← Ch.17 | Ch.19 → |
Cả đêm trằn trọc khó ngủ, bầu trời bên ngoài đã bắt đầu sáng dần, Tô Ngọ Dương xoay người bật dậy, cầm nhật ký chạy ra khỏi phòng. Anh muốn đi tìm chú bảo an kia, muốn đi tìm Bạch Nham, muốn đi tìm Lý Tử Nhiễm, anh lại càng muốn đi tìm Lâm Lam, tìm về trí nhớ đã bị mất của mình.
Thời tiết cuối mùa thu luôn mờ mịt, mưa bay lác đác vài giọt. Tô Ngọ Dương đạp lá rụng đầy đất chạy về phía trước, để lại một chuỗi tiếng "Dát băng" biến mất chỗ ngã rẽ.
"Chú ơi!" Chạy vào khu chung cư Tô Ngọ Dương liền nhìn thấy chú bảo an đang định đi tuần tra, chưa kịp thở một hơi thì vội vàng gọi chú đó lại.
Chú bảo an xoay người lại nhìn Tô Ngọ Dương đang thở hổn hển trước mặt, lấy một điếu thuốc ra đặt vào trong miệng, từ từ châm, sau khi hít một hơi rồi mới nói: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"
Tô Ngọ Dương cầm nhật ký trong tay thật chặt, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi. Một đường chạy tới nên thể lực có chút cạn kiệt, thở hổn hển nói: "Chú có thể nói cho cháu biết một vài chuyện của cháu và Lâm Lam hai năm trước được không?"
Gió cuối mùa thu thổi qua, cuốn theo lá rụng trên đất bay lên không trung, cả người Tô Ngọ Dương rùng mình ớn lạnh, mồ hôi mớiẩ nên lúc này thân thể giống như được đặt trong nước đá, lạnh vào trong lòng.
"Cậu đi theo tôi." Chú bảo an trên dưới đánh giá Tô Ngọ Dương một chút, sau đó hút thuốc trong miệng, nói.
Tô Ngọ Dương lấy tay lau đi mồ hôi trên trán.
Cửa mở ra, bên trong vẫn giữ nguyên hình dáng lần trước Tô Ngọ Dương tới đây, chỉ là trên sàn nhà ít đi một lớp bụi, chứng tỏ đã có người ở đây trước đó không lâu.
"Chú ơi, cháu đã từng ở đây đúng không? Sống chung với Lâm Lam phải không?" Tô Ngọ Dương vừa từ từ nhìn chung quanh căn nhà nhỏ vừa hỏi.
Thuốc lá trong tay chú bảo an đã cháy hết, đứng ở cửa ném xuống đất, nhìn Tô Ngọ Dương gật đầu một cái.
Nhìn chú bảo an gật đầu với mình, tay cầm nhật ký của Tô Ngọ Dương căng thẳng siết chặt, ngón tay vì quá dùng sức mà trắng bệch. Trước khi anh tới đây thì cũng đã đoán được đáp án này. Anh hy vọng biết bao là anh đoán sai, cũng hy vọng biết bao mẹ mình không lừa gạt mình, Tử Nhiễm của mình không lừa gạt mình, nhưng sự thật luôn tàn khốc như thế, thường thường chuyện bạn không hi vọng xảy ra, nó lại cố tình là sự thật, là chân tướng.
"Có thể nói cho cháu biết hai năm trước đã xảy ra chuyện gì không?" Đi vào phòng ngủ nhìn thấy hình mình và Lâm Lam ôm nhau ngồi trên cỏ treo trên tường đối diện giường, Tô Ngọ Dương hỏi.
Nhìn Tô Ngọ Dương, chú bảo an lắc đầu một cái: "Bốn năm trước cậu và Lâm Lam chuyển tới đây, hai năm sau cậu rời đi, sau đó Lâm Lam cũng đi, tôi chỉ biết có những chuyện này thôi. Ngọ Dương, có phải cậu đã xảy ra chuyện gì nên không nhớ những chuyện này đúng không?"
Tô Ngọ Dương đi tới bên giường, nhìn cây sắp trụi ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói: "Hai năm trước cháu mất trí nhớ."
"Đây là chìa khóa mà hai năm trước lúc Lâm Lam rời đi thì giao cho tôi, cô bé để tôi giao lại cho cậu lúc cậu trở lại. Lần trước lúc thấy hai người cùng trở về thì tôi nên trả lại cho hai người nhưng ngày đó tôi quên mất. Hôm nay tôi giao nó lại cho cậu." Nói xong chú bảo gỡ chìa khóa bên hông xuống rồi giao vào tay Tô Ngọ Dương.
