Sinh bánh bao nhỏ
← Ch.35 | Ch.37 → |
Hai tháng trôi qua, Hải Đường vẫn không có một chút tin tức, Kim Sinh mỗi ngày đi ra ngoài tìm nàng, nghe ngóng tin tức của nàng, nhưngvẫn không thu hoạch được gì.
Thời gian không có Hải Đường ở nhà, quạnh quẽ không ít, cả Tiểu Phúc Nhi cũng ít tươi cười đi rất nhiều, luôn lôi kéo Kim Sinh hỏi: "Đại ca, tẩu tử đi đâu vậy? Sao tẩu chưa về?"
Nương Kim Sinh biết rõ chuyện này toàn bộ do mình, thế nhưng mà hối hận cũng không thể được gì, Hải Đường không biết đi nơi nào, tuần này mấy người trong thôn đã đi tìm xung quanh trấn Khê Thủy vài lần, nhưng tìm không được người.
Vì chuyện này, hai tháng nay Kim Sinh đến cơ hồ không có nói chuyện, ban ngày hắn đi ra ngoài tìm Hải Đường, buổi tối trở về, trốn một mình trong phòng.
Nương Kim Sinh nhiều lần mượn cơ hội muốn cùng hắn nói vài lời, nhưng con trai lại như đầu gỗ, vô thanh vô tức, phảng phất không nghe thấy bà nói cái gì.
Một ngày này, nương Kim Sinh nhìn con trai gần đây tinh thần sa sút, đau lòng, liền đến chuồng gà bắt một con gà mái, làm sạch nấu một nồi canh lớn. Bà múc một chén, muốn đưa vào phòng cho con trai, lại không nghĩ tới nhìn thấy Kim Sinh đang xếp quần áo vào bao. Nương Kim Sinh giật mình đem canh gà đặt lên bàn, vội vàng đi qua la lên: "Con... con đây là muốn đi đâu? Ai nha, con a, nương biết rõ chuyện của Hải Đường làm trong lòng con oán giận nương, nhưng nương làm vậy còn không phải là vì nhà chúng ta sao, con sẽ không thật sự rời khỏi cái nhà này chứ, cứ như vậy đi à."
"Con muốn đi tìm nàng."
"Tìm... Tìm ai?" Nương Kim Sinh cuống cuồng, nói chuyện đều có chút cà lăm.
"Con muốn đi tìm Hải Đường." Kim Sinh cúi đầu trả lời.
"Ai nha, không phải con đã sớm tìm chung quanh nơi này rồi sao, đâu có thấy bóng dáng Hải Đường?"
"Ở đây không có, có lẽ nàng đi nơi khác, các người không phải đều nói nàng là người Hoa Triêu quốc sao, con sẽ đi Hoa Triêu quốc tìm nàng." Tính tình Kim Sinh bướng bỉnh, ai cũng ngăn hắn không nổi, thoạt nhìn hắn không tìm được Hải Đường sẽ không từ bỏ.
"Con... con muốn đi Hoa Triêu... con a, nhà chúng ta chỉ có một mình con là nam nhân, con đi chuyến này muốn nương và Phúc nhi phải làm sao?" Nương Kim Sinh dậm chân, sớm đã gấp đến độ một phen nước mũi một phen nước mắt.
Đông đông đông, bên ngoài có người gõ mạnh cửa, nương Kim Sinh lau nước mắt một cái, chạy ra đằng trước mở cửa. Người đến là Toàn Nhị ở bên cạnh, hắn chạy thở hổn hển, lôi kéo nương Kim Sinh liền hỏi: "Kim đại nương, Kim Sinh... Kim Sinh có ở nhà không?"
Kim Sinh cũng từ bên trong đi ra, nhìn bộ dáng Toàn Nhị thở không ra hơi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Người quan phủ đến thôn bên cạnh rồi, nói là muốn trưng binh, lúc này thôn trưởng nói muốn toàn bộ nam nhân ở trong thôn từ bốn mươi tuổi trở xuống đều đến sân lớn trong thôn!"
"Trưng binh... Chẳng lẽ sắp chiến tranh rồi?" Tin tức này so với vừa rồi Kim Sinh nói muốn đi ra ngoài tìm Hải Đường càng làm cho nương Kim Sinh hoảng hốt.
"Nghe nói hình như là Hoa Triêu quốc muốn khai chiến với Tây Uyển, lúc này mới vội vã trưng binh. Đừng nói nhiều nữa, ngươi hãy mau theo ta cùng nhau đến sân lớn đi."
Trong sân lớn của thôn Phúc Duyên, người phụ trách trưng binh đang dõng dạc nói chuyện, Kim Sinh đi theo phía sau Toàn Nhị, thế nhưng trong đầu lại ông ông ông ông rung động, người nọ nói gì đó hắn toàn bộ không có nghe, chỉ là nghĩ đến, lúc này hắn sợ là phải ra chiến trường...
Nam đinh ở thôn bên đều đứng một chỗ, tính ra từ bốn mươi tuổi trở xuống ước chừng có hơn ba mươi người, chồng Kim Ngọc là Chu Thắng cũng ở bên trong. Bọn hắn đã quen ở nông thôn nơi không tranh quyền thế yên bình rồi, đột nhiên nhận được tin tức phải đi đánh giặc, trong lúc nhất thời một bên là người trưng binh đang nói cái gì gia quốc đại nghĩa, một bên lại là vợ con mẹ già, cả đám đều ở bên kia sững sờ xuất thần.
Các nữ nhân tụ ở một chỗ, không dám lớn tiếng thút thít nỉ non, chỉ là mấy người đứng chung một chỗ nghẹn ngào yết hầu, ánh mắt đều nhìn qua nam nhân nhà mình.
Nương Kim Sinh và Phúc nhi cũng chạy tới, trong đám người các nàng nhìn thấy Kim Ngọc, đứng ở một chỗ, ba người nhất thời nhịn không được, liền ôm đầu khóc lên.
Nam nhân đều phải ra chiến trường, trong thôn chỉ còn lại có người già phụ nữ và trẻ em, cả thôn trưởng cũng nhìn thấy trong lòng ê ẩm, nhịn không được nổi lên nước mắt.
Tiếng gió ào ào, sắp đến mùa thu hoạch, đúng là thời điểm cần nam nhân a, nhưng lại trùng hợp ngay lúc này, nổi lên chiến sự.
Mấy năm nay liên tục chinh chiến, rốt cuộc khi nào mới kết thúc a...
Trong một đại viện giàu có Hoa Triêu quốc, một nữ nhân đang chịu thống khổ dày vò. Đứa nhỏ này đã sinh sắp hai canh giờ rồi, như thế nào vẫn không nghe lời như vậy, không chịu đi ra?
Quần áo trên người Hải Đường cũng đã bị mồ hôi ngâm ướt đẫm, hai tay nàng nắm chặt tấm chăn dưới thân, cuống họng đã hô sắp khàn giọng, trước người chính là bà đỡ cũng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, đối với Hải Đường hô: "Tiểu thư, lại dùng thêm lực, đã có thể nhìn thấy đầu rồi..."
Đứa nhỏ này, lúc trước ở trong bụng vẫn còn rất nghe lời, nhưng lúc này lại cứ ầm ĩ.
Hải Đường cắn môi một cái, lại hung hăng dùng một phần lực!
Bên ngoài mấy người đang chờ cũng lo lắng đi tới đi lui, hai tay Lăng Sùng chắp ở sau lưng, mặt thâm trầm, nhìn không ra biểu cảm gì, chỉ có từ trong bước chân nôn nóng của ông nhìn ra trong lòng lão tướng quân đang rất lo lắng. Dung Tú Thần cũng tới, đại quân sắp xuất phát tới Tây Uyển, trước khi hắn xuất chinh, nhận được tin tức nói A Mạn sắp sanh, liền để cho phó tướng mang quân xuất phát trước, mà chính mình tắc ăn mặc một thân quân trang đến phủ.
"Ông nội, A Mạn đã ở bên trong hơn hai canh giờ, con lo lắng nàng... Lo lắng nàng có việc..." Trong lòng Dung Tú Thần vẫn rất quan tâm nàng.
"Ai, đây đều là ý trời, hôm nay ta chỉ mong A Mạn có thể bình an vô sự, nếu không vì đứa nhỏ, Hoàng Thượng sao lại giận dữ như thế, muốn dẫn binh đánh Tây Uyển?"
