Lần đầu tiên
← Ch.50 | Ch.52 → |
Mặt trời vừa nhô cao và những tia nắng vàng gay gắt đang chiếu rọi khắp mọi nơi...
Kinh thành- Mạc Y quốc.
Người qua kẽ lại không ngớt, ngựa xe tấp nập luân chuyển trên đường.
"Hồ lô ngào đường, hai quan tiền một cây"
"đại thẩm mua lê đi, lê mới hái tươi lắm"
"Xem bói đi! giãi nạn tai, đoán lành dữ"
"keng.. keng...!!! "
Đường phố kinh thành lúc nào cũng vậy, phồn hoa náo nhiệt, tràn trề sinh khí giống như lúc này.
Cùng lúc đó ở Ngưng Hương lầu...
"cộp.. ! cộp.. !"
Một vị hán tử hớt ha hớt hãi chạy vào, thần sắc nghiêm trọng.
"tin nóng hổi.. tin nóng hổi"
"ồ.. ! ồ.. !!" tất cả người trong tửu lầu, đều lao xao quay đầu lại nhìn..
"chuyện gì" Muôn miệng một lời, đều tỏ ra rất hiếu kỳ
"ực.. ực... !!" vị hán tử khi nãy liền giật lấy bình trà của tiểu nhị lên uống cạn, không để mọi người chờ lâu, sau khi uống sạch bình trà lập tức nói ngay.
"Tứ công chúa đã bỏ trốn"
"cái gì" Mọi người đồng thanh lên tiếng.
"tam công chúa mới tìm được, thì tứ công chúa lại bỏ trốn, chuyện này có thật không" Một vị khách quan trong quán không tin, liền hỏi lại.
"trọng thưởng năm trăm vạn lượng cho ai nhìn thấy tứ công chúa, cáo thị do đích thân Thần vương dán lên, còn giả sao" vị hán tử kia lại khó chịu lên tiếng.
"wo.. o.. !!! Lần này giàu to rồi"
"ta cũng muốn xem mặt tứ công chúa ra sao" dứt lời hắn lập tức chạy ra khỏi quán
"cộp.. !! cộp.. !!"
"tợi ta với.."
Cả đám người ùa ra khỏi cửa, chẳng mấy chốc mà Ngưng Hương lầu đã vắng tanh bóng người, chỉ có duy nhất một bạch y mỹ nam tử vẫn ngồi thông thả uống trà, từ đầu đến cuối vẫn không có biểu hiện gì.
"ngươi không đi sao" Người chạy sau cùng, bất ngờ dừng lại nhìn bạch y mỹ nam tử.
"Ha.. ha.. !!! Tứ công chúa này chắc cũng không có xinh đẹp gì, các người cứ đi đi" bạch y mỹ nam tử cười đến ngất ngây, nhưng nhìn gượng gạo.
Khi người kia đi mất, thì nụ cười cũa mỹ nam tử liền đơ luôn, chỉ biết ôm bàn mà khóc tức tưởi.
"hu.. hu...!!! tên khốn Mạc Tư Doanh, bổn cô nương có thù với ngươi sao"
*********
Đại điện hoàng cung
Văn võ bá quan tả hữu hai bên, xếp thành hai hàng từ từ đi ra, dáng vẽ chán chường, có người còn đang ngáp lên ngáp xuống, đa phần họ là lắc đầu nhìn nhau...
"cộp.. ! cộp.. !!"
Từ xa một đại thần quần áo xộc xệch, dáng vẽ quýnh quáng, còn đánh rơi cả mũ quan, nhìn mọi người đi ra, thì càng thêm lo sợ.
"tiêu rồi, nếu biết vậy tối qua đã không uống nhiều như vậy, sẽ không lỡ mất buổi chầu triều sáng nay"
"Dương đại nhân! bãi triều rồi sao" lão lập tức chặn một vị đồng liêu lại hỏi thăm, vẽ mặt lo lắng.
"hừmm.." Dương đại nhân chỉ lắc đầu thở dài.
"hôm nay hoàng thượng không thượng triều"
"lại không thượng triều" đại quan kia kinh ngạc lên tiếng.
Lúc này Từ công công từ trong đại điện đi ra, nhìn thấy lão các vị đại thân kia như mèo thấy mở, lập tức vây lấy, hỏi han tới tấp
"Từ công công! hoàng thượng tại sao lại không thượng triều" Hữu đại thần lên tiếng
Từ công công chưa kịp lên tiếng thì..
"chẳng lẽ có phi tần nào mới nhập cung" Tả đại thần lên tiếng
Từ công công cũng chưa trả lời thì..
"là khuê nữ nhà ai, có xinh đẹp không, vào cung bao lâu"
................... .
Cùng lúc đó ở Cẩm Tú cung.
Âm thanh tiếng đàn bỗng nhiên phát ra, lúc thì du dương trầm bỗng, khi lại mãnh liệt dữ dội, hệt như tâm trạng đang xáo trộn của người khải đàn.
Trong phòng
Những ngón tay bạch ngọc điên cuồng vũ khúc trên dây đàn, nhanh đến mức ngở như tay nàng chưa từng chạm qua dây đàn.
"Pằng.. ằng.. ăng.. !!" Dây đàn bất ngờ bị đứt.
Một vết xước dài màu đỏ, xuất hiện trên đầu ngón tay của Mạc Thánh Tuyết, nhưng nàng lại không có cảm giác đau rát. Nhìn những tia nắng vàng óng bên ngoài.
Nhiều ngày giam mình trong phòng, Mạc Thánh Tuyết lại khát khao cảm giác được nắng ấm chạm vào, thôi thúc nàng đứng dậy.
Nhưng khi vừa ra đến cửa, thì âm thanh náo nhiệt bên ngoài, lại làm nàng dừng bước.
"cộp.. cộp...!!"
Một đám nữ tì đang đi tới, họ còn cười nói rất vui vẽ.
"mọi người, ta nghe nói tam công chúa là được tìm thấy ở kỹ viện, chuyện này có thật không" nô tì thứ nhất quay sang nhìn mọi người, ánh mắt tò mò.
"kỹ viện" nô tì thứ hai giật mình hét toán lên.
Trước khi nàng ta có cơ hội hét lên cho tất cả mọi người trong hoàng cung cùng nghe, thì đã bị người bên cạnh bịt miệng lại.
"Xuỵt" Nô tì thứ ba sợ đến xanh cả mặt, nhanh tay chặn lại, gặng giọng nói nhỏ:
"nhỏ tiếng thôi, ngươi muốn chết sao"
Nhưng lòng hiếu kỳ là vô bờ bến, nàng ta liền hất ngay bàn tay kia ra khỏi miệng mình, quay sang hỏi lại, còn rất hào hứng: "kỹ viện, chuyện này ngươi nghe ai nói, có tin được không"
"là Xuân Mai bên cạnh nhị công chúa, chẳng lẽ còn giả" nô tì thứ tư mạnh giọng lên tiếng.
"nè mọi người, mọi người nghĩ... công chúa đã mất tích nhiều ngày, có khi nào đã bị" nô tì thứ sáu lên tiếng, thần sắc nghiêm trọng.
Lời nói không rõ ràng, nhưng ánh mắt và thái độ mập mờ này, mọi người cũng hiểu nàng ta muốn ám chỉ điều gì.
"cũng có thể lắm" mọi người gậc gù đồng tình nhìn nhau, đồng thanh lên tiếng.
"ta nghĩ chắc chắn có, nếu không Tam phò mã đã không tránh mặt tam công chúa.
" nô tì thứ ba quả quyết lên tiếng.
"ngươi cũng cảm thấy vậy" nữ tì thứ nhất bất ngờ cùng kinh ngạc vì có người cùng suy nghĩ với mình.
"cũng không thể trách phò mã được, công chúa ở kỹ viện nhiều ngày, có lẽ sớm đã bị đám nam nhân ở đó chà đạp, chuyện này người phu quân nào có thể chấp nhận được" Nô tì thứ nhất chán chường lên tiếng.
"câm miệng"
Chỉ tiếc cho nàng, lời còn chưa nói xong, đã bị người khác lớn tiếng cắt ngang.
Đám người vừa rồi nói năng hùng hồn, bây giờ chẳng khác rùa co đầu rụt cổ, cúi đầu sát đất.
"nô tài to gan! Chuyện của chủ tử, từ khi nào đến lượt các ngươi nói, có phải trong cung gần đây rãnh rỗi quá không có chuyện gì làm"
Hạ Lan trên tay cầm theo một khây điểm tâm sáng, tức giận đến đỏ mặt, nặng lời mắng chửi. Nàng tiến đến gần từ người một, nộ khí bức người.
"phòng giặt tẩy đang rất thiếu người, ta sẽ nói với Từ công công chuyển các ngươi đến đó"
"Hạ Lan tỷ! Là chúng tôi sai, tỷ đừng giận, giờ chúng tôi sẽ đi làm việc ngay" Cả đám người đều dập đầu lia lịa, miệng mồn cầu xin.
Ai không biết phòng giặc tẩy là địa ngục của hoàng cung, đến đó rồi còn thảm hơn đi khổ sai. Kẻ trước người sau rũ nhau tháo chạy.
"Hừm.. mm!" Hạ Lan tức giận xoay người mang điểm tâm vào trong.
Nhưng lúc nàng quay lưng lại, khuôn mặt tức giận liền xìu xuống, khi nhìn thấy chủ tử đáng thương, đang đứng ở cửa, bộ dáng khó xữ.
"công chúa! người đừng để ý những lời của bọn họ, bọn họ không biết gì cả"
"ta không sao"
Khác xa với suy nghĩ của Hạ Lan, Mạc Thánh Tuyết lại cười đến u nhã, nhưng nụ cười của nàng lại khiến cho người ta đau lòng hơn khi nhìn thấy nàng khóc.
**************
Thường Lạc cung.
Màn đêm buông xuống, những ngọn nến hoàng cung đang dần thấp lên. Trước cửa là hai hàng đại nội thị vệ, canh phòng nghiêm ngặt gươm giáo chỉnh tề, tuần tra luôn phiên.
"keng... keng.. !!"
Tiếng chuông điểm canh vang lên.
Từ công công là một trung thần, luôn lo toan từ miếng ăn đến giấc ngủ cho chủ tử, thấy chủ tử giờ này còn thức, nên lập tức lên tiếng.
"hoàng thượng đã giờ tý rồi, ngươi cũng nên nghĩ ngơi, sáng mai còn thượng triều"
Từ công công có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn mạnh dạn lên tiếng. Nếu ngày mai hoàng thượng còn không thượng triều, chắc chắn đám đại thần kia sẽ không để yên cho lão.
Mạc Huệ Đình không biết có nghe hay không, vẫn bộ dáng nghiêm nghị, thái độ chuyên tâm, đặt biệt là ánh mắt sắc bén của lão.
Luôn di chuyển qua lại giữa bạch kỳ và hắc kỳ trên bàn cờ.
"rẹt... tt.. !" Âm Thanh vô cùng đồng bộ, tất cả thị vệ đồng loạt giơ đao lên.
Bạch y mỹ nam tử, vừa mới đặt nửa cái chân ra khỏi cửa Thường Lạc cung, đã có vô số mũi giáo sắc nhọn chỉa thẳng vào người.
Nếu là ngày thường, thì bọn thị vệ sẽ không có can đãm làm vậy, nhưng đây lại là lệnh của vị hoàng đế đáng kính đang ngồi bên trong, có câu.
"lệnh vua khó cãi"
"Hừm.. mm!!"
Bạch y mỹ nam tức giận, xoay người đi vào trong, và quay lại chổ ngồi đối diện với Mạc Huệ Đình lộ vẽ khó chịu.
Không khí đang yên bình tĩnh lặng.
"ha.. ha.. !!"
Mạc Huệ Đình bổng dưng cười lớn tiếng. Thái độ của lão rất tự tin, còn mỉm cười cao ngạo nhìn mỹ nam tử, sau đó hạ quân cờ xuống bàn.
"cạch.. ch... !!!" âm thanh khá là vang dội.
Mỹ nam tử cũng rất lịch sự, mỉm cười đáp lại, bình thản không kiêu ngạo, y cầm lấy một quân lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống, không tốn nhiều thời gian cũng không cần suy nghĩ gì, chẳng như ai đó mất cả hàng canh giờ.
