng thế nào?"

Nhìn thấy nàng bình yên vô sự tỉnh lại, thần kinh Sở Đình rốt cục cũng buông lỏng một chút, hắn vỗ vỗ tay nàng an ủi, "Đại phu đang trị thương cho nàng"

"Sở Đình, nàng chảy máu rất nhiều, rất nhiều!", nước mắt Hải Đường không ngừng tuôn rơi như mưa.

"Ngươi nằm xuống nghỉ ngơi, ta đi xuống nhìn xem!", Sở Đình ngồi cạnh nàng một chút. Hải Đường từ nhắm mắt, nàng đem lệ nuốt trở về.

"Không!", Hải Đường đẩy hắn ra, "Ta cũng phải đến xem!", nàng nói xong liền lập tức muốn xuống giường.

Sở Đình dìu nàng ngồi xuống, "Ngươi thay trang phục đi, ta xuống trước, ngay thay quần áo xong liền xuống, được không?"

Hải Đường nhìn váy áo te tua của mình, nàng ngoan ngoãn gật đầu.

Trên trường kỷ trong thư phòng, đại phu đang châm cứu cho Tiểu Ngũ. Tiểu Tam cùng Tiểu Tình đứng bên cạnh hỗ trợ, nhưng người khác đều ở bên ngoài chờ tin tức. Nhìn thấy Hải Đường xuất hiện, nét mặt của mọi người cũng không giống nhau, có người thở dài nhẹ nhõm một hơi, có người trừng mắt lạnh lùng. Hải Đường không để ý, nàng đi lướt qua mọi người tiến vào thư phòng.

Nhìn thấy vải bông đỏ sẫm trên tay Tiểu Tam, Hải Đường cảm thấy đất trời nghiêng ngả, dạ dày cuộn lên từng đợt. Cố gắng trấn tĩnh, Hải Đường tiến đến bên cạnh Tiểu Ngũ. Nha đầu kia vẫn còn chưa tỉnh lại. Máu chảy nhiều quá, Hải Đường vươn tay sờ tóc của nàng, nước mắt lại không nghe lời rơi xuống.

"Tiểu Ngũ, ngươi nhất định phải chịu đựng, nhất định!", Hải Đường nhẹ giọng động viên nàng, Tiểu Tam liếc nhìn Hải Đường.

Đại phu rốt cục cũng ngừng tay, hắn tiếc hận lắc đầu. Hải Đường thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, đây là ý tứ gì?

"Đại phu, muội muội của ta thế nào?", Tiểu Tam khẩn trương hỏi đại phu.

Đại phu trầm ngâm thở dài một hơi, "Vị cô nương này mất máu quá nhiều, chỉ sợ...Những gì có thể làm ta đã làm, có thể sống hay không, còn phải xem tạo hóa của nàng", hắn nói xong liền bước ra khỏi phòng.

Ba người trong phòng lâm vào trầm mặt. Tiểu Tình vừa khóc thút thít vừa giúp Tiểu Ngũ lau mình. Tiểu Tam lau nước mắt, nàng cắn răng giúp Tiểu Ngũ thay quần áo. Chỉ có Hải Đường thất thần ngồi dưới đất, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, cổ đại gì chứ? Tại sao lại không thể truyền máu? Diệp Hải Đường, tại sao ngươi lại đến đây?

Giờ Tuất, Tiểu Ngũ tỉnh lại, đại phu bắt mạch, thần sắc ngưng trọng, hắn lắc đầu nhìn Sở Đình nói, "Các ngươi thừa dịp này...muốn nói gì thì nói đi"

Ngụ ý thế nào, trong lòng mọi người đều rõ ràng, chỉ là không ai nguyện ý tiếp nhận. Tiểu Tam đứng sau lưng Tiểu Ngũ lau nước mắt, nàng thay đổi một gương mặt tươi cười, "Tiểu Ngũ, ngươi đã tỉnh? Có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?". Tiểu Ngũ vô lực lắc đầu.

Hải Đường đem Đô Đô đến trước mặt nàng, "Tiểu Ngũ tỷ tỷ, có đau không?", Đô Đô lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Ngũ nằm trên giường liền cau mày, hắn vươn tay sờ lên mặt nàng rồi thổi thổi, "Để Đô Đô thổi, Tiểu Ngũ tỷ tỷ sẽ không đau"

Hải Đường quay mặt đi chỗ khác, một giọt nước mắt rơi xuống mặt đất.

"Đô Đô thiếu gia ngoan", Tiểu Ngũ cố sức nói một câu, "Tỷ tỷ không đau", gương mặt tái nhợt bởi vì đau mà đổ mồ hôi.

Đô Đô giúp nàng lau mồ hôi, sau đó hắn hôn lên mặt nàng một cái, "Tiểu Ngũ tỷ tỷ mau chóng khỏi bệnh, Đô Đô chờ ngươi!"