Lại nói tiếp, trận chiến này nguyên là vì Hải Đường mà ra.
Ngày ấy nương Kim Sinh để nàng một mình ở lại ngã ba đường, sắc trời đã tối, Hải Đường không biết đường về nhà, lúc này chỉ có thể mù mờ mò mẫm đi, tùy tiện chọn đại một đường, dọc theo đường đi, Hải Đường mới phát hiện đang đi tới trấn Khê Thủy.
Nàng mang thai hơn bảy tháng, nâng cao cái bụng to đi lâu như vậy, vừa đến trấn trên đã chịu không nổi hôn mê bất tỉnh.
May mà hôm đó đúng lúc Liên Xa đang đi trên đường, nhìn thấy rất nhiều người làm vây thành một đoàn cũng đi qua nhìn một cái, nhìn liền thấy là Hải Đường nằm trên đường, lập tức lắp bắp kinh hãi, mang nàng trở về mời đại phu.
Sau khi Hải Đường tỉnh lại, cũng không nói muốn về thôn Phúc Duyên, mỗi ngày chỉ sững sờ xuất thần, Liên Xa nhìn thấy nàng như vậy tự chủ trương tìm chiếc xe định đưa nàng trở lại Hoa Triêu quốc.
Hải Đường ngược lại cũng không có phản đối kháng cự, mặc hắn quyết định, trên đường đi rất thuận lợi, đã qua hơn một tháng liền về tới Hoa Triêu.
Lão tướng quân Lăng Sùng thấy cháu gái Hải Đường, nước mắt tuôn đầy mặt, một phen ôm nàng kêu "A Mạn, A Mạn..."
Dung Tú Thần nghe nói Hải Đường trở về, cũng vội vàng sang đây xem nàng, chỉ là cảm thấy nàng thoạt nhìn không giống mấy tháng trước, mặc dù khẽ mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại che dấu cái gì đó.
Hải Đường vừa về tới Hoa Triêu, trở lại phủ tướng quân, tự nhiên là đưa tới không ít lời ra tiếng vào, đứa nhỏ trong bụng của nàng là chủ đề đàm luận của những người dư hơi nhàm chán trong Hoa Triêu quốc, mà không có bao lâu, Hoàng Thượng cũng biết chuyện này.
Lăng Mạn là thánh nữ Hoa Triêu quốc, hôn nhân đại sự của nàng đương nhiên không thể tùy tiện làm chủ, Hoàng Thượng vốn coi trọng Dung Tú Thần, chẳng qua là khi hắn ba phen mấy bận cầu thân đều bị đẩy ra khỏi cửa, nên mới không có nhắc lại. Hoàng Thượng định tìm chàng rể tốt khác cho Lăng Mạn, thế nhưng trận chiến ở Vọng Pha, làm nàng không biết tung tích.
Hôm nay người đã trở về, nhưng cái bụng lại lớn, cha đứa nhỏ này còn là một tên thợ rèn ở Tây Uyển quốc?!
Hoàng Thượng giận không kềm chế được, cảm thấy mặt mũi Hoa Triêu quốc đều mất hết, lập tức triệu tập chúng đại thần, đối với Tây Uyển khai chiến, mà Dung Tú Thần là chủ soái dẫn đầu đại quân!
Ở thôn Phúc Duyên xa xôi Kim Sinh bị chưng binh làm binh sĩ cho Tây Uyển, nhưng hắn nghĩ đến chẳng lẽ trận chiến này vốn là hướng về phía hắn sao?
"Oa oa..." Trong phòng bên cạnh rốt cục đã có động tĩnh, tiếng khóc nỉ non của đứa nhỏ phá tan bầu không khí trầm trọng rất lâu.
Bên trong bà đỡ lau mồ hôi đi ra: "Chúc mừng lão tướng quân, tiểu thư đã sinh xong, là một bé trai!"
"A Mạn..." Lăng Sùng vội vàng vào phòng, Hải Đường đã không còn một chút khí lực, chỉ là dùng một loại ánh mắt đặc biệt ôn nhu nhìn đứa bé bên cạnh vừa mới sinh ra.
Nó còn nhỏ như vậy, trên mặt nhiều nếp nhăn, một chút bộ dáng cũng nhìn không ra, nhưng khi nhìn nó, trong lòng Hải Đường đã cảm thấy đặc biệt ấm áp.
Chỉ là, Kim Sinh không thể ở bên cạnh nàng nhìn đứa nhỏ này sinh ra, nghĩ tới Kim Sinh ở nơi xa ngàn dặm, trong lòng Hải Đường không khỏi chảy qua một tia buồn vô cớ.
Chuyện này, trong lòng nàng cũng không trách Kim Sinh, sở dĩ nàng không trở lại thôn Phúc Duyên mà lựa chọn ly khai về Hoa Triêu, cũng là vì Kim gia.
Lúc trước bọn họ thu lưu nàng, xem nàng là con dâu, cho tới nay đều đối với nàng vô cùng tốt.
Nàng biết rõ thân phận của mình sẽ mang đến cho bọn họ cái gì, rốt cục vẫn muốn lựa chọn rời đi. Có lẽ đợi đến lúc những chuyện này đều dẹp yên, nàng có thể về nhà.
Kim Sinh, Kim Sinh... trong lòng nàng yên lặng nhớ kỹ tên nam nhân này, một ngày nào đó bọn họ nhất định sẽ đoàn tụ...
Sinh đứa nhỏ về sau, tâm trạng Hải Đường phảng phất sáng sủa rất nhiều, nghỉ ngơi vài ngày, lại cộng thêm trong phủ tướng quân có người chăm sóc đặc biệt, thân thể suy yếu của Hải Đường cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Lăng Sùng đến thăm nàng, ngồi ở trước giường Hải Đường, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lôi kéo tay cháu gái, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra, chỉ có ngàn vạn thổn thức.
"Ông nội..." Hải Đường ngồi ở trên giường nhỏ giọng gọi ông.
"Con... con gọi ông... ông nội?" Lão tướng quân đã rất lâu không nghe được cháu gái bảo bối của mình gọi mình như vậy rồi, kích động nắm chặt tay Hải Đường, "A Mạn, A Mạn, rốt cục con đã nhớ ra rồi sao?"
Hải Đường nằm ở trên giường, khóe mắt cũng ướt át, nàng nhẹ gật đầu nói: "Vào ngày đó con sinh con, dường như đã trải qua một trận sinh tử. Lúc đó, trước mắt của con phảng phất thấy được rất nhiều hình ảnh, những chuyện lúc trước không nhớ rõ cũng đều từ từ nhớ lại. Ông nội, A Mạn bất hiếu, làm ông lo lắng."
Ngày đó, Hải Đường khó sinh, thời điểm sinh con, đau đớn một mực không ngừng kích thích nàng, ngay tại trong đau đớn tê tâm liệt phế. Nàng bắt đầu từng chút từng chút một nhớ về quá khứ.
Đó là nàng ngồi trên vai ông nội, đưa tay hái hoa lựu nổi tiếng xinh đẹp nhất; đó là nàng và Dung Tú Thần ngồi cùng một chỗ, bộ dáng cầm binh thư của ông nội, rung đùi đắc ý nhớ kỹ; đó là nàng kéo tay ông nội nói: "Tú Thần ca ca rất tốt, nhưng không phải người trong lòng A Mạn, từ nhỏ A Mạn chỉ xem hắn là ca ca."
......
Tất cả những chuyện cũ phát sinh ở Hoa Triêu quốc, đều từ trong đau đớn kia từng chút một ùa về trong óc của nàng.
Nàng còn nhớ rõ trận chiến ngày đó của Hoa Triêu và Tây Uyển ở Vọng Pha, nàng ở trong quân Dung Tú Thần, vốn gạt ông nội không muốn đọc nhiều binh thư như vậy, cuộc chiến này đến tột cùng là đánh như thế nào. Nhưng lại không nghĩ rằng, khi ở trong cục diện chiến dịch thảm thiết, nàng bị đánh ngã xuống, té xỉu ở Vọng Pha, về sau... Về sau nàng quên chính mình là ai, đi theo nương Kim Sinh về nhà.
