← Ch.049 | Ch.051 → |
"Ta cũng muốn đi!", trong Cẩm Hồng Lâu, Hải Đường chống tay lên hông lớn tiếng tuyên bố, Đại Nhất cùng Tiểu Tam dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng.
"Có chuyện nữ tử đi vào thanh lâu sao? Ta sợ ngươi ngay cả cánh cửa cũng không vào được", Sở Đình trực tiếp đánh gãy ý niệm trong đầu nàng.
"Ta cải thân nam trang, còn sợ không vào được sao?", Hải Đường không cam lòng.
"Chính ngươi nói mặc nam trang sẽ bị phát hiện, quên rồi sao?"
"Ta...chỉ cần có thể trà trộn đi vào, cải trang thành cái gì cũng được!", Hải Đường không chịu nhượng bộ, cơ hội bước vào thanh lâu này nói thế nào cũng không thể bỏ qua nha!
"Cải trang thành lão nhân được không?"
"Phương Sở Đình, ngươi đừng quá đáng! Bất luận thế nào, ta cũng muốn cải trang thành một công tử anh tuấn tiêu sái".
Tiểu Tứ điều tra được ở Y Thủy có một cô nương bộ dáng rất giống Yên Nhược, Phương Sở Đình chuẩn bị đến Y Thủy điều tra một phen. Nói đến thanh lâu, dù là kiếp này hay kiếp trước Hải Đường đều không có cơ hội bước vào, vô luận thế nào nàng cũng nhất quyết không buông tha cơ hội tốt thế này.
"Diệp Hải Đường, ngươi yên tĩnh một chút có được không? Ta không phải đi chơi a!", Sở Đình tận tình khuyên bảo.
Hải Đường ném cho hắn một đôi mị nhãn, nàng trực tiếp sáp tới cọ cọ vào người hắn, "Tướng công, mang ta đi cùng nha!"
"Khụ! Khụ!", Sở Đình ho hai tiếng, hắn liếc mắt nhìn Đại Nhất cùng Tiểu Tam một cái, "Ai~! Ngươi không được làm xằng bậy a!"
"Tuân mệnh", Hải Đường giơ một tay đáp ứng.
"Tiểu Tam, ngươi tìm vài bộ nam trang rồi giúp phu nhân giả dạng một chút"
Tiểu Tam tiến vào khuê phòng, Hải Đường đứng trước gương chớp chớp mi, Tiểu Tam đứng phía sau giúp nàng chải đầu, Hải Đường ngẩng đầu, "Thế nào?"
Tiểu Tam ngẩn ngơ một khoảnh khắc rồi thản nhiên mỉm cười, "Phu nhân thật giống Trầm công tử"
Hải Đường nghe được lời này, nụ cười trên miệng có chút cứng nhắc, "A! Ta chỉ giống mẫu thân thôi, mẫu thân của ta chính là người Trầm gia", may là Tiểu Ngũ không có mặt ở đây, nếu không thân phận của nàng chắc chắn sẽ bại lộ.
Buộc chặt ngực, mặc một lúc hai bộ quần áo, nàng đi thử vài bước trước gương, như vậy ắt hẳn không thành vấn đề!
Học theo bộ dáng bước đi nhanh của Sở Đình, lưng thẳng, tay phe phẩy quạt, Hải Đường ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào Y Thủy.
"Ôi chao~, hai vị công tử, mời vào!", bộ dáng của tú bà quả nhiên...sặc sỡ vô cùng.
"Hai vị công tử dường như lần đầu tiên đến Y Thủy của chúng ta nha, ta sẽ giới thiệu cho hai vị vài cô nương xinh đẹp nhất nơi này, được không?"
"Được", Phương Sở Đình thản nhiên nhìn bốn phía, sau đó đi theo tú bà lên lầu.
"Công tử, mời hai vị uống chén rượu trước, ta sẽ cho gọi hai vị danh bài cô nương đến hầu hạ hai vị"
Chỉ một lát sau, tú bà dẫn theo hai vị cô nương tiến vào. Hải Đường cau mày, thế này mà cũng gọi là danh bài sao? Nói vậy tất cả cô nương trên sông Tần Hoài đều là danh bài.
Nhãn lực của tú bà không tồi, biểu tình nho nhỏ của Hải Đường đều không lọt khỏi mắt nàng, "Công tử không thích? Không sao, ta sẽ cho gọi Hồng Sa cùng Tố Nguyệt đến đây"
Một nữ tử khoác một thân lụa đỏ, tay ôm tỳ bà, mắt phượng mày ngài, má ngọc môi anh đào chậm rãi tiến vào. Quả nhiên là một giai nhân, mỹ mạo không tồi!
"Công tử, chi bằng để Hồng Sa dâng cho nhị vị một ca khúc?", tú bà nhìn thấy vẻ kinh diễm trong mắt của Hải Đường liền tiếp lời.
Hồng Sa ngồi vào chỗ của mình, nàng đơn giản thử vài tiếng đàn, tay ngọc khẽ lướt, một chuỗi âm thanh tựa châu ngọc vang lên, miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ mở, tiếng tỳ bà như bách điểu đua hót hòa lẫn với giọng ca thanh thúy mượt mà, cảnh đẹp Giang Nam theo lời ca của nàng tựa như đang hiện ra trước mắt.
Sở Đình có chút tức giận nhìn Hải Đường, nữ nhân này cơ hồ đã xem chính mình là nam nhân mà híp mắt, đầu lắc lư, ngón tay gõ nhịp trên bàn, bộ dáng phải gọi là...say mê hoàn toàn.
"Tố Nguyệt đến chậm, ta có thể tiến vào hầu hạ khách quý không?", từ sau bình phong truyền đến một thanh âm thanh thúy.
Một nữ tử hấp tấp tiến vào, nàng vừa nhìn thấy Sở Đình liền sửng sốt, sau đó phát ra một tiếng cười duyên, "Công tử, Tố Nguyệt đến chậm", nói rồi nàng ta dựa vào người Sở Đình ngồi xuống.
"Tố Nguyệt? Cô nương đã chọn một cái tên thật đẹp a!", Hải Đường liếc mắt nhìn nàng một cái.
Tố Nguyệt cẩn thận nhìn Hải Đường, tay ngọc chạm vào môi cười khẽ một tiếng, "Vị công tử này tướng mạo thật tốt a, nếu là nữ nhân nhất định sẽ là một bậc danh hoa xinh đẹp"
Ô, nhận ra rồi sao! Hải Đường dương dương tự đắc nói với tú bà, "Vị Hồng Sa cô nương này cầm nghệ không tồi, Thành Thụy, ban thưởng. Bất quá, chúng ta bình thường đã nghe ca xướng nhiều, thiết nghĩ chỉ muốn cùng Tố Nguyệt cô nương tâm tình vài câu, không biết có được hay không?"
"Được, được", tú bà cầm bạc trên tay, mặt mày hớn hở, "Tố Nguyệt, cẩn thận hầu hạ hai vị công tử a!"
"Được rồi, không biết Tố Nguyệt cô nương có hứng thú nói chuyện với chúng ta một chút không?", Hải Đường mỉm cười.
"Công tử muốn hỏi Tố Nguyệt chuyện gì?", Tố Nguyệt không để ý đến Hải Đường, nàng đem thân mình tựa vào người Sở Đình.
Hải Đường trừng mắt liếc Sở Đình một cái, "Chúng ta chỉ muốn biết tại sao?"
"Tại sao cái gì? Công tử hỏi thật lạ, hỏi thế bảo Tố Nguyệt phải trả lời thế nào?", Tố Nguyệt khoác tay thổi nhẹ vào bên tai Sở Đình.
"Phải không? Ta nghĩ tới nghĩ lui, vấn đề này nếu Tố Nguyệt cô nương không thể trả lời thì trên đời này còn ai biết được? Phải không, Yên Nhược?", Hải Đường không có hứng thú quanh co cùng nàng.
"Công tử, rốt cuộc ngài muốn hỏi Tố Nguyệt hay là Yên Nhược?"
"Vậy ngươi là Tố Nguyệt hay là Yên Nhược?"
"Ta là Tố Nguyệt"
"Vậy Yên Nhược kia đâu?", Hải Đường thản nhiên.
"Ta làm sao biết? Dĩ nhiên, nếu là vị công tử này hỏi, có thể ta sẽ biết", đây chính là câu dẫn trắng trợn, Hải Đường tức giận đến không nói nên lời.
Sở Đình vẫn không nói gì, hắn nghe hai nữ nhân đấu khẩu liền có cảm giác lửa đang lan đến chỗ ngồi của chính mình, hắn ho nhẹ một tiếng, "Yên Nhược ở nơi nào?"
"Công tử, mời uống một chén", Tố Nguyệt uyển chuyển cổ tay rót rượu cho hắn.
"Ta hỏi ngươi, Yên Nhược ở đâu?", Hải Đường cảm giác rõ ràng thanh âm của Sở Đình mềm hơn rất nhiều.
Nữ nhân kia một tay khoác lên vai Sở Đình, một tay cầm chén rượu đưa đến bên miệng hắn, "Công tử đến nơi này không phải vì muốn ngắm hoa uống rượu sao? Tại sao chỉ mãi lo hỏi này hỏi nọ?"
"Yên Nhược ở nơi nào?", Sở Đình đã không còn tính nhẫn nại, thanh âm có chút lên cao.
"Tố Nguyệt không biết", nữ nhân này thật "khó xơi" nha!
Sở Đình cười khẽ một tiếng, "Thành Thụy, có người thích uống rượu, ngươi thay ta giúp nàng uống đủ"
Thành Thụy nghiêm mặt tiến đến bên người Tố Nguyệt, hắn một tay giữ chặt hai má của nàng, một tay nâng chén rượu đổ vào miệng nàng.
Hải Đường nhìn Tố Nguyệt đang vỗ ngực ho khăn một tiếng, nàng tiến đến trước mặt Tố Nguyệt, "Uống đủ chưa?"
Tố Nguyệt vẫn chưa hết hoảng loạn, nhìn khóe miệng nhếch lên của Hải Đường, nàng bất giác cảm thấy rùng mình, "Ta...ta thật không biết"
"Hử?"
"Phu nhân, không, công tử, ta thật không biết", gương mặt Tố Nguyệt trắng bệch, nàng thở hổn hển trả lời.
"Vậy sao?"
"Ngài phải tin tưởng ta a! Ta.. ta căn bản không biết Yên Nhược kia là ai, là có người...có người phân phó ta làm vậy"
Hải Đường cầm cán quạt gõ lên bàn, "Nam nhân? Nữ nhân?"
"Nam nhân"
Sở Đình phất tay bảo Thành Thụy xuất bạc, "Bạc này cho ngươi, hy vọng ngươi kín miệng, nếu để người khác biết chuyện chúng ta đến tìm ngươi, ngày chết của ngươi cũng không còn xa"
"Công tử, ta không muốn chết, cứu ta!", thân mình trắng thuần mềm nhũn, nàng trực tiếp ngã nhoài xuống đất.
"Không muốn chết thì khóa miệng lại, chúng ta đi", Sở Đình lôi kéo Hải Đường ly khai Y Thủy.
← Ch. 049 | Ch. 051 → |