Tiểu Ngũ gian nan gật đầu, nhìn thấy Hải Đường đang đứng cạnh, "Phu nhân, phu nhân!"

Hải Đường lau lệ, nàng ngồi xổm trên mặt đất trước mặt Tiểu Ngũ, "Tiểu Ngũ, đứng nói, nói chuyện rất mệt, ngươi cố gắng nghỉ ngơi sẽ mau chóng khỏi bệnh", nàng nghẹn ngào nói.

"Phu nhân, đừng đau lòng!", Tiểu Ngũ muốn vươn tay gạt lệ trên mắt Hải Đường.

Hải Đường thật sự không chịu nổi, nàng xoay người chạy ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền trông thấy Tiểu Cam đang ngồi xổm cạnh cửa khóc lóc, thân người nàng co ro, vòng tay ôm đầu gối, bả vai không ngừng run run. Hải Đường không có khí lực đến an ủi nàng, nàng mềm nhũn ngồi cạnh cửa, ánh mắt thất thần nhìn đêm tối, đêm nay ánh trăng cũng không thấy, đêm tối lại càng tối hơn, bóng tối cắn nuốt hết thảy.

"Tiểu thư, tiểu thư!". Không biết đã qua bao lâu, Tiểu Tình đi ra gọi nàng, "Tiểu Ngũ sợ là không xong, người xem..."

Hải Đường vịn vào cạnh cửa đứng lên, nàng lảo đảo đi vào thư phòng, Đô Đô bị Mục Thư Nhi ôm lên lầu, Tiểu Tứ tựa vào trường kỷ đã khóc không thành tiếng, những nam nhân khác đều đè nén nước mắt, Tiểu Tam ôm Tiểu Ngũ hơi thở mong manh, hai mắt thất thần, miệng ngâm nga một điệu hát dân gian.

Trước mắt Hải Đường liền hiện ra bộ dáng Tiểu Ngũ lần đầu nhìn thấy, đôi mắt như viên minh châu linh động kia cứ thế mà tiêu biến hay sao? Trong lòng nàng làm ra một quyết định, "Tiểu Tình, theo ta lên lầu"

Lấy từ trong tủ ra một bộ trang phục của Sở Đình, Hải Đường buồn bực nhìn nàng, "Mau! Giúp ta thay đồ!"

"Tiểu thư!", Tiểu Tình hiểu được tâm ý của Hải Đường, nàng vừa rơi lệ vừa giúp tiểu thư đổi nam trang.

Nhìn mình trong gương, Hải Đường không ngừng nói với chính mình, "Giờ khắc này ngươi là Trầm Đường! Là Trầm Đường!"

Trước khi bước vào thư phòng, Hải Đường hít sâu một hơi, không để ý đến những ánh mắt kinh ngạc khác, nàng lập tức đi đến bên cạnh Tiểu Ngũ, thanh âm đè thấp, "Tiểu Ngũ! Tiểu Ngũ!"

Tiểu Ngũ chậm rãi mở mi mắt đã muốn vô lực, ánh mắt đột nhiên hiện lên một tia sáng, bóng đen trong mắt nàng cũng linh động hẳn lên, nàng kích động bắt lấy tay Hải Đường mà thở hổn hển, "Trầm...Trầm..."

Một ngón tay đè nặng lên môi nàng, "Hừ! Không cần nói, ta đến thăm ngươi!". Hải Đường nói xong liền mỉm cười, nàng không biết nụ cười này rất khó coi.

"Đa tạ...đa tạ...", Tiểu Ngũ cố gắng thốt lên hai chữ.

Hải Đường nhẹ nhàng đánh nàng một cái, "Không nghe lời, ai cho ngươi nói nói nói, nghỉ ngơi một chút, được không?"

Tiểu Ngũ mỉm cười lắc đầu, khóe mắt rưng rưng, nàng cũng không muốn nhắm mắt lại, "Trầm...Trầm thiếu gia, ta rất cao...cao hứng...", Tiểu Ngũ dừng lại một chút, "...Ta...ta vẫn...đang đợi ngươi...ngươi đến thăm ta..."

Hải Đường hít mũi, nha đầu ngốc, "Ta đã đến đây!"

"Ta thật...", thanh âm càng lúc càng nhỏ, Hải Đường không thể không dán tai vào miệng nàng, "...nhớ ngươi...nhớ...ngươi..."

Cánh tay vô lực buông xuống, Hải Đường nhìn nụ cười yếu ớt vẫn đọng trên môi nàng ngay cả khi đã nhắm mắt. Khí lực toàn thân tựa như đang rời khỏi nàng, "Tiểu Ngũ! Tiểu Ngũ! Không...", trước mắt tối sầm, Hải Đường không còn biết gì nữa.

Một tiếng khóc thê lương cất lên trong Phương trạch, những chú chim đang ngủ yên trên cây cả kinh vỗ cánh bay về phía không trung u ám.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-137)