Những ngày này nàng một bên dần dần hồi tưởng đến thân thế của mình, một bên ôm con trong ngực, tiếng nó khóc rất lớn, phải dỗ một hồi lâu mới bằng lòng an giấc. Có đôi khi nàng không khỏi có chút hoảng thần, tự hỏi, nếu như lúc trước nàng ở Vọng Pha được nương Kim Sinh nhặt được, cũng không có mất đi trí nhớ, có thể gả cho Kim Sinh không?
Nàng ôm đứa nhỏ, yêu thương một hồi, nhìn tiểu tử này, liền cảm thấy giống Kim Sinh. Hôm nay nàng mặc dù nhớ lại chuyện cũ trước kia, thế nhưng tận đáy lòng tình cảm đối với Kim Sinh vẫn không giảm chút nào, không chỉ như thế càng bởi vì trận chia lìa này mà càng thêm tưởng niệm hắn.
Giờ phút này, hắn ở thôn Phúc Duyên không biết trôi qua thế nào?
Nàng nghĩ đến chỗ này không khỏi cười chua xót, hắn sao có thể tốt? Nàng không ở bên cạnh, tung tích không rõ, sống chết chưa biết, Kim Sinh nhất định là đã rất lo lắng, thế nhưng cũng chỉ có kế này mới có thể không làm cho Kim gia rước họa vào thân. Nàng hiện tại chỉ mong chiến sự hai nước có thể nhanh chóng chấm dứt, nàng và Kim Sinh có thể sớm ngày đoàn viên.
"A Mạn, bây giờ con đã nhớ lại chuyện trước kia, vậy sau này con có tính toán gì không?" Lăng Sùng nhìn thoáng qua đứa nhỏ trên giường, nó thoạt nhìn đã ngủ rồi, an tĩnh như vậy, làm cho người ta không đành lòng quấy rầy.
"Ý của ông nội thế nào?"
Từ lúc Hải Đường trở lại trong phủ tướng quân, Lăng Sùng đã luôn nghĩ đến vấn đề này, Lăng Mạn vốn là thánh nữ Hoa Triêu quốc, trời đưa đất đẩy làm sao mà ở Tây Uyển dạo qua một vòng, hôm nay đương nhiên trở lại nhà mình, nhưng phiền toái nhất chính là nàng ở bên kia đã lập gia đình, còn có con, cuộc sống về sau đích thật khó khăn.
"A Mạn, đứa nhỏ này là cốt nhục của con cũng là cháu cố của ông nội, cả nhà trên dưới của chúng ta tự nhiên đều thương yêu nó, cho dù làHoàng Thượng bên kia, ông có liều cả mạng này cũng chắc chắn bảo vệ an toàn cho nó. Chỉ có điều con nghe ông khuyên một câu, từ nay về sau sau đừng trở lại Tây Uyển quốc, hiện tại con đã khôi phục trí nhớ thì nên biết, hai nước Tây Uyển, Hoa Triêu bao nhiêu năm rồi vẫn luôn đối địch, con cũng quên tên nam nhân ở thôn Phúc Duyên kia đi, con là cháu gái Lăng Sùng ta, cho dù sinh đứa nhỏ, sau này cũng không lo không thể tái giá cho người khác, ngày ấy Tú Thần đã nói với ông, chỉ cần con gật đầu một cái, hắn nguyện ý lấy con..."
"Ông nội... " Hải Đường nhẹ nhàng hô một tiếng, cắt ngang lời nói của Lăng Sùng, "Con biết ông vì nghĩ cho con, chỉ là... Chỉ là con hơi mệt muốn nghỉ một chút."
Lăng Sùng biết rõ hiện tại kêu nàng làm ra quyết định như vậy đích thật quá khó, đã đến nước này, cũng chỉ để nàng trước tự suy nghĩ lại, mới quyết định.
Nàng chỉ cảm thấy rất mệt a, trong đầu loạn loạn. Chiến tranh, lại bắt đầu chiến tranh rồi...
Lúc nào nàng mới có thể trở về căn nhà bình thường kia, lúc nào bọn họ mới có thể an bình vui vẻ không còn phiền não sống với nhau đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, khóe mắt một giọt nước mắt chảy xuống, ướt nhẹp bên gối...
← Ch. 35 | Ch. 37 → |