"cạch.. ch.. !!" âm thanh rất là khiên tốn, không vang dội như vừa rồi.
Bầu không khí vui mừng vừa rồi, cũng lặng lẽ mà rút êm, từ nhè nhẹ rồi đến im lặng, sau cùng là căng thẳng bao trùm.
"Phụ hoàng! Nhi thần xin phép cáo lui" Dinh Hạo bật người đứng dậy, khum lưng lễ phép, thi lễ với Mạc Huệ Đình.
Thấy người trước trước không có phản ứng gì, cho nên hắn lập tức xoay người rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
"cuối cùng cũng có thể về gặp Tuyết nhi, ba ngày nay mới mở mắt hắn ra đã bị triệu đến đây, khi về đến Cẩm Tú Cung thì Tuyết nhi đã ngủ"
"Hoàng... hoàng thượng"
Từ Công Công sau một hồi đứng hình, liền lên tiếng, nuốt nước bọt cho thấm giọng, lại do dự vì lão biết vị hoàng đế đáng mến này đang rất tức giận.
Trán của Mạc Huệ Đình quả nhìn nhăn thành một đường dài, hai mắt híp lại và hai tay xiết chặt để trên đùi, đây là đặc trưng của sự kìm nén.
"ngay cả tên nhóc này, Mạc Huệ Đình lão còn thắng không được, thì làm sao thắng được tên Lăng Thiên Thần kia, phụ tử hai tên này lớn nhỏ đều đáng ghét như nhau"
"Ầm.. mm!!"
Không chỉ cái bàn lắc lư, mà cả Thường Lạc cung gần như rung chuyển, khiến cho trái tim nhỏ bé của Từ công công muốn rớt ra ngoài.
Lão có thể hiểu cho nổi lòng của vị hoàng đế đáng kính này, ba ngày liên tiếp, không thắng được một ván, thật sự là một đã kích không hề nhỏ, đặc biệt người này còn là hoàng thượng. Mà hoàng thượng thì cần mặt mũi.
"Hoàng thượng xin bớt giận"
Từ công công lập tức quỳ ngay xuống đất, liên tục dập đầu, mặc dù lỗi này không phải do lão gây ra.
"trẫm cho phép ngươi đi sao"
Mạc Huệ Đình tức giận quát tháo, dù không kêu đích danh nhưng mọi người đều biết người Mạc Huệ Đình đang nói là ai.
"câu này nghe quen quá, hình như mấy tháng trước có ai từng nói với hắn"
Dinh Hạo chán chường, lê cái thân đi lại gần Mạc Huệ Đình. Trước đây do tầm nhìn hạn hẹp, còn nghĩ người ngang ngược nhất trên đời này là phụ hoàng hắn, nhưng hắn đã lầm to.
"phụ hoàng" Dinh Hạo thở dài nhìn Mạc Huệ Đình.
"đây sẽ là ván cờ cuối cùng, nếu ngươi, thắng trẫm cho phép ngươi rời khỏi đây, những lời này do chính người nói "
Dinh Hạo mỉm cười thật tươi nhìn Mạc Huệ Đình, còn cố tỏ ra là một con người đầy nhẫn nại, lập lại nguyên văn lời nói của Mạc Huệ Đình.
Ngờ đâu...
"trẫm có nói sao" Mạc Huệ Đình ra vẽ như vô tội không biết gì, lão nhìn những người xung.
Dinh Hạo cuối cùng cũng tìm ra một kẻ còn không nói lý lẽ hơn phụ hoàng hắn.
"ha.. ha...!!! người còn nói quân vô hí ngôn, đúng không Từ công công"
Dinh Hạo cười đến rạng rở, hắn quay sang nhìn những người đang có mặt trong Thường Lạc cung lúc này. Nhưng...
Từ công công và tất cả nô tài trong Thường Lạc cung, kể cả những hộ vệ bên ngoài, không ngẩn đầu nhìn trăng sáng, thì cúi đầu đếm lá vàng rơi.
Không chỉ nụ cười trên môi của Dinh Hạo, và cả người hắn như bị đóng băng.
"Từ công công" Mạc Huệ Đình mỉm cười lên tiếng
"Dạ! Hoàng thượng"
Theo hầu nhiêu năm đương nhiên Từ công công hiểu ý của Mạc Huệ Đình muốn nói gì.
Lão từ từ bước tới trước, xắp xếp lại bàn cờ, khi chạm phải ánh mắt nóng hơn lữa của Dinh Hạo. Lão chỉ có thể cúi đầu lẫn tránh.
"tam phò mã! Thông cảm cho lão, hoàng mệnh khó chống"
Nhìn hắc kỳ và bạch kỳ ngay ngắn trên bàn, dù tức giận nhưng vẫn phải dằn lại, giờ hắn đã thắm câu.
"Ở dưới mái hiên nhà người, không thể không cúi đầu"
............
Chưa tới nửa canh giờ sau.
Con mắt đang ngáy ngủ của Từ công công, bỗng dưng bừng sáng.
"chúc mừng hoàng thượng.. !!"
"chúc mừng hoàng thượng.. !!"
Từ công công vui mừng nhảy dựng lên, tất cả những nô tài bên cạnh cũng có cùng tâm trạng, vì cuối cùng họ đã có thể đi ngủ.
"phụ hoàng! Nhi thần xin cáo lui"
Người trước mặt vẫn giữ nguyên vẽ mặt không hề biến sắc, Dinh Hạo lập tức xoay người, chỉ là..
"Rầm.. !!"
"Ngươi giỡn mặt với trẫm" Mạc Huệ Đình còn giận hơn cả khi nãy.
Dinh Hạo nhìn ánh trăng trên cao và màn đêm trước mắt, mà thở dài, xoay người lại.
"nhạc phụ đại nhân! thật ra lão muốn gì chứ, thắng lão không cho đi, mà thua lão cũng muốn giữ lại" Điều này Dinh Hạo đương nhiên chỉ giữ lại trong lòng.
"Hoàng thượng! Không phải người đã thắng rồi sao" Từ công công cuối cùng cũng lên tiếng nói lời công bằng.
Nhắc đến Mạc Huệ Đình càng tức, lão đường đường là vua một nước, chơi cờ mà phải để cho kẻ khác nhường mới thắng được. Đây là một nổi sĩ nhục, sĩ nhục không thể chấp nhận.
Mạc Huệ Đình quay đầu lại nhìn lão, một ánh mắt thật đáng sợ, lão chỉ có thể ngậm miệng lại.
"Để lão nô chuẩn bị bàn cờ khác"
"tam phò mã! hay là người ngồi xuống đã"
***************
Trong hoàng cung lộng gió, một bóng trắng đang thấp thoáng ẩn hiện, hướng đến...
Cẩm Tú cung
Khi Dinh Hạo quay về tới Cẩm Tú cung đã là cuối giờ Tý, dáng vẽ mệt mõi ra rời, hắn nhẹ nhàng mở cửa ra, vì không muốn làm kinh động đến mỹ nhân ngủ trong phòng.
"két.. tt... tt!!"
Lúc Dinh Hạo vừa xoay lưng lại đã nhìn thấy mỹ nhân ngồi trước mặt, hắn bị Mạc Thánh Tuyết dọa cho giựt mình.
"nàng chưa ngủ sao"
Khuôn mặt ửng đó, ánh mắt mơ màng và thoang thoảng hương rượu trong phòng, dù không nồng đượm như lần trước, nhưng hắn cũng biết...
"Nàng uống rượu"
"một chút" Mạc Thánh Tuyết mỉm cười nhìn Dinh Hạo, cả người gậc gù.
"một chút" mà say đến nhưng vậy, hắn thật muốn biết đinh nghĩa hai từ 'một chút" của nàng là bao nhiêu.
"nàng say rồi, để ta dìu nàng lên giường" Dinh Hạo có chút không vui bước tới, hai tay nhấc bổng nàng lên, ẩm đi đến giường.
Cảm giác ấm áp này thật quá tốt, nếu suốt đời này đều được chàng ôm như vậy, thật tốt biết bao, Mạc Thánh Tuyết nép sát vào vòng ngực của Dinh Hạo, lại không kìm được nước mắt.
"ta nghĩ tam công chúa sớm đã bị mấy gã ở kỹ viện chà đạp, là nam nhân ai có thể chấp nhận thê tử mình bị vậy"
Những lời này của đám nô tì lúc sáng, cứ quanh quẩn bên tai, nàng không quan tâm người ta nghĩ gì, thứ nàng sợ chính là suy nghĩ của Thiên Hàn lúc này.
"sao lại khóc" Dinh Hạo vừa đặt lưng xuống giường, thì bên tai đã nghe thấy tiếng thúc thít của mỹ nhân.
"có phải chàng rất chán ghét ta, vì ta từng ở kỹ viện còn bị nam nhân khác chạm qua, chàng chê ta bẩn"
Dinh Hạo vô cùng kinh ngạc, hắn không biết ai đã "cấy" vào người nàng, những suy nghĩ lệch lạc như thế này.
"Tuyết nhi! cho dù đã xảy ra chuyện gì, với ta nàng vẫn tinh khiết nhất"
"chàng ghạt ta, nếu thật sự là vậy, thì mấy ngày này chàng cũng không tránh mặt ta... ta mệt rồi muốn đi ngủ, chàng tắt nến đi"
Mạc Thánh Tuyết lập tức xoay mặt, đưa lưng về phía hắn, còn kéo chăn qua khỏi đầu, trốn trong chăn mà lặng lẽ khóc thầm.
"Tránh mặt" Dinh Hạo nghĩ một lúc, mới thông suốt.
"Nhạc phụ đại nhân, lần này ta bị người hại chết rồi"
"xoạt.. !!" Dinh Hạo lập tức kéo mạnh chăn xuống.
Hắn mỉm cười nhìn khuôn mặt đang đầy nước mắt của Mạc Thánh Tuyết.
"nếu nàng không tin, ta sẽ dùng hành động để chứng minh"
Mạc Thánh Tuyết còn chưa hiểu Dinh Hạo muốn nói gì, thì hắn đã cúi người xuống điên cuồng mà hôn nàng, nụ hôn triền miên mà mãnh liệt, hắn dễ dàng thuần phục được Mạc Thánh Tuyết.
Cơn men cũng bị nụ hôn của Dinh Hạo quét dọn sạch sẽ, cả người tỉnh táo hẳn, cảm giác hồi hộp lại dâng lên. Nhìn y phục hắn rơi xuống sàn, mà trống ngực đập liên hồi.
Dinh Hạo lúc này đều không mặc gì, hắn từ từ cúi thấp người xuống, muốn thưởng thức vẽ đẹp của Mạc Thánh Tuyết, tay hắn khẽ nâng càm nàng lên, một lần nữa hôn nàng.
Môi hắn chạm nhẹ qua môi nàng, khác với lần trước, lần này hắn hôn rất dịu dàng ôn nhu như nước, liếm mút cũng rất nhẹ nhàng, đầu lưỡi linh hoạt chầm chầm di chuyển lên vành tai của nàng, rồi rơi xuống cổ, kế đến là xương quai xanh gợi cảm.
"ưm.. m.. m!!"
Dinh Hạo khóe môi nhếch lên, bàn tay không khách khí trượt xuống dưới tháo đai lưng của nàng ra, từng lớp y phục được hắn mở ra, Mạc Thánh Tuyết tựa như một bông hoa tuyết trắng đang từ từ nở rộ trước mắt hắn, làn da trắng ngần bắt đầu nhuộm đỏ.
Dinh Hạo tránh không khỏi miệng khô lưỡi đắng khi nhìn vẽ đẹp của thiên hạ dưới thân, ánh mắt trở nên nóng rực, hai đôi tuyết lê no đủ tròn trịa căng đầy, chính giữa là nụ hồng xinh tươi đầy khiêu khích.
Hắn cúi người xuống say sưa hôn lên tuyết lê mềm mại.
"ưm.. mm!! Thiên.. Hàn.."
Mạc Thánh Tuyết cả người bị Dinh Hạo đốt lửa, từng đợt khoái cảm ập đến khiến nàng khó chịu vô cùng, uốn éo cơ thể, cong người, ưởng cao ngực về phía Dinh Hạo và phát ra những âm thanh kiều mị, đáng yêu.
Dinh Hạo nghe xong mà bủn rủn chân tay, muốn hạ cờ đầu hàng, nhưng vẫn chưa đến lúc. Mặc dù dục vong kiêu hãnh của nam nhân đang kêu gào cần an ủi.
Tay hắn bắt đầu di chuyển xuống giữa hai đùi ngọc, vuốt ve âu yếm.
Nàng chân thật cảm nhận được hơi ấm bàn tay hắn đang truyền sang, thân thể lại khẽ rung, mật ngọt cũng đang chảy ra từ nơi u cốc.
Thấm ướt cả tay Dinh Hạo, nhìn ái dịch trong suốt mà lấp lánh, hắn mạnh dạng tách hai chân nàng ra.
Chỉ là chuyện đời khó lường...
"Á.. á.. á.. !!"
Mạc Thánh Tuyết đau đớn mà ngất xỉu ngay trên giường.
.............
Nữa canh giờ trôi qua. Ánh nến sáng rực khắp phòng.
Dinh Hạo lúc này xiêm y đã chỉnh tề, đang tận tâm chăm sóc cho Mạc Thánh Tuyết.
Hắn ôm chặt nàng trong lòng, nhìn khuôn mặt trắng bệch của thiên hạ bên dưới, mà ăn năn tự trách.
Tại sao hắn lại lỗ mãng như vậy, tại hắn lại nôn nóng như vậy, còn rất nhiều cái tại sao, và cái mà hắn muốn biết chính là..
"ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì"
"ưm.. m" Mạc Thánh Tuyết mơ màng mở mắt ra nhìn hắn.
"Tuyết nhi! nàng tỉnh rồi sao, có khát không, ta đi lấy nước cho nàng"
Dinh Hạo tinh thần hứng khởi, vui mừng khi nhìn thấy Mạc Thánh Tuyết tỉnh dậy, vừa định bước xuống rót nước, thì một đôi tay mềm mại kéo hắn lại.
"vương gia! thiếp... thiếp... xin lỗi.."
Mạc Thánh Tuyết thẹn thùng cúi đầu, lần đầu tiên làm chuyện đó mà ngất xỉu ngay tại giường chắc chỉ có nàng.
"ngốc, sao lại xin lỗi, là ta phải nói xin lỗi nàng mới đúng" Dinh mỉm cười âu yếm, hôn lên tóc Mạc Thánh Tuyết.
Trong lòng vốn có nhiều thắc mắc, nếu hắn không hỏi sẽ vô cùng khó chịu.
Dinh Hạo cúi đầu xuống hôn lên trán nàng, dù biết nàng một thân trong sạch đến với hắn, hắn phải vui vẽ mới đúng.
Nhưng nghĩ lại lần đầu tiên của Tuyết nhi như vậy mà qua đi, trong lòng cảm rất tự trách, đáng lý hắn để lại một chút hồi ức tốt đẹp cho Tuyết nhi, cho nàng cảm nhận được ân ái giữa nam nữ là điều tuyệt vời đến thế nào, đằng này.
***************
7 ngày trước.
Thần vương Phủ
Cuộc ân ái trong phòng kéo dài đến gần sập tối, cả hai người Lạc Tư Doanh và mỹ nhân đều mệt lã người, đến nổi ngủ thiếp đi.
"két.. tt.. !!" cánh cửa bất ngờ được đẩy vào
Đang lúc cách cửa vừa được hé ra, bởi một bàn tay lén lút từ bên ngoài, thì..
"đệ làm gì vậy... đi thôi" Hắc y nhân thứ nhất lấy chặt lấy tay đệ đệ hắn cản lại, nhăn nhó kéo đi.
"vào xem một chút" Hắc y nhân thứ hai vẽ mặt tò mò háo hức, dứt lời liền đẩy cửa vào.
"đệ.." Hắc y nhân thứ hai lắc đầu, rồi cũng đi vào trong phòng.
Hai huynh đệ hắc y nhân nhìn đôi nam nữ trần trụi trên giường, và nghĩ tới số ngân lượng họ sắp nhân được, không kìm chế được nổi vui mừng.
"ha.. ha.. !! thành công mỹ mãn"
Chỉ là niềm vui chưa trọn vẹn...
"sao lại như vậy" hắc y nhân thứ hai kinh ngạc nhìn nữ nhân trên giường.
"có chuyện gì" hắc y nhân thứ nhất gãy đầu khó hiểu.
"nữ nhân này là ai, không phải người trong tranh"
"ây za.... !!! tối qua không phải đệ đã đưa bức họa cho huynh xem rồi sao" hắc y nhân thứ hai nhăn nhó mặt mày nhìn đại ca hắn.
"đệ nói cái gì" Hắc y nhân thứ nhật lập tức cầm bức tranh lên kiểm tra kỹ lưỡng, dù hắn không am hiểu về hội họa, nhưng những thường thức cơ bản hắn cũng hiểu.
Nữ tử trên giường và nữ tử trong bức tranh nhìn xa tuy khá giống nhau, nhưng nhìn kỹ lại nữa điểm cũng không giống, hoàn toàn hai người xa lạ.
"sao huynh có thể lầm lẫn lớn như vậy"hắc y nhân thứ hai tiếp tục lãi nhãi
"đệ xem đi, tờ giấy viết rõ là Cẩn Tú cung, sao lầm được" Hắc y nhân thứ nhất cầm tờ giấy lên, có câu "sách có nói mách có chứng", hắn đương nhiên không nhận mình sai.
"Ây.. za... za..." hắc y nhân thứ hai cầm tờ giấy lên lắc đầu nhìn đại ca mình, nhăn nhó mặt mày.
"ngày thường đệ nói huynh học thêm nhiều chữ, huynh không nghe.. cái này.. là Cẩm Tú cung không phải Cẩn Tú cung, đại ca, huynh bắt lầm người rồi.."
"Cẩm Tú cung không phải là Cẩn Tú cung sao" hán tử thứ nhất quýnh quáng giựt lấy tờ giấy từ đệ đệ hắn, xem thật kỹ lượng.
"tại con nha đầu đó viết không có rõ ràng"
Hắc y nhân thứ hai lắc đầu nhìn đại ca mình, thở dài "không rõ ở chổ nào chứ..."
"ưm.. m.." Hai người trên giường bắt đầu có động thái tỉnh dậy.
"làm sao đây, bọn họ sắp tỉnh lại" hắc y nhân thứ nhất khốn đốn lên tiếng.
"phụt.." thứ bột màu trắng mịn từ trong tay áo của hắc y nhân thứ hai lập tức phóng ra theo sau cái hất tay của y.
Hai người trên giường lập tức ngất lịm đi...
"tính sao đây, nhị công chúa sắp dẫn người tới bắt gian" hắc y nhân thứ nhất hoảng loạn lo sợ.
"còn bao lâu nữa" Hắc y nhân thứ hai sốt ruột lên tiếng.
"chừng nửa nén hương" hắc y nhân thứ nhất nhìn trời đang dần sập tối, mà suy tính
"vẫn còn đủ thời gian" Hắc y nhân thứ hai khóe miệng nhếch lên, lập tức lao nhanh ra cửa
"đệ định làm gì " Hằc y nhân thứ nhất, khó hiểu đuổi theo.
............
Khi hai người họ quay lại, thì trên vai còn mang theo một thêm một cái bao to tướng biết động đậy, cùng lúc đó.
Bên ngoài.
"Vương gia đang nghỉ trong phòng, để nô tài vào thông báo" tên nô tài đi trước dẩn đường, khum lưng cúi đầu.
"không cần! ngươi có thể đi làm việc của mình" Mạc Thánh Linh lên tiếng cản ngăn.
"dạ! nô tài xin cáo lui"
Trong phòng..
"nhanh lên! bọn họ sắp vào rồi" hắc y nhân thứ hai lên tiếng hối thúc
"xong rồi"
"Vèo.. !!" Cả hai huynh đệ lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ.
Tất cả mọi chuyện đều diễn ra trước khi Mạc Thánh Linh và đám người Dinh Hạo đẩy cửa vào.
"két... t.. t.."
← Ch. 50 | Ch. 52 → |