Ra khỏi chung cư, nhìn chìa khóa và nhật ký trong tay, trong phút chốc Tô Ngọ Dương cho rằng mình đang nằm mơ, một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ này có lời nói dối, có phản bội, có đau lòng. Nhưng đây không phải là một giấc mơ, Tô Ngọ Dương hy vọng biết bao nó chính là một giấc mơ.
Hai năm rồi, có thể nói là Lý Tử Nhiễm mang tất cả đồ tốt đều cho anh, anh ngã bệnh, cô liền mỗi ngày lặng lẽ ở cùng anh, mỗi buổi sáng sẽ thay một bó hoa hồng mà mình thích nhất, mỗi ngày sẽ vì anh kéo rèm cửa sổ ra, khiến ánh mặt trời rải đầy cả căn phòng, mỗi ngày sẽ nói với anh: "Ngọ Dương, chúng ta ra ngoài đi dạo đi." Một cô gái tốt với anh như vậy, thì ra có thể quyết tâm tàn nhẫn lừa gạt anh hai năm.
Cầm nhật ký, Tô Ngọ Dương để tay lên ngực, hai năm rồi, hóa ra lúc anh tỉnh lại thì trong khoảnh khắc kia tim của anh liền có một khoảng trống bị thất lạc đó là quên đi Lâm Lam.
"Này, truyền bóng cho tôi, nhanh!" Nhìn bóng dáng chạy trên sân bóng rổ, Tô Ngọ Dương mới phát hiện ra mình bất tri bất giác đi tới trường học.
Dừng bước, nhìn sức sống của mấy đám thiếu niên tỏa ra xung quanh, quả bóng không ngừng được truyền qua truyền lại, Tô Ngọ Dương giống như nhìn thấy một ngày mùa hè sau giữa trưa, anh cũng bóng cầm hướng về một người khác, nói: "Nhận lấy!"
"Cẩn thận!" Nhìn quả bóng rổ đập vào mình, Tô Ngọ Dương không tránh, trong đầu hiện lên một bóng người đang nói với anh: "Anh bị đập nhìn cũng biết là có sao hay không rồi!" Trong khoảnh khắc quả bóng đập trúng đầu của Tô Ngọ Dương, trong đầu anh là Lâm Lam cười nói với anh: "Sau này anh cũng sẽ quan tâm em như vậy sao?"
Cảm giác được thân thể của mình đang từ từ ngã xuống, trước mắt là dáng vẻ hoảng hốt cua đám thiếu niên kia, trước khi nhắm mắt lại, Tô Ngọ Dương nhìn khuôn mặt tươi cười của Lâm Lam trong đầu, nói: "Xin lỗi, Tiểu Lam."
Khi thấy Hạ Mộng Kỳ nở nụ cười đi về phía mình, Bạch Nham đã ngồi ở nhà hàng được nửa giờ rồi.
Tối hôm qua vừa về đến nhà thì Bạch Nham liền gọi điện cho Hạ Mộng Kỳ, Hề Bổng nói không sai, anh quá yếu đuối, cho nên anh mất đi Lâm Lam. Sau những chuyện đã xảy ra, áp lực của dòng họ, lúc đối mặt với Lâm Lam, anh lựa chọn lùi bước, lúc mới bắt đầu anh cũng chưa từng tranh giành. Là anh yếu đuối, không đủ kiên định khiến anh mất đi Lâm Lam, lần này anh muốn kiên quyết một lần, hạnh phúc của mình, anh phải đi giành lấy.
"Bạch Nham, em định cố ý tới công ty tìm anh! Không ngờ anh tới đây sớm như vậy, đói bụng lắm rồi phải không?" Từ lúc Hạ Mộng Kỳ nhận được điện thoại hôm qua của Bạch Nham cả người vẫn ở trong trạng thái kích động và hưng phấn, từ lúc cô trở về nước đến bây giờ vẫn luôn là cô chủ động hẹn Bạch Nham, cho dù Bạch Nham đồng ý cũng là vẻ mặt miễn cưỡng ra ngoài với cô, cô không ngờ ngày hôm qua Bạch Nham lại chủ động hẹn cô, Hạ Mộng Kỳ nghĩ có lẽ đây là một dấu hiệu tốt, cũng không nhìn Bạch Nham, trong nháy mắt vẻ không đành lòng và khó xử biểu lộ trên mặt.
"Mộng Kỳ, hôm nay tìm em là có chuyện muốn nói với em." Chờ Hạ Mộng Kỳ ngồi xuống, Bạch Nham nói.
"Có liên quan tới chuyện kết hôn à? Anh không cần hỏi ý kiến của em, tất cả đều nghe theo anh. Đúng rồi, anh muốn ăn gì?" Lật thực đơn trong tay, Hạ Mộng Kỳ không cho là đúng, nói.
"Mộng Kỳ, em hãy nghe anh nói, anh muốn nói chúng ta không kết hôn được không?"
Nghe xong lời nói của Bạch Nham, tay đang lật thực đơn của Hạ Mộng Kỳ cứng lại, một lúc lâu cô vẫn duy trì một tư thế đó: "Bạch Nham, anh nghiêm túc chứ?"
"Nghiêm túc, kiên trì. Mộng Kỳ, trên thế giới này còn rất nhiều người đàn ông tốt, mà anh không phải là một người đàn ông tốt, không đáng để em cố chấp như vậy." Đối mặt với Hạ Mộng Kỳ như vậy, Bạch Nham biết mình lại tổn thương cô, nhưng anh không thể lựa chọn.
Hạ Mộng Kỳ chậm rãi đặt thực đơn trong tay xuống, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn Bạch Nham: "Em biết trên thế giới này có rất nhiều người đàn ông hơn anh, nhưng tình yêu chính là như vậy, không phải có được hay không là có thể quyết định. Cho nên em yêu hay không yêu anh, cố chấp hay không cố chấp cũng không liên quan, vì yêu nên muốn cố chấp. Vì vậy Bạch Nham, chúng ta kết hôn được không?"
Vì yêu nên muốn cố chấp, trong lòng Bạch Nham lặng lẽ nhớ kỹ những lời này của Hạ Mộng Kỳ, thì ra những người bên cạnh anh ai cũng biết đạo lý này, chỉ có Bạch Nham anh là không biết, ngây ngốc để tình yêu, hạnh phúc của mình chạy mất.
"Mộng Kỳ, anh không thương em, kết hôn sẽ không hạnh phúc. Như vậy đáng sao?"
"Còn chưa kết hôn sao anh có thể khẳng định chúng ta sẽ không hạnh phúc chứ? Không phải anh rất yêu Lâm Lam sao? Nhưng anh và cô ấy hạnh phúc sao?" Hạ Mộng Kỳ vẫn mỉm cười nhìn Bạch Nham.
Từ nãy giờ Hạ Mộng Kỳ vẫn mỉm cười nhìn mình, Bạch Nham có chút chột dạ: "Chính là bởi vì như vậy, cho nên anh muốn đi tìm Tiểu Lam trở về."
"Bạch Nham, không nên cố chấp như vậy, sở dĩ em cố chấp là vì sự cố chấp của em còn có hi vọng, mà sự cố chấp của anh không hề có hi vọng! Bác gái sẽ không đồng ý!" Nói đến đây Hạ Mộng Kỳ không muốn tổn thương Bạch Nham, nhưng đây là sự thật, cô hi vọng Bạch Nham hiểu rõ.
"Anh biết, cho nên anh hi vọng em sẽ chủ động nói với mẹ anh chuyện chúng ta không kết hôn, như vậy mẹ anh cũng không có cách nào. Mộng Kỳ, lần này là anh nợ em, xin em hãy đồng ý với anh được không? Anh chỉ muốn cố chấp lần này, đó là hạnh phúc của anh, anh muốn đi tranh giành một lần, cho dù kết quả vẫn là thất bại thì anh cũng muốn đi tranh giành. Xin lỗi, Mộng Kỳ, anh không thể làm em hạnh phúc được." Bạch Nham nói một hơi, anh biết nếu mình không một hơi nói hết thì mình sẽ không nói ra được. Anh biết những lời này đại biểu cho cái gì, sự áy náy đối với Hạ Mộng Kỳ anh cũng chỉ có thể để trong lòng.
Nếu vừa rồi Hạ Mộng Kỳ còn có thể mạnh mẽ giả bộ cười nói với Bạch Nham, vậy thì lúc này cô hoàn toàn ngẩn ngơ, cô không ngờ Bạch Nham lại thật sự sẽ tàn nhẫn đối xử với cô như vậy.
"Bạch Nham, em sẽ không nói với bác gái những chuyện này. Em có thể cho anh thời gian một tháng, anh đi tìm Lâm Lam, anh đi tranh giành. Nếu anh giành lấy được hạnh phúc của mình, như vậy em không còn lời nào để nói, em sẽ rời đi; nếu một tháng sau vẫn là tình hình như bây giờ, vậy em hi vọng anh hãy thản nhiên đối mặt với tất cả." Nhìn Bạch Nham lúc này, Hạ Mộng Kỳ giống như thấy được mình không lâu sau đó, cô nghĩ nếu mình buông tha, vậy lúc này Bạch Nham có phải chính là mình không đây?
"Mộng Kỳ, em quá ngốc rồi!"
"Ha ha, ở trước mặt tình yêu người thông minh cũng có thể biến thành kẻ ngốc, huống chi trước giờ em cũng không thông minh chứ?" Hạ Mộng Kỳ lấy lại nụ cười vừa nãy, cô nghĩ Hạ Mộng Kỳ cô chính là kẻ ngốc, Bạch Nham anh cũng là kẻ ngốc.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |