← Ch.008 | Ch.010 → |
Trong sân, hàng cây Hải Đường rốt cuộc cũng nở hoa, từng đóa hoa nặng trĩu sà thấp xuống. Cánh hoa màu hồng trải khắp khoảnh sân, đến cả bầu trời cũng bị nhuộm thành một màu hồng viên mãn. Một cơn gió xuân thổi qua, từng cánh hoa nhẹ nhàng nương mình theo gió tựa như mái tóc dài tinh tế che khuất gương mặt thiếu nữ. Thâm tình dạt dào, ý xuân tươi đẹp.
Hải Đường gọi Tiểu Cam chạy đi mời Văn Tiệp, hai người ngồi trong vườn ăn điểm tâm, phơi nắng rồi vẽ tranh, "Đại tẩu, mẫu thân nhờ ta gửi lời đa tạ người, điểm tâm của người ăn ngon lắm!". Văn Tiệp nhẹ giọng nói.
"Văn Tiệp, ngươi cũng đừng khách khí, về sau cứ thường xuyên đến đây chơi với ta. Ngươi cũng biết thân thể của ta hiện tại không thể cùng các nàng đùa loạn, có người nói chuyện thật tốt a! Phải rồi, ngươi rất tinh thông cầm kỳ thi họa đúng không?"
Văn Tiệp đỏ mặt trả lời, "Nào có. Chỉ là mẫu thân thấy ta rảnh rỗi nên dạy ta để giết thời gian thôi"
"Dù sao cũng giỏi hơn ta rồi! Ta đây thứ gì cũng không biết"
Văn Tiệp dừng bút, "Không phải chứ? Đại tẩu lúc chưa xuất giá không phải đã học qua sao?"
Hải Đường thầm kêu không ổn, lòi đuôi rồi! Nàng ngượng ngùng nói, "Học thì có học nhưng lâu quá không rèn luyện nên bảo rằng đã quên cũng không sai biệt lắm. Lúc học ta cũng không dụng tâm, vậy nên so với ngươi hẳn là kém hơn nhiều lắm"
"Đại tẩu thật khiêm tốn"
Thời gian Văn Tiệp đến biệt viện càng ngày càng dài, cười cũng nhiều hơn. Mỗi lần Di tẩu làm ra món điểm tâm mới Hải Đường đều phân phó Tiểu Cam đem đến cho Văn Tiệp một phần. Văn Tiệp đôi khi cũng mang đến một ít thuốc bổ. Nha hoàn Khấu Nhân của Văn Tiệp càng lúc càng thân thiện với Tiểu Cam, mỗi lần Văn Tiệp đến Đường Viên đều dẫn theo Khấu Nhân đi cùng. Văn Tiệp quả thật chết mê chết mệt với cờ caro, nàng học rất nhanh, chỉ sau vài ngày đã vượt qua Hải Đường, điều này làm Hải Đường đau đầu ủy khuất không thôi!
Xuân hữu tình, bên ngoài cửa sổ mưa phùn nhẹ nhàng khiêu vũ giữa không trung. Văn Tiệp đã đến đây được một lúc, cả đám đang ngồi trong phòng chơi cờ caro, Hải Đường đột nhiên nổi hứng ngêu ngao.
Ta ở đây, tựa như vầng trăng tĩnh lặng,
Chỉ có thể đem nỗi nhớ dệt thành ánh trăng
Đợi đêm về ta sẽ đến bên ngươi.
Ta ở đây, tựa như vầng trăng tĩnh lặng,
Nửa đêm cô đơn đem nỗi nhớ quyện tiếng đàn
Gió nâng rèm nhìn người giấc ngủ không yên.
Văn Tiệp ngẩn ngơ một lúc lâu cũng không đi bước cờ tiếp theo, Hải Đường kỳ quái ngẩng đầu lên, "Làm sao vậy?"
"Đại tẩu, ca khúc người mới xướng có tên gì vậy? Thật hay!"
Xong! Nàng đã vô ý xướng lên một ca khúc của đời sau, "Nó có tên là "Ai chạm dây đàn của ngươi", nghe hay lắm sao?"
Văn Tiệp mạnh mẽ gật đầu, mắt sáng long lanh, "Đại tẩu, người có thể đem khúc phổ viết cho ta không?"
Cho ngươi ngươi cũng không biết a!
"Văn Tiệp, thực sự ta đã quên..."
"Vậy đi, người hát lại một lần nữa. Tiểu Cam, phiền ngươi mang nguyệt cầm của Đại tẩu đến đây". Sau khi xướng lên mấy lần, Văn Tiệp đã có thể đem ca khúc soạn thành một bài. Tiếng đàn vang vọng đem lời ca chan hòa tạo thành một chỉnh thể vô cùng nhuần nhuyễn.
Văn Tiệp viết ca từ trên giấy, rồi hai người liền bắt đầu hợp tác, kẻ xướng người đàn.
Ai đánh đàn gọi ta đến bên cửa sổ,
Nước chảy lập lờ, thuyền ai lay động trong đêm.
Ai tựa vào ta giữa giấc mộng đêm trăng tròn
Để tưởng rằng đời chỉ là cánh bướm.
Ta ở đây, tựa như vầng trăng tĩnh lặng
Chỉ có thể đem nỗi nhớ dệt thành ánh trăng
Đợi đêm về ta sẽ lại đến bên ngươi.
Ta ở đây, tựa như vầng trăng tĩnh lặng,
Nửa đêm cô đơn đem nỗi nhớ quyện tiếng đàn
Gió nâng rèm nhìn người giấc ngủ không yên.
Ai cho ngươi đánh đàn
Phía bên kia hồ không thể vượt qua
Cũng như tương lai ai biết sâu hay cạn.
Ai cho ngươi đánh đàn
Một lần nữa lại một lần nữa
Khi tỉnh lại bóng người cô đơn khảm vào đêm.
Một khúc hát xong, dư âm hãy còn văng vẳng bên tai. Hải Đường lâm vào trầm mặc, thật không ngờ kiếp trước xa xăm trong lúc vô ý lại trở về. Trong lòng nàng vẫn chưa hề từ bỏ kiếp trước của mình, nàng nhớ cha mẹ...cõi lòng thật bi thương. Theo tiếng đàn của Văn Tiệp, giai điệu ưu thương tràn ngập toàn bộ thể xác và tinh thần của Hải Đường. Sóng mũi cay cay, nước mắt chực chờ rơi xuống, bảo bảo trong bụng dường như cảm ứng được điều gì mà tung chân đá một cước. Động tác này đã nhắc nhở nàng, đúng rồi, nàng đang mang thai nên phải giữ tâm tình vui vẻ.
Hai ngày sau, Văn Tiệp tiến vào viện với vẻ mặt nhìn đâu cũng thấy nụ cười, "Đại tẩu, mẫu thân sau khi nghe xướng khúc của tẩu liền khen ngợi không dứt. Mẫu thân còn giúp ta sửa lại một chút, người nghe lại thử xem!"
Tam phu nhân này đúng là tài nữ, đem khúc nhạc cùng tiếng đàn chỉnh sửa thành một chỉnh thể hoàn chỉnh, so với nguyên bản còn có vẻ trội hơn. Hải Đường nhìn Văn Tiệp đánh đàn, trong lòng đột nhiên sinh ra chủ ý, "Văn Tiệp, ngươi có biết không? Lúc ngươi đánh đàn bảo bảo thật yên lặng, lúc ngươi ngừng đánh đàn thì bảo bảo liền động. Xem ra bảo bảo rất thích nghe ngươi đánh đàn nha!". Văn Tiệp hưng phấn nhìn bụng của nàng, "Vậy thì tốt quá, mỗi ngày ta sẽ đến đây đánh đàn cho bảo bảo nghe, được không?"
"Thật sao?"
"Đương nhiên, chờ khi bảo bảo lớn lên nhất định sẽ thích ta, bất quá, những ca khúc thương cảm quả thật không phù hợp, có lẽ ta nên kiếm bản nào vui tươi một chút?" Văn Tiệp bắt đầu đánh đàn, một bản nhạc réo rắt vang lên, Hải Đường mừng thầm trong bụng, "Cục cưng a cục cưng, ma ma của ngươi đã tìm được một suất âm nhạc dưỡng thai miễn phí cho ngươi rồi nha!"
Hai ngày này Tiểu Cam thật sự cổ quái. Mỗi lần nàng ta nhìn Hải Đường đều tựa như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại im lặng. Liên tục mấy ngày, Hải Đường đành nhân lúc chỉ có một mình Tiểu Cam mà "tra khảo". Ban đầu Tiểu Cam còn nói quanh co, cuối cùng mới chịu "khai thật". Tiểu Cam nói phụ thân thấy nàng thường ra phủ chọn mua rau quả liền tìm nàng nói muốn được cung cấp thực phẩm cho biệt viện, cũng coi như kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Phụ thân cam đoan sẽ đưa đến thực phẩm tươi mới nhất, giá cả cũng rẻ hơn ngoài chợ. Chỉ là nói thế nào Tiểu Cam cũng không đồng ý, cuối cùng phụ thân tức giận mắng nàng vài câu. Bản thân Tiểu Cam cũng cảm thấy ủy khuất, nhưng lại nghĩ rằng phụ thân không thèm quan tâm đến mặt mũi của mình nên vẫn không chịu nói với ai.
"Tiểu Cam, ta hỏi ngươi, cả nhà ăn cơm no đủ quan trọng hay mặt mũi quan trọng? Lúc trước ngươi vì không muốn bị đuổi ra khỏi phủ đã quỳ xuống dưới chân Lưu nương, thời điểm đó ngươi có nghĩ đến mặt mũi không? Phụ thân ngươi không làm sai, hắn vất vả làm lụng là vì cái gì? Đại đệ của người mới mười một mười hai tuổi nhưng mỗi ngày đều phơi nắng dưới ruộng trồng trọt là vì cái gì? Tiểu đệ của ngươi chăm chỉ đọc sách chính là mong một ngày đạt được công danh, có công danh để làm gì? Mọi người đều nghĩ đến tương lai mà làm việc. Ta hỏi ngươi, lao động có gì đáng xấu hổ? Biệt viện vốn cần mua thực phẩm, phụ thân ngươi có thể cung cấp, vì cái gì mà ngươi không chấp nhận?"
Trong mắt Tiểu Cam đã ngập tràn nước mắt, "Chính là...tiểu thư, người khác nhìn vào sẽ nghĩ là ta được ưu đãi gì đó..."
"Ngươi chỉ cần có mặt vào thời điểm thực phẩm đưa tới là được. Chỉ cần không thẹn với lòng, người khác muốn nói gì thì mặc kệ người ta. Trong biệt viện này, chúng ta chính là người một nhà, có gì không thoải mái thì cứ nói rõ, giấu giấu diếm diếm sẽ càng sinh thêm hiểu lầm"
Tiểu Cam lau khô nước mắt, thận trọng gật đầu, "Ta đã hiểu. Đợi lát nữa ta sẽ cùng thương lượng với mọi người, nếu mọi người đồng ý thì ta sẽ đi tìm phụ thân"
Phụ thân của Tiểu Cam là một người thành thật, thực phẩm đưa tới đều được trồng trọt trong vườn của mình, còn thường xuyên đem đến thịt bò tươi. Có lần nghe nói Hải Đường muốn ăn cá, phụ thân Tiểu Cam đã đến bờ sông ngồi câu suốt một đêm, tóm được hai con cá béo ú. Hải Đường cao hứng đưa cho Di tẩu chế biến, một nửa hấp, một nửa rán lên, còn gọi Văn Tiệp đến ngồi dưới tàng cây ở hậu viện ăn cùng. Nàng cũng không quên nhờ người mang một phần đến cho Tam phu nhân.
"Đại tẩu, trong phủ này biệt viện của người là tốt nhất". Văn Tiệp nhìn Hải Đường đang dùng bốn ngón tay cầm đuôi cá ngoặm một phát, nàng tự động làm công tác tư tưởng rồi bắt chước làm theo, quả thật sảng khoái, ăn giống Đại tẩu thật tốt a!
"Vì sao? Những biệt viện khác nằm ở vị trí tốt hơn, phong cảnh cũng đẹp hơn a. Ta để ý hình như biệt viện của ta là nhỏ nhất"
Văn Tiệp mở miệng cắn một phát như Hải Đường rồi nói, "Kỳ thật cũng không tốt lắm, những nơi đó quá ẩm ướt. Hơn nữa, nếu muốn ngắm phong cảnh ai lại đứng ngốc ở trong vườn mà ngắm. Biệt viện của Đại tẩu quay lưng vào núi, xem như đông ấm hạ mát, người trong viện tuy không nhiều nhưng đều là tri kỷ. Còn có, người nhìnái hồ này đi, kỳ thật nó bắt nguồn từ một con suối, lần trước đến đây ta đã uống thử một ngụm, nước suối mát lạnh, có vị ngọt, dùng để pha trà nhất định không tồi". Hải Đường nghe vậy liền phân phó Tiểu Cam đến hồ lấy về một ít nước pha trà thử, quả nhiên mang theo mỹ vị, vậy mà nàng còn cho cái hồ đó đại loại cũng giống như một cái cống thoát nước.
Thời điểm nàng mang thai sáu tháng, trời dần dần nóng lên. Thân nhiệt phụ nữ mang thai cao hơn so với bình thường, Hải Đường cảm thấy khó thở, không có máy điều hòa, không có tủ lạnh, quạt tay thì không lúc nào rời tay. Bây giờ chỉ mới là tháng sáu còn chưa tới tháng bảy a! Thế quái nào mà lại nóng như vậy! Đến buổi tối cũng không dễ dàng đi vào giấc ngủ, bảo bảo sợ nóng luôn luôn "vung tay múa chân" trong bụng. Tiểu Cam và Trầm nhũ mẫu mỗi đêm luân phiên nhau quạt cho nàng, điều này thật khiến Hải Đường cảm kích lẫn băn khoăn.
Hải Đường nhớ lại cuộc sống thời thơ ấu, khi đó cũng không có máy điều hòa, mùa hè còn thường xuyên cúp điện, những buổi tối đó rốt cuộc đã trôi qua như thế nào? Đúng rồi, có nước giếng a! Hải Đường phân bó Tiểu Cam ở bên ngoài múc nước giếng rưới lên tường. Ban ngày lúc mặt trời lên cao thì không mở cửa sổ. Đến tối thì đem nước giếng tưới lên sàn, mở cửa cho gió thổi vào. Ở đây không có rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, vậy nên nàng nhờ Tiểu Tình lấy lụa làm rèm, muỗi cũng không tiến vào được. Cuối cùng cũng đã có thể ngủ một giấc ngon lành!
← Ch. 008 | Ch. 